Buổi chầu sáng vừa tan, Triệu Quang Nghĩa liền phất tay áo bỏ đi, không nói với Dương Hạo một câu nào, về thẳng Nam Nha. Khi ngồi trong Thanh Tâm lâu vẫn chưa hết giận mà mắng một câu: "Cái thằng ngu này, tự tác chủ trương, cũng không chịu thương lượng với ta một tiếng. Tới Hồng lư tự ư? Tới loại đi phương đó để ăn rồi ngồi chờ chết chắc? Mất công bản vương tài bồi như vậy, đúng là kẻ bất thành khí!"
Tống Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Vương gia hôm nay thượng triều chẳng phải là xin công cho Dương viện sứ sao, người nào khiến cho vương gia tức giận vậy?"
"Chẳng phải chính là cái thằng Dương Hạo đó sao!" Triệu Quang Nghĩa bực bội nói: "Cho dù không vào được cấm quân, cũng có thể sắp xếp một chức ti quan trọng. Cũng không biết là hắn bị ai đầu độc, không ngờ lại chủ động yêu cầu tới Hồng lư tự làm quan. Vào Hồng lư tự rồi, sớm muốn gì cũng mòn hết tài năng, khiến hắn biến thành một tên quan nhỏ không có chí tiến thủ! Người này coi như là phế rồi, uổng phí một phen tâm huyết của bản vương."
Tống Kỳ nghe vậy cũng bất giác ngây người, lẩm bẩm nói: "Người này lúc thì thông minh, lúc thì ngu xuẩn, đúng là khiến người ta khó nắm bắt. Vậy... tiệc mừng công mà vương gia bày ra vì hắn có cần phải tổ chức nữa không?"
Triệu Quang Nghĩa cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Yến hội thì vẫn phải tổ chức, cho dù là hắn không còn một chút tác dụng nào nữa thì công lao cũng làm đủ rồi. Bất kể nói thế nào, hắn đã thăng quan, bất kể là nói thế nào, hắn cũng là người của Nam Nha ta. Sao có thể đối đãi lạnh nhạt với hắn được? Nếu thế thì cũng sẽ làm mất mặt Nam Nha ta. Hơn nữa..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi thằng ngu đó minh bạch Hồng lư tự là nha môn gì thì ắt sẽ quay lại cầu ta điều hắn đi nơi khác thôi. Tới lúc đó, người này vẫn có chỗ dùng."
Tống Kỳ thấy Triệu Quang Nghĩa bực bội không vui, vội vàng nói tới chuyện vui, cười bảo: "Vương gia, Đường Uy tại tiểu Tây hồ đã đốc thúc làm ra được một lượng chiến hạm, chiến lực thủy quân của triều ta không bằng Đường quốc, cho nên đã lắp thêm một số thứ hữu dụng trên chiến hạm. Đường Uy thuê một lượng lớn thợ giỏi, chiến thuyền tạo ra cũng rất diệu dụng. Hạ quan hôm nay tới xem, có một thứ chuyên dùng để đốt cháy thuyền nhỏ của cự hạm của đối phương, trên đầu thuyền trang bị mũi đâm bằng sắt, đã cắm vào thân thuyền đối phương rồi thì khó mà dùng câu liêm gẩy ra được. Lúc này lại tách chêm gỗ trên thân thuyền, nửa sau chở thuyền nhỏ có thể biến thành một con thuyền nhỏ độc lập, binh sĩ lái thuyền phóng hỏa có thể theo đường cũ mà về, đúng là có suy nghĩ độc đáo, một khi sử dụng những chiến hạm lớn nhỏ có công dụng đặc biệt này, tất nhiên là có lợi cực lớn đối với thủy quân của ta."
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy quả nhiên chuyển bực thành vui: "Hừ! Triệu Phổ không muốn để ta nhúng tay vào phía cấm quân. Hắc hắc, không nhúng tay vào phía quân đội thì ta cũng vẫn có thể lập được quân công. Tên Đường Uy này quả nhiên là cừ khôi, tối nay thiết yến cũng mời cả hắn tới. Những cường hào cự cổ phú khả địch quốc chịu ra sức vì bản vương, cũng chính là vì muốn có một chỗ dựa vững chắc, cũng không thể lạnh nhạt với hắn được."
