Bộ Bộ Sinh Liên

Ngạc Ba Đa là sứ tiết Khiết Đan, tinh thông Hán ngữ và phong tục dân tình Trung Nguyên, hắn còn tự đặt cho mình một cái tên Hán nhân, gọi là Hứa Thao.

Hiện giờ nha môn ngoại sự của các nước đều là nhãn rỗi nhất, có điều khi ngoài đi công tác thì ngoại lệ. Ngạc Ba Đa thân là sứ tiết Khiết Đan, kiêu căng cầm một bức quốc thư mang tới Khai Phong, rồi vào sống ở Lễ tân viện. Thức ăn của người Tống làm rất tinh tế, trong mắt hắn đã là thực vất tinh mỹ vừa miệng nhất. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn, còn ở trước mặt người của Lễ tân viện, hắn vẫn bắt bớ bới lông tìm vết, trăm điều không hài lòng.

Lúc ăn bữa trưa, hắn lại gây hấn, gọi tiểu lại của Lễ Tân viện tới, Hứa Thao nghĩa chính từ nghiêm khiển trách ẩm thực mà Lễ tân viện dùng để khoản đãi sứ tiết Khiết Đan không đủ quy cách, sao lại làm ra thức ăn khó nuốt như vậy, quả thực là đến lợn cũng không ăn được. Đợi khi lộ hết uy phong rồi thì mới đuổi tiểu lại đáng thương ra ngoài. Lúc này mới ngon lành hưởng dụng bữa trưa thịnh soạn, chổng cái bím tóc nhỏ lên trời.

Ăn trưa xong, Hứa Thao ôm một bình trà, đang ung dung dùng tăm xỉa răng thì mấy tùy tòng thủ hạ giống như là kẻ trộm, khiêng bao lớn bao nhỏ trở về.

"Đại nhân, đồ hôm nay đã mua về rồi đây, ta thấy thế là đủ rồi, nếu thêm nữa thì sợ là xe ngựa không trở được.

"Ô ô.." Hứa Thao bật dậy, mấy thị tòng đó lớn mở bao và hộp ra, chỉ thấy bên trong đều các loại sản vật Trung Nguyên sang quý hoa lệ như là tơ lụa tinh mỹ, đồ gốm mỏng như cánh ve. Cũng không thể trách họ được, Bắc quốc tuy lập nước sớm hơn Tống quốc năm mươi năm, công thương nghiệp cũng tính là phát đạt, nhưng tuyệt đối không tạo ra được sản phẩm sang đẹp quý giá nào.

Khó lắm mới được đi công tác một chuyến, về lập trường đương nhiên là phải kiên định rồi, về hành động thì đương nhiên là không thể làm tổn hại đến quốc cách của Khiết Đan. Nhưng.. từ xa xôi ngàn dặm tới đây, mấy tên tùy tòng đi mua vài ba vật phẩm lưu niệm cho người nhà của mình thì cũng đâu có tính là mất mặt. Đồ qua nhiều thì đều có thể mở cửa hàng chắc? Nói thừa, thân thích trong nhà người ta nhiều đấy, không được à?

Hứa Thao hài lòng kiểm thương phẩm, trong lòng nhẩm tính sau khi mang về thì sang tay bán lại, có thể kiếm được mấy phần lợi nhuận, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: "Ài, việc mà La thượng quan giao, bảo chúng ta đi mua trâm cài tóc, các ngươi đã mua chưa?"

"Mua rồi, mua rồi. Đại nhân ngài xem này, chỗ này có bao nhiêu hộp, đều là trâm phượng cả đấy, quay về để La thượng quan chọn, nàng ta nếu thích thì đưa hết cho nàng ta là được. La cô nương là thượng quan, lại còn là nữ quan được sủng ái nhất ở bên cạnh hoàng hậu nương nương. Nàng ta nếu cao hứng, nói mấy câu tốt đẹp giúp đại nhân, lần tới người được phái đi vẫn là đại nhân ngài thôi." mới nhất ở truyen/y/y/com

Hứa Thao vội vàng giật lấy hộp, bộp một cái đặt lên bàn, cầm từng cái lên xem. Xem cả nửa ngày, Hứa Thao chán nản đứng dậy, nện túi bụi mấy tên tùy tòng, nói: "Cái đồ ngu ngốc vô dụng này, đại nhân ta đây nói không rõ ràng à? Không cần trâm vàng, không cần trâm bạc, không cần trâm ngọc, cần.. cần..."

