Kha Trấn Ác nói: "Mạt tướng đã lệnh mở tứ thành, để bách tính chạy nạn, chúng ta cũng nhân lúc đó mà ra khỏi thành, theo tình hình hoặc trốn vào bờ sông Vô Định, hợp lại quân của đại phu nhân, hoặc là đi về đông nam, nhập vào Lân Châu, hoặc là đi phía bắc, đại lão gia đang chiêu mộ huấn luyện tân binh, con đường bắc nhiều núi nhiều sông, cũng dễ tránh".
Oa Oa nghĩ giây lát, lập tức nói: "Chiến sự phía trước chưa rõ, Lân Châu dù sao cũng là nơi của người khác, tranh thủ đi hướng bắc vậy".
"Vâng, thưa phu nhân, cần chuẩn bị gì thì mau chóng thu dọn mang đi, mau nhé, thuộc hạ đợi ở cửa trước".
Oa Oa nói: "Chẳng có chuẩn bị gì cả, Diệu Diệu mau gọi các vị đại nhân đi trốn cùng ta. Quan Nương, Hạnh Nhi, mau chóng đưa Chu phu nhân và Tuyết Nhi ra đi".
"Chúng tôi đã đến rồi đây". Chu Nữ Anh bế Tuyết Nhi trong lòng đứng ở hành lang, sắc mặt trắng bệch song vẫn bình tĩnh.
Oa Oa nói: "Được rồi, chúng ta cùng lên đường, mọi người đi theo tôi, mau đi thôi".
Lý Kế Quân đến tòa thành Ngân Châu mà đường huynh hắn đóng quân, vốn ngựa quen đường cũ, nhưng trong thành xây thành dương mã, có kiến trúc mới, thay đổi diện mạo thành, thêm nữa trời tối đen như mực, khắp thành là loạn dân, một khi đi sai đường, hắn dẫn binh bổ nhào về phòng ngự sử phủ lý kế Thiên, phủ tiết soái hiện giờ, mấy chục xe lớn mà Kha Trấn Ác tập kết được hộ tống ba trăm người thị vệ bảo vệ đã đi đường lớn về thành bắc.
"Đuổi theo, nếu ai có thể tóm được người nhà Dương Hạo, trọng thưởng".
Đôi vòng tai Lý Kế Quân lắc lư, loan đao chĩa bổ mạnh về phía trước, dẫn quân đuổi theo. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
"Thôi xong rồi, quên nói với sư phụ". Tiểu Chu Hậu bỗng nhiên nhớ tới sư phụ của mình, không khỏi lo lắng nhìn chùa Thê Vân, nhưng giờ mấy trăm vệ sĩ đang bảo vệ đoàn xe, nàng sao có thể mạo hiểm bảo cho chạy về báo tin đây?
"Sư phụ võ công tái thế, chắc chắn sẽ không bị loạn quân vây bắt đâu". Tiểu Chu Hậu thầm nghĩ tự an ủi mình.
"Bắn tên!" Lý Kế Quân đuổi theo, đầy đường đều là tiếng hò hét của dân chúng, ngăn trở ngựa hắn, Lý Kế Quân nhướn mày, trầm giọng hét lớn.
Rầm rầm, Tiểu Chu Hậu chỉ nghe thấy tiếng xe đi như gặp mưa, rầm rầm, rất nhiều dân chúng bị thương bởi mũi tên, liều mạng đi trước, đoàn xe hộ tống tạm thời bị đại loạn, đầu đuôi khó bảo vệ, hướng toàn bộ đội ngũ vốn là theo hướng trước, song tốc độ và phương hướng đã mất.
Hạnh Nhi vén rèm lên, xem con đường chật ních đội ngũ, khoảng cách giữa xe với nhau bị dòng nước chạy nạn cắt đứt, đám thị vệ cũng là thân bất do kỷ, phố lớn ngõ nhỏ không ngừng có những đám dân chạy nạn, thêm nữa dòng nước lũ chạy nạn ấy, Hạnh Nhi phát hiện xe phía trước đi về phía bắc, nhưng xe mình ngồi thì bị người và ngựa va chạm nên lạc đường, không khỏi kinh ngạc, vội vàng kêu lên: "Lão Giả, Lão Giả, đuổi theo xe phía trước đi, chúng ta đi lầm đường mất rồi".
