Bộ Bộ Sinh Liên

Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

Chiết Tử Du cười nhạt với Dương Hạo nói: "Tuyết Nhi thông minh lanh lợi. thật là đáng yêu!"

Dương Hạo cười nói: "Ha ha. thông minh lanh lợi gì chứ? Cái con a đầu này học tính cách tinh quái của Oa Oa và Diệu Diệu thì có. Thật khiến người ta đau đầu, nếu nàng quen rồi sẽ biết ngay nó thật phiền phức."

Hai người cứ vậy nói rồi tự nhiên bước đi bên nhau, tình hình thế này. hắn thấy không tiện đi sang Dưỡng Tâm Đường nữa, liền đi theo Tử Du sang phía sau khuôn viên: "Hôm nay sao lại chịu đến Hạ Châu?"

Chiết Tử Du nhìn hắn một cái nói: "Sao. không chào đón sao?"

Dương Hạo buột miệng nói: "Sao lại không chào đón. ta còn mong nàng ở lại Hạ Châu càng lâu càng tốt."

Chiết Tử Du cười, mím chặt môi không nói lời nào. Dương Hạo nhìn ra hiểu ý, chỉ im lặng một chút, đôi mắt lại vui vẻ nhìn về Tử Du.

Năm nào còn là thiếu nữ mới gặp ở Trung Nguyên. giờ đã thành một đại cô nương hai mươi tuổi rồi. Người ta thường nói. mỹ nhân như ngọc, tuổi đến đôi mươi là tuổi ngọc đẹp nhất. Lúc nàng còn là thiếu nữ, còn là một viên ngọc chưa qua mài dũa. thiếu đi cái vị thành thục, thiếu những trải nghiệm của cuộc đời. mấy năm nay. nàng đã bôn ba khắp trong ngoài, dũa thành một viên ngọc đẹp rồi.

Tuy nhiên trong cái thời đại này. con gái gần hai mươi đã phải có hôn ước rồi, cho dù nàng không có để ý nhưng cũng khó mà tránh khỏi nhận những lời ra tiếng vào của người ta. áp lực nặng nề có thể đoán ra được. Dương Hạo biết nàng vì ai mà để tuổi tác đi như vậy, nhưng những cuộc tranh, cãi, mâu thuẫn đã qua nay vẫn trong ký ức hắn. Cho dù hắn có xưng bá tây bắc, trước mặt Chiết Tử Du. hắn vẫn không có được cái dũng khí ấy, dũng khí của bá đạo.

Chiết Tử Du nhìn con đường nhỏ dưới chân, bỗng nhiên nói: "Sớm đã nghe, dưới sự cai quản của chàng, nơi đây đã biến thành vùng đất giàu có, bách nghệ phát triển, đã giống như Giang Nam của tây vực rồi. Trên đường đến đây, những gì được nghe được thấy, đúng là sự thật. Chiết Tử Du thiếp khi thiếu người phụ giúp, nay thật bái phục chàng."

Dương Hạo cười lên nói: " Để được nàng khen một tiếng, quả là không dễ. Nhưng nói thật, thực sự ta cũng chẳng có bản lĩnh luyện sắt thành kim. Nhiều chuvện ta làm không phải người khác không làm được, nghĩ không ra mà chỉ là hắn không chịu làm thôi. Hôm nay ta đi làm, cho thấy ta rất anh minh, nếu ngàỵ ấy thay Lý Quang Duệ không phải là Dương Hạo ta. mà là Trương Hạo. Lý Hạo. chỉ cần hắn chịu luyện tập binh đao, chăm lo trị thủy, phát triển công thương, lo cho nông mục. coi trọng văn giáo, thì cũng có thể đạt được những thành tựu thế này thôi." T

Chiết Tử Du nói: "Chỉ tiếc không có cái nếu như, nên danh tiếng tây bắc đại soái, cương kim công bảo này của chàng mới vang xa như hôm nay. Từ giờ chàng còn ai cướp được nữa."

Lúc này phía trước bỗng vang đến những tiếng cười nói. chỉ nghe thấy tiếng một nữ nhi nói: "A! Đâv là Hải Đông Thanh sao? Thật là chim nhạn anh tụ tháo nào người ta nói. trong mười vạn con chim nhạn mới có một con Hải Đông Thanh, đem nó tôn làm thần của vạn chim nhạn, thật là đẹp!"

Tiếng của một nam nhi đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, Diệp Chi Ban từ Nữ Chân mang về tất cả mới có năm con. Mỗi con đều giá cả ngản vàng, ta trả giá gấp đôi, lại nói lời tốt với hắn mới mua về được. Nàng xem, móng của con Hải Đông Thanh này toàn màu trắng muốt, loài Hải Đông Thanh này gọi là "móng ngọc", là nhất phẩm trong loài Hải Đông Anh. Y Na. nàng đã thích vậy ta sẽ tặng cho nàng."

"Cái gì? Tặng thiếp? Con Hải Đông Anh này giá hai nghìn vàng đấy, thứ quý như vậy, thiếp không thể nhận."

"Con chim nhạn này ta vốn muốn để tặng nàng, ta không thể lúc nào cũng ở Hạ Châu được, đành để nó bầu bạn với nàng."

Cô gái liền cười vui nói: "Đồ quỷ, ai thèm nhớ chàng chứ. ừm. nhưng mà con chim nhạn này thật là anh tuấn hơn chàng, có nó bên mình đúng là vui hơn có chàng rồi."

"Được đấy nàng, ta còn không bằng một con chim nhạn."

Hai người ầm ầm ĩ ĩ từ trong chạy ra. đâm phải Dương Hạo. cô gái đó nhìn thấy Dương Hạo liền đỏ mặt nói: "Dương đại nhân."

Cô gái với khuôn mặt đỏ ửng lên chính là Nhĩ Mã Y Na, cậu con trai đuổi theo ngay sau nàng trên vai có con Hải Đông Anh đang đứng yên, nhìn dáng bộ hắn, đúng là Dương Nghiêm con trai thứ ba của Dương Kế Nghiệp. Nhìn thấy Dương Hạo đứng đấy, Dương Nghiêm cũng đỏ mặt lên. hắn buông tay ra, thi lễ với Dương Hạo nói: "Dương Nghiêm cúi chào đại soái, tam thúc."

Rồi hắn lại quay sang nhìn Chiết Tử Du. bất giác giật mình một cái. Liền vội vàng trở nên quy cách hơn: "Dì, dì. sao dì đến ạ?"

Chiết Tử Du ngẩng mặt lên nói: "Ngươi có thể đến sao ta lại không thể? sắp đến tuổi đội quan mũ rồi mà vẫn không chịu yên thế này. đây là Tiết Soái phủ không phải hậu hoa viên Dương gia nhà ngươi, ầm ầm ĩ ĩ còn ra cái gì..

Nói ra Dương tam lang này chỉ ít hơn Chiết Tử Du một tuổi. Nhưng nếu nói về vai vế thì lại là cô ruột của hắn, Chiết Tử Du dùng lời vai vế nói. giáo huấn cho một trận, Dương tam lang này chỉ có biết khổ sở mà vâng dạ liên tục. Khó khăn lắm mới đợi được Chiết Tử Du mắng xong, hắn mới dám nhẹ nhàng kéo áo Nhĩ Mã Y Na, hai đứa chạy như bay đi mất.

Chiết Tử Du nhìn bóng phía sau cô gái đó. có vẻ suy tư nói: "Y Na. cô nương này chính là Nhĩ Mã Y Na?"

Dương Hạo nói: "Đúng, nàng ấy chính là Nhĩ Mã Y Na của Tế Phong thị."

Chiết Tử Du nhìn hắn một cái. giọng có chút cổ quái nói: "Sao cô ta lại ở đây?"