Hứa Thao mặt đỏ bừng, khoa chân múa tay một lúc mới bực bội rống lên: "Là muốn trâm bạc đầu phương giả, các ngươi hiểu chưa? Là làm bằng gỗ, nhưng sơn bạc, phượng châu thì làm bằng nhựa thông. La thượng quan đã dặn dò kỹ càng rồi, các... các ngươi có chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được à?"

Mấy tên tùy tòng đó bị đánh cho túi bụi, ôm đầu lắp bắp nói: "Chúng... chúng ta đã thăm hỏi rồi, nhưng không có loại trâm đó, người bán trang sức nghe nói chúng ta muốn mua trâm giá rẻ, đều cười nhạo chúng ta, nói là nhà quê mới đi mua đồ giá rẻ. Bán đồ như thế chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, trong thành có ai muốn bán chứ? Những cái trâm này so với trâm mà đại nhân nói thì còn quý hơn trăm lần, La thượng quan thấy rồi có thể sẽ thích..."

Một tùy tòng khác hai mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Đúng vậy, đại nhân, theo tiểu nhân thấy, e rằng La thượng quan muốn trâm càng quý càng tốt, chỉ là không tiện nói vậy với đại nhân thôi, cho nên mới chỉ rõ là muốn trâm gỗ sơn bạc, đây nhất định là nói ngược. Bà của ta đã từng nói, con gái rất hay nói ngược, không muốn chính là muốn, ghét chính là thích, gỗ chính là vàng..."

"Bốp!" Hắn còn chưa nói xong thì đã ăn một cái bợp tai vào mặt, Hứa Thao mắng to: "Con mẹ ngươi đừng có đánh rắm nữa, La thượng quan đã dặn đi dặn lại rồi, còn có thể là giả chắc, đại nhân ta đây chẳng lẽ ngay cả nói ngược cũng không nghe ra à? Cút, tất cả không được ăn cơm, mau cút đi cho ta. Đừng tới chỗ bán hàng hóa đắt tiền nữa, ngươi ta muốn bán cho ngươi đồ trang sức quý giá, có thể không nói là không có hàng giá rẻ sao? Chui vào trong những ngõ nhỏ ý, tìm lấy một tên bán rong mà mua. Hôm nay nếu không mua được, các ngươi con mẹ nó đừng có mà quay về đây. Đúng là một lũ ngu dốt..."

Hứa háo mắng rất cay nghiệt, mấy tên tùy tòng vội vàng ôm đầu lủi nhanh. Bọn họ vừa đi thì bên ngoai lại vang lên tiếng nói siểm nịnh của tên tiểu lại Lễ tân viện: "Hồng lư tự Liễu công tào, cầu kiến Khiết Khan quốc sứ Ngạc Ba Đa đại nhân."

"Hả?" Hứa Thao bật dậy, vội vàng nhét đống bao lớn bao nhỏ lên giường, nhìn chỗ đồ trang sắc chắc không kịp giấu, dứt khoát dùng khăn chải bàn đậy lên rồi ném tất cả lên giường. Sau đó buông màn, chạy về bàn ngồi nghiêm trang, ung dung nói: "Vào đi."

Liễm Lâm Tây sầm mặt bước vào, đứng ở ngoài cửa chắp tay với hắn: "Ngạc Ba Đa sứ giả, quốc chủ nước ta đã đọc quốc thư của quý quốc rồi, hiện giờ viết thư trả lời, lệnh cho bản quan đưa tới, giao cho sứ giả."