Phu xe Lão Giả ngồi ở đằng kia không động đậy, Hạnh Nhi lo lắng, vỗ vào vai hắn một cái, chỉ cảm giác tay vừa dính vừa ướt, máu tươi dính vào tay nàng, lúc này nàng mới hiểu sự tình mũi tên nanh sói kia đã bắn trúng vào cổ sau của Lão Giả. Hạnh Nhi liền chui ra ngoài, xuống xe, dòng người đông chật chội không chen được chân, thi thể hắn nhanh chóng lạc vào dưới chân của đám người đang tháo chạy.
Hạnh Nhi lo sợ, run run: "Lão Giả chết rồi, phu nhân ơi, Lão Giả…"
Mũi tên bắn lén hung hăng bay về phía bả vai trái của Hạnh Nhi, hnhi hét lên một tiếng, té khỏi xe, Chu Nữ Anh hét lớn: "hnhi". Nàng vội đặt đứa bé xuống, muốn kéo lấy hnhi, hnhi rơi khỏi xe đã hòa vào đám người chen chúc, lúc này hai mũi tên bắn trúng thân ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, đụng ngã liên tiếp vài dân chúng phía trước, Tiểu Chu Hậu trơ mắt nhìn theo hnhi cố chịu đau bị đám người chen càng lúc càng xa, cho đến khi mất đi khỏi tầm mắt của nàng.
"Mau đi, nhanh chút đi". Diệu Diệu thúc giục, vừa nhìn về phía truy binh phía sau, bỗng nhiên, nàng phát hiện ra xe của Tiểu Chu Hậu và Tuyết Nhi không còn đi theo xe nàng nữa. Kiểu dáng của các xe đều giống nhau, nhưng rèm cửa của xe trước hơi khác biệt, lúc này đèn lồng, cây đuốc của đám dân tị nạn, rèm xe phía sau rõ ràng là của quan nương, bọn Tiểu Nguyên thì đi xe khác, Tuyết Nhi đâu?"
Tay chân Diệu Diệu phát lạnh lên, thét to: "Tam nương, Tuyết Nhi không thấy đâu nữa rồi, Tuyết Nhi mất tích rồi".
Oa Oa quay đầu lại, thấy vậy mặt mũi tái mét: "Quay lại, dù thế nào đi nữa cũng phải tìm Tuyết Nhi bằng được".
Kha Trấn Ác thúc ngựa mở đường phía trước, hai tên thị vệ đi bên cạnh ngăn lại: "Tam phu nhân, phong mã không thể quay lại được".
Oa Oa càng kêu lên: "Không được, nhất định phải quay về, nếu Tuyết Nhi có mệnh hệ gì, ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp lão gia và đại nương nữa".
Kha Trấn Ác được tin quay trở lại, vừa nghe thấy tình hình như vậy cũng cả kinh kêu lên: "Phu nhân không biết võ công, ở chiến trường hỗn loạn, phu nhân làm được gì chứ? Chi bằng phu nhân cứ đi tiếp đi, mạt tướng sẽ quay lại cứu người". Nói rồi hắn thúc ngựa đi, biển người còn khó xoay người, Kha Trấn Ác rít gào, cầm đao chém người, nhưng thấy toàn là phụ nữ trẻ em, dân chúng chạy trốn, thanh đao trong tay không thể chém xuống được, hắn ngẩng mặt lên trời hét tiếng thê lương.
Gặp tình hình như vậy, Oa Oa lòng như lửa đốt, nàng nhìn ngó xung quanh, thấy đám thị vệ phía trước cầm cờ soái Dương Hạo trong tay, vốn là để chỉ phương hướng dẫn đường cho đoàn xe phía sau, nàng vội chỉ vào, hét lớn: "Mau mang cờ đến đây, cắm vào xe ta".
Kha Trấn Ác thấy kỳ lạ nói: "Phu nhân có ý gì?"
Oa Oa nghiến chặt răng: "Để cờ Dương cắm cao lên, quân địch biết chúng ta ở đây, có lẽ Chu phu nhân có thể mang Tuyết Nhi chạy thoát! Nhanh lên!"
Kha Trấn Ác cắn chặt răng, thúc ngựa chạy đi, nhổ đại cờ lên cắm vào xe Oa Oa.
*****
Tĩnh âm đ*o trưởng của chùa Thê Vân đã nghe được tiếng chém giết, đạo cô sớm đã quen với tiếng la hét của thành Ngân Châu suốt cả đêm, làm như một người ngoài cuộc, không quan tâm tới sự thắng bại của các bên tham chiến, cũng không hỏi tin, cho nên ngồi ở sau chùa, mãi đến khi có người thắp hương chạy vào, gặp bà và vái chào nói: "Tiên cô, loạn quân vào thành rồi, tiên cô xin hãy cẩn thận".
Đạo nhân hương khói này là đồ đệ của Hoa Sơn Vô Mộng chân nhân, đồ tôn của Trần Đoàn, cho nên có nguồn gốc với Lữ Tổ, giờ quân loạn vào thành, hắn lo lắng bạn của sư môn trưởng bối có chuyện, đương nhiên chạy tới thông báo một tiếng.
Tĩnh âm đ*o nhân giờ nghe thấy vậy hai hàng lông mày nhướn lên, kinh ngạc hỏi: "Lạc quân vào thành? Trước mấy vạn đại quân vây thành không bị sao, làm sao trong vòng mấy ngày yên tĩnh lại bị người ta đánh thẳng vào thành vậy? Ôi ôi, không xong rồi, đồ nhi của ta sợ gặp nạn rồi".
Minh kỹ lạc dương năm đó Bạch Mẫu Đơn, Tĩnh Âm hiện giờ lo lắng hỏi: "Ngươi mang đồ nhi tạm thời đi tránh nạn, ta đi soái phủ xem xem".
Tĩnh Âm vội vàng rời khỏi chùa Thê Vân, thấy đường lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng là đám dân chúng chạy nạn, không có đường mà đi, bà nhướn mày, tung người đi trên nóc nhà đến thẳng soái phủ, khi đến soái phủ thấy người trong phủ sớm đã rời đi, Tĩnh âm đ*o trưởng chặn hỏi một gã sai vặt xem người của soái phủ đi hướng nào, rồi lại nhảy lên nóc nhà đuổi theo.
"Cờ của Dương Hạo ở đó, hắc, thời điểm này còn chần chừ gì nữa, bắn tên cho ta, bất luận sống chết".
Lý Kế Quân ngồi trên ngựa, hưng phấn kêu to, trên không trung một con chim lớn bay, mấy binh sĩ cài tên giương cung ngắm bắn bị chim đó lấy mất cung, ngã dúi dụi, không bò lên được, Lý Kế Quân nhìn theo, là một đạo nhân, không khỏi giận dữ, hắn giơ đại đao hét lớn: "Ngươi là ai?"
Đạo nhân đó nhanh nhẹn rơi xuống đất, quay đầu nhìn, Lý Kế Quân nhìn theo, mắt ngọc mày ngài một nữ đạo nhân diễm lệ quyến rũ xinh đẹp có má lúm đồng tiền cười lả lướt với hắn, dục vọng trào dâng trong lòng hắn, hắn như bị yêu ma thôi miên, cô gái này tuy là đạo nhân song tuyệt sắc vô song.
Tuy trong lúc đại chiến, nhìn thấy mỹ nhân, Lý Kế Quân cũng không khống chế nổi lòng mình, điên đảo, lập tức chỉ về phía trước quát to: "Bắt cô gái này về cho ta, phải sống, phải sống".
Khi còn trẻ Bạch Mẫu Đơn là danh kỹ đệ nhất Lạc Dương, không biết gặp bao nhiêu đăng đồ tử theo đuổi, Lý Kế Quân nuốt nước miếng ừng ực, nàng giả bộ như không thấy bộ dáng của Lý Kế Quân mê mẩn nhìn, Tĩnh âm đ*o trưởng chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nàng cố ý nụ cười quyến rũ, nụ cười làm chúng sinh điên đảo khiến mắt Lý Kế Quân sáng lên, chân tay bủn rủn, há hốc mồm, Tĩnh âm đ*o trưởng đã trước mặt hắn, tay ngọc khẽ ấn một cái, tuấn mã của Lý Kế Quân hí một tiếng, tứ chi mềm nhũn, đổ rầm trên mặt đất.
Lý Kế Quân ngồi trên lưng ngựa thấp hơn so với Tĩnh âm đ*o trưởng, dọa hắn ngây người, Tĩnh âm đ*o trưởng khẽ cười một tiếng, ngọc chưởng khẽ vung, cười mắng: "Ngốc ạ, bồn đạo nếu như là mười hai mươi năm về trước, nhất định sẽ móc mắt ngươi đi".
Ngón tay ngọc ấy khẽ vuốt ve mặt hắn, thân mình khổng lồ của Lý Kế Quân bay lên khỏi ngựa, đợi hắn đụng ngã một ngựa của thị vệ, đứng lên từ đất mới phát hiện ra mặt mình dường như đã không thuộc hắn nữa, toàn bộ khuôn mặt không có chút cảm giác, thò tay sờ khóe miệng thấy có máu, răng rụng ra tay, Lý Kế Quân sợ hãi kêu lên: "AAAAA…"
Tĩnh âm đ*o trưởng phẩy mạnh tay bay lên, dẫm lên đầu người mà bay đến đại kỳ chữ Dương, Kha Trấn Ác vùa thấy có người công phu nhẹ bay đến, vội nghĩ: "Nũ Nhi của đại soái đã không thấy, rơi hai vị phu nhân, hắn có thể tức khắc đi chết.
Kha Trấn Ác giơ trường mâu, lấy hết sức mình, Tĩnh âm đ*o trưởng hét lớn ngăn hắn lại, Tĩnh âm đ*o trưởng dùng một chưởng, Kha Trấn Ác chỉ cảm thấy miệng rung mạnh, một sứ mạnh lớn khiến trường mâu trong tay hắn rơi xuống, tay áo phấp phới bay, trường mâu bỗng nhiên biến mất, xa xa một chiến mã hí dài, chiến mã của Hạ Châu truy binh lại rầm rập trên mặt đất.
Tĩnh âm đ*o trưởng vén rèm, cười khanh khách liếc nhìn hai vị nữ tử xinh đẹp hỏi: "Vị nào là Dương phu nhân?"
Ngô Oa Nhi và Diệu Diệu tuy gặp cao thủ tuyệt thế, song cũng không sợ chết, một khi đã rơi vào tay địch, hai người vì bất cứ giá nào, hai mỹ nhân đều ưỡn ngực đáp: "Ta".
"Ồ?" Tĩnh âm đ*o trưởng cười phá lên: "Dương Hạo tên nhãi này, quả nhiên là học theo đức tính sư phụ hắn, phong lưu gớm, thực là một đồ đệ ngoan của hắn. Thế hai ngươi, vị nào là Diễm Diễm?"
Hai mỹ nhân nhìn nhau, đồng thanh đáp: "Không phải chúng tôi".
Tĩnh âm đ*o trưởng bật cười nói: "Dương Hạo tên tiểu tử này lấy vài nương tử liền? Chậc chậc, quả nhiên là tướng mạo bất phàm".
Ngô Oa Nhi thấy bà đứng trước, thị vệ và Kha Trấn Ác đứng bên cạnh, nàng chỉ cười đứng ở đầu xe, khiến nàng hiểu được tất cả, nhìn bộ dáng người này, không giống với kẻ địch, liền hỏi: "Đạo trưởng không phải là trợ thủ truy binh bảo đến ư? Đạo trưởng là ai vậy?"
Tĩnh âm đ*o trưởng cười: "Ha ha, Ngô Oa Nhi ở đâu, gọi nàng ấy đến đây, nếu như gặp ta, các ngươi sẽ biết ta là ai".
Ngô Oa Nhi sửng sốt nói: "Đạo nhân, tại hạ chính là…Ngô Oa Nhi".
Nét mặt Tĩnh âm đ*o trưởng tắt nụ cười, nàng trừng mắt, nhìn kỹ Ngô Oa Nhi, thất thanh kêu lên: "Ngươi là Ngô Oa Nhi? Thế đồ đệ của ta là người nào?"