"Vâng, hạ quan tuân lệnh."
Đêm đó thiết yến tại Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, công tào của Nam Nha cùng với các quan viên cấp cao khác toàn bộ đều tham gia, lai mới rất nhiều thân sĩ danh lưu, khiến Dương Hạo được nở mặt nở mày. Tình thế vẫn cô cùng giả tạo, bởi vì cuộc họp sáng nay, không phải là chung kết của cuộc tranh đấu giữa vương tướng, mà là mâu thuẫn đã bắt đầu bạo phát một cách toàn diện.
...
"Lão phu khoan nhượng hắn mười năm, giờ... là lúc nên động thủ rồi!" Triệu Phổ nhìn đám tâm phúc ở xung quanh, trầm giọng nói.
"Phải!" Một sĩ tử áo xanh gật đầu tán đồng: "Hoàng trưởng tử đã trưởng thành rồi, phong hoàng trưởng tử làm vương, sai hoàng trưởng tử thay trời tuần thú. Trong cuộc họp sáng còn để hoàng trưởng tử Đức Chiêu nhận chức cấm quân điện tiền ti đô ngu hậu. Ý tứ của quan gia đã được biểu lộ rất rõ ràng rồi."
Hắn mỉm cười, nói: "Huynh chết đệ lên, dẫu sao cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Giờ hoàng trưởng tử đã trưởng thành, hơn nữa còn chứng tỏ được tài cán của mình, động tác này của quan gia cũng là nói rõ với chúng ta rằng, ông ta muốn lập trữ ( lập người thừa kế ngôi vị), mà hoàng trữ này... không phải là hoàng đệ mà là hoàng tử!" Truyện được tại TruyệnFULL.vn
Đám phụ tá ma quyền sát chưởng, mặt mày phấn chấn, chỉ có một học giả đầu bạc ngồi ngay dưới Triệu Phổ là vuốt râu không nói gì. Triệu Phổ hơi liếc về phía lão, hỏi: "Quách ông cho rằng thế nào?"
Học giả dầu bạc này họ Quách tên Vĩnh, với Mộ Dung Cầu Túy cùng là tay trái tay phải mà Triệu Phổ ỷ lại nhất trong đám phụ tá của tướng phủ. Lúc này Mộ Dung Cầu Túy không có ở kinh sư, Triệu Phổ liền hỏi ý tứ của lão.
Quách Vĩnh vuốt râu, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Tướng công, chư vị, quan gia có lẽ có ý bồi dưỡng Ngụy vương, nhưng chưa chắc đã có tâm lật đổ Tấn vương. Tấn vương khổ tâm kinh doanh Khai Phong nhiều năm, thế lực ngầm của hắn thực sự là không nhỏ, nếu muốn lật đổ cái cây cổ thụ này, vị tất đã là chuyện dễ dàng, đặc biệt là... Quang gia liệu có lòng này hay không? Nếu quan gia không muốn động tới hắn, vậy chúng ta dồn sức đánh một kích, uổng công làm lộ hết thực lực của chúng ta, khiến cho quan gia cảnh giác, vậy thì trộm gà không được còn mất nắm gạo."
Triệu Phổ vốn là người có tâm tư trầm ổn, nghe lão nói vậy, tâm tình đang xung động lập tức bình ổn lại một chút, trầm tư một lát rồi Triệu Phổ nghiêm nghị hỏi: "Vậy theo ý kiến của Quách ông, chúng ta nên làm thế nào?"
Quách Vĩnh nói: "Quan gia có ý lập trữ trong số các con nối dõi, đây là điều không có gì phải nghi ngờ rồi. Con nối nghiệp cha, gia quốc tương truyền. Đây là chuyện thường tình của con người, nhà đế vương cũng không thể ngoại lệ. Nhưng, tình huynh đệ của quan gia đối với Tấn vương cũng không có gì phải hoài nghi. Quan gia xuân thu đang thịnh, không gấp gáp quét sạch trướng ngại cho hoàng trữ, nhưng cũng chưa chắc đã không có ý định bồi dưỡng từ từ, để Ngụy vương dần dần đủ lông đi cánh, cho tới khi nước chảy thành sông. Nếu quả thật là như vậy, ông ta sẽ không động tới Tấn vương. Điểm này, chúng ta không thể không suy nghĩ."