"Hả?" Ngạc Ba Đa ngạc nhiên nói: "Đã viết thư trả lời rồi cơ à? Hoàng đế Tống quốc không gặp ta ư? Hoàng đế bệ hạ của nước ta đã lệnh cho bản sứ giả phải đợi cho tới khi có được tin tức xác thực của quý quốc thì mới được quay về. Lần này tới được đây thực sự không phải là dễ, xin Liễu công tào nói cho rõ, hoàng đế của quý quốc có ý tứ gì?"

Liễu Lâm Tây không sao hiểu được, hoàng đế không ngờ lại đồng ý bức quốc thư mà Dương Hạo thảo ra, thậm chí còn không sửa một chữ nào, cứ thế mà chép lại, đóng tỳ ấn, trong lòng hắn bực bội không vui, vừa nghe thấy Ngạc Ba Đa hỏi vậy, liền nhặt những điểm trọng yếu trong thư của Dương Hạo ra nói lại với hắn, sau đó thì trợn mắt lên, lạnh lùng nói: "Hoàng đế Tống quốc chúng ta chính là có ý như vậy, phiền quý sứ hồi bẩm lại cho hoàng đế bệ hạ của quý quốc hay, là địch hay là bạn, hoàn toàn là ý niệm của ngài ấy. Hoàng đế nước ta sau này hồi âm là được."

"Người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta ắt phạm người. Ai nếu coi chủ của ta là địch nhân, chủ ta ắt sẽ là địch nhân xứng đáng nhất của hắn!" Ngạc Ba Đa nhắc lại một câu, hít một hơi lạnh, gật đầu nói: "Hảo, hảo khí phách, chủ ta..., xin hỏi Liễu công tào, người thay triều đình quý quốc viết bước quốc thư này là ai vậy?"

Liễu lâm Tây tức giận nói: "Hắn ư... chính là Hồng lư tự tả khanh Dương Hạo của chúng ta."

Ngạc Ba Đa nhíu mày nói: "Tả khanh, vậy không phải còn thêm một vị hữu khanh nữa ư. Hồng lư thiếu khanh của quý quốc không phải là Cao Tường cao đại nhân sao, từ lúc nào lại thiết lập hai vị thiếu khanh vậy?"

Liễm Lâm Tây đờ đẫn nói: "Hôm qua."

"Hôm qua?" Ngạc Ba Đa kinh ngạc nói: "Hôm qua? Không biết vị Dương tả sứ này có lai lịch như thế nào?"

Liễu Lâm Tân bĩu môi, đơn giả thuật lại lai lịch của Dương Hạo, sau đó dâng quốc thư lên, bất âm bất dương nói: "Ngạc Ba Đa sứ giả..."

Ngạc Ba Đa liền giật lấy, cười lạnh nói: "Ta nhớ rồi!"

...

"Bộp bộp bộp bộp..."

Theo tiếng quát, vó ngựa lộp bộp như mưa rào, một đám dũng sĩ kiêu dũng gào thét, nhanh chóng hợp lại với mấy lộ kỵ sĩ khách, tổ thành một vòng vây nghiêm mật. Cái vòng này rất lớn, dã thú khinh hoàng thất thố bị đuổi vào trong vòng, càng tiến và giữa thì càng dày đặc. Cho dù là thiên địch với nhau thì ở trước mặt địch nhân chung là nhân loại, hiện tại cũng phải kề vai tác chiến, dựa vào nhau mà chống lại.

"Truyền lệnh, mở mặt phía tây!"

Vòng vây càng lúc càng nhỏ, đám dã thú không có đường để chạy đại phát hung tính, thử chủ động xông ra. Một nữ tử xinh đẹp ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống phát ra một tiếng mệnh lệnh.

Cờ lớn phất phơ, các kỵ sĩ hợp vây ở bốn mặt liền tránh đường ở phía sườn núi mà nữ tử này đang đứng, vô số dã thú lớn nhỏ giống như là tìm thấy nơi để phát tiết, chạy thục mạng về phía này. Nữ tử đó kéo cương ngựa, hô lên một tiếng rồi lao xuống phía dưới sườn núi, đồng thời lật tay lấy tên đặt trong giỏ đeo sau lưng.

Phía sau nàng ta, một đám nữ binh người như hổ, ngựa như rồng, đều mặc chiến bào màu bạc, ai ai cũng đều là đại cô nương mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp tuyệt trần, thân thủ mạnh mẽ, đằng đằng sát khi lao theo sau nữ tử ở trước nhất thân mặc chiến bào màu trắng bạc, đầu đội mũ do da đầu sói trắng chế thành, đầu sói hai tai vểnh cao, hốc mắt thì không khảm cái gì, đen nhánh cả lên, nhìn rất sống động.

Nhưng vị cô nương thì thư lại mềm mại như nước, da thịt trắng nõn, đi cùng với hoa dung như thế này, đầu sói trắng trên đầu giống như là một con chó nhỏ đáng yêu. Nhưng nữ tử này tư dung tuy vũ mĩ, nhưng anh tư khi giục ngựa tung vó, giương cung đáp tên của nàng ta thì trong vũ mị lại lộ ra ba phần hiên ngang, không hề thua kém nam võ sĩ săn bắn.

Tên như mưa rào, rất nhiều dã thủ đang hung hăng lao tới bị gim xuống đất, lập tức cả đội ngựa xung phong lên trước nhanh chóng vạch ra một đường con, né tránh xung đột chính diện với dã thú, đồng thời không ngừng dùng cung tên bắn giết. Những dã thú đó cũng mang lòng sợ hãi đối với mã trận do một trăm bảy mươi bảy con ngựa tổ thành, thừa kẽ hở mà chạy sang bên trái.

Song một đội nhân mã khác lại từ sau sườn núi đột nhiên xông ra, người dẫn đầu cũng là một nữ tướng, thân mặc chiến bào màu lửa đỏ, trước ngực có hộ tâm bảo kính hình vuông sáng quắc. Trên mũ đầu mâu và hộ hạng (miếng bảo vệ gáy) đính lông ngân hồ màu trắng, lông trĩ dài dài ở trên mũ giáp thì tung bay phất phới. Phía sau nàng ta là đội ngũ nữ binh đều mặc chiến bào màu lửa đỏ.

Bọn họ giống như là một con sóng dữ trào dâng, hướng tới trước mặt đám dã thú mà xông tới, đồng thời vào lúc này, nữ tử mặc chiến bào màu trắng bạc đã quay đầu ngựa, giống như là một cái đục, cắt đội hình của đám dã thú làm hai. Ở đằng xa, đội ngũ hợp vây đó đã lao về phía họ, lại một lần nữa tạo thành thế hợp vây, cứ vậy quay lại chém giết. Đàn thú dần dần ít đi, đã hoàn toàn không còn lực chống đỡ. Hai đội nữ tướng giục ngựa lao ra khỏi sân săn thú, kỵ sĩ hợp vây giơ ra cương đao sáng loáng, bắt đầu đánh một trận cuối cùng như cắt cỏ.

Nữ tướng mặc chiến bào màu trắng cởi mũ sói trên đầu xuống, trán lấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc bết vào vần trán trắng ngần, trên mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng rất không tương xứng với vẻ anh vũ vừa rồi: "Nương nương..."

Thiếu nữ áo đỏ mặc giáp trụ nặng giục ngựa tới cạnh nàng ta, khen: "Không tồi, Đông nhi quả nhiên thiên tư thông dĩnh, lần đầu tiên chỉ huy săn thú mà không hề khiến trẫm thất vọng."

Nữ tử mặc chiến bào mày bạc, cưỡi ngựa, sườn dắt đao, tay cầm cung, lưng đeo cung tên không ngờ lại là La Đông nhi, nghe Tiêu Xước khen ngợi, La Đông Nhi nói: "Nhưng vẫn không thần dũng bằng nương nương được, vừa rồi Đông Nhi trong lòng thỏm lo lắng, sợ chỉ huy không thỏa đáng, để dã thú chạy mất, khiến các tỷ muội chê cười."