Dương Hạo cười nói: "Thân thích càng gần càng thân, bẳng hữu càng đi càng gần, nếu mọi người cứ không chịu đến đi. chư tộc vùng tây bắc này sao có thể dung nhất, thân như một nhà được? Tây bắc chiến loạn không ngừng, rất khó ổn định, mặc dù nhiều nguyên nhân là từ đấy mà ra nhưng những tộc thuộc vào số đông, đều có ân oán cả, đó cũng là một nguvên nhân quan trọng. Ta dốc lực để các chư tộc dung hợp, đương nhiên phải làm gương trước, thành Hạ Châu này chỉ có những quý tộc Thác Bạt thị ở phủ Kiện Hữu, bảy thị khác cùng những quan viên trọng yếu của phủ Tiết Soái ta, phần lớn đều ở phủ Kiện Hữu này. Người nhà họ thường hay đến đây, hai bên cùng qua lại, quan hệ cùng dần thân thiện hơn." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chiết Từ Du ừm một tiếng, rồi lại liếc sang Dương Hạo. nói giọng nhẹ nhàng: "Thiếp nghe nói Tế Phong thị muốn theo đại nhân, nhất qyết gả con gái mà hắn yêu quý nhất cho chàng, chỉ cần chàng gật đầu. Nhĩ Mã Y Na sớm đã trở thành ngũ phu nhân của chàng rồi, với thân phận của cô ta, nếu chàng cưới về thì chẳng phái có lợi rất lớn cho sự củng cố quyền lực của chàng sao. sao lại thế này. cô ta và Dương Nghiêm hình như...

Dương Hạo cười nhẹ nói: "Hôn nhân liên kết, có lợi tất có hại, nhưng ta thấy hại nhiều hơn lợi, ta luôn cố gắng thúc tiến các chư tộc tây vực dung hợp, xóa đi những thù hận giữa các tộc. cũng khuyến khích các tộc kết hôn với nhau, nhưng chuyện kết hôn như thế với chuyện của ta là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Kểt hôn như thế chẳng có ý nghĩa gì cả. việc thành thân của công chúa Vân Thành mang đi cả kĩ thuật công nghệ, nông canh, y thuật; còn cả cách trồng dâu nuôi tằm nữa; việc thành thân của công chúa Kim Thành thì đem cả một vùng Hà Cửu Khúc cho Thổ Phồn, nhưng trước giờ có hóa giải được địch ý giữa họ không? Ta nghĩ nếu dựa vào hôn nhân để đạt được sự ủng hộ của họ thì chẳng khác gì ta không thể khống chế được họ. nàng nói xem phải không?"

Chiết Tử Du khẽ đưa tay lên nói: "Không nói đến lợi ích ấy, Nhĩ Mã Y Na thực sự là một cô nương yêu kiều đấy chứ."

Dương Hạo như vẻ có thâm ý nói: " Thế thì làm sao? Tỉ tỉ của nàng ấy Na Bố Y Nhĩ dung mạo cũng chẳng kém gì Nhĩ Mã Y Na, Lý Quang Duệ sủng ái. cái cách mà hắn lấy Na BỔ Y Nhĩ nàng cũng biết rồi đấy. ta nếu có cưới một người con gái thì cũng phải làm cho nàng ấy tâm cam tình nguyện."

"Cam tâm tình nguyện?"

Ánh mắt Chiết Tử Du nhìn chằm chằm về phía bóng của Nhĩ Mã Y Na, hơi hơi buồn nói: " Nếu chàng thành tâm với cô ấy sao biết cô ấy có vì chàng mà cam tâm tình nguyện hay không?"

Dương Hạo trong lòng như chột dạ, nhưng hắn nhìn lên khuôn mặt Chiết Tử Du mấy lượt vẫn không thấy có chút dị thường nào cả.

"Lẽ nào nàng chỉ là vô tâm nói thế thôi, là ta đa nghi rồi?"

Dương Hạo lấy lại bình tĩnh, đang định nói gì đó thì bóng Đường Diễm Diễm từ phía trước lóe tới: "Quan nhân đã trở về rồi, Chiết nguyên soái đã đợi chàng trong đường lâu lắm rồi."

Dương Hạo quay đầu nhìn thì thấy Đường Diễm Diễm đã đứng trước mặt rồi. khuôn mặt không đoán được là đang cười hay không, Dương Hạo vội ho khan một tiếng, nói với Chiết Tử Du: "Vậy chúng ta vào trong sảnh nói chuyện."

Chiết Tử Du thấy Đường Diễm Diễm ở phía trước, cũng lộ ra khuôn mặt nửa cười nửa không, nói với Dương Hạo: "Gia huynh kiếm đại nhân hẳn là có việc quân chính cần bản bạc, Tử Du không tiện cùng có mặt."

Dương Hạo thấy lạ nói: "Sao lại nói vậy?"

Chiết Tử Du nhìn hắn một cái nói: "Nghe nói "Phi Vũ" của đại nhân chuyện gì cũng biết, khắp tây bắc này đến cả cành cây ngọn gió cũng không che nổi tai mắt của chàng, vậy mà chuyện của Phủ Châu thiếp sao lại không biết vậy?

Chiết Duy Chính sau khi thành hôn từ đầu năm đã bắt đầu giúp đại ca thiếp tham mưu quân chính. "Tùy Phong" của nhà họ Chi thiếp nay đã giao lại cho nó. nay thiếp đã chẳng có chuvện gì gánh trên người, nếu nói về thân phận thì chỉ là nhị tiểu thư Chi gia mà thôi, những chuyện quân chính này thiếp không tiện tham gia vào nữa."

Hóa ra con trai trưởng của Chiết Ngự Huân, Chiết Duy Chính đã thành thân vào đầu năm nay, cùng lúc lập một phòng thê dựng một phòng thiếp. Thê tử là Tào thị, năm nay mười bẩy tuôi, thiếp là Lý thị, mới mười ba tuổi.

Nam nhi thành lập gia đình cũng có nghĩa là đã trường thành, nên Chi Duy Chinh cũng đã bắt đầu tham gia chuyện quân chính. Chiết Ngự Huân đang tuổi sung sức mà đã vội sớm cho con trai lo liệu quân cơ đại sự. kỳ thực cũng là do ảnh hưởng của chuyện Dương Hạo không có người nối dõi, đã sớm bắt đầu mở lớp bồi dưỡng nhân tài rồi.

Chuyện này Dương Hạo có biết, lúc Chiết Duy Chính thành thân, hắn là thúc thúc không chỉ có đi uống rượu mừng mà còn tặng cho một lễ vật lớn. Nhưng chuyện Chiết Tử Du giao lại "Tùy Phong" thoái quyền cai quản Chi gia thì hắn thực sự không biết chút nào. Tổ chức tình báo của hắn nẳm trong tay của Đường Diễm Diễm nhưng Đường Diễm Diễm lại bỏ qua hết những chuyện liên quan đến tình địch ngày trước của mình, hoàn toàn không cho hắn biết.

Dương Hạo quay đầu lườm Đường Diễm Diễm một cái, rồi đổi giọng nói: "Nếu đã thế thì ta đưa nàng đến hoa đình vậy."

Chiết Tử Du mim cười lườm hắn một cái nói: "Gì cơ. chàng còn sợ Đường đại tiểu thư sẽ ăn thịt thiếp sao?" Nói rồi lên giọng thật cao: "Đại nhân có việc bận gấp. thiếp và Diễm phu nhân đã lâu không gặp, nay vừa có dịp để hàn huyên chuyện cũ rồi."

Đường Diễm Diễm cũng cười như thể vui mừng, ôm lấy Chi Tử Du. nói: " Hay quá, Diễm Diễm đã lâu không gặp Tử Du cô nương, trong lòng cũng thấy nhớ vô cùng. Quan nhân có việc bận thì hãy để thiếp khoản đãi thật tốt với Tử Du cô nương."

Hai người phụ nữ xinh đẹp cùng mỉm cười, y nghĩ mỗi người đều thật khó đoán, nhưng nhìn bề ngoài thì chẳng khác gì một đôi khổng tước đang thi tài với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui