Bộ Bộ Sinh Liên

Cam Châu phá vòng vây vốn đã nằm trong dự tính của Dương Hạo, trong dự tính của hắn, hắn hy vọng Hồi Hột Cam Châu sẽ vứt thành phá vòng vây. Bởi vì vây thành công phá Cam Châu hoặc là tiêu hao thời gian rất nhiều, hoặc là phải bỏ ra một cái giá lớn. Còn nếu quân địch bỏ thành thì cho dù quân địch có nhiều hơn cơ hội sống, nhưng đối với Dương Hạo mà nói áp lực cũng được giảm nhiều hơn.

Hồi Hột Cam Châu đột phá thành phía nam lại khá nằm ngoài dự liệu của hắn, khi hắn thảo luận chiến sự cùng chúng tướng, vốn đã tính tới khả năng cao nhất người Hồi Hột sẽ đột thành bắc tháo chạy về phía đại mạc, vì thế hắn đích thân cắm trại ở phía Tây Bắc, ngăn cản con đường tất yếu từ bắc hướng tới đại mạc, nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng người Hồi Hột lại chọn đột nam thành, đi theo hướng nam tất nhiên là muốn vượt qua dãy núi Kỳ Liên Sơn.

Dương Hạo không khỏi khâm phục tâm kế nhẫn nhịn của Dạ Lạc Hột, hùng thiết đại mạc có lúc khởi có lúc lạc, khi thảm nhất bên cạnh cũng chỉ còn lại vài người, cuối cùng còn không phải là đông sơn tái khởi sao? Trên thảo nguyên, thanh vọng và huyết thống chính là chiêu bài tốt nhất để chiêu nạp quần chúng. Bị bại mà chạy về Lũng Hữu tuy thảm liệt hơn chạy về đại mạc, có điều lý trí mà nói quả thực là một sự chọn lựa sáng suốt. Chỉ có chạy về Lũng Hữu mới có thể tạm thời tránh được sự truy kích của Dương Hạo và lợi dụng ưu thế số đông của bộ tộc Hồi Hột gần hồ Thanh Hải cùng với thân phận vương giả tôn quý của hắn để chiêu binh mãi mã, đông sơn tái khởi.

Dương Hạo thống binh tới bắc, vừa bắt đầu đã muốn quan sát tình hình địch rồi mới hành động, không muốn người Hồi Hột đột phá vòng vây quá mãnh liệt theo kiểu được ăn cả ngã về không. Liên tiếp hai tuyến phòng ngự phía nam bị thất thủ, với công thế mãnh liệt và sự xung phong dày đặc như vậy, làm cho tia do dự cuối cùng trong lòng Dương Hạo biến mất, hắn đang muốn phái người đi viện trợ, tăng cường phòng ngự nam tuyến, thì Đường Diễm Diễm ở gần phòng tuyến phía nam đã tới trước cứu viện.

Ngay sau đó, Da Lạc Hột đã thống lĩnh dũng sĩ của bộ tộc tâm phúc đột xuất kỵ binh, đánh cho quân đông tuyến không kịp trở tay, Dương Hạo vô cùng kinh ngạc, vội vã thống binh tiếp ứng quân đông lộ, khi nhân mã của hắn tới thì Dạ Lạc Hột đã đột phá vòng vây, chạy về phía đông. Nhân mã theo hắn tháo chạy có khoảng một vạn năm trăm người, số còn lại hoặc chết trên sa trường hoặc bị đại quân của Dương Hạo vây chặt.

Lúc này A Cổ Lệ và Tô Nhĩ Mạn, Nghiên Lão Ôn đi tới, A Cổ Lệ là thiếu tộc trưởng của Bạt Dã Cốt bộ, phụ thân của nàng không có con trai, sau khi nàng trở thành vương phi của khả hãn, đồng nghĩa với việc Bạt Dã Cốt bộ nhập vào bổn bộ thị tộc của Dạ Lạc Hột, có điều bộ tộc này vẫn có quyền tự chủ tương đối lớn, Dạ Lạc Hột cũng thông qua A Cổ Lệ mới có thể chỉ huy điều động bộ lạc vốn địa vị không yếu hơn hắn này, đồng thời cũng là bộ tộc thuộc vương tộc.

Tốc độ Hán hóa của bộ tộc này khá cao, cơ bản đã vứt bỏ du mục, lấy Cam Châu làm trung tâm, thực hiện nông canh và công thương. Ở trong thành Cam Châu, tộc người của nàng là đông nhất, còn Tô Nhĩ Mạn là tộc trưởng bộ Động La Cát, Nghiên Lão Ôn là tộc trưởng bộ Cô Cố Hỗn, có khả năng hiệu triệu cực cao trong bộ lạc Hồi Hột. Đồng thời ba bộ đã vứt bỏ tính mạng để đột phá nam thành, vì đồng tộc Hồi Hột mà giành lấy con đường sống, nhưng đại hãn lại vứt bỏ bọn họ. Những tướng sĩ đồng hành này trong lòng đều có tính toán, vì thế bọn họ khó tránh trong lòng có quỷ, cho nên khi ba nhân vật quan trọng có sức hiệu lệnh cực cao này đồng thời xuất hiện, những tướng sĩ đang rơi vào tuyệt cảnh, ngoan cố chống lại liền vứt bỏ sự chống đối.