Lữ Phụng Hiếu, một phụ tá khác của tướng phủ không nhịn được liền hỏi: "Vậy theo ý kiến của Quách ông, chúng ta lại tiếp tục khoan nhượng để hắn chuyên quyền kiêu ngạo, lúc nào cũng áp đảo tướng phủ của chúng ta ư?"
Quách Vĩnh mỉm cười, nói: "Phụng Hiếu chớ có nôn nóng, lão phu không phải có ý này. Lão phu cho rằng, nhân lúc quan gia động lòng, có ý đưa hoàng tử lên, phải tước đi từng chút làm mòn nhuệ khí của Nam Nha. Nhưng chúng ta phải suy nghĩ cho kỹ, một gậy này đập xuống là thành công hay là thất bại, thành công thì sao? Mà bại thì phải ứng đối như thế nào? Một gậy này hạ xuống, phải đánh với mấy phần lực? Nếu đánh đau cả quan gia, vậy thì chúng ta tất nhiên sẽ bại, và điều quan trọng nhất vẫn là phải hiểu rõ tâm tư của quan gia."
Triệu Phổ nói: "Bản tướng theo quan gia nhiều năm, hiểu nhất là tâm tư và tính khí của quan gia, quan gia là có lòng động tới Tấn vương rồi, điểm này các ngươi không cần phải hoài nghi. Giữa huynh đệ và nhi tử, nếu phải lựa trọn một người thừa kế, quan gia tất sẽ chọn hoàng tử. Hoàng trưởng tử Đức Chiêu phẩm hạnh xuất chúng, tài cán năng lực đều bất tục. Ta thấy quan gia đã nhắm vào hắn rồi. Hắn là hoàng trưởng tử, hơn nữa là là con trai của nguyên phối hu nhân Hạ hoàng hậu của quan gia, kế thừa ngôi vua là chuyện danh chính ngôn thuận."
"Tốt!" Quách Vĩnh gật đầu nói: "Vậy chúng ta sẽ đập. Kế tiếp, chúng ta phải xem xem, phía Tấn vương rốt cuộc là có bao nhiêu lực lượng. Phía chúng ta có thể xuất ra lực lượng bao lớn, hoặc là không động thủ, đã động thủ thì phải triệt để đánh ngã hắn. Khiến hắn hải rơi khỏi Nam Nha, từ rày về sau chỉ làm một vương gia nhàn rỗi có danh không quyền, thế mới có thể vĩnh viễn tuyệt được hậu hoạn. Nhiều năm nay Tấn vương khổ công kinh doanh, rất nhiều thực lực đều không đưa lên đài, chúng ta không được lơ là. Nếu không nắm chắc mười phần thì nhất định phải lưu lại hậu thủ, để tránh ngược lại bị hắn khống chế."
Triệu Phổ ung dung cười nói: "Nhiều năm nay, Tấn vương quả thật đã lợi dụng song trọng thân phận là Khai Phong phủ doãn và hoàng đệ để lôi kéo một số người. Nhưng... thân phận Khai Phong phủ doạn của hắn lại hạn chế nhân mạch mà hắn có thể kết giao. Mà cái đám nhân vật cửu lưu, lôi kéo có nhiều hơn nữa thì cũng chẳng làm được gì.
Tiếng nói trên triều đường ư? Tham tri chính sứ Tiết Cư Chính, Lữ Dư Khanh do lão phu chỉ đâu đánh đó, không dám gây trở ngại. Còn xu mật sứ ư... Ha ha, đó là thông gia của lão phu. Còn một người, chính là tam ti sứ, Sở Chiêu Phụ không làm chức quan này được nữa rồi, lão phu đã tiến cử La Công Minh về kinh..."
Giang Trần Dịch, một người trong đám phụ tá của tướng phủ nhếch mép như ngứa răng, nói: "Tướng công, lão hồ ly La Công Minh đó là hạng người chưa thấy có mục tiêu xác định rõ ràng thì chưa chịu có hành động thiết thực. Tướng công tiến cử hắn về kinh, hắn cũng chưa chắc đã cảm động phần ân đức này của tướng công mà đứng ở phía tướng công đâu."
Triệu Phổ mỉm cười, nói: "La Công Minh là hạng chỉ biết bo bo giữ mình mà thôi, nhưng không phải là người không thức thời. Bản tướng tiến cử hắn về kinh, ít nhất thì hắn cũng sẽ không đứng ở phía đối nghịch với bản vương. Chỉ cần chúng ta áp đảo được Tấn vương, tơi lúc đó, La Công Minh cho dù không tình nguyện thì cũng chỉ đành thò một chân ra, giúp chúng ta giẫm lên Tấn vương thôi."
Hắn nhìn quanh ban phụ tá, vuốt râu cười nói: "Trung thư đã nằm trong lòng bàn tay của bản tướng, xu mật nằm trong tay thông gia của bản tướng, trung thư, xu mật hai phủ nắm giữ văn võ nhị quyền của Đại Tống ta, lại có tam ti sứ nắm giữ tài quyền ậm ừ không dứt khoát. Cho dù là quan gia thấy thanh thế như thế này, lúc đó cũng phải lựa chọn giữa sự bình ổn của xã tắc triều đình và Tấn vương. Nếu ngươi là quan gia, ngươi sẽ chọn thế nào?"
"Chọn thế nào ư?" Các phụ tá trầm tư một lát, nhao nhao lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trung thư, xu mật, đại diện cho vănvõ toàn triều, mà văn võ toàn triều là căn bản của triều đình, cho dù là hoàng đế, kể cả sau khi truyền thừa trăm năm, nắm thiên hạ thái bình đã lâu thì cũng không dám vì bảo vệ một huynh đệ mà đối lập với võ quan cả triều. Huống chi, hoàng đế này vốn có ý mài bớt đi quyền hành của hoàng đệ để đảm bảo nhi tử thuận lợi thượng vị. Dưới loại tình huống này, văn võ cả triều chẳng qua là thỉnh cầu hoàng để để huynh đệ của ông ta từ bỏ quan chức, làm một thái bình vương gia, hòng đảm bảo cho hoàng tử có thể yên ổn làm thái tử. Hoàng đế đó liệu có chiều theo hay không?
Quách Vĩnh nói: "Đã như thế, vậy chúng ta hiện tại... trước tiên tìm tới một cây gậy nào có thể đánh ngã Tấn vương đây."
Triệu Phổ mỉm cười, nói: "Tấn vương làm việc cẩn thận chặt chẽ, rất ít khi để ngươi ta nắm đằng chuôi. Chuyện hắn kết giao triều thần chúng ta tuy biết rõ, nhưng rất khó có được bằng chứng, càng không thể bảo những triều thần nhận hội lộ của hắn hoặc là cự tuyệt nhận hối lộ của hắn ra mặt làm chứng được. Bản tướng gọi các ngươi tới chính là muốn các ngươi nghĩ mọi cách tìm bằng được cây gậy đó lại cho bản vương!"
Nhìn các phụ tá cáo từ rời đi, Triệu Phổ đắc ý dứng dậy. Triệu Quang Nghĩa mà ngã, hắn tất nhiên là đệ nhất nhân chỉ dưới thiên tử, không có ai có thể khiêu chiến quyền uy của hắn nữa rồi. Hơn nữa, một đời vua một đời thật không có chút tác dụng đối với hắn, tới thời kỳ của thiên tử đời tiếp theo, hắn vẫn là đệ nhất nhân dưới thiên tử.
Hắn đợi nhiều năm như vậy, chính là đợi hoàng trưởng tử trưởng thành, đợi quan gia có lòng lập trữ. Chỉ cần quan gia lờ mờ có phần tâm tư này vậy là đủ rồi. Những chuyện khác, hắn sẽ làm thay quan gia. Giống như là... năm đó ở Trần kiều dịch, tự tay hắn mặc lên bộ hoàng bào đó cho ông ta.