Dương Hạo đứng thẳng dậy. nói: "Những người này nếu đã không chịu hàng, lại không chịu đi, muốn đánh bại bọn họ thì dùng vũ lực là được rồi. Nhưng muốn đứng vững chân thì phải nhận được sự ủng hộ của dân chúng trên tất cả các lãnh thổ trực thuộc. Cho nên, chúng ta phải đường đường chính chính dẫn quân tây tiến. Không dùng âm mưu quỷ kế, không được không tuyên mà chiến, cần phải đem ý đồ và quyết tâm tác chiến của chúng ta, mục đích muốn đạt được của chúng ta nói cho những người không cùng ngôn ngữ, những dân chúng Tâỵ Vực không cùng chữ viết, người người đều biết, đều hiểu, người người đều đồng ý, giành lấy tất cả sức mạnh có thể giành được.
"Cổ đạo như rồng, chịu khổ từng tấc. Đại mạc phong tiêu, đôn hoàng li tông. Ngọc môn quan ngoại, xa mã điêu linh." Tuyên cáo toàn thiên hạ. Hà Tây Lũng hữu binh Mã đại nguyên soái, Định Nan Tiết Độ Sứ, Hoành Sơn Tiết Độ Sứ, Kiêm Hiệu Thái úy, Khai Phủ nghĩa đồng tam ti Dương Hạo căm phẫn phong vân, trí an xã tắc. Nay thấy Hà Tây điêu tàn. cảm thấy trách nhiệm đầy mình. Thống soái đại quân, dẹp kẻ loạn tặc, an dân, mở lại cổ đạo. lấy lại sự hòa bình cho dân chúng, là hành động đại nhân đại nghĩa.
Lệnh kì đã tới. thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết."
Giọng nói vang vang hữu lực. đại kì của Dương Hạo bay phấp phới, hổ phi bát vạn. xuất hành khỏi Hạ châu, qua Hàn Hải. vượt Hoàng Hà. vựợt Sa Đà, men cổ đạo Trường Thành, khí thế ngút trời, tiến thẳng đến trạm tây chinh đầu tiên:Tây Lương phủ.
Tháo Thành Xuyên, nơi dừng chân của ngự sử Khả Lâm.
Xích Trung dò xét quân doanh, vừa mới trở lại phủ đệ. phó tướng Tiêu Thần đang đợi ở hành lang liền bước tới nghênh tiếp, nhận lấy chiếc roi ngựa từ tay hắn, kiến lễ nói: "Đại nhân."
Xích Trung ừ một tiếng, bước vào trong phủ môn, Tiêu Thần vội bước nhanh theo, nói: "Đại nhân, bên Phủ Cốc đă kéo dài nợ lương hơn một tháng rồi, đám quán sĩ có rất nhiều lời oán thán, năm nay vẫn còn chưa thu hoạch, bên Phủ Cốc lại muốn trưng thu lượng lớn lương thực, bên chúng ta thật khó sống qua ngày."
Cảnh tươi đẹp đã không còn, trong phủ cây cối rậm rạp, tiếng chim hót không ngừng như biết được nỗi phiền muộn của Xích Trang. Hắn kéo kéo vạt áo. lộ ra bộ ngực lớn, hít thở một hơi thật sâu. buồn chán nói: "Chẳng qua mới chỉ một tháng thôi mà, nào có nhà ai sẽ vứt hết nồi niêu đi chứ? Bên đại soái sẽ không kéo dài đến hết tiền lương của mọi người đâu. cần phải nói rằng bên đại soái sống cũng đâu dễ. Chúng ta cũng cần phải chia bớt nỗi lo với đại soái, chỉ cần qua được trận này là sẽ tốt thôi. Còn nói đến lương thảo, số lương thực bên chúng ta chắc cũng đủ ăn tới mùa đông năm sau. bên Phủ Cốc có chút khó khăn, chúng ta phải điều một chút lương thực qua đó."
"Vâng, vâng, vâng..." Tiêu Thần đáp mấy tiếng, đi theo Xích Trung vào trong hoa đình, khi đám thị vệ lui hết ra ngoài mới thấp giọng nói: "Đại soái, bên Đại châu năm ngoái thiếu lương, đại soái đã đem lương thực tích trữ của chúng ta chuyển sang bên đó, kiếm được một khoản lớn, năm nay vẫn chưa thu hoạch, chỗ thiếu vẫn chưa bù vào."
Xích Trang trừng mắt lên nhìn hắn, nói: "Phí lời, lão tử chẳng nhẽ không biết? Ngoài kia có nhiều tai mắt hỗn tạp. có một số chuyện khẩn thiết không được nói ở ngoài đường. Hiểu chưa?"
Hắn vừa cởi bò áo giáp, vừa đi lại từ từ trong sảnh trầm ngâm một hồi lâu rồi ném bộ áo giáp nặng nề xuống ghế, xua tay với Tiêu Thẩn, Tiêu Thẩn liền bước tới gần, Xích Trung thấp giọng nói: "Bây giờ thương lữ đa phần không đi qua Phủ châu ta nữa, liên lụy bách nghiệp tiêu điều, bên Phủ Cốc quả thật có chút khó khăn, chúng ta cần phải tìm cách chống đỡ.
Như thế này đi. tiền lương không phải là đã kéo dài hơn một tháng rồi sao. ngươi lợi dụng chuyện này, kích động sĩ tốt náo loạn gây chuyện một chút, ta sẽ ra mặt áp chế, rồi quay lại nói với đại soái là để trấn an lòng quân sẽ lấy một phần lương thực tồn kho ra thay thế lương, cho nên lương thực không đủ để điều phát tới Phủ Cốc, như vậy bên đại soái cũng có thể đối phó được."
"Đại nhân anh minh, kế hay." Tiêu Thẩn không để tuột thời cơ nịnh nọt. Thấy Xích Trung quay người cầm tách trà lạnh, vội đi tới trước, thấp giọng nói: "Đại nhân, bên Biện Lương lại có người tới."
Xích Trung nghe thấy liền ngẩn ra. từ từ ngồi xuống ghế, Tiêu Thẩn vội khom người nói: "Đại nhân, bên Phủ châu sau khi qua điêu chinh, cho dù có thể ứng phó với cục diện cấp bách trước mắt. nhưng sợ cũng không thể phồn hoa được như ngày trước, bây giờ ai mà không biết trên địa bàn của Dương Hạo đâu đâu cũng là con đường tiền tài chứ? Ngay cả Lý Ngọc Xương, chính là thân thuộc của nhà đại soái mà bây giờ cũng đã chạy đến địa bàn của Dương Hạo, một hơi đã mở được ba thương hiệu, dựa vào ti chức mà phát triển. Phủ châu...tiền đồ không sáng nữa rồi."
Xích Trung nhăn mày. im lặng không nói gì nữa. Tiêu Thẩn lại tiếp tục nói: "Đại nhân, sứ giả bên kia nói, quan gia đổi với đại nhân luôn luôn coi trọng, nếu như đại nhân có thể hạ quyết tâm. dốc sức vì triều đình, thì sau khi sự thành đảm bảo Đức quán bình độ sứ sẽ là của ngài."
Xích Trung hơi rung người lên. cả kinh nói: "Lời đó có thật không?"
Tiêu Thẩn vội nói: "Đương nhiên là thật, quan gia cửu ngũ chí tôn, thiên tử nhất triều, đó là kim khẩu ngọc ngôn, sao có thể nói phản là phản lại được? Đại nhân lao khổ công cao. nhưng đi theo Chiết đại soái thì cũng chỉ có thể làm đến cái chức phòng ngự sử là hết rồi, còn có thể có tiền đồ gì hơn chứ? Đại nhân, chúng ta lén kết giao với triều đình, vạn nhất bị đại soái biết thì cho dù đại nhân không có lòng hại, cũng tất bị đại soái bãi chức. Bây giờ triều đình lại hứa cho đại nhân lợi lớn như vậy. đại nhân phải sớm đưa ra quyết định thôi."
"Đại nhân, tiền đồ phú quý dễ như trở bàn tay, còn phải do dự chuyện gì nữa chứ?"
Xích Trung đứng thẳng người dậy. đi qua đi lại trong đình, sắc mặt sáng tối bất định, luôn do dự không quyết. Một hồi lâu. hắn mới dừng bước, trả lời: "Sứ giả triều đình giờ đang ở đâu?"
Tiêu Thần vội nói: "vẫn đang đóng giả làm người họ hàng của ti chức, đang ở phủ ti chức."
Xích Trung cắn cắn răng, nói: "Đêm nay bổn quan sẽ tới phủ ngươi uống rượu."
Tiêu Thẩn chắp tay, nói: "Ti chức hiểu rồi. ti chức sẽ sắp xếp ổn thỏa, hôm nay thật vinh hạnh được đại nhân đại giá quang lâm."
Tiêu Thẩn khom người lui đi, vừa ra khỏi hoa đình thì trong mắt liền hiện lên một tia quỷ dị.
Trong sảnh, Xích Trung ngồi trầm ngâm một lát, rồi trầm giọng nói: "Chiết ngoại, người luôn hướng chỗ cao mà đi...
Phủ Cốc. Bách Hoa ổ.
Chiết Ngự Huân mặt mày giận dữ: "Hồ đồ. thật là hồ đồ. cửu thúc, con nha đầu Tử Du này rốt cuộc đi đâu rồi?"
Cửu tướng quân khuôn mặt điềm tĩnh, cười khổ nói: "Ngự Huân này, con nha đầu Tử Du này là một đứa thông minh, nó đã không muốn người ta tìm ra nó thì ai có thể tìm ra chứ? À, đây là tin tức nó gửi về, tin sớm nhất là từ Tuy châu gửi tới. trong thư nó chỉ viết mấy kiến nghị nhằm cải thiện tình cảnh khốn khó của Phủ châu, báo một tiếng bình an với gia đình, bảo chúng ta không cần phải tìm nó. nó một mình ra ngoài đi dạo, thoải mái tinh thần một chút. Tin tức tuy là từ Tuy châu chuyển đến nhưng bây giờ cũng đã được một thời gian rồi sớm đã không biết nó lại đi đâu nữa rồi. Làm sao tìm được nó chứ?"
Chiết Ngự Huân cầm lấy đống thư; vừa xem vừa cắn răng, nhìn hết đống thư một lượt liền tức giận vứt xuống đất. hỏi: "Nó không nói gì nữa à? Nếu chúng ta có chuyện thì sao tìm được nó?"
Cửu tướng quân nói: "Tử Du đã để lại lời. nói nếu có chỗ nào không hiểu lời kiến nghị của nó thì có thể truyển qua mật tín Tùy Phong, vào mười lăm tháng này nó sẽ tới lấy."
Chiết Ngự Huân cau mày nói: "Phải chăng cần bổ trí người ở khắp các nơi, một khi nó lộ diện thì bắt luôn nó về?"
Cửu tướng quản cười khổ nói: "Sao có thể như thế được? Rất nhiều điểm tình báo của chúng ta đều đặt ớ các đại thành đại trác không thuộc đất của chúng ta, nơi thì là dược phòng, nơi là thanh lâu. nơi là phòng trà...nào có chỗ nào có thể bổ trí người để ngang nhiên bắt được nó?" Truyện được tại TruyệnFULL.vn
Chiết Ngự Huân mặt mày cau có, thở dài nói: "Nó là một nữ nhi yêu kiều, lại có một dung nhan như hoa. vậy mà một thị tùng cũng không mang, một mình ra ngoài, vạn nhất có xảy ra chuyện gì. thì...thì.."
Chiết Ngự Huân đi qua đi lại một hồi, đột nhiên cúi người cầm lấy đống thư của Chiết Tử Du. Mở ra xem kĩ, sau người trở về sau thư án.
Chiết Ngự Huân bỏ giấy ra, cầm bút lên, suy nghĩ một hồi. liền bắt đẩu viết một bức thư, bên trong kể tỉ mỉ tình hình sau khi nàng ta đi Dương Hạo đã lo lắng như thế nào. rồi đem chuyện một khi Dương Hạo xưng bá Tây Vực, Chiết gia hiến thành quy phục, thay thế thệ ước mật minh với Chiết Lan Vương nói cho Chiết Tử Du nghe, sau đó lại khuyên giải một hồi. cẩn thận xem lại một lượt, thấy không còn lo ngại gì lớn. mới đứng dậy giao cho Cửu tướng quân, nói: "Cửu thúc, làm cho bức thư này trở thành mật văn, rồi đưa qua các cấp để xử lí.
Lương châu. Từ thời Hán đến nay, Lương châu có bảy huyện trực thuộc, trải qua nhiều năm tổ chức, dân số đông lên. sản vật phong phú. vì vậy người ta mới nói "Lương châu thất thành mười vạn hộ."
Ngoài ưu thế ở chính bản thân Lương châu thì đây còn là trấn đầu tiên cần đoạt được trên con đường tây tiến đoạt hành lang Hà Tây. địa vị quân sự cũng hểt sức quan trọng. Bảy thành ở đây bị thế lực tam phương nắm giữ, trong đó người Đảng Hạng Khương vốn là hiếu trung với Lý Quang Duệ, sau khi Lý Quang Duệ chết, nơi này thành vùng tự trị của người Đảng Hạng Khương. Khi thế lực của Dương Hạo dần dần tây tiến, từng bước thu phục các thành thuộc dãy Hạ Lan Sơn và đóng binh tại Linh châu, thì người Khương đang cố thủ ở hai lưỡng địa Gia Lân, Xương Tùng của Lương châu liền ra đầu hàng Dương Hạo. vì thế ở đây Dương Hạo đã có một đội quân mũi nhọn.
Thế lực chiếm cứ Lương châu ngoài người Đảng Hạng Khương còn có Thổ Phồn lục cốc phiên bộ. lục cốc phiên bộ là tộc nhân của La Đan. tộc trưởng La Đan tiếp nhận sự ủng hộ trợ giúp của Dương Hạo. trên thực tế nghiễm nhiên đã thành mã tiền tốt của hắn, bây giờ đang thống soái binh bộ tộc Lũng Hữu Thượng Ba Thiên Đăng chinh phạt, bọn họ ở trên lãnh địa này đương nhiên cũng phải thần phục Dương Hạo. Cứ như vậy. bước đầu tiên tây tiến Lương châu của Dương Hạo không có gì là khó khăn, giờ đã chiếm được năm thành rồi, chỉ còn lại hai huyện Cô Tàng và Thần Điêu. Người chiếm giữ hai thành này cũng là người Thổ Phôn nhưng lại không chịu sự áp chế của lục cổc phiên bộ.
Trung quân. Trương Phổ mở địa đồ ra, nói: "Đại soái nhìn xem. hai thành Cô Tàng và Thần Diêu là thành trì quan trọng nhất trong bảy thành của Tây Lương, hai thành tổng cộng có hơn bảy nghìn ba trăm hộ, nhân khẩu là hơn ba vạn sáu nghìn người, trong đó người Hán có ba trăm hộ. người Khương một nghìn một trăm hộ, ngoài ra các chư bộ khác có khoảng hai trăm hộ. còn đâu là người Thổ Phồn. Người chiếm cứ nơi này là bộ tộc Đạt Xương Thổ Phồn, thủ lĩnh tên là Lạc Nhung Đăng Ba. bây giờ đang ở trong thành Cô Tàng. Thành Cô Tàng có tên Hán là thành Ngọa Long, nam bắc bảy dặm, đông tây ba dặm, được xây từ thời Hung Nô, người bản địa còn gọi là Cái Điêu thành
Dương Hạo mỉm cười, trong thành có bao nhiêu hộ, kết cấu ra sao đều có thể hiểu được chính xác tỉ mỉ. rõ ràng như vậy, thời gian lại không có nhiều. Phi Vũ quả thật là bất phàm.
Dương Hạo hỏi: "Thành trì có kiên cố không? Trong thành có bao nhiêu binh, con người Lạc Nhung Đăng Ba như thế nào?"
Trương Phổ nói: "Hai thành đều là tiểu thành, tuy qua nhiều năm gia cố nhưng vẫn không được coi là hiểm yếu, bộ binh thường trực của bộ lạc Đạt Xương chưa tới hai nghìn người, nhưng toàn tộc nam nữ đều thiện cưỡi ngựa bắn tên, người người đều có thể lên chiến trường giết địch. Thật sự nếu muốn cứ thành tử thủ thì ít nhất cũng có thể huy động được hai vạn nhân mã. Còn tên Lạc Nhung Đăng Ba này thì không tồi, vì bên cạnh chính là Lý thị Hạ châu cường đại. lục cốc phiên bộ binh lại cường mạnh, cho nên hắn luôn hòa hảo với mọi người, đổi với dân chúng cũng không bị coi là quá hà khắc, chiếm hai thành tự thủ cũng không có dã tâm gì."
Dương Hạo cau mày nói: "Vậy sao. địa khu tây bắc này hay gặp chiến sự, nam nữ già trẻ, nông mục công thương đều có thể thay thế sĩ tốt bị thiếu, nhìn thì ít người nhưng nếu tập hợp binh lực thì quả thực dễ dàng hơn hàng trăm lần so với Trung Nguyên. Thêm nữa phụ mẫu thê nhi đều lên trận, càng làm cho tề tâm hiệp lực. Ta nếu như có thể một trận huyết chiến hạ được thành này thì e rằng trong thành cũng chẳng còn lại bao nhiêu người nữa rồi.
Mục đích của ta là mở lại cổ đạo Tây Vực. chứ không phải là mở ra một con sông đầy máu tươi, làm một tên đồ tể ở Hà Tây. Tên Lạc Nhung Đăng Ba này làm người cũng không bị coi là hung ác, vậy thì chúng ta có thể dùng cả hai cách rắn mềm để làm cho hắn đầu hàng? Nếu như có thể khống chế bọn họ thì cố gắng hết sức tránh, tạo ra thù hận. Bố cáo của chúng ta đã đưa vào thành chưa? Tên Lạc Nhung Đăng Ba có ý đầu hàng không?"
Trương Phổ nói: "Hôm kia đã đưa vào thành rồi. Tất cà thế lực có thể đủ sức ảnh hường của chúng ta đều đang cố gây áp lực cho hắn, bây giờ hắn vẫn chưa từ chối, cũng chưa đồng ý. Đại soái, ngài xem, phải chăng lại đợi hắn đưa ra trả lời rõ ràng?"
Dương Hạo trầm ngâm một hồi lâu. nói: "Lệnh cho Mộc Ân, Mộc Khôi. Ngải Nghĩa Hài cộng thêm kị binh trọng giáp, mạch đao trận luân phiên diễn trận dưới thành Cô Tàng. Nếu như hắn đã không thể hạ được quyết tâm thì chúng ta sẽ giúp hắn một tay vậy."
Trát Tây Đa Cát nẳm bò trên chiếc vòng cỗ, lo lắng nhin động tĩnh bên ngoài.
Trong thành Cồ Tàng sau lưng hắn là một bầu không khí lo lắng. Tất cả các cửa hiệu đều đã đóng cửa. yên tĩnh không một tiếng động, ở đầu đường chỉ có một đội vũ binh tay cầm đao thương đang vội vàng qua lại.
Không khí u ám trong thành cũng ánh hưởng tới tâm trạng của Trát Tây Đa Cát. khi hắn nhìn thấy một đội quân đang chạy qua chạy lại. diễn tập trên thảo nguyên, tươi cười hò hét. thì mặt hắn biến sắc, trắng bệch như tờ giấy.
Hắn đã từng thấy rất nhiều đội quân, của người Thổ Phồn, của người Đàng Hạng, hơn nữa những kẻ đã từng giao đấu với hắn, đội quân của ai cũng hung hãn như hổ như lang, nhưng đội quân trước mắt lại rõ ràng không giống. Bọn họ hung hãn như nhau, hùng hổ như nhau, đồng thời cũng rất đều nhau, cùng tiến cùng lùi. cho nên trong cái khí thế trào dâng ngút trời đó lại có thêm một khí thế tiêu sát thê lương, khí vững như sơn, tĩnh như núi cao. nhất động như độ lệch của núi.
Hắn biết Dương Hạo đã thay thế Lý Quang Duệ, dưới trướng của hắn có rất nhiều đội quân vốn là đến từ binh Hạ châu của Lý Quang Duệ. nhưng điều không ngờ là mới có hai năm, binh của Lý Quang Duệ trong tay Dương Hạo lại có hiệu quả thay xương đổi thịt, một đám mãnh hổ tung hoành thảo nguyên, làm cho người ta không thể bì kịp, nhưng nếu như là một đàn bò hoang ôn thuận ăn cỏ, một khi chịu kinh động mà chạy loạn thì uy thế không thể áp chế của nó hoàn toàn không yếu hơn một đàn mãnh hổ. thậm chí còn mạnh hơn.
Nhưng, nếu như hàng nghìn con mãnh hổ đột nhiên lại nhất nhất nghe lệnh như một giống một đàn bò hoang thì cảnh đó sẽ ra sao?
Một đội binh mã mang theo tiếng hô vang trời rút đi, trong một thòi gian ngắn lại là một đội kị binh khác, ngựa béo khỏe, bước tiến có lực, thần tốc như bay, cùng với tiếng hô mà xông lên. khí thế hừng hực. nhanh mà không loạn, phục trang thống nhất như một. vũ khí thống nhất một loại, đội hình nghiêm chỉnh, trong nháy mắt tập họp rồi trào lên như lũ bão, nhất tề phi tới dưới thành Cồ Tàng.
Cảnh quân dung uy vũ nghiêm ngặt như thế Trát Tây Đa Cát chưa bao giờ nhìn thấy. Tuy nói với tốc độ tập hợp và độ nghiêm ngặt như vậy trên chiến trường cũng không có tác dụng gì. nhiều nhất cũng chỉ là để diễu binh nghi trượng, nhưng có thể có được hiệu suất như vậy, chứng minh đội kị binh hổ lang này có quân kỉ nghiêm minh, họ không chỉ có đơn binh chiến lực cường mạnh mà còn huấn luyện đâu ra đấy. sự đáng sợ của đội quân như vậy chỉ cần nghĩ cũng biết.
Đội ngũ như vậy vẫn chưa biến mất khỏi tầm mắt thì một đội quân càng đáng sợ hơn lại xuất hiện, ngựa của họ còn cao to khỏe mạnh hơn cả đội kị binh lúc trước, đó là một lượng lớn bảo mã ăn thịt rất hiếm thấy. loại bảo mã đó một hai con thì hắn đã từng nhìn thấy, nhưng hàng nghìn con thành đàn như thế này vẫn là lần đầu tiên hắn thấy. Hắc mã, hắc giáp, hắc sắc...giống như một cơn sóng thần màu đen đang trào lên.
Trên thảo nguyên có bạch tai. hắc tai. đoàn kị binh này ùn ùn kéo tới quả thật giống như một trận hắc tai. nó mang theo một khí thế cực đại. khi nó đi sát tới thành, Trát Tây Đa Cát mới phát hiện ra bọn họ không chỉ người mặc áo giáp cổ quái mà ngay cả đầu và mặt cũng được che bởi những bản giáp sắt, ngay cả ngựa cũng được mặc giáp sắt. Sau đó hắn còn phát hiện ra ở sau đội kị binh đó là một rừng đao.
Hắn chưa từng thấy một chiến lực nào mạnh cực đại đến như thế, họ nắm một đội thiết giáp bộ tốt trong tay, hình thành một thế trận như núi đao. Nhưng hình như trong khoảnh khắc, hắn đã biết được đó là gì: Mạch đao trận! Là mạch đao trận đáng sợ nhất khi kị sĩ trên thảo nguyên tập hợp lại kết xung phong. Đã từng có rất nhiều dũng sĩ trên thảo nguyên với sức tàn phá cực lớn của đại trận như thế này mà bị chém tan nát xương thịt cả người lẫn ngựa, cho dù có võ dũng cũng hoàn toàn không thể thi triển được.
Trát Tây Đa Cát chợt rùng mình, vội lùi lại sau mấy bước, định thần một lát liền nhảy lên ngựa, phi một mạch vào trong Cô Tàng thành.
"Đại ca. đại ca. Hạ châu binh cường tướng mạnh, chúng ta không thể địch nổi!"
Trát Tây Đa Cát hoảng hốt chạy về phủ đệ của đại ca ở Thanh Lương thành, tẩu tẩu của hắn đang uống trà trong tiểu đình, vừa nghe thấy tiếng liền ra nghênh đón, nói: "Trát Tây Đa Cát, đại ca của đệ đến La Thập tự cầu kiến Phật sống rồi, bây giờ ra sao rồi, binh Khương khó chống địch sao?"
Trát Tây Đa Cát không rảnh nói nhiều, vội nói: "Đệ đi tìm đại ca." Nói rồi quay người chạy ra ngoài, nhảy lên chiến mã phi tới La Thập tự.
Trong thảnh Cô Tàng chùa miếu rất nhiều, trong đó có tiếng chủ yểu ngôi Hồng Tàng tự được lưu giữ và tu sửa lại từ thời Tấn thừa, khi Võ Tắc Thiên tại vị đã đổi tên thành Đại Vân tự. Người chủ trì những việc trong chùa là đệ tử thiền tông Trung Nguyên, còn có một ngôi chùa nữa tên là Hải Tàng tự. được xây dựng khoảng hơn bốn trăm năm trước khi Lương châu tự lập xưng vương, còn có một ngôi chùa nữa tên là La Thập tự. là nơi truyền thụ Mật Tông giáo pháp, là chỗ truyền giáo của thánh tăng Quy Tư Đồng Cưu Ma La Thập.
Cưu Ma La Thập xuất thân cao quý. phụ thân là hậu nhân của Thiên Ta Danh Môn. mẫu thân là muội muội của Quy Tư vương. Cưu Ma La Thập khi còn nhỏ đã cực kì thông minh. Bảy tuổi đã theo mẫu thân xuất gia, sau khi trưởng thành càng tinh thông Phật pháp, đặc biệt đã mười sáu năm giảng kinh Phật ở Lương châu, Phật pháp của hắn càng lúc càng tinh thông, hơn nữa còn biết nói lưu loát tiếng Hán. sau đó với thân phận cao tăng Tây Vực đã được mời tới Trung Thổ. với sự am hiểu Phật pháp của mình đã biên dịch ra ba mươi lăm bộ kinh Phật, gần ba trăm cuốn kinh văn. rất nhiều kinh thư mà ca tăng Huyền Trang Đại Đường đã đọc là do Cưu Ma La Thập phiên dịch ra.
Bây giờ trụ trì của La Thập tự là Phật sống có tiếng nhất của Lương châu, phụ thân của Lạc Nhung Đăng Ba rất thành tâm hướng Phật, sinh ra hai nam một nữ. đều mời Phật sống La Thập tự đến ban tên, bây giờ chủ của thành Lương châu Lạc Nhung Đăng Ba dịch ra tiếng Hán có nghĩa là Phật Đà trí tuệ, Trát Tây Đa Cát có nghĩa là Kim Cương cát tường, còn muội muội của bọn họ Trạch Nhân La Ma có nghĩa là nữ thân trường thọ.
Lạc Nhung Đăng Ba kính bái chủ tọa La Thập tự. mỗi lần có đại sự thường đến hỏi kế của Phật sống chủ tự. Trát Tây Đa Cát cũng là đệ tử của Phật sống, khi hắn tới tự liền ghìm cương, xuống ngựa, đi vào tự viện, nhưng lại không dám nóng vội, chỉ rất lễ độ. quy củ đi theo sự dẫn dắt của Lạt Ma Tăng vào trong Phật đường, rồi đến đại điện. Thấy huynh trưởng Lạc Nhung Đăng Ba đang quỳ gối thành khẩn nghe Phật sống nói, Trát Tây Đa Cát không dám chậm trễ. vội vàng cung kính quỳ xuống, hành lễ với Phật sống và lắng tai nghe.
"Dương Hạo là linh thân chuyển thế của Kim Cương cống Bảo giáo hộ giáo pháp vương ta. Lần này ngài ấy hưng binh tây tiến, mở lại cổ đạo Tây Lương, vẫn là dùng cách từ bi cho thiên hạ, đây là công đức lớn. không vi phạm ý trời. Lạc Nhung Đăng Ba, với binh lực của con khó có thể địch được thiết kị tây tiến của Dương Hạo. Bây giờ kế duy nhất chỉ có thể là khất hàng, giữ lấy phú quý."
Phật sổng nói xong thì liếc mắt nhìn Trát Tây Đa Cát. chậm rãi nói: "Trát Tây Đa Cát, con có gì muốn nói không?"
Trát Tây Đa Cát vội vàng gục đầu xuồng, nói: "Phật sống, Trát Tây Đa Cát vừa ra ngoài thành, thấy Hạ châu binh cường tướng mạnh, thế lực như hồng thủy, không phải là thế lực mà thành Cô Tàng ta có thể địch được, nên đang muốn quay lại báo lại tình hình cho huynh trường biết." Phật sống mỉm cười, xua xua tay nói: "Lạc Nhung Đăng Ba. nơi đây là Phật môn tịnh thổ, không nên đem mùi binh đao tới, huynh đệ các con hãy ra ngoài nói chuyện đi."
Lạc Nhung Đăng Ba cúi đầu nói: "Vâng, không biết Phật sống còn có dặn đò gì không?"
Phật sống chắp tay. thong thả nói: "Con là chủ của thành Cô Tàng, thành Cô Tàng chìm trong tai họa binh đao hay là được đại cát đại lợi, tất cả đều nẳm trong ý niệm của con. một ý niệm khiến con thành ma quỷ hay thành tiên sư. tất cả đều do con. con hãy tự quyết định đi."
"Vâng, cẩn tuân lời Phật sống giáo huấn."
Lạc Nhung Đăng Ba cùng với Trát Tây Đa Cát khấu đầu ba cái rồi nín thở lui ra ngoài.
Hai người vừa đi thì sau Phật đài liền xuất hiện một người đội mũ che mạng đen. người đó bỏ mạng ra, khuôn mặt mắt ngọc mày ngài, dung mạo như một bức tranh, đó chính là Mã Diệc.
Mã Diệc tươi cười nói: "Phật sống lòng dạ từ bi, thành Cô Tàng vì thế mà tránh được binh tai. đúng là Phật sống công đức vô lượng."
Phật sống mỉm cười chắp tay nói: "Thiện tai. Dương Hạo mở lại cổ đạo Tây Vực, làm cho chư bộ thống nhất dưới một hiệu lệnh, đây là đại sự làm tiêu tan binh tai, làm cho đất đai phồn vinh, cứu khổ sinh linh lầm than, ngay cả khi không có thư tín của Phật sống Đạt La, bần tăng cũng muốn vì sự hòa bình của Lương châu mà bỏ ra chút sức lực. Lạc Nhung Đăng Ba vốn không có dã tâm xưng vương, xin thỉnh Mã Diệc cô nương hồi báo lại với Dương Hạo, thỉnh ngài ấy đừng vội bắt đầu chiến tranh, hãy cho Lạc Nhung Đăng Ba một chút thời gian, nó sẽ đưa ra sự lựa chọn sáng suốt."
Mã Diệc tươi cười như hoa. chắp tay lễ Phật: "Phật sống từ bi, đại nhân nhà ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là mười lăm vạn đại quân cứ cắm trại tại đây. ngày nào cũng tiêu hao vô số lương thực, cho nên con đường tây chinh của đại nhân nhà ta sẽ không vì Lương châu mà lỡ dở thời cơ. Như thế nàv đi. cứ lấy ba ngày làm thời hạn, nội trong ba ngày, Lạc Nhung Đăng Ba chịu hiến thành đầu hàng thì đại nhân nhà ta tự sẽ bảo vệ phú quý cho ngài ấy, trong tiết phủ cũng sẽ có một chỗ cho ngài ấy, qua ba ngày, đại quân sẽ công thành..."
"Tang..."
Tiếng chuông chùa vang lên. chấm dứt cuộc nói chuyện giữa Phật sống và Mã Diệc...
Cổ thành Phần châu, tháng sáu. ngày nóng như lửa đốt.
Tiếng ve sầu kêu không dứt, trưởng quầy của hiệu thuốc Hiểu Lâu uể oải nằm phục xuống bàn, cây phất trần trong tay mệt mỏi phất qua chiếc bàn.
Một hán tử mặc thanh y, đầu quấn khăn bước nhanh vào hiệu thuốc, gõ gõ ngón tay xuống bàn.
Trưởng quầy Tây Môn mệt mỏi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, thấy hán tử tuổi tác còn trẻ. có chút thanh tú. chỉ là đôi lông mày quá rậm, mang theo một chút hắc khí trên môi còn có một nốt ruồi đen, làm cho người ta không thuận mắt lắm. liền mệt mỏi ngáp một cái, nói: "Khách quan muốn mua gì?"
Hán tử mặc thanh y liền nói: "Tỳ sương."
Trưởng quầy Tâv Môn lại ngáp một cái, đưa tay ra nói: "Mua bao nhiêu? Có giấy đơn đảm bảo không, loại thuốc này không phải có thể tùy ý mua được."
Hán tử thanh y quay đầu lại nhìn, đột nhiên nhìn hắn rồi thấp giọng nói một câu gì đó. Trưởng quầy Tây Môn vốn đang buồn ngủ gục đầu đột nhiên mở to mắt ra. Hán tử mặc thanh y đó xoa xoa cằm. tay chỉ trước ngực và làm một vài động tác, trưởng quầy Tây Môn liền vội vàng đứng dậy, lắp bắp nói: "Ngài...ngài là..."
Hán tử mặc thanh y liền ngồi gục đầu xuống bàn, tùy ý nhặt mấy thứ thuốc, thấp giọng nói: "Nói ít thôi, có thư tín của ta không?"
Trường quầy Tây Môn vội nói: "Có. có. mời tiểu...tráng sĩ tới hậu phòng."
Hán tử mặc thanh y liền hắng giọng một cái: "Không cần đâu. ở đây là được rồi, mang ra đây."
Trưởng quầy Tây Môn run rẩy lấy từ trong người ra một bức thư, hán tử thanh y giật lấy. vội vàng mở ra đọc một lượt, cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: "Chiết Lan vương? Thật là khảng khái! Đại ca không có tiền đồ gì. tên Dương Hạo đó nếu như không có bản lĩnh gì, ta có thể vì hắn mà chịu ấm ức thì cũng sẽ làm cho hắn không thể chịu nổi. Nếu hắn đã có bản lĩnh thì ta lại không chịu hạ giọng để chịu sự ức hiếp của người trong Dương gia nhà hắn. Làm gì có ai rời xa hắn mà lại không sống tốt chứ? Duyên phận đời này, đứt rồi!" Trường quầy Tây Môn chỉ biết thân phận của nàng chứ không biết chuyện phát sinh giữa hai nhà Chiết Dương, nghe nàng tự nói một mình thì ngẩn ra, lại vẫn không hiểu tại sao. Chiết Tử Du nói ra những lời trong lòng, đột nhiên nhớ ra trong quầy vẫn còn có một người đang đứng, bất giác nóng mặt. xấu hổ trợn mắt lên. nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt ông.
Trưởng quầy Tây Môn giật nảy mình, vội vàng xua tay nói: "Lão hán không có nhìn, không có nhìn gì cả."
Chiết Tử Du hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như ngay cả hậu lộ của Chiết đại tướng quân hắn cũng đã sắp xếp xong rồi thì xem ra ta không cần phải lo lắng nữa rồi. ông chuyển lời lại rằng, chỉ cần nói bây giờ ta rất tiêu diêu tự tại. bảo huynh ta không cần phải lo lắng."
Chiết Tử Du nói xong rồi quay bước đi, trưởng quầy Tây Môn không nhịn nổi mà gọi với tới: "Ngũ công tử. người muốn đi đâu?"
Chiết Tử Du không trả lời. trưởng quầy Tây Môn vội vàng nhảy từ sau quầy ra, đợi khi ông ta đuổi tới cửa, ngẩng đầu lên thì chỉ thấy phố xá rộn ràng, người qua người lại, sớm đã không thấy bóng dáng của Chiết Tử Du đâu nữa.
Chiết gia nhận được tin Chiết Tử Du đã từng xuất hiện ở Phần châu, bây giờ nàng ta lại từ Hạ châu đến Tuy châu, rồi từ Tuy châu tới Phần châu, nam trước đông sau. cả con đường hành trình hướng tới Trung Nguyên lập tức đã truyền tin tức đến, Chiết Ngự Huân lệnh cho mọi người phải men theo chặng đường đó mà tìm kiếm thăm dò tin tức của nàng, nhưng Chiết Tử Du từ khi lộ diện ở Phần châu thì cũng khó có thể tìm được tung tích của nàng ta. Tập họp cả hai tổ chức mật vụ cắm chốt tại tất cả các quan ải, cổng thành, cửa qua lại, các con đường chủ đạo đều không có cách nào tìm ra được tăm hơi của nàng. Chiết Tử Du đã như hòn đá lặn dưới đại dương.
***
Lúc này, Chiết Tử Du đã rời khỏi Phần châu, chuyển tới hướng tây. đến dưới núi Lục Bân của Lũng Tây.
Thế núi Lục Bàn hùng vĩ, cao vút tầm mây, cao khoảng ba nghìn trượng. Nơi này khí hậu mát mẻ. xuân đi thu đến không thịnh hạ, khi thời tiết thịnh hạ đến nơi đây thật sự không khí vẫn rất mát mẻ. tinh thần sảng khoái vui vẻ.
Chiết Tử Du đi nam vượt bắc, đi qua rất nhiều nơi, nhưng mỗi lần đều có một sứ mệnh nào đó. hành sắc vội vàng, duy chỉ có lần này là do bị tổn thương vì tình, tự mình đi du ngoạn thiên hạ. để có thể tĩnh tâm lại thướng thức cảnh hùng vĩ, tươi đẹp của sơn xuyên đại trạch, lòng thoải mái trở lại.
Mặt trời mới mọc lên ở phía đông, màn sương vẫn từ từ trôi, rồi rơi đọng lên lá, phảng phất một mùi vị của tiên cảnh nhân gian.