Lúc này Dương Hạo cũng vừa tới chỗ đội quân, thấy cờ soái tự của Dương Hạo gần gần phía trước, hai vị tộc trưởng và A Cổ Lệ liền xuống ngựa, đợi Dương Hạo xuất hiện. A Cổ Lệ không để tâm tới vết thương trên đùi đang chảy máu đầm đìa, liền tiến lên phía trước, quỳ xuống dập đầu xuống đất rồi hai tay giờ thanh loan đao lên, lớn tiếng nói: "A Cổ Lệ của bộc lạc Bạt Dã Cốt thống lĩnh bộ Động La Cát, Cô Cố Hỗn đến thỉnh hàng với thái úy, những cầu thái úy từ bi, thứ cho các bộ Cam Châu tội chết, A Cổ Lệ xin hàng ở đây, không dám cầu xá, mong thái úy chỉ trảm một mình ta".

Tô Nhĩ Mạn và Nghiên Lão Ôn nghe thấy thế đồng thời vượt lên trước, cùng quỳ phục xuống đất, hai tay dâng binh đao lên, lớn tiếng nói: "Dương thái úy, trên chiến trường mỗi bên đều vì chủ nhân của mình mà dùng đủ mọi kế sách, nhưng giờ chúng ta đã bỏ vũ khí đầu hàng, hiệu trung với thái úy, thỉnh tha cho vương phi A Cổ Lệ tội chết!".

Binh Cam Châu bị binh Hạ Châu vây chặt, tay vẫn cầm đao, nhìn chằm chằm vào Dương Hạo, thì thấy Dương Hạo thúc ngựa đi lên phía trước, tới trước mặt ba người bọn họ, vẫn chưa kịp mở lời thì Đường Diễm Diễm, Hà Tất Ninh, hai người phụ trách phòng ngự đông tuyến cũng mặt mày xanh ngắt chạy tới, hai người đều mặc thiết giáp, toàn thân đầy máu, đến trước mặt Dương Hạo không nói câu nào, liền quỳ xuống. Ngay sau đó, Mộc Khôi, người trúng kế đi cứu viện nam tuyến cũng vội vàng chạy tới.

Dương Hạo lại nhìn ba người đang quỳ trước mặt, không chịu được mà hỏi: "Mọi người đang làm cái gì vậy?".

Đường Diễm Diễm buồn bực nói: "Chúng thần trúng kế, để cho Dạ Lạc Hột tháo chạy khỏi vòng vây, giờ đến thỉnh tội với thái úy".

Dương Hạo nói: "Nếu như cứ xuất binh là giành thắng lợi thì từ cổ đến nay sao phải sợ dụng binh nữa? Thắng thua là chuyện thường của binh gia, sao có thể thua là trách phạt, như thế sao làm cho binh thần phục mình? Dương mỗ dùng tướng chỉ xem tướng dũng mãnh hay khiếp sợ, binh cường hay yếu, bố trí thế nào, sao lại có thể vì thành bại mà luận anh hùng, đứng lên cả đi!".

Ba người quay sang nhìn nhau, chắp tay hành quân lễ với Dương Hạo, sau đó đứng cả lên.

Dương Hạo lại nói: "Dạ Lạc Hột tháo chạy về phía đông, vốn cũng không nằm trong dự liệu của bản soái, hắn muốn nhân cơ hội đục nước béo cò ư. Hừ hừ... Được! Mộc Khôi, Hà Tất Ninh!".

Hai người hơi ngẩn ra, rồi cùng bước lên trước, như tiềm thức cùng đồng thanh nói: "Mạt tướng có mặt".

Dương Hạo nghiêm giọng nói: "Hai người lập tức tập hợp tất cả các bộ, toàn lực truy kích tàn bộ Dạ Lạc Hột, không thể để cho chúng có cơ hội thở".

Hai người bọn họ thấy Dương Hạo muốn để cho mình lấy công chuộc tội, đích thân đi truy kích Dạ Lạc Hột không khỏi tinh thần đại chấn, lập tức lớn tiếng đáp: "Tuân mệnh!".

Rồi họ nghiêng người nhảy lên ngựa, hô vang triệu tộc tướng sĩ bản bộ, nhanh chóng truy kích tản bộ Dạ Lạc Hột.

Đường Diễm Diễm nhìn chung quanh, lúng túng nói: "Thái úy, còn... Mạt tướng?".

Dương Hạo thấy đầu tóc nàng rối bù, máu loang trên chiến bào, mặt mày bụi bặm, giọng nói liền hiền hòa đi: "Những ngày này cũng làm khó cho nàng rồi, bây giờ quan nhân đã trở về, cái trách nhiệm này đương nhiên là để ta gánh vác!".

Hai mắt Đường Diễm Diễm bắt đầu ươn ướt, tất cả những ấm ức, lo lắng cùng căng thẳng, suy nghĩ của những ngày qua đều biến mất sạch trong câu nói địu dàng của Dương Hạo. Nếu không phải lúc này đang trong quân, mọi ánh mắt đều nhìn về thì nàng thật sự muốn chạy tới, sà vào lòng Dương Hạo rồi khóc thoải mái một trận.

Mắt thấy Dương Hạo và Đường Diễm Diễm tình ý tha thiết, A Cổ Lệ liền tức cảnh sinh tình, đau xót cho số phận mình, mũi bỗng dưng cay cay, nước mắt lập tức làm nhòe đôi mắt, nàng liền cúi thấp xuống hơn, không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Dương Hạo thúc ngựa đi xem ba thủ lĩnh Hồi Hột ở phía trước, trầm ngâm một lát, đột nhiên lấy kiếm của mình ra, leng keng một tiếng, rơi xuống trước mặt vương phi A Cổ Lệ.

A Cổ Lệ đầu tiên ngẩn ra, rồi lập tức đại ngộ, nàng buông kiếm trong tay xuống, nhặt thanh kiếm kia lên, lớn tiếng nói: "Thỉnh đại úy giữ lời hứa, tha cho bách tính Cam Châu!". Nói rồi, A Cổ Lệ xoẹt một tiếng, rút kiếm ra khỏi bao, đứt khoát đưa lên yết hầu của mình.

"Vương phi!".

Tô Nhĩ Mạn và Nghiên Lão Ôn hoảng sợ thất sắc, chạy vọt lên trước muốn đoạt lấy kiếm trong tay nàng, những binh sĩ Hồi Hột bị vây chặt đang tĩnh lặng quan sát cũng trở nên dao động, lại cầm chặt lấy kiếm trong tay họ. Dương Hạo thờ ơ đứng xem, lướt mắt qua quan sát những phản ứng của mọi người. Khi A Cổ Lệ giơ kiếm lên yết hầu thì động tác của Dương Hạo lại rất nhanh, hắn giơ tay ra, chiếc roi ngựa trong tay vung về phía trước, quấn chặt lấy thanh kiếm.

A Cổ Lệ đã ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm chặt, nhưng vì động tác này mà đột nhiên mở trừng mắt ra, ngạc nhiên nhìn hắn.

Dương Hạo từ từ thu roi ngựa lại, cao giọng nói: "Bản soái nhất thống Hà Tây, các châu phủ huyện dưới hạt, các tướng lĩnh hiệu tốt trong quân rồi đến bách tính các tộc địa phương đều được đối xử như nhau, không thiên vị ai. Cam Châu nếu đã thành tâm quy thuận bản soái, bản soái sao có thể không đối xử nhân từ? Điểm này các ngươi có thể yên tâm, từ ngày hôm nay, bản soái cho ngươi nhậm mệnh thứ sử Cam Châu, tạm thời phụ trách tất cả sự vụ quân chính Cam Châu".

Thập tam nương A Cổ Lệ có chút không dám tin vào tai mình, ngơ ngác nói: "Thái úy là... Nói ta?".

"Không sai, tình hình bên Hạ Châu chắc ngươi cũng rõ, ấn tín quan bây giờ chưa kịp ban phát, phục kiếm bên người bản soái chính là ấn tín quan của ngươi, ngươi cầm thanh kiếm này khai phủ lập nha, dùng kiếm của bản soái để thụ lý mọi việc ở Cam Châu. Cam Châu chinh chiến liên miên đã rối loạn rất nhiều, nếu không nhanh chóng xử lý, sắp xếp lại thì khó có thể vững qua mùa đông năm nay. Bây giờ thu cao thoáng mát, nếu không sớm đưa dũng sĩ về bộ lạc, săn bắn tích trữ lương thực thì khó có thể chống đỡ được, ngươi phải nhanh chóng xử lý những việc này, nếu như đông này lạnh giá không thể chống đỡ được thì có thể cầm thanh kiếm này đến cầu viện một phần lương thực ở hai châu Lương, Tiêu, duy trì tính mạng cho bách tính Cam Châu".

A Cổ Lệ mặt đầy kinh ngạc, rồi đáp từng lời dặn dò của Dương Hạo, cảm động và tín phục vô cùng. Nàng đút đao vào vỏ, tay trái cắm kiếm xuống đất, tay phải đặt lên ngực mình, trầm giọng nói: "A Cổ Lệ tuân mệnh đại soái!". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

A Cổ Lệ, Tô Nhĩ Mạn và Nghiên Lão Ôn chủ đầu đầu hàng, ra mặt chiêu nạp binh Cam Châu đã giúp cho Dương Hạo tiết kiệm được thời gian quý báu. Nếu như đợi khi hắn giải quyết đám binh Hồi Hột quyết tử một trận trong vòng vây, rồi lại phái binh đi truy đuổi thì ít nhất cũng làm lỡ mất một nửa ngày, còn bây giờ thì hắn có thể không ngừng nghỉ mà đuổi theo Dạ Lạc Hột.

Mộc Khôi, Hà Tất Ninh ở phía trước, Lý Hoa Đình ở giữa, Dương Hạo ở phía sau, ba lộ đại quân vội vã đồng hành, Đường Diễm Diễm đem tất cả tình hình chiến sự mới nhất đã nắm được của Hoành Sơn nói cho Dương Hạo nghe, sau đó lo lắng hỏi: "Quan nhân, A Cổ Lệ đó lần trước giả hàng, suýt làm tổn hại đến tính mạng thiếp, chàng nói xem, lần này nàng ta có thật tâm đầu hàng không?".

Dương Hạo nói: "Kẻ địch mà chúng ta sắp đối mặt chính là đại nhân vật Tống Quốc, cho nên nhất định phải hết sức tập trung lực lượng để ứng biến với nó, đồng thời cũng cần làm ổn định nội bộ, cho dù là ổn định tạm thời. Cam Châu là một thế lực cường đại nhất trên tuyến Hà Tây, cho dù liên tục gặp trắc trở, nhưng lực lượng còn lại cũng không thể xem thường, nếu như để cho chúng kéo nhau về phía đông thì đó sẽ là một nhân tố vô cùng bất ổn, nếu như giữ được bọn họ ở lại thì lập tức sẽ do chúng ta thống trị như thế lại phải để lại một lực lượng mạnh hơn họ để áp chế họ, như vậy cũng không được, vào lúc đặc biệt phải làm chuyện đặc biệt, ta chỉ có thể dùng chính sách ghìm cương ngựa này thôi".

Dương Hạo dừng lại một chút, lại nói: "Với tính cách của A Cổ Lệ, khả năng giả hàng lần này không lớn. Nếu như nàng ta thật sự vẫn giả hàng thì gánh nặng của nàng ta bây giờ còn lớn hơn chúng ta, lựa chọn duy nhất cũng chỉ có thể là mang theo người già, trẻ nhỏ, phụ nữ yếu đuối mà tháo chạy khỏi Cam Châu mà thôi, cũng chỉ gây thêm một chút phiền phức cho chúng ta. Huống hồ, mùa đông năm nay bọn họ không dễ gì qua được, ta nghĩ cho dù chỉ vì nghĩ cho tộc nhân mà trước mắt nàng ta không thể không hàng, nhưng nếu như ta có thể thành công ngăn cản Tống quân ở phía đông Hoành Sơn thì A Cổ Lệ càng không dám có lòng khác".

"Ờ...". Đường Diễm Diễm liếc nhìn Dương Hạo, bĩu môi nói: "Thiếp muốn nói là cùng lâm vào cảnh lâm trận chịu hàng, nhưng Long vương Túc Châu lại bị giam lỏng một cách đáng thương ở Hạ Châu, còn A Cổ Lệ là giả hàng trước, rồi sau khi huyết chiến lại nhận được ân huệ, Tô Nhĩ Mạn và Nghiên Lão Ôn bị đưa đến chỗ tập trung quân, nói là muốn mượn thân phận họ để hết sức chiêu hàng các bộ tộc còn lại của Hồi Hột, thực ra là muốn họ làm con tin, còn A Cổ Lệ lại được ở lại Cam Châu, còn là thứ sử Cam Châu, sự đãi ngộ này... Thật có chút không giống".

Dương Hạo cũng nhìn nàng, bật cười nói: "Chẳng lẽ nàng cho rằng quan nhân nhà nàng thấy A Cổ Lệ xinh tươi mỹ miều, nên có lòng thương hoa tiếc ngọc sao?".

Đường Diễm Diễm bĩu môi nói: "Người ta không có hẹp hỏi như thế chàng là đại soái tam quân, lúc này còn đùa được à! Đại quân Tống Quốc đã cho binh tới dưới thành, chàng có biết không, đến lúc này rồi mà chàng có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt, ha ha ha, thì ta thực sự phục chàng rồi...".

"Ha ha ha, đại địch trước mắt, sao lại không thể đùa chứ? Đàm tiếu dụng binh thì được gọi là phong độ".

Dương Hạo mỉm cười nói: "Đánh Túc Châu khác đánh Cam Châu, trước khác nay khác. Lúc đó là lúc giết một làm một trăm, hơn nữa Túc Châu cơ hồ như đã hoàn toàn Hán hóa, chúng ta rất dễ trực tiếp vào thống trị, đổi những kẻ phản nghịch không thể không trừng trị nặng tay. Còn bây giờ Cam Châu tuy đã vào tay, nhưng lại là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu như người ta đã chịu hàng rồi thì không thể lập tức chém giết, nếu không tiếng xấu sẽ lan truyền khắp nơi. Nếu như không giết thì lực lượng to lớn do tộc người Hồi Hột cấu thành lại không thể thẳng tay mà tiến hành thống trị, chỉ có thể dùng cả hai cách ân huệ và ra uy, khống chế thủ lĩnh".

Hắn nhìn Đường Diễm Diễm, nói: "Đường gia nhà nàng tiền tài khắp thiên hạ, lại có vô số tiệm hàng, xưởng, giơ tay nhấc chân lên là đã có thể gây ra gió tanh mưa máu, nếu như bây giờ người của Đường gia nàng chỉ trong một đêm mà biến mất không thấy tung tích, còn những tiệm hàng, xưởng, tiền tài, người vẫn còn đó, nhưng bọn họ còn có thể có được tác dụng gì lớn nữa? Sớm chẳng phải thành cát tản mát rồi sao.

Nếu như có kẻ muốn thay thể Đường gia nàng, có cần phải làm tất cả cửa tiệm, xưởng của Đường gia ép cho đến phá sản mới thành công không? Cũng không cần thiết. Nếu như hắn có thể thay thế địa vị thống trị của Đường gia nhà nàng, thì có thể làm lung lạc trưởng quầy, quản sự của những nơi đó, có thể đổi một tự hiệu mới, chỉ huy đế quốc thương nghiệp của Đường gia nàng, nhưng thực sự chiếm đa số, thực sự làm được việc lại là những người của Đường gia nàng, bất kể là ai làm chủ cái nhà này thì đều không cần phải lấy được sự đồng ý của từng người bọn họ, mới có thể chỉ huy hiệu lệnh, có đúng không?".

Đường Diễm Diễm nghiêng đầu suy nghĩ, gật gật cho là đúng.

Dương Hạo nói: "Con người sinh hoạt trong quần thể, mà dạng thể nhất định phải có một tổ chức nòng cốt mới có thể điều chỉnh tập trung lực lượng, làm cho nó phát huy tác dụng mới chính là nòng cốt. Một trưởng quầy là nòng cốt của một tiệm, gia chủ Đường thị nàng chính là nòng cốt của tất cả trưởng quầy và quản sự, còn nếu như dân chúng bình thường thì cho dù là mười, hai mươi vạn người cũng chỉ là một đám ô hợp, sức mạnh không những không tăng lên, ngược lại còn dần bị tản mát đi.

Lấy Tống quốc ra mà nói, bọn họ bây giờ đang công kích Lân Phủ, tiến tới ép Hoành Sơn. Ở sau lưng chúng là lãnh địa rộng lớn giàu có Trung Nguyên và hàng nghìn vạn người dân, nghe ra có đáng sợ không? Nhưng lãnh thổ rộng lớn như vậy, hàng nghìn người như vậy chỉ có thể cho thấy họ có tài lực đầy đủ dồi dào để ủng hộ cho trận chiến, bọn họ có thể chỉnh binh không ngừng để bổ sung vào tổn thất khi tác chiến, như thế mới có thể đánh lâu dài, bọn họ so với chúng ta thì giàu có hơn, chỉ có vậy mà thôi.

Nhưng cụ thể mà nói về tuyến Hoành Sơn, mười vạn binh của ta có gì khác với mười vạn binh của Triệu quan gia? Cho nên Hoành Sơn nếu như đã ở trong tay ta, Dương Kế Nghiệp nếu đã vẽ một đường tròn ở Hoành Sơn thì tạm thời ta không cần phải quá lo lắng. Điều ta thật sự cần suy nghĩ chính là làm thế nào để giải quyết sự tiến công không ngừng nghỉ của Tống quốc đối với ta. Vì... Hắn có thể tiêu hao, còn ta thì không".

Nói đến đây, mắt Dương Hạo liền trở nên thâm thúy: "Cam Châu đánh được rồi, nhưng cái cục diện rối rắm này ta lại không kịp thu dọn lại. Ta phải lập tức trở về Hạ Châu, suy nghĩ giải quyết vấn đề nan giải Tống quốc này, bất kể là thi triển mưu kế hay sách lược gì thì tóm lại, ta vẫn phải dốc hết sức để tránh điều ta lo lắng nhất... Một trận chiến dài.

Cam Châu đánh đến nghèo nàn đi, ta tạm thời không kịp quản, lại không thể ngồi nhìn Cam Châu đông này bách tính đói chết vô số, vì thế nên phải dùng một người có thể chỉ huy được những người Hồi Hột này, để cho người đó nhanh chóng giải quyết vấn đề tích trữ lương thực cho mùa đông. Nếu ta không dùng A Cổ Lệ thì người Hồi Hột Cam Châu sẽ mất đi người duy nhất có thể tập hợp, thống nhất mọi người, bọn họ sẽ tháo chạy khắp nơi, trở thành lưu dân trên cổ đạo Hà Tây, thậm chí chạy đến kiệt sức mà chết.

Ta giao cho A Cổ Lệ ba bộ lạc này, rồi ép hai tộc trưởng Tô Nhĩ Mạn và Nghiên Lão Ôn làm con tin thì ta có thể tổ chức điều chỉnh mười vạn bách tính Cam Châu tự lực cánh sinh, không làm vướng chân ta, không cần dùng binh đao mà có thể thu hút được các bộ lạc Hồi Hột tản mát ngoài sa mạc và thảo nguyên trở về. Còn sang năm... Bọn họ có thể bắt đầu cung cấp lương thực và chiến sĩ cho ta, trở thành một bộ phận cơ bản của ta".

Đường Diễm Diễm nghe có chút nhập thần, rất lâu mới lẩm bẩm tự nói: "Ở đây hóa ra lại có nhiều tính toán như vậy. Thiếp vốn cho rằng làm một thương nhân là đã đủ hao tâm tổn sức, không ngờ làm một đại tướng quân như chàng nhìn thì uy phong nhưng lại còn khổ cực hơn".

Dương Hạo thở dài nói: "Thực ra... Ta thật sự vẫn muốn làm một thương nhân hơn, thế nhưng trời lại không thuận lòng người...".

Đường Diễm Diễm cũng thở dài, nếu như đã gả cho một người làm ăn lớn, lấy thiên hạ để buôn bán thì nàng cũng chỉ đành gả cho chó phải theo chó. Vì địa bàn, binh mã, dân chúng của nhà mình mà phải lao tâm lao lực, sinh tử trên chiến trận. Nghĩ đến Dạ Lạc Hột tháo chạy về phía đông, nàng lại thầm lo lắng: "Hắn chạy về phía đông rồi, liệu có làm cho Dương tướng quân gặp địch hai phía không?".

Nhưng nàng lại tự an ủi nói: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, ba đại quân của Mộc Khôi, Lý Hoa Đình, Hà Tất Ninh truy sát không ngừng, Hạ Châu lại có Chủng đại nhân, hắn sao có thể bình an mà tới được Hoành Sơn? Tuyệt đối không thể!".

*

* *

Dạ Lạc Hột tiến thẳng tới hướng Lương Châu, nhưng hắn không vào Lương Châu mà đánh qua Sa Đà trước, đoạt lấy lương thảo để bổ sung chỗ thiếu, rồi đi vòng qua tất cả các thành trì vững chắc, cho dù thủ quân ở đó có hạn hắn cũng tuyệt đối không muốn gây chú ý ở đó, chỉ cướp bóc ở các tiểu trại, tiểu thôn, cướp xong lương thảo lại tiếp tục lên đường, ăn cho no một trận rồi phi thẳng tới Hạ Châu.

Mộc Khôi, Lý Hoa Đình và Hà Tất Ninh ở phía sau như âm hồn không tiêu tan, theo đuổi không dừng, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn thảm hại chạy liên tục, đến khi quân của hắn đi tới Liễu Bạc Lĩnh, phát hiện địa thế ở đây hiểm yếu, chỉ có một con đường có thể đi, dễ thù khó công, cho nên mới phái thứ tử Khúc Lý dẫn ba nghìn binh thủ tại đây, rồi hạ tử lệnh, bắt buộc phải thủ đủ một ngày một đêm ở đây, rồi lựa thời cơ lui quân.

Việc Khúc Ly tử thủ sẽ tạo cho Dạ Lạc Hột có cơ hội thoát được truy binh, Dạ Lạc Hột sẽ dẫn binh chủ lực chạy trước, cướp bóc một số lượng thực của các tiểu trại quanh vùng, sau đó sẽ vượt qua Tả Thôn Trạch và đến được Tam Xá Khẩu. Hắn biết từ Tam Xá Khẩu tiến thêm về phía trước chính là cửa ải trọng yếu bảo vệ phía tây Hạ Châu thời Lý Quang Duệ. Nhưng bây giờ thế lực của Dương Hạo nhanh chóng đã mở ra phía tây, rồi nạp Linh Châu, Diệm Châu vào tay, nơi trọng yếu này cũng mất đi tác dụng của nó, đồng thời Lý Bất Thọ (Lý Kế Quân) đang từ Tuy Châu đột kích Hạ Châu, vì thế Hạ Châu không có lý do gì mà trong tình hình này lại bố trí một đội trọng binh ở nơi không cần thiết này.

Cho dù phỏng đoán như vậy nhưng Dạ Lạc Hột vẫn không dám khinh thường, hắn đã cho thám mã đi thăm dò phía trước mới dám dẫn đại binh đi ngay theo sau. Hắn không biết cục diện đông tuyến bây giờ đã vào trạng thái gì, nếu như binh Tuy Châu đang chiến đấu với Hạ Châu, thì hắn sẽ hợp binh với Tuy Châu tại một chỗ rồi cùng công kích Hạ Châu, nnhư đã mất đi cơ hội đánh Hạ Châu, thì hắn sẽ tiếp tục đi về hướng đông, liên lạc với Tống quân, mưu cầu viện trợ.

Dù sao đã hơn hai mươi năm không trải qua hành quân khổ cực như thế này rồi, thêm nữa tuổi hắn bây giờ đã cao, cơ thể đại đao ngư của Dạ Lạc Hột đã vô cùng mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến Hạ Châu đang ở trước mắt, còn hắn đã thành công thoát được truy binh nên tinh thần càng phấn chấn lên.

Mùa thu đến làm hiện ra một sắc vàng khô, thảo nguyên rõ ràng đã được mục dân thu hoạch tích trữ lương thực cho mùa đông, nhìn giống như một cái đầu trọc, nhưng vẫn có mùi vị của cỏ dại.

Phía đông là một con đường rộng lớn, phía bắc là một hoang nguyên vô hạn, hai ba dặm bên ngoài phía nam là một vùng rừng núi thâm thấp. Mặt trời sắp xuống núi rồi, gió thu lạnh lại thổi qua mang theo mấy phần giá rét.

Đột nhiên, gió thu lại thổi mạnh hơn, tiếng gió gào rít chà sát vào thảo nguyên, đột nhiên làm tiếng gió tăng thêm mười lần.

Dạ Lạc Hột như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bốn phương tám hướng tên nhọn bay vọt tới, người ngựa ngã rầm rầm xuống, những tiếng kêu thét thảm thiết vang lên.

"Mai phục, có mai phục!".

Có người lớn tiếng kêu thảm lên, rồi tiếng kêu lập tức im bặt.

"Vù vù vù!".

"Phập phập phập!".

Cung huyền rung lên, mũi tên bắn lên không, rồi găm vào thịt làm phát ra những tiếng kêu xé gió, tiếp theo là tiếng kêu thảm trước khi mất mạng, làm cho cả đội ngũ lập tức đại loạn. Trận mưa tên như đang bắn vào lá sen, trong khoảnh khắc người ngã như ngả rạ.

Người bắn tên đứng ở hai bên, trên đất đã đào những cái hố có thể dễ dàng ẩn thân, bên trên có che cỏ khô, nhìn từ xa thì không có sơ hở gì, thám mã của Dạ Lạc Hột không phải chỉ đi men theo lối mòn nhưng họ cũng chưa tìm tới chỗ bắn tên. Lúc này những đội quân mai phục như yêu linh nhảy trào ra, không hề kiêng kỵ mà giương cung bắn tên, dùng những mũi tên mạnh nhất để lấy mạng người khác.

"Á!". Có người muốn nhảy xuống ngựa nhưng trong nháy mắt lại bị lợi tiễn đâm xuyên qua, kêu thảm thiết rồi ngã sấp xuống.

"Tản ra, chống trả lại!".

Không đợi Dạ Lạc Hột hạ lệnh, tướng lĩnh có kinh nghiệm đã lớn tiếng hét lên, lúc này bọn họ mới kịp lấy thuẫn tròn bên yên ngựa, phi ngựa tấn công quân mai phục, đao thiết sáng lóe giơ lên, chỉ cần cho họ ba nhịp thở thì có thể xông tới trước mặt tiễn thủ.

Nhưng đội hình vừa tản ra thì từ phía rừng rậm hai bên. Cách đó ba dặm đột nhiên xông ra năm đội nhân mã, đàn thành năm hình trận. Xem ra bọn họ muốn lợi dụng trân mưa tên để làm loạn trận hình quân Cam Châu, lại dùng sức xung phong mạnh để cắt chúng thành nhiều đoạn.

"Rút... Rút lui!".

Vương tử A Lý cầm đao trong tay yểm hộ Dạ Lạc Hột lui về phía sau. Trên thảo nguyên không có vật cản này đột nhiên gặp phải địch, thì chỉ cần trong khoảnh khắc đã có thể bắn chết được mấy trăm nhân mã, nhưng những người được Dạ Lạc Hột mang theo, nào có ai không phải là hán tử thân kinh qua bách trận chứ? Dựa vào kỹ nghệ cưỡi ngựa của bọn họ cùng thân thủ linh hoạt, sự chống đỡ của áo giáp và thuẫn nên họ vẫn có thể coi là vượt qua được sự công kích, và rất nhanh phục hồi lại trật tự.

"Tu...".

"Tùng tùng tùng...".

Tiếng kèn và tiếng trống cùng vang lên, trong tức khắc lại có một đội kỵ binh xông ra từ trên sườn núi mặt phía nam, phi tới trước mặt họ, đúng là giống như mãnh hổ hạ sơn. Những kỵ sĩ Hạ Châu đó phi ngựa như bay, vừa phi vừa bắn tên, một khi đã vào được trong cự ly sáu mươi bước thì bọn họ lập tức thu cung lại, rút đao ra, đạp ngựa, hét lên rồi phi tới.

Một đội binh Cam Châu vội vã thúc ngựa nghênh địch, liền bị tướng lĩnh Hạ Châu đi đầu một đao chém đứt đôi cả người lẫn thuẫn. Tiếp theo đó họ đạp ngựa, đề cương, chiến mã lại xông lên, đao lóe sáng, lại từng chiếc đầu người bay lên, máu tươi bắn ra tung tóe, vô cùng tản độc. Đây chính là thủ tướng Hạ Châu Thác Bạt Hạo Phong.

Lợi tiễn bắn lên không trung, binh khí phát ra ánh sáng chói lóa, trận phục kích ngắn ngủi này chỉ diễn ra trong khoảng thời gian một nén hương lại có được một chiến quả hiển hách, những thi thể để lại trên đất ít nhất cũng hơn một nghìn. Binh Hồi Hột nếu như không phải cả chặng được đều là quân địch đuổi ở phía sau. Trận hình luôn tháo chạy về phía trước, hình thành một tư duy quán tính thì cũng sẽ không rơi vào thảm cảnh như thế này.

Nhưng bọn họ sao có thể tưởng tượng được bọn họ hành quân với tốc độ như hỏa tinh mà phía trước lại có người sớm đã chuẩn bị tốt mai phục?

"Dừng lại. Không cần đuổi theo nữa!".

Trương Sùng Nguy lật lật các thi thể, xem cẩn thận một lượt, rồi từ từ đứng đậy nói. Tiếng kèn vang lên, binh Hạ Châu được huấn luyện kỹ càng liền lập tức dừng truy kích lại.

"Trương tướng quân, sao không đuổi nữa?". Thác Bạt Hạo Phong lập tức phi ngựa tới bên Trương Sùng Nguy, nhảy xuống ngựa, lớn tiếng hỏi.

Trương Sùng Nguy trầm giọng nói: "Những người chúng ta mai phục không phải là quân Tuy Châu, họ là người Hồi Hột. Ha ha, không ngờ Dạ Lạc Hột lại tháo chạy nhanh tới đây vậy. Nếu hắn đã rơi vào hỗn thủy rồi thì việc này chúng ta vẫn nên bẩm báo trước với Chủng đại nhân để ngài ấy định đoạt, không thể lỗ mãng".

*

* *

Dạ Lạc Hột gấp gáp trúng mai phục, không dám ham chiến, mắt thấy đường thoái đã bị cắt đứt, đành phải chọn một con đường, con đường cuối cùng chính là hướng theo phía bắc, liền vội vã hành quân, lại thấy phía trước có một lộ binh mã vội vã đuổi đến.

Dạ Lạc Hột vừa thấy thế liền mặt vàng như đất, tuyệt vọng nói: "Nơi đây cũng có một đội phục binh sao? Đây...? Từ từ đã, bọn họ... Hình sắc bọn họ sao lại thảm hại như vậy?".

Đoàn quân đối diện chính là binh Tuy Châu của Lý Kế Quân. Lý Kế Quân tráng trí đầy lòng, vốn muốn mô phỏng Dương Hạo đột kích Hạ Châu nhưng không ngờ tên mọt sách không biết binh pháp như Chủng Phóng lại không hề ở Hạ Châu đợi hắn. Đợi hắn đi mượn chuyện thảo nghịch Tống Quốc để xui khiến quý tộc Thác Bạt thị ở Hạ Châu tạo phản, mà Chủng Phóng lại chủ động xuất binh, đánh một trận dã chiến với hắn.

Lý Kế Quân thất bại thảm hại, chạy tới chạy lui lại trở thành hắn chạy ở phía trước, Chủng Phóng truy đuổi ở phía sau. Lý Kế Quân bị Chủng Phóng truy đuổi đến mức không còn đường nào chưa đi, không còn cửa nào không vào. Bây giờ chạy đến đây, vừa mới thu được một ít tàn binh bại tướng, không ngờ vừa ra khỏi cốc lại đụng phải nhân mã của Dạ Lạc Hột. Nhất thời, Lý Kế Quân cũng bị dọa hết hồn: "Bọn họ sao có thể... Ơ? Từ từ đã, sao thần sắc bọn họ... Còn thê thảm hơn chúng ta?".

Lý Kế Quân thật sự bị Chủng Phóng đánh đến phát sợ rồi, lòng run run mà nhìn kỹ lại, mãi mới phát hiện ra vị tướng trong quân đối diện có chút quen quen, bình tĩnh nhìn lại mới nhận ra đó là đại hãn Dạ Lạc Hột của Hồi Hột Cam Châu.

Hai năm trước Định nan quân Hạ Châu và người Thổ Phồn, Hồi Hột chiến sự liên miên, sau đó bị ép dưới sự quật khởi quá nhanh của Dương Hạo, tạo thành sự uy hiếp cực đại với Hạ Châu, trong lúc nguy nan trùng trùng, bất đắc dĩ phải hòa giải với kẻ thù, nhẫn nại nhượng bộ. Khi đó hắn nhận mệnh của phụ thân tiến hành đàm phán với thủ lĩnh Lạc Nhung Đăng Ba của Thổ Phồn Lương Châu, thủ lĩnh Dạ Lạc Hột của Hồi Hột Cam Châu, nên hắn đương nhiên nhận ra hình dáng của Dạ Lạc Hột.

Bây giờ hai người lại gặp nhau ở đây, Lý Kế Quân không khỏi vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, thám mã phi lên trước rồi nói tiếng nhận nhau, Dạ Lạc Hột mới biết được đội nhân mã phía trước chính là nhân mã của người được gọi là Lý Bất Thọ Tuy Châu, Dạ Lạc Hột vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, vội vã tiến lên gặp mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui