Bộ Bộ Sinh Liên

Đinh Thừa Nghiệp dù sao trong lòng cũng thấp thỏm không yên, nghe thấy tiếng người hoảng sợ, quay người lại thấy Đinh Hạo đang ngây ngốc đứng ở đàng kia, lúc này mới yên lòng, không khỏi căm tức nói:

- Ngươi…cái tên hỗn đản này, ngươi tới đây làm gì?

- Bẩm thiếu gia, hai ngày trước tiểu nhân bị phong hàn, lão gia, thiếu gia cùng quản sự khai ân cho phép tiểu nhân tạm nghỉ hai ngày. Tiểu nhân nghĩ sắp tới cuối năm rồi, thiếu gia xuất hành đi bái phỏng bằng hữu còn cần tới tiểu nhân hầu hạ, cho nên không dám nằm nghỉ, sớm đứng lên một chút đi lại loanh quanh cho thư giản gân cốt, ngóng trông sớm ngày lành bệnh vì thiếu gia mà tận lực.

Đinh Thừa Nghiệp cứng lại, Đinh Hạo này vừa biểu thị lòng trung tâm, lại tạ ơn, làm cho hắn không phát tác được, có chút xấu hổ, nhưng hắn thật ra đã không để ý Đinh Hạo ngây ngốc vì sao lại biết ăn nói. Không cam lòng quay đầu lại nhìn Đổng gia nương tử, đáy mắt hiện lên một tia độc ác, hắn cười lạnh đẩy Đinh Hạo, nghênh ngang mà đi.

Tâm nguyện không thể đền bù, làm cho vị công tử quần là áo lụa này càng buồn phiền, một chủ ý ác độc nổi lên trong đầu hắn: " Con đàn bà thối tha, ngươi không cho ta vui vẻ, ta khiến cho ngươi khổ sở, chúng ta chờ xem, một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi phải tới quỳ trước mặt cầu xin ta thượng lên ngươi!" Hắn vừa đi vừa nảy sinh ra ý nghĩ ác độc.

- Đa tạ Hạo ca vì ta mà giải vây, nhị công tử tính tình không thể đắc tội được, huynh là người của Đinh phủ, thường hành tẩu bên người hắn, về sau phải cẩn thận một chút, đừng để cho hắn cố ý làm khó dễ huynh.

La Đông Nhi nhỏ giọng nói, lại hương Đinh Hạo hơi hơi thi lễ. Đinh Hạo vừa mới nhìn thấy dáng người động lòng người của nàng, lúc này mới nhìn rõ chân diện thực của nàng.

Vị Đổng gia nương tử này tuy không coi là tuyệt sắc nhân gian, khuôn mặt trắng nõn mơ hồ có vài điểm tàn nhang, nhưng hàng lông mày thanh tú, đối mắt thanh tú, khuôn mặt trái xoan đầy cương quyết, nổi lên hai đóa hoa hồng, nhìn như thế nào cũng lộ ra một vẻ xinh đẹp, hơn nữa vẻ xinh đẹp này tuyệt đối không quá lộ ra, hàm súc như mưa bụi Giang Nam vậy, lịch sự tao nhã cùng phiêu diêu, làm cho người ta có một loại cảm giác phải tự tay đoạt đi "Cái khăn che mặt" của nàng mà hung hăng " khi dễ" nàng một phen, cảm giác thiên lý khó dung. Cái gọi là kẻ gây tai họa, đại khái chính là chỉ loại nữ nhân như thế này.

La Đông Nhi nói tạ ơn, thấy hắn nhìn mình sững sờ, không hỏi nhìn trái nhìn phải, nghiêng trán, kỳ quán hỏi han:

- Nhìn gì vậy? Truyện được tại TruyệnFULL.vn

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nàng, khuôn mặt trở lên trắng như ngọc, đồ trang sức nhỏ tinh xảo trên tai nàng dưới ánh mắt trời trở lên trong sáng, thùy ta lộ ra chút màu da đỏ bừng, con mắt như bảo thạch màu đen đang rạng rỡ phát ra ánh sáng, Đinh Hạo không tự chủ được khen:

- Thật sự quá đẹp.

La Đông Nhi đỏ mặt một chút, xấu hổ nói:

- Nói huynh ngốc, luôn luôn chất phác thành thật, hiện giờ đi theo tên công tử vô lương hỗn đản kia lâu, cũng học được một chút miệng lưỡi trơn tru của hắn rồi.

Đinh Hạo mỉm cười nói tránh đi:

- Coi muội nói kìa, tốt xấu gì thì hắn cũng là thiếu gia nhà giàu có, vì như vậy một hạ nhân như ta cũng đã không theo được rồi? chẳng qua.. vẫn là đa tạ nương tử nhắc nhở, ta cẩn thận một chút là được rồi!

- Ừ…

La Đông Nhi hàng lông mày di chuyển, tựa hồ nàng có chút kinh ngạc, hôm nay tên ngốc Đinh Hạo có chút thể hiện không giống người thường, nàng liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái, lúc này mới thi lễ, đi qua bên người hắn.

Eo thon nhỏ, dáng vẻ thướt tha, Đinh Hạo híp mắt nhẹ nhàng nhìn dáng đi uyển chuyển của nàng, đến khi biến mất trong tầm mắt mình, mới nhìn lên trời cao, thở dài kín đáo một tiếng: " kỳ thật, ta cũng muốn làm một thiếu gia giàu có, mang theo vài tên cẩu nô tài, dưới ánh nắng đẹp đẽ thế này mà đùa giỡn con gái nhà lành à…"

Một trận gió thổi tới, đem theo một ít tuyết thổi vào cổ hắn, Đinh Hạo run run một chút, từ trong ảo tưởng tỉnh lại, phủi phủi tuyết, nhanh chóng chạy tới mái hiên phía tây…

Khi Đinh Hạo trở lại mái hiên phía tây, Tiết Lương vừa cho ngựa ăn trở về, lập tức chạy lại đây, nháy mắt ra hiệu nói:

- Ài, ca hôm nay chuẩn bị một thứ tốt, chốc nữa cho đệ bồi bổ thân thể.

- Cái gì vậy?

Tiết Lương cười hắc hắc thần bí nói:

- Đệ đừng hỏi, chốc nữa đi theo ta là được.

Hắn vội vàng ôm hai túi lúa mạch một tay kẹp túi, đưa vào trong phòng, sau đó kéo tay Đinh Hạo:

- Đi hôm nay chúng ta đi kiểm nghiệm.

Đinh Hạo ù ù cạc cạc đi theo hắn, hai người dần dần tới tường bao quanh đại viện, tường cao chắc chắn, cao chừng hai trượng, chỗ cao có rất nhiều nhưng tháp tiễn cùng tháp quan sát. Căn cứ vài trí nhớ của Đinh Hạo thì hắn biết đây chính là thủ đoạn thi thố của một số nhà giàu dùng để đề phòng loạn thế cùng trộm cắp, không chỉ có tường cao hào sâu, hơn nữa toàn bộ kiến trúc của thôn trang trong đại viện Đinh gia đều là sân liền sân, phòng xá liền kề phòng xá, nóc nhà, trong phòng, hầm ngầm đều có thông đạo, ám đạo hoặc chở thành vị trí chiến đấu, khi phát sinh ra nạn trộm cướp, trang đinh liền trở thành chiến sĩ, có thể lợi dụng địa hình cùng vách tường phòng xá chắc chắn làm hàng rào phòng ngự, cường đạo sơn tặc đau đầu nhất chính là đối đầu với đại viện trận công thủ như thế này của các gia đình đại địa chủ.

Phía trước là một cánh cửa nhỏ bên hông, Tiết Lương chạy ra cánh cửa, hắn kỳ bí vẫy vẫy tay, Đinh Hạo tò mò theo ra ngoài, một cơn gió lạnh đập vào mặt hắn làm hắn không nhịn được rùng mình một cái. Áo bông trên người hắn vừa rách vừa cũ, sợi bông cũng nhiều năm rồi không có thay đổi, trở lên vừa nặng vừa cứng, phỏng chừng làm áo giáp cũng có thể chống đỡ được đại đao cùng tên dài nữa, vừa thấy gió, gió đã luồn qua nhưng khe hở mà chui vào, thật sự là lạnh thấu tâm can.

Tịch dương(nắng chiều) chiếu khắp mặt đất, khắp nơi một mảnh trời đất mênh mông, đi ra khỏi cửa nhỏ bên hông là một vùng đất mênh mông bát ngát, mùa đông vạn vật đều điêu tàn, ngoại trừ tuyết trắng mờ mịt ra, xa xa một vùng cây cối tàn lụi, không có nửa phần sinh khí. Đi khỏi trang viện chừng hơn nửa dặm, một đám nhà bạt giống như những bó củi lớn vậy, đó làm rơm rạ khi thu hoạch xong hoa màu lưu lại thành từng đống một, mặt trên uổng phí một tầng tuyết đọng.

Tiết Lương dẫn Đinh Hạo đi tới, phủi phần tuyết đọng ra, từ bên dưới đống củi rút ra một bó rơm rạ, hắn lại tìm một kênh rạch đã khô cạn nước, đặt mông ngồi xuống bên sườn đất, chà xát bàn tay to đã đông cứng, lúc này mới lấy một hòn tảng đá lớn bên cạnh, phía dưới tảng đá không ngờ là một hốc tròn, Tiết Lương lấy một đồ vật từ trong ra, đó là một khối huyết đã đông cứng, là da đầu của một con thú nhỏ, cũng không biết là dê hay chó.

Tiết Lương dâng cái vật như quý giá này lên nói:

- Hôm nay vận khí tốt, ra khỏi cửa dắt ngựa đi rong không ngờ đụng phải một con hoẵng này, nó cũng thật ngốc cơ, thấy người đi qua mà cũng không biết đường mà trốn đi, ta đập nó một gậy. Đệ mới bệnh dậy, thân thể còn yếu, chịu khó bồi bổ chút thịt mới khỏe được.

Nói tới đây, hắn nhìn cái đầu của con hoẵng chết đã bị lột da, liếc mắt một cái, lặng lẽ nuốt nước bọt nói:

- Đại ca đệ từ nhỏ đã nướng thỏ, nướng chuột đồng, tay nghề như thế nào đệ đã biết đấy, hôm nay ta còn mang một ít muốn ăn Hướng đại nương cho tới, hắc hắc, cảm đoan ta sẽ chăm sóc cho con vật này ngào ngạt hương thơm giống như đổng gia nương tử vậy, hắc hắc…

" Đổng gia nương tử? xem ra quả phụ xinh đẹp kia được rất nhiều nam nhân trong thôn xem là tình nhân trong mộng đây." Đinh Hạo liếc mắt nhìn Tiết Lương một cái, chỉ thấy Tiết Lương miệng nói xong, đã ngồi xổm tại con lạch, dùng dao đánh lửa lấy lửa đốt một đám lửa, dùng củi đốt bó rơm rạ, đem con hoẵng chết đặt ở trên một thân cây khô, đặt hai cái cây làm trụ mà quay quay. Lửa vừa nổi lên, còn có khói, Tiết Lương hé khuôn mặt to béo đen xì của mình lại gần ngửi ngửi khói lửa vẻ mặt hạnh phúc nói:

- Hương thật thơm nha, bình thường trừ lễ mừng năm mới ăn tết còn có thời điểm ngày mùa, trong bát cơm của chúng ta một ít thịt đều không có, hôm nay có thể tính là bữa thịt mặn lớn à.

Miếng thịt kia vừa với cho lên, căn bản còn chưa có mùi phát ra, hắn cũng đã có một bộ dạng tham ăn nước miếng chảy ra rồi, nhìn qua Đinh Hạo có chút buồn cười. Hán tử này coi hắn là huynh đệ tình nghĩa, làm cho hắn trong lòng có chút ấm áp, hắn cũng ngồi xổm xuống, cầm nhánh cây khơi đám rơm rạ có chút ẩm ướt để làm lửa cháy to hơn, cho Tao Trư nhi có thể chuyên tâm xoay tròn thịt hoẵng.

Dần dần, thị hoẵng bắt đầu chín, mùi thịt tỏa ra bốn phía, lần này Đinh Hạo miệng cũng có chút động, hai người nhìn chằm chằm vào thịt hoẵng đang dần phát ra màu vàng mê người, tựa như nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp vậy, nuốt từng ngụm từng ngụm nước miếng.

Tiết Lương lấy một túi nhỏ trên người ra, lấy một ít muối ăn bên trong, trước hết là vò nát, sau đó xoa xoa bột đó lên trên thịt hoẵng đã chín vàng. Đinh Hạo ngồi chồm hỗm ở bên cạnh phối hợp xoay tròn thịt, vừa dặn nói:

- Đều một chút, đều một chút, còn ở bên bụng kìa, Ài từ chân sau xuống dưới kìa, cũng đừng đem tất cả thịt gặm hết, cho đệ…cho mẹ của đệ một ít…

Hắn nhớ Dương thị khóc không thành tiếng vỗ về thân mình khi hắn vừa mới tỉnh lại, tuy nói không phải là mẹ ruột chính thức của mình, chính là mình tá thân lên đứa con ruột của bà, hơn nữa bà đối với mình cũng như đứa con thân sinh vậy. Người không vô tình, Đinh Hạo đối với bà cũng có một loại tình cảm quấn quýt như trẻ còn quấn cha mẹ vậy.

- Còn đợi đệ nói, đại nương đối với ta cũng như con vậy, ta có thể quên đại nương sao?

Tiết Lương quyệt cái mông to của mình, cẩn thận cất chỗ bột muối ăn ít ỏi của mình, một mặt vui mừng hớn hở nói.

Đúng lúc này, phía sau nột tiếng kêu trách vang lên:

- Hắc hắc! Hai tên hỗn đàn các ngươi, dám lấy trộm đồ trong bếp tới đây nướng ăn thật sự là to gan lớn mật mà!

Tiết Lương hoảng sợ, thân thể ngã ra phía trước, tay nhấn một cái, thịt con hoẵng kia rơi vào trong đống lửa, cháy xèo xèo…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui