Mộ Dung Cầu Túy, Phương Chính Nam, Trình Vũ và Trình Đức Huyền cùng nhau trở về thành.
Nam Nha Thanh Tâm lâu. Trình Vũ và Trình Đức Huyền ngồi xuống nghe Triệu Quang Nghĩa kể về những việc đã xảy ra trên đường về kinh một lượt, Trình Vũ không khỏi lo lắng nói: "Thiên tuế, Triệu Phổ vi phạm lệnh cấm bán trộm gỗ lớn ở Tần Lũng, nhưng quan gia lại không hề trách tội, ngược lại còn giáng tội danh vu cáo đại thần cho đại tướng quân tả giám môn vệ vốn làm việc theo phép công, giáng xuống làm một chức quan nhỏ bé ở Nhữ Châu. Ngô Việt quốc bí mật đem vàng tặng cho Triệu Phổ, quan gia lại không hỏi tội hắn, người lại còn hỏi hắn kế sách, có thể thấy Triệu quan gia rất sủng ái Triệu Phổ, Triệu Phổ bây giờ đức cao vọng trọng, ti chức thấy chúng ta hiện giờ không dễ ra tay nữa."
Triệu Quang Nghĩa mỉm cười nói: "Điều đó cũng chưa chắc, sự chán ghét đối với một người sẽ được tích tụ dần theo năm tháng, nếu như vì hai việc nhỏ này mà lại đánh gục được một tể tướng đương triều sao, đó mới là điều kì lạ đấy. Những chuyện này chỉ là một đĩa rau trên bàn đầy thức ăn mà thôi, phải dần chôn một thêm một số sự hiềm khích ác cảm vào lòng quan gia, để cho quan gia dần nảy sinh sự chán ghét đối với Triệu Phổ. Điều mà quan gia kị nhất chính là thần tử không biết vị trí của mình, xúc phạm quyền uy thiên tử, quan gia đối với người khác nhân hậu, duy chỉ có điểm này là khác. Mấy ngày nay ta ở Khai Phong đã bí mật sắp xếp người đi tìm hiểu điểm yếu của Triệu Phổ, tiếp theo đó từ mặt này mà nắm thóp hắn, liên tiếp tiến hành tấn công hắn. Con đê nghìn dặm, vỡ tan bởi một tổ kiến, từng con kiến đào xuống, con đê dài Triệu Phổ này cũng sẽ có lúc bị phá hủy." mới nhất ở truyen/y/y/com
Hắn cười lạnh lùng, hơi nhìn về phía trước, nói: "Trọng Viễn, ngươi về đúng lúc lắm. Ngươi làm việc rất thận trọng, biết ăn nói, đại sự này của bổn vương đang muốn sắp xếp cho người làm đây. Trọng Viễn, ghé tai sát vào đây..."
Bên bến thuyền Biện Hà, Triệu Phổ và Dương Hạo cùng nhìn về chiếc thuyền lớn của Đường Quốc ở xa xa, không hẹn mà cùng đưa tay phủi phủi quan bào, đội lễ nhạc bên cạnh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lần này Đường quốc xuất sứ, người được phái đến là con trai thứ bảy của Đường Nguyên Tông, đệ đệ của Lý Dục - Trịnh Vương Lý Tòng Thiện và sử bộ thượng thư Từ Huyễn. Một đoàn sứ ngoại giao long trọng như vậy có thể nói là chưa từng có bao giờ. Lý Tòng Thiện thì khỏi phải nói rồi, hắn là huynh đệ của hoàng đế Nam Đường, vương gia của Đường quốc, thân phận đương nhiên là cao quý. Còn Từ Huyễn lại là một tài tử có tiếng của Giang Nam, bảy tuổi đã biết làm thơ, mười tuổi có thể làm văn, mười sáu tuổi đã làm đại thần chuyên quản lý về thư kinh của Đường quốc, cùng nổi tiếng về văn thơ với người đệ đệ Từ Khải, hiệu xưng "Giang Nam nhị Từ", sau khi làm quan thì tên tuổi lại nổi tiếng ngang tể tướng Hàn Công Vu, người ta còn gọi hắn là Hàn Từ của Giang Nam.
Vì chuyện phải phái ai đi tiếp đón sứ thần Đường quốc mà trên triều mọi người đã thảo luận đi thảo luận lại nhiều lần. Đường quốc phái đến một vương gia và một sử lại thượng thư, theo lễ nghĩa thì Tống quốc cũng nên có người tương xứng về cấp bậc đi tiếp đón mới đúng. Nhưng vị Trịnh vương Đường quốc đó không nói làm gì, còn vị Từ thượng thư lại nổi tiếng khắp thiên hạ với ngòi bút và tài ăn nói, người này học thức uyên thâm, văn tài xuất chúng, môi thương lưỡi tiễn, phải quan hệ tiếp đón ngoại giao với một người như vậy quả thực nhiều quan viện Đại Tống trên triều đều có chút lo lắng.
Bây giờ Đại Tống chỉ có hai vương gia, một là Ngụy vương hay là Tấn vương. Ngụy vương còn trẻ tuổi, luận về học thức thì còn kém xa, không thể là đối thủ của Từ Huyễn. Chuyến đi xuất sứ đến Giang Nam lần này của hắn vừa mới tạo dựng được một chút danh tiếng, Triệu Khuông Dận yêu thương đứa con, không muốn hắn bị xấu hổ trước mặt Từ Huyễn, nên có lòng bảo vệ. Còn về Tấn vương, bây giờ còn kiêm cả chức vụ Phủ Doãn phủ Khai Phong, cũng không tiện làm một đại sứ tiếp đón. Hơn nữa, cứ nghĩ đến phải tiếp chuyện với Từ Huyễn thì Triệu Quang Nghĩa lại lo sợ khi mở miệng, hắn cũng không đồng ý ra mặt.
Cứ như thế, quan viên mà triều đình phái ra để nghênh đón sứ thần phải được chọn từ trong quan viên trong triều, một người có quyền cao chức trọng mới tương xứng với quy cách của đối phương. Danh của người, bóng của cây, sự nổi tiếng của cái mồm nói nhanh sắc bén như dao của Từ Huyễn đã truyền khắp thiên hạ, những trọng thần triều đình Đại Tống đều sợ mình không nói lại được với Từ Huyễn, đến lúc đó làm mất mặt triều đình lại còn làm xấu cả danh tiếng của mình, họ đều tìm đủ mọi cách để thoái thác, không có ai đồng ý đảm nhiệm cái chức này.
Chọn đi chọn lại, cuối cùng tể tướng đương triều chủ trì chấp pháp không thể đẩy được trách nhiệm, Triệu phổ đành phải đích thân xuất mã. Triệu Phổ thực ra cũng không tình nguyện lắm, con người Từ Huyễn này hắn chưa từng gặp qua, nhưng danh tiếng của đối phương thì hắn đã từng nghe thấy, Triệu Phổ hắn ngay cả một quyển "Luận ngữ" mà đến bây giờ mới học được một nửa, bảo hắn tiếp lời với đại học sĩ có miệng lưỡi sắc bén như Từ Huyễn, hắn nào có sự tự tin đó?
Có điều, hắn đã nhân hối lộ của Ngô Việt quốc, bị Triệu Khuông Dận tóm được, bây giờ chính là lúc lấy công chuộc tội, nào dám có ý chối từ? Đành phải gượng mình mà nhận vậy. Cũng may, quan gia đã nói, theo quy cách thì phải có một vị đại thần chức vị lớn sánh vai với vương gia, còn về sau khi nghênh đón thì tể tướng đương triều công việc bận rộn, không thể tiếp đãi suốt được, nên sau này sẽ do hồng lư tự phụ trách, như thế Triệu Phổ mới yên tâm.
Còn về phía hồng lư tự thì vị đại hồng lư tự tên Trương Đài Liễu đó vốn thường đã nhiều bệnh, vừa nghe thấy phải tiếp đón sứ thần Đường quốc lập tức đổ bệnh nằm liệt giường, mà trước đó, phàm là chuyện gì hắn cũng muốn tranh cao thấp với Dương Hạo, nhưng lần này đã hết sạch khí phách, hoàn toàn không có ý tranh sủng.
Dương Hạo lại chẳng biết Từ Huyễn là ai, không biết không sợ, Triệu Khuông Dận vừa nói hắn liền vui vẻ nhận lời. Đợi khi hắn trở về nhà, đem chuyện mình làm sai sứ nói ra thì Ngô Oa Nhi mới vội nói: "Quan nhân, nghe nói Từ Huyễn đó có cái miệng sắt, như thương như tiễn, rất lợi hại, trong triều các quan đều chối từ là vì sợ cái miệng của hắn.
Quan nhân trăm phương nghìn kế, đương nhiên không kém người ta, nhưng vị Từ đại học sĩ này kiến thức uyên thâm, lại không phải chỉ có cái miệng lợi hại. Lý Dục Giang Nam xây một tòa lầu, hắn tìm khắp thiên hạ các loại sách hay nhất để đề tên, đề câu đối thì chỉ có duy nhất bộ sách của Từ đại học sĩ, thâm hiểu cổ kim vô số điển tích điển cố, kinh sử, nếu như hắn nói đố mà quan nhân lại lờ mờ không hiểu ý, đối đáp thất lễ, mất mặt mình là chuyện nhỏ, nhưng lần này không phải là bình thường, mà là thể diện của triều đình Đại Tống. Trong triều có nhiều học sĩ uyên thâm sao lại không thấy một người nào chịu xuất đầu lộ diện vậy?"
Dương Hạo vừa nghe đã nổi cả gai ốc, lập tức tiến cung để từ chức sai sứ, tự thừa nhận mình học thức nông cạn, khó mà có thể ứng phó được với đệ nhất tài tử Giang Nam.
Triệu Khuông Dận cười ha ha, nói với hắn: "Dương khanh lúc đầu khi ở Quảng Nguyên, hỉ hả chửi mắng, chửi cho Lục Nhân Gia phun cả máu, lẽ nào bây giờ lại đối phó không nổi một Từ Huyễn sao?"
Dương Hạo cười khổ: "Quan gia, lúc đó mắng chửi Lục đại danh sĩ thần đã sử dụng một số thủ đoạn vô lại, dù sao thần cũng là tầng lớp áo vải, không sợ hạ thấp thân phận mình? Nhưng bây giờ...bây giờ thần lại đại biểu cho triều đình Tống quốc ta, sao có thể giở những thủ đoạn làm tổn hại quốc cách được?"
Triệu Khuông Dận cười giảo hoạt, nói: "Nếu nói về thuật quyền nghi cơ biến thì bách quan trong triều có ai bằng được khanh chứ. Quốc thể quốc cách đương nhiên cần được bảo toàn, nhưng đối phó với một nhân sĩ miệng lưỡi sắc bén như Từ Huyễn thì cho dù có tìm hết nhân sĩ bác học trong triều đình ta cũng khó mà tìm ra được đối thủ của hắn, nếu đã như vậy thì chi bằng để khanh ra ứng phó. Dương khanh không giỏi đọc sách, trong triều đình ta ai cũng biết, nếu như có chỗ nào sai sót cũng không bị coi là mất mặt mình."
Dương Hạo vừa nghe liền thầm nghĩ: "Ngài thật là quá độc, dám chắc ngài không thể chọn ra được người có khả năng đối phó với Từ Huyễn, lại cảm thấy người người đều biết Dương Hạo ta không hay chữ nên mới nghĩ ra chủ ý lấy hạ tứ đấu với thượng tứ này, lấy con lợn chết như ta ra để tưới nước sôi." Nghĩ vậy hắn liền nhéo cái mũi đồng ý.
Cứ như thế, hai người Triệu Phổ và Dương Hạo không hề tình nguyện bước lên nhận nhiệm vụ, gánh trách nhiệm nghênh đón đại sứ. Đương nhiên, Triệu Phổ là kiêm chức, Dương Hạo là người dẫn chính (toàn bồi), nên càng khổ hơn.
Thuyền của Đường quốc đã từ từ tiến lại gần bến thuyền. Trịnh vương Lý Tòng Thiện và sử bộ thượng thư đều y quan chỉnh tề, bước lên mũi thuyền nhìn về phía bến thuyền xa xa, thấy trên bến thuyền binh sĩ đã nghiêm trang, ở giữa có bắc lán nhiều màu, dưới lán có hai đại thần Đại Tống đang đứng. Lý Tòng Thiện và Từ Huyễn vội chỉnh lại y quan một lần nữa, chuẩn bị lên bờ gặp mặt.
Lần này họ đến đây đương nhiên là phụ trách một sứ mệnh ngoại giao vô cùng quan trọng. Tống quốc tấn công Hán Quốc của Mân Nam, chiến sự rất thuận lợi, họ ở Giang Nam nên hiểu càng rõ hơn tình hình chiến sự của Mẫn Nam so với Khai Phong. Mỗi ngày, những tin báo về thành Kim Lăng đều là tin Đại Tống đại thắng, Lý Dục bắt đầu không thể ngồi yên nữa.
Tình thế quả nhiên là giống như những gì Lâm Nhân Triệu đã dự liệu. Hán quốc, nơi mà lòng dân sớm đã mất hoàn toàn không phải là đối thủ của Tống quốc, bên cạnh Nam Hán không có một Khiết Đan cường đại chống đỡ thì lần này e rằng khó có thể bảo toàn được. Nam Hán một khi đã bị diệt, đến lúc đó Đường quốc sẽ bị rơi vào sự bao vây ba phía của Đại Tống, nếu như Đại Tống lại tìm cớ để thảo phạt Đường quốc thì... Ý nghĩ này vừa tới, Lý Dục liền ăn ngủ không yên, hắn suy nghĩ trăn trở, cuối cùng quyết định: Phải áp chế người ta trước.
Cái kế áp chế này của Lý Dục không giống như kế mà lúc đầu Lâm Nhân Triệu đã đưa ra là thỉnh hắn nhân lúc Tống triều động binh với Mân Nam, hậu phương bị trống, phát binh đánh Khai Phong. Lần này kế của Lý Dục là tiến một bước nhận sai, lấy nhu khắc cương. Vì thế hắn đã sai huynh đệ của mình và đại học sĩ Từ Huyễn đến gặp mặt hoàng đế Tống quốc, dâng cống các sản vật, tự tước quốc hiệu, thay hoàng đế Đường quốc xưng thành quốc vương Giang Nam.
Phong hiệu Tống quốc này chỉ cần chấp nhận thì Đường quốc đã tự hạ xuống một cấp, trở thành nước sở thuộc Tống quốc.
Theo như Lý Dục, Đường quốc ta đã trở thành thuộc quốc của Tống quốc, quốc vương Giang Nam ta trở thành thần tử của hoàng đế Tống quốc ngươi, ngươi làm hoàng đế mà lại có thể không ngại ngùng xuất binh tấn công thần tử luôn cung kính hòa nhã, từ xưa đến nay không có ý phản kháng sao? Lý Dục suy đi tính lại, cẩn thận sắp xếp một lượt, chuẩn bị những báu vật sản vậy, lựa chọn một dàn mỹ nữ Giang Nam rồi phái người mang đi.