Tiêu hậu cười sảng khoái: "Ngươi là thượng cung của trẫm, ai dám cười cơ chứ? Nào, dã vật để bọn họ xử lý nốt, chúng ta đi."

Nhị nữ sánh vai bỏ đi, Tiêu Xước nói: "Trong binh pháp của Hán nhân các ngươi có một câu, gọi là vi sư tất khuyết (vây bắt thì phải để hở một mặt). Ngươi Khiết Đan chúng ta trước khi chưa đọc binh thư của các ngươi đã biết đạo lý này rồi. Dã thụ thụ thương bị vây là đáng sợ nhất, thức thời mở một con đường để bọn chúng có hi vọng chạy thoát, lại bao vây ở bên ngoài, bố trí một cái bẫy chân chính, có thể vào lúc giết chúng giảm thiểu thương vong của phía mình. Ký gửi binh pháp ở trong săn bắn, ở trong săn bắn ngộ ra binh pháp, chiến thuật chiến pháp của người thảo nguyên chúng ta chính là ngộ ra như vậy đó."

"Vâng, sự dạy dỗ của nương nương, Đông nhi xin ghi nhớ." Đông nhi cúi đầu xuống, trong cẩm bào lộ ra nửa cái cổ trắng ngần, đường cong của cổ rất nhu nhuận lại nhỏ nhắn xinh sắn, da thịt có chút trong suốt và đường cong ôn nhu thanh thoát, tóc đen tùy ý rủ xuống hai bên gáy, núc này vẻ mềm mại dịu dàng của nàng ta lộ ra hết, tuy mặc một thân nhung trang, nhưng lại nhìn không ra một chút vị đạo chinh chiến trên sa trường nào.

Tiêu Xước mỉm cười nhìn nàng ta, cầm cương chậm rãi nói: "Người trên thảo nguyên chúng ta từ trong săn bắn mà tập binh pháp, từ chỗ con mồi mà học tập binh pháp, chiến tranh chính là săn thú, chỉ chẳng qua cái mà nó săn là người chứ không phải là thú. Cái mà chúng ta học nhiều nhất là chiến thuật của sói. Đàn sói khi vây công vật săn, sẽ quan sát vật săn rất nghiêm túc, nhẫn nại đợi cho tới khi có cơ hội lớn nhất xuất hiện, một khi tiến hành công kích, bọn chúng phần lớn là dùng cách hợp vây, để đảm bảo mục tiêu không thể đào tẩu. Khi tấn công, sói đầu đàn nhất định sẽ quan sát tử tế phản ứng của mục tiêu, vào lúc mục tiêu yếu nhất sẽ xông lên đầu tiên, phát khởi công kích toàn diện. Đồng thời, tất cả đàn sói, đối với mệnh lệnh của sói đầu đàn, nhất định sẽ chấp hành nghiêm chính, không đánh sai lệch một chút nào."

Tiêu Xước ngừng lại, mỉm cười nói: "Chiến thuật của chúng ta chủ yếu chính là chiến thuật học từ sói, cái mà chúng ta chú trọng nhất là tiên phát chế nhân, không đợi khi địch nhân rút được tên đã bắn xuyên cổ họng hắn trước. Đây là cách tấn công sắc bén nhất, chiến thuật của chúng ta chính là: Tiến công, tiến công và tiến công! Vĩnh viễn xây dựng chiến trường ngay trên địa bàn của địch nhân.

Loại chiến thuận này là bởi vì chúng ta không có quá nhiêu vật tư để tiêu hao vào chiến tranh. Đồng thời, chúng ta lại có một lượng ngựa lớn, tốc độ của chúng ta bảo chứng cho quyền chủ động tuyệt đối mà chúng ta có. Kỵ binh không phải là không có thiên địch, nhưng chỉ có kẻ ngốc mới đúng yên bất động ở đó. Đợi khi cung thủ thương binh (binh cầm giáo) và đầu mâu thủ (binh cầm mâu) quyết chiến với chúng ta, tốc độ của chúng ta có thể bảo chứng trước khi đối thủ chưa kịp xây dựng xong trận hình để chống đỡ thì đã phải chiến đấu, phát huy ưu thế của chúng ta với mức độ lớn nhất, thế đến như trời sập, đi như điện xẹt, vậy là có thể đảm bảo cho thắng lợi của chúng ta!"

La Đông Nhi ôn nhu cười: "Lời của nương nương, Đông nhi không nhớ được. Đông nhi chỉ là người hầu hạ bên cạnh nương nương, săn bắn thì được, nhưng không có cơ hội đánh trận, cũng chẳng dùng những kiến thức này làm gì cả."

Tiêu Xước trách: "Sao lại không dùng làm gì? Nữ nhi trên thảo nguyên chúng ta, không hề thua kém nam nhi. Hoàng thượng ông ấy... ài, thân thể hoàng thượng yếu đuối nhiều bệnh, rất nhiều chuyện đều cần trẫm giúp đỡ, ngươi chắc gì đã không có cơ hội lên chiến trường. Ngươi là người mà bản thân trẫm dạy ra, tới lúc đó, nhất định đừng khiến trẫm phải thất vọng."

"Ta?" Đông nhi mắt sáng lấp lánh, nhìn thì như hỏi một cách tùy ý: "Đông nhi là người Hán, cũng có cơ hội thống binh cho nương nương ư?"

Tiêu Xước nhướn mày, cao giọng nói: "Trẫm dùng người trước giờ không bám theo khuôn mẫu. Người Trung Nguyên trọn thiên lý mã, muốn học tập thuật cưỡng ngựa của chúng ta. Người của húng ta thì không cần, lớn lên là tự nhiên biết. Người thật sự có tài thì vẫn có thể dùng, bất kể là quý tộc hay là nô đãi, bất kể là người Khiết Đan hay là người Hồi Hột, hoặc là người Khương, người Hán, người Bột Hải tộc, cứ có tài là dùng. Tiên sinh người Hán các ngươi không phải đã nói hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại sao (biển lớn nạp trăm dòng, cứ chứa là lớn)?"

Khóe miệng Tiêu Xước hơi cong lên, khinh thường nói: "Nhưng kẻ nói như vậy là bọn họ, khinh thường kẻ được gọi là man di, người tự cao tự đại cũng là bọn họ."

Đông nhi liên tục vâng dạ, hơi nghiêng đầu nhìn về phương nam, thấp giọng hỏi: "Nương nương có vì lần này người Tống tập sát sĩ tốt quân ta, xử tử mật thám đóng giả thương nhân mà xuất binh thảo phạt không?"

Tiêu Xước đôi mắt to nhíu lại, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Hoàng Thượng lại bệnh rồi, hơn nửa tháng mà không lên triều xử lý công việc, một số bộ lạc tặc tâm không dứt bắt đầu rục rịch muốn động. Trẫm lúc này phải tọa trấn thượng kinh, sao có thể lại động can qua được? Ngươi đề nghi không động binh đao mà viết quốc thư, cũng là một biện pháp tốt để vãn hồi thể diện cho chúng ta. Cứ xem hoàng đế Tống quốc ứng đối như thế nào, cho dù là nói cứng thì cũng không thể động binh, hiện tại..."

Tiêu Xước chỉ roi ngựa, lạnh lùng nói: "Hiện tại, trẫm trước tiên phải thu dọn sạch sẽ hậu viện đã!"

Quay về hoàng cung, gặp La Khắc Định hiện đang làm quản sự cung phủ. La Khắc Địch cười nói: "Nhìn sắc mặt của muội, lần này tự mình chỉ huy săn thú, chắc là không làm mất mặt hoàng hậu rồi."

Đông nhi cười nói: "Nương nương chỉ điểm tử tế, lại có tứ ca âm thầm dạy dỗ, Đông nhi tuy là một đồ đệ ngốc, nhưng dung hợp sự tinh túy của hai vị đại gia binh pháp, trận săn bắn này, nương nương vẫn rất hài lòng." Nói tới đây, nàng ta chợt thôi cười, u buồn thở dài một hơi, lại nói: "Nhưng... tuy nói rằng muội càng lúc càng khiến nương nương vui vẻ, giành được lòng tin của bà ta. Nhưng ba ta vẫn chưa cho muội ra ngoài làm việc ngay được, đối với bọn huynh tuy đã buông lỏng sự giới bị, nhưng hiện tại vẫn không tới mức có thể rời khỏi mà không khiến người ta cảnh giác. Bọn huynh thủy chung không được rời kinh, không thể quen thuộc với đường về nam, phải làm thế nào mới ổn đây?"

La Khắc Địch nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi cười khổ, nói: "Tứ ca kêu muội đi lấy lòng tin của Tiêu hậu, vốn là muốn để bọn họ buông lơi lòng cảnh giác, ai ngờ lại khéo quá hóa vụng. Hiện giờ Tiêu hậu rất nể trọng thân thiết với muội, hoàng đế bệnh thể suy nhược, vị nương nương này cô đơn chiếc bóng, buổi tối đi ngủ đều muốn muội tới ngủ cùng, giữ rịt không cho muội rời xa. Thế này lại thành ra lại khó. Có điều, bà ta càng lúc càng tin muội, đây là một khởi đầu khá tốt, chúng ta sẽ cố tìm thêm..."

Hắn mới nói tới đây thì trong viện truyền tới giọng nói của một thiếu nữ: "La thượng cung, lệnh huynh đang ở đâu? Ta muốn tìm hắn cùng ta đua ngựa."

Ngữ khí của La Khắc Địch cứng lại, La Đông nhi không khỏi che miệng cười khẽ: "Tứ ca, muội hiện tại bị nương nương quấn lấy không thể thoát thân, huynh không phải cũng vậy sao? Vị công chúa điện hạ này, e rằng đã thích huynh rồi."

La Khắc Địch ngượng ngùng nói: "Muội cớ có nói linh tinh, vị công chúa này... chỉ là thích chơi đùa mà thôi. Ta là tướng lĩnh của đại Tống, hiện giờ là tù nô của Khiết Đan, sao có thể qua lại với ả được."

"Tứ ca, kết giao được nhiều quý nhân hoàng tộc thì càng tiện cho chúng ta trốn thoát." La Đông Nhi khuyên một câu rồi vội vàng cao giọng nói: "Là Nhã công chúa phải không? Đông nhi đang phân công một số việc cho huynh ấy, Nhã công chúa tới rồi, sao không tiến vào..."

Đông nhi vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, chỉ thấy một thiếu nữ đang đứng trong vườn, buồn chán vung vẩy roi ngựa. Vị thiếu nữ này chính là thân muội tử Da Luật Nhã công chúa của hoàng đế Da Luật Hiền, mười sáu mười bảy tuổi, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, cánh môi cong cong nhu hòa, lông tơ xử nữ trên người nhàn nhạt, là một cô nương hoạt bát vui vẻ. Da thịt của nàng ta sáng bóng, giống như là lúa mạch nhận đủ ánh sáng, thân hình không yểu điệu nhỏ xinh như La Đông Nhi mà thể thái đầy đặn săn chắc, nhưng lưng ong chân dài, có một loại vị đạo kiện mỹ (xinh đẹp khỏe mạnh),

Nghe thấy lời của La Đông Nhi, Da Luật Nhã công chúa thất vọng nói: "La Khắc Địch có việc phải làm ư? Vậy thì không thể cùng ta tới hoàng uyển chơi được rồi..."

Đông nhi cười nói: "Cũng không tính là việc lớn, Nhã công chúa nếu đã muốn ra ngoài chơi, vậy thì bảo huynh ấy cùng công chúa tới hoàng uyển một chuyến là được rồi. Tứ ca..."

Đông nhi quay đầu lại liếc La Khắc Địch một cái, La Khắc Địch hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước ra. Da Luật Nhã vừa thấy La Khắc Địch, lập tức vui mừng chạy lên đón, kéo hắn đi, đồng thời cao giọng nói: "La thượng cung, cám ơn nhé."

La Khắc Địch ngượng ngùng nói: "Điện hạ, bỏ tay ra đi, điện hạ, Khắc Địch chỉ là một nô phó, điện hạ..."

"Nói ít thôi, đi mau nào, hôm nay đã hẹn với tam huynh và tứ huynh thi cưỡi ngựa bắn tên rồi. Ngươi phải giúp ta áp đảo ngạo khí của bọn họ đó..."

Đông Nhi nhìn bóng lưng của họ rồi thở dài, ngẩng đầu lên nhìn một góc tường, nói: "Hạo ca ca có thể dẫn bách tính Hán quốc an toàn trở về Tống cảnh không nhỉ? Hạo ca ca cát nhân thiên tướng, nhất định không có chuyện gì đâu, nhưng lại không biết huynh ấy hiện tại thế nào rồi. Đông nhi khó lắm mới chiếm được mọt chút lòng tin của Tiêu hẩu, chỉ sợ lại thất bại trong gang tấc, lần này sai sứ tới Tống, không dám nhờ sứ tiết nghe ngóng tin tức. Hạo ca ca, huynh hiện tại vẫn tốt chứ?"

Hạo ca ca hiện tại rất không tốt, hắn sắp biến thành chuột chạy qua đường rồi. Người yêu hắn hận không được mở một cái miếu thờ trường sinh, hận không được một ngày ba trụ hương cúng hắn, người hận hắn thì hận không được cầm kéo lóc xương lóc thịt hắn.

Bởi vì lúa gạo cuồn cuộn không dứt vận tới Khai Phong, triều đình trong đoạn thời gian này vì thu mua lương thảo với giá cao mà chi tiêu đã quá lớn rồi. Triệu quan gia hận đến nỗi ngứa cả răng: Triều đình khuyết lương, tám trăm vạn cư dân Khai Phong nguy trong sớm chiều, nhưng lương thương so với triều đình còn có biện pháp hơn, hiệu suất vẫn cao, lương thực vận còn nhanh hơn triều đình. Bọn họ không những từ Giang Hoài vận lương, mà ngay cả lương thực của Tây Bắc, Sơn Đông cũng có thể qua lại rất phong vận. Nào có quản tới địa phương có thiếu lương hay không, chỉ mong sao kiếm được một mớ lớn, hiện tại đã là lúc nên chôn hầm rồi.

Cho nên Triệu quan gia vội vàng tuyên bố, lương của kinh sư đã đủ, lương thực hiện giờ vẫn cuồn cuộn không dứt thông qua vận hà vận tới đều là dự trữ cho triều đình, tích đủ lương tồn cho hơn ba năm. Có điều trước mặt lương nguy đã giải, lương thực mở rộng cung ứng, ngươi có thể bán bao nhiêu, quan thương sẽ vẫn mua cho ngươi bấy nhiêu. Trước khi kinh sư thiếu lương một đấu lương thực là bảy mươi văn tiền, sau khi tin tức thiếu lương được truyền ra, giá lương liên tiếp đội lên, kể từ ngày hôm nay, quan thương nhận lương đã khôi phục lại giá gốc, vẫn là bảy mươi văn.

Nhưng phú ông bỏ ra nhiều tiền, thu mua một lượng lớn lương thực, nhét đầy vào vại, vò thậm chí là giỏ trúc thương tâm đến nỗi đấm ngực giậm chân, đám gian thương vui mừng hớn hở mua một lượng lớn lương thực với giá cao vận tới kinh sư chuẩn bị phát tài to thì nước mắt ròng ròng, có người có muốn nhảy xuống sông tự tử.

Dương Hạo hồn nhiên không biết gì về chuyện này sáng sớm lại tới nha môn làm việc, ung dung bước tới cử Hồng lư tự, hắn đột nhiên vỗ đầu rồi quay người bỏ di. Oa Oa và Diễm Diễm hai người mua sắm điên cuồng ở một giải Giang Hoài, mua được rất nhiều thổ sản, trong đó vừa hay có năm cân cá trắng, sao đột nhiên lại quên mất nhỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui