Gió đang thổi mạnh, trời rét buốt. Trúc Vận đang ngắm nhìn cảnh tuyết roi.
Con mưa tuyết này không lớn. mưa tuyết trong lòng nàng bây giờ mới thực nặng hạt. giống như mùa đông năm đó, khi Dương Hạo nắm tay nàng tới Lô Hà đếm sao trời.
Mồi lẩn nghĩ tới Dương Hạo. mặt nàng lại nóng rực lên. Càng đi xa Hưng Châu, khuôn mặt nàng lại theo đó mà dần đó bừng lên, trông giống như là đang phát ánh hào quang.
Nàng đã chủ động cầu xin viện trợ từ A cổ Lệ. có lý do đó nàng mới có thể ròi khòi Dương Hạo. nhưng hòa thượng có thoát được chùa thì vẫn còn cái đâu trọc, rốt cuộc nàng vẫn phái quay trở lại. bây giờ, nàng đã nhận được tin tức từ Hưng Châu truyền tới. mọi sự chuản bị sẽ do chính tay nàng thực hiện bước cuôi cùng trong dẫn xà kế: Trảm thủ.
Làm việc này. lúc đó... lúc đó phái đối mặt với hắn, đó sẽ là lúc ngượng ngùng biết bao.
Trúc Vận ngẩng mặt lên. nhìn về phía bầu trời đêm lặng lẽ, đôi đồng tử của nàng giống như hai vì sao sáng lấp lánh, điêm sáng trêm khuôn mặt ửng đò. đôi má hông như cánh hoa đào nở rộ...
Xấu hổ? Đương nhiên là xấu hổ rồi, nàng chưa từng nghĩ rẳng mình lại to gan đến như vậy, lại dám ngồi vào lòng hắn, gan dạ mà yêu câu sinh con cho hắn, sinh một hài tử của riêng hai người. Tất cà những việc nàng làm trong lúc say sưa như vậy nàng đểu nhớ rõ mồn một, hắn...hắn lúc đó dường như cũng uống say. hắn hãn cũng phải nhớ chứ?
Trúc Vận càng nghĩ càng thấy thẹn thùng, ừm một tiếng rồi bưng mặt kín mít, xấu hổ mà ức tói mức giẫm mạnh chân. Tâm trạng phong tình xấu hổ duyên dáng của nữ nhi như vậy không ai có thể bắt gặp được, chi có những bông tuyết lung linh là được may mắn chứng kiến.
"Ta mặc kệ! Thản thể cùa ta.... để cho chàng nhin thấy rồi! Ta cũng đã từng ngủ chung với chàng, chàng cũng đồng V để ta sinh một hài tử rồi! Chàng không lấy ta thì ai lấy ta đây?"
Trúc Vận đột nhiên thẹn quá thành giận mà buông hai tay xuống, nắm chặt hai quyển, nghiến răng nghiên lợi bất chấp tất cả mà lấy dũng khí, rồi sự giận dữ cứ thể bao tràn trí óc nàng, lan sang cả cảnh vật xung quanh. Nếu thực lúc này Dương Hạo đứng trước mặt nàng, thì nàng đã lao đến. thô bạo mà nhấc bổng cả người hắn lên, bế vào động phòng, rồi "nấu gạo thành cháo luôn".
Đúng lúc này... "Đặc cần đại nhân."
Tiếng của một binh sĩ truyền đến từ phía sau, một siêu sát thủ vốn được dạy dỗ từ nhò có tính cảnh giác và nhĩ lực nhạy bén cao như Trác Vận lại hoàn thoàn không phát hiện ra có người đến gần mình.
"Hả! Có chuyện gì?"
Trúc Vận giật mình sợ đến nhảy thót lên. tất cả dũng khí ban nãy đã biến mất hoàn toàn.
Hành động của Trúc Vận cũng làm cho tên binh sĩ này phát hoảng, hắn vội lui ra phía sau một bước, cung kính đáp: "Bám đặc cần đại nhân, đại nhân diệp hộ Tò Nhĩ Mạn đã đến rồi đại nhân nói có chuyện quân cơ muốn thương lượng cùng ngài."
"ổ? Tô Nhĩ Mạn..., hắn giờ đang ờ đâu?"
"Bẩm. đang chờ ở đại trướng ạ!"
"Được, ta mau qua đó!" Trúc Vận nắm chặt áo choàng rảo bước.
Tô Nhĩ Mạn ngồi trong đại trướng chủ soái, đang ngẫm lời chuẩn bị bẩm tấu. chợt nghe thấy tiếng binh sĩ: "Đặc cẩn đại nhân đến.
Tô Nhĩ Mạn vội vàng đứng lên nghênh đón. chi nhìn thấy tướng mạo bước đi nhẹ nhàng của một nữ nhân, phiêu nhiên đi vào, thần thái vô cùng ung dung.
"Đặc cần đại nhản, lão phu đém khuya viếng thăm, không quấy rầy đại nhân chứ?" Tò Nhĩ Mạn cười ha ha nghênh đón chủ soái nhung trong lòng nghĩ bụng: "Hừm, một tiểu nha đầu, chi vì à có họ hàng thân thích với A cô Lệ nên được ngang hàng ngồi cùng với lão phu sao? Đợi đến khi thế lực gia tộc à suy yếu. đến lúc đó không chi ả, đến cả A cổ Lệ cũng phải trắng mắt ra mà nhìn lão phu hành sự."
Nhìn thấy tiểu nữ yêu kiểu duyên dáng tộc Hồi Hột này, lại nghĩ đến cảnh nàng và Tiểu Mãn Anh chịu một vố lừa mà vẫn phải ngậm bồ hòn không dám lên tiếng, khóc mà không ra nước mắt. Tô Nhĩ Mạn càng cười đắc V.
Trúc Vận nhìn thấy bộ mặt râu dài của Tô Nhĩ Mạn. lại chợt nhớ ra tin mai phục vừa nhận được từ Hưng Châu, nghĩ đến đó nụ cười vốn dịu dàng của nàng lại càng trớ nên ngọt ngào. Là một sát thủ, khi muốn diệt trừ một kẻ, nàng thường nở nụ cười ngây thơ như vậy. nó thực khiến cho người ta động lòng...
Thượng du sông Phó Can, lúc này đã rơi liên tiềp mấy ngày tuỵết lớn, đây cũng là lãnh địa trọng vếu của bộ tộc Nữ Chân. Giờ đây. nó đã bị bộ lạc An Xa cốt chiếm lĩnh.
Bộ lạc Hoàn Nhan ớ sông Phó Can bị hai nước Liêu Tổng gọi là người Nữ Chân, là một bộ tộc hoang dại chưa được khai hóa. Họ không có văn tự. không quan phủ pháp luật, thậm chí không biết đến cả niên nguyệt. họ không biết đích xác tuôi của mình, nếu hỏi họ người Nữ Chân có bao nhiêu, họ sẽ đáp rằng: "Tôi đã nhìn thấy mấy lần cò xanh"
Hoàn Nhan A cốt chưa sinh ra, tổ tiên tộc Hoàn Nhan hắn vốn sổng ớ Hàm Kính sơn góc phia đông nam trong nội phận Bột Hải, vì nghèo đói túng quẫn, muốn kiếm kế sinh nhai mà rời đến vùng sông Phó Can này, chua kịp củng cổ quyền lực của bộ tộc. vận dụng những văn hóa văn minh mới mà mình học được đê cải tạo lại bộ tộc của chính mình thì đã bị chết trong tay tộc An Xa cốt.
Lưu vực sông Phó Can (Mầu Đơn giang) có hàng trăm bộ tộc lớn nhó sinh sổng, các bộ tộc thường xuyên xâm chiếm lẫn nhau, thủ đoạn tàn khốc. Là một trong những bộ tộc tương đổi lớn ở đây. tộc Nữ Chân lại càng có nhiền lãnh địa và của cải. kè thù đương nhiên cũng vô số. Bộ tộc An Xa cổt cũng mạnh như tộc Nữ Chân, lúc này lại được khai hóa hơn. Từ lúc
được nắm độc quyền hài vận thương lộ. họ càng có uy quyền hơn các bộ tộc khác, điều này cũng xâm phạm ít nhiêu đến lọi ích của tộc Nữ Chán.
Giữa hai tộc lúc đó xảy ra mâu thuần và xung đột. giài pháp duy nhất giải quyết việc này chính là vũ lực. vì vậy tộc Hoàn Nhan đã khiêu chiến với An Xa cốt Túc Cừu. Nay bộ tộc An Xa Cốt đã mạnh hơn trước rất nhiều, nắm giữ độc quyên hải vận thương mại cũng giống như bắt thóp huyết mạch kinh tế của các bộ tộc khác, hơn nữa có rất nhiều bộ tộc đã đứng về phía tộc An Xa cốt. Đây cũng là điều bất cập mà tộc trường mói của tộc Hoàn Nhan chua nghĩ đến.
Thế nên, đòi bên trước kia không phán thắng bại. trong lúc này phẩn thắng lợi lại rõ ràng nghiêng về phía tộc An Xa cốt. Trận chiến nô ra mười ngày trước ớ nơi tộc Hoàn Nhan trú cư trên sông Phó Can chính là trận chiến cuối cùng giữa hai bộ tộc. Thiếu tộc trường của An Xa Cốt tộc Cháu Lý Chân không hê mặc áo giáp, nửa cời trần, trong tay cầm chắc thanh trường đao vừa mua lại của người Nhật Bản. dương cờ gõ trổng mà anh dũng dẫn đầu.
Trận chiến này, An Xa cốt sẽ thắng
Chửi vị trường lão của bộ tộc Hoàn Nhan nghĩ rằng, sự thất bại của tộc Hoàn Nhan là không thể tránh khỏi, một khi bộ tộc này bị đánh bại, bách tính của tộc đểu bị An Xa cốt tộc thôn tính, cả lưu vực sông Phó Can tự nhiên sẽ do bộ tộc An Xa cốt độc chiếm.
Hòm nay là đại lễ thành hòn của An Xa cốt Bồ Lý Đặc phụ thân Cháu Lý Chân rước đón thể từ của tộc trường tộc Hoàn Nhan, các bộ lạc xa gần đều tới chúc mừng, các bộ tộc có thế lực không thua kém gì An Xa cốt tộc cũng phái người đến như tộc Thuật Hô. Đô Đơn, u lâm Họp... ngay đển bộ tộc có mối thù hẳn sâu đậm với bộ tộc An Xa cốt như tộc Thạch cũng phái người đến chúc mừng.
Người thì ngồi xe. người cưỡi ngựa, hoặc đi theo xe trượt tuyết cứ thế nối nhau không ngừng, đem theo lễ vật mà ùn ùn kéo đến phia sòng Phó Can.
Trong lúc đó, có một đoàn người cũng đang hành bộ bí mật như vậy, cũng đang trên đường tới lưu vực Phó Can. Họ cưỡi đến bổn xe trượt tuyết, mồi xe có đến mười mấy con chó tuyết, trông có vè như của một bộ lạc cực kỳ lớn mạnh.
Ngồi trên xe trượt chính giữa là một đại hán người quấn đẩy mũ áo gấm vóc, nên dáng người nhó bé nhung tròng lại to béo nặng nề, đẩu cũng che kín, tránh cả gió tuyết, hoàn toàn không nhìn thấy được dung mạo của họ. Trời tối, đoàn xe này vừa đến bộ tộc Hoàn Nhan ớ sông Phó Can, liền được tân lang An Xa cốt Bồ Lý Đặc đích thán nghênh đón. tiếp đãi tại nơi mà tộc trưởng người Hoàn Nhan từng trú ngự. Sự đãi ngộ vậy quả thực không phải là dành cho sứ giả của các bộ tộc.
Bên trong bộ lạc. ớ bãi đất trổng có đổt một đổng lửa, từng khúc cây gỗ tùng xếp chồng lên nhau bén thành ngọn lửa lớn. ánh lửa bập bùng cháy cứ sáng rực trong cảnh tuyết trắng rơi lả tả. hòa vào đó là những tiếng vỗ tay náo nhiệt.
Hai vị khách thẩn bí trong phòng tộc trưởng được đích thản Cháu Lý Chán dẫn tiếp, cùng bước tới phía bãi đất trống. Xung quanh đám lửa được bày một loạt các bàn tiệc bẳng gỗ tùng lớn trang trọng, dưới đất trải đệm ngòi lông sói có thể chống được hàn khí, các thủ lĩnh, tộc trường bộ tộc An Xa cốt và sứ già các bộ tộc khác đều ngồi ở đây. họ đang cùng thướng
thức yến tiệc, vui chúc rượu nồng nêu không có ai chú V đến sự xuất hiện của hai vị khách này.
Một vị khách ghé tai nói với Châu Lý Chân vài câu. Châu Lý Chân gật đầu liên tiếp. Sau đó nhanh chóng cho người sắp thêm một bàn tiệc tại vị trí hạ thủ hoi khuất sáng, chồ ngồi được đặt đệm lông sói những hai tấm. Hai vị khách thư thái bước tới. nhẹ nhàng ngồi xuông còn Châu Lý Chân lại vội vàng đi kính rượu khách thay cho phụ thân.
"Phi phì.. Ôi, tanh quá đi mất!"
Một vị khách nhăn mặt lại, cứ thể nôn nhổ thức ăn từ trong miệng ra. Vị khách nói Hán ngữ, giọng nói giống như của một nữ nhân, trên đâu lại quấn khăn kín mít, chi lộ khuôn mặt thanh tú. Có lễ dù có cà Cung Ngạch Tống quốc, người cực kv quen thuộc với nàng ờ đây cũng không thể nhận ra được, người con gái này lại chính là Vĩnh Khánh còng chúa, đương ngồi trên nền đất băng tuyết ẩm ướt. xung quanh là lũ nam nhản bể bộn.
"Ha ha, đây là thịt quay nguyên vị chính tông đó. nhung có điểu... nàng cho rẳng những thứ chính tông, nguyên vị mói là tốt nhắt sao? Điều đó không phải là tuyệt đổi đâu". Một nữ nhân khác thân hình hơi cao gây lên tiếng, đương nhiên đây chính là Chiết Tử Du. Nàng cuời mà rút đoán đao ra. cắt lấy một miếng thịt dê nướng rồi rắc thêm it muối từ trên một đĩa nhò trước mặt. hồn nhiên đưa vào miệng nhai ngon lành.
Vĩnh Khánh bất phục liếc nhin nàng, lập tức cũng nắm lấy dao cắt một miếng thịt dẻ bỏ vào miệng, Vĩnh Khánh cứ nhai miếng thịt liên tục như có thù hẳn với nó.
"Đầu bếp trong cung chắc hẳn ướp mọi loại gia vị trước khi đem thịt dê đi nướng, nướng xong lại quét thêm một lóp nước muối nữa phái không? Ha ha. ở đây lại không được như trong cung, tổ tiên đời đời của họ đều ăn như vậy cà."
Chiết Tử Du vừa nói vừa đua cốc trà đắng lẽn miệng uống. Tuy nói rẳng thức ăn nơi đây rất khó ăn nhưng nàng vẫn bình thản chịu đựng, hoàn toàn không giống với một khuê tú được sống an nhàn sung sướng. Vĩnh Khánh cơ hồ như lấy nàng làm tiêu chuân, lập tức nhắc chén trà đắng lên cố nuốt một ngụm, tròng nàng cứ như đang uống thuốc vậy.
Lúc nhìn lại thấy Chiết Tử Du nhìn như đang cười mình, mặt nàng đỏ lên. vội vàng nói vài câu đánh trống lảnh, nghiêng người vẻ phía Chiết Tử Du nhó tiếng hỏi: "Vị chủ mẫu đó của Hoàn Nhan tộc chắc là xinh đẹp lắm phải không?"
Chiếc Tử Du lại nhẹ nhàng đưa đoán đao cắt một miếng thịt, nhin Vĩnh Khảnh, nhíu mày nói: "Sao lại hòi như vậy?"
Vĩnh Khánh nhăn mày đáp: "Vừa giết chết trượng phu của người ta thì ngay lập tức lấy người ta làm nương tử. nếu không phái vị chủ mẫu tộc Hoàn Nhan này xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thì làm sao một tộc trướng như An Xa cốt Bò Lý Đặc lại mẻ mệt đến điên đào, dám bất chấp đại kỵ thiên hạ mà làm việc này?"
Chiết Tử Du mỉm cười nói: "Nàng đoán sai rồi, tập tục nơi đây khác hẳn vói Trung Nguyên. Giết kẻ thù, chiếm đoạt thê tử là chuyện thường. Nữ nhân đổi với bộ tộc họ chi một phân của cải trong nhà. An Xa cốt lấy chủ mẫu tộc Hoàn Nhan không liên quan gì đến sắc đẹp của bà ta mà xuất phập từ nhu cần thống trị tộc Hoàn Nhan..
Chiết Từ Du dừng một lúc rồi nói tiếp: "Vị chủ mẫu này tuồi cũng đã ngoài sáu mươi. Ha hạ một lão phụ sáu mươi tuồi thì dung mạo như thế nào chứ? Còn An Xa cốt giờ còn chưa đến tuôi năm mươi. Các bộ tộc trên thào nguyên này. Rất lâu về trước từng do phụ nữ nắm quyền, lãnh đạo. Lúc đó. một đứa bé được sinh ra chi có thể nhặn được mẫu thán của mình, không hề biết phụ thân là ai.
Tộc Hoàn Nhan.... ngoài ra còn lưu truyền một số tập tục cổ nữa. chủ mẫu của cà tộc cũng đảm đương vai trò làm thầỵ mo. người Trung Nguyên gọi là San man (Tát măn) vu sư. bất kể là săn bắt. nghị minh, xuất chinh hay tác chiến do tộc trưởng quyết định, nhưng đều cần có thầy mo bói quẻ cát hung rồi đưa ra quyết định cuối cùng, cho nên quyền lực của chủ mẫu còn lớn hơn cà tộc trưởng. An Xa cốt Bô Lý Đặc lấy bà ta làm vợ thực chắt chi là trên danh nghĩa. nhưng qua thủ đoạn đó. tộc Hoàn Nhan... sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, hòa nhập thành An Xa cốt tộc.
"Thì ra là như vậy..Công chúa Vĩnh Khánh đột nhiên hiểu ra.
Đúng lúc này từ xa truyền tới tiếng động ầm ĩ. âm thanh đó áp chế cả tiếng cười nói náo nhiệt của cả bữa tiệc, mọi người đêu nhìn ngó ra phía xa. chủ mẫu vu sư đã hơn sáu mươi tuồi, trên người mặc một bộ đồ mới nhưng lại rắt kinh dị. đang sóng vai ngồi cùng với An Xa Cốt Bô Lý Đặc. bà nhíu mày nhìn các con cháu ra hiệu lệnh. Châu Lý Chân lặp tức đứng dậy,
Hắn vẫy tay ra hiệu mấy vị dũng sĩ trong tộc cùng đi về phía trước. Hôm nay là ngày hi sự của phụ thản, nhưng họ cũng đề phòng nhừng kẻ trong tộc Hoàn Nhan không phục mà gây náo loạạ bốn phía đều sớm đã bài bố các dũng sĩ. nhưng vậy cũng không sợ có kẻ gây chuyện thị phi. Chi trong chốc lát Châu Lý Chân đã vội vàng trờ lại. thờ hồng hộc nói: "Phụ thân, không phải... Không phải do người Hoàn Nhan tộc làm loạn là nước Liêu phái người đến."
"Gì cơ? Nước Liêu phái người đến? Nước Liêu sao lại biết được chuyện này?"An Xa cốt kinh hãi mà dứng bặt dậy. các sử tiết xung quanh cũng kinh ngạc mà im bặt. cà buôi lễ im lặng không một tiếng nói Chảu Lý Chân đáp: "Tiết sứ nước Liêu thực ra không hề biết chúng ta đã chiếm lĩnh Hoàn Nhan tộc. hắn...hắn đến là để truyền chi cho bộ tộc Hoàn Nhan."
Châu Lý Chân mới nói đến đây liền nghe thấy những tiếng nói lầm rầm rỉ tai nhau: "An Xa Cốt đã diệt hết Hoàn Nhan tộc ư? Ha hạ vậy thì tốt quá. hai họp thành một. chúng ta cũng đờ phải chạy đi chạy lại rồi". Sau âm thanh, một người mặc quan phục nước Liêu bước đến. đi cùng là vài thị vệ mặc áo giáp chỉnh tề ung dung bước tới. ngang nhiên đi thăng về phía chủ vị.
An Xa Cốt Bồ Lý Đặc vội đứng dậy đón tiếp, các sứ giả cũng tiến lên phía trước, tự giới thiệu thân phận mình, vị tiết sứ Liêu quốc vừa nghe thấy vậy liền vui mừng khôn xiết, cười to: "Ha hạ ta cứ nghĩ lân này đến sẽ gặp xui xẻo. không ngờ lại dễ dàng như vậy. sứ giả các bộ tộc lưu vực sông Phó Can lại đều có mặt tại đây. Vậy thì tốt rồi. bản quan đờ phải mất công tốn sức. ta phụng chi của thánh thượng và Thái hậu tới đây. các bộ tộc tiếp chỉ!"
Sứ giả và thủ lĩnh các bộ tộc vội vàng cúi người xuống tiếp chi. Chiết Tử Du cũng kéo Vĩnh Khánh công chúa quỳ xuống làm lễ. còn co lại như đang che lấp người đi. Vĩnh Khánh
liếc mắt nhìn nàng, nhỏ tiếng hỏi: "Ngươi biết hắn sao?"
Chiết Tử Du gật đầu, nhò giọng đáp: "Hắn là quan Hồng lự tự nước Liêu, tên là Mặc Thủy Ngân, hắn đã từng đi xứ Tây Hạ."
Hai người thầm thì nói chuyện ở bên dưới. Mặc Thủy Ngân đứng bên trên cao giọng nói: "Nay được tin báo. những tàn dư đồng đảng với tên phản thẩn Liêu quốc Da Luật Tam Minh đã có hành tung, thường lui tới lãnh địa của tộc Nữ Chân, nay lệnh cho các bộ tộc Nữ Chân lập tức truy bắt. lục tìm mọi sơn cốc. Không được phép che dấu loạn đảng, trong ngoài đều có tai mắt của triêu đình tất biết rõ. Các tộc nếu không tận tâm tận lực. một khi phát hiện ra tộc trướng sẽ bị nghiêm trị. Thêm vào đó. các bộ tộc khác phải cống thuế gắp bội, ngọc trai phương Bắc (Bắc châu) cống một trăm viên thành hai trăm viên, hô bì mười tấm thành...."
Tộc trướng đẩu lĩnh các bộ tộc đểu rì rẩm kêu khổ, bảo họ tìm người thì không thành vấn đề. vấn để là ớ chỗ nhiều năm nay, họ đều hiểu tác phong của quan thẩn nước Liêu. Mồi lần có thánh chi đều là cơ hội cướp đoạt của chúng, giống như cái mệnh lệnh thật trên danh nghĩa này, rốt cuộc có tận tâm tận lực hay không? Chi cân không bắt được người ờ lãnh địa của mình thì hoàn toàn bị gán tội danh không tận lực tuân theo thánh chỉ.
Ví như những loại Bắc châu, trân châu viên lớn, vốn được Liêu Tống hai nước ưa thích, nhưng cái loại trai dường trân châu như vậv đến mùa đông mói trưởng thành. Lúc này nước đóng băng, băng dày đến cả thước, phải phá lớp băng đó mới có thể bắt được trai, mới lấy được một viên trân châu. Mà muốn trân châu tốt thì càng phải bắt thêm nhiêu trai, như thế quá thực khó khăn.
Còn hổ bì nữa, tuy thể nhân truyền rang chi cẩn ba dũng sĩ Nữ Chán là săn được hổ. kiêu dũng phi thường. Nhưng hô cọp không thể tùy tiện là săn được, thêm vào đó loài chúa sơn lâm như vậy không phái là ớ đâu cũng có. Nếu không muốn bị gây khó đễ, phái năng hiếu kính với vị đặc sứ Liêu quốc đó. Thế là trong một thời gian ngắn, sứ giả các bộ tộc liền động não nghĩ ra phải lập tức phái người quay về đem chút của cải để bịt miệng tên tiết sứ này.
Mặc Thủy Ngân miệng nói xui xẻo, kì thực lần đi truyền chi này lại thực gặp may, hắn đã phải mất bao nhiêu công sức để tranh được đi. Nhất là ớ đây. hắn gặp được người của nhiều bộ tộc đến vậy, thế là đỡ phái tốn công, hắn chi cân ngôi chờ các bộ tộc như Hoàn Nhan tộc đem tiền của đến cống biếu là được. Trong lòng hắn càng thêm vui mừng, còn về việc bộ tộc nào diệt tộc nào. hắn chăng thèm bận tâm. Nữ Chán trong mắt người Liêu chi giống như một đàn cừu chăn thả. lông mọc nhiều thì xén đi, không cần quan tâm đến việc phán tranh của chúng, chúng càng náo loạn lại càng tốt.
Mặc Thủy Ngân tuyên bãi xong thánh chi liền ngồi luôn xuống thượng vị chủ tộc, cười hi hi nhìn vị quái nữbẻn cạnh, rồi nói với An Xa cốt Bồ Lý Đặc: "Bồ Lý Đặc tộc trưởng, nghe nói ngài đã tiêu diệt Hoàn Nhan tộc, còn thành thân với chủ mẫu của tộc đó? Ha ha ha. đúng là song hi lâm môn, chúc mừng, xin chúc mừng."
Bồ Lý Đặc đáp lại: "Đâu dám, đâu dám, thiên sử thượng quốc giá lâm, Thái Lý Xu vô cùng vinh hạnh.
Tiết sử nước Liêu phái đến Nữ Châu kẻ nào cũng tham lam. nhưng tham lam vẫn được coi là phẩm tính tốt. chi bất quá vơ vét vài thứ đặc sản như nhân sâm, điêu bì, trân châu, mật ong... Có một sổ kẻ phẩm tính thấp kém. lại đòi phụ nữ người Nữ Chân thị tâm. hâu đêm. cái chuyện người ta gọi với mỹ danh là " Tiến chẩm" (gối ngủ). Bất kể nữ nhân của các thủ lĩnh trong tộc hay thiếu nữ của bộ lạc, chi cần tư sắc xinh đẹp mà bị hắn nhin thấy thì thực không may mắn.
Từng có thủ lĩnh của một bộ lạc cự tuyệt việc dâng ái thiếp của minh để thị tẩm. tên đặc sứ Liêu quốc đó tư thù quay về liều kiếm cớ vạch tội bộ lạc đó. đô thêm dầu vào lửa trước mặt hoàng đế Liêu quốc, rồi phái binh đến vây đánh bộ lạc. Truyện được tại TruyệnFULL.vn
Vị đặc sứ này làm giám quân, hắn liền sai quán quất roi đánh vị thủ lĩnh bộ lạc đó đến chết, rồi vứt cho chó ăn, trực tiếp cướp đoạt vị thê tử kia. Từ đó về sau, dù thê nữ người Nữ Chân đều phái chịu ô nhục, của cải bị cướp đoạt, bộ lạc li tán, mối hận thù càng đè nặng lên người thì họ cũng vô lực phản kháng, nội bộ dòng tộc chia rẽ, chi có thể thuận theo đó.
Còn về phía Bồ Lý Đặc.... hắn lại hoàn toàn yên tâm với tân nương của mình, nếu không phải thản phận đặc biệt của bà thì Bỏ Lý Đặc đã vô cùng mong muôn bà bị tên tiết sứ này mau chóng cướp luôn đi cho rồi. Vậy nén hắn không lo lắng gì. nhận thấy phản ứng thản nhiên của hắn khi biết mình đã thôn tinh bộ lạc Hoàn Nhan hắn lại càng vui mừng. Hắn vừa tâng bốc Mặc Thủy Ngân vừa lấy từ trong người ra một bộ vòng quý tinh xảo được khảm nạm đầy kim cương, cung kính đua tói tay của Mặc Thủy Ngân, cười nói: "Đã là ý chi của thượng quốc, ta đương nhiêu sẽ tuân lệnh không dám khinh xuất, chi là... Chúng ta nơi này núi cao hiểm trờ, xung quanh là tuyết sơn bao phủ, đã thú hung mãnh dù có thợ săn giòi giang đến mấy cũng không dám xâm nhập. Nếu như chưa thể tìm được người mà thượng quốc vêu cầu thì mong ngài nói tốt vài lời trước mặt hoàng đế. chúng ta... Thực là có nỗi khó không thể nói ra được."
Chiếc vòng nạm kim cương này là một bào vật quý hiếm do Chiết Tử Du chọn đem đi trong số bảo vật mua về từ các thương thuyền Nam Dương, nghe nói Bò Lý Đặc thành thản nên đã tặng hắn làm lễ vật.
Chiếc vòng này vô cùng giá trị, được điêu khắc bằng nghệ thuật tinh sảo. con mắt nhìn nhận của Chiết Tử Du so với lũ người trong tộc này bây giờ còn cao minh hơn vạn phần.
Mặc Thủy Ngân thấy hắn lấy ra một bảo vật quý giá như vậy lấy làm vô cùng kinh ngạc, mắt sáng lên. mặt mày hón hỡ nói: "ô. về việc nhó này, ngài cứ yêu tâm, ta đến bây giờ mới tới mồi bộ lạc của ngài, sơn lộ hiểm trờ khó đi hay không ta đều biết rõ. ha ha ha, các ngài như thế này thật là..., hành động rất không được tiện, nay thái hậu đã hạ chi sẽ xây sửa một ngự lộ từ Thượng Kinh đến ngũ quổc bộ Nữ Chân ( nay là vùng lân cận huyện Y Lan Hắc Long Giang), chuyên dùng đê cống phụng Hải Đòng Thanh. Ngự lộ này được xây dựng xong, khoái mã xe cộ lưu thông, thuận tiện đi lại.. Ha ha, đợi có cơ hội, ta sẽ nói tốt các ngài trước mặt thái hậu, cũng là để bắc một lộ tuyến tới chỗ các ngài.
"Vâng vâng, thiên sử xin mời ngồi, khó có dịp ngài giá lâm. đêm nay xin được mời nán lại uống chén rượu hi của tại hạ mới phải."
Bổ Lý Đặc cùng mọi người nịnh Mặc Thủy Ngân ngồi xuống, lúc đó Chiết Tử Du cũng ra hiệu tay với Châu Lý Chân,
Châu Lý Chân hiểu ý, vội lẩn ra đó, đưa hai vị khách này rời khòi đại tiệc trước.
"Hoàn cảnh như vậy, ngũ công tử thực là không dễ dàng lộ diện, xin sớm đi nghi ngơi, ngày mai, ta sẽ tới Thượng Kinh,
Vừa hay có thể hộ tống ngũ công tử, đua các vị về Tây Hạ.
"Như thế thật là làm phiền thiếu tộc trướng rồi." Chiết Tử Du khéo léo mỉm cười, hơi đảo mắt rồi thuận miệng nói: "Người Liêu muôn thuận tiện cho việc cống phụng Hải Đông Thanh, dĩ nhiên khai thông một ngự lộ dẫn thẳng đến ngũ quốc bộ lạc, tiếu tộc trướng thấy điều này thế nào?"
Trước đây. Chau Lý Chân cũng cho rằng mọi điều nguy hiểm đều do sự thèm thuồng của người Liêu đối với Hải Đòng Thanh, nhung tự lần trước bị Chiết Tử Du vạch trần, đã bị chọc thủng, giờ nghĩ đến sự vệc lại không hê đơn giàn. Hắn vừa nghe Chiết Tử Du hỏi. liên biết ắt có huyền cơ, nghĩ một lúc rồi lắc đâu nói: "Không đúng, việc này ắt có điêu mờ ám, làm gì có chuyện để thuận tiện cho việc tống ung mà lại tiêu phí tài lực lớn đi xây dựng một đạo lô chứ? Hơn nữa, khi đã bị bắt vào lồng, đến một con ngựa còn bị lạc cần gì phải xây đạo lộ."
Chiết Tử Du mỉm cười: "Thiếu tộc trưởng quả nhiên anh minh, người Liêu muốn khơi mào tranh đấu trong nội bộ của ta. lý do chính là Hài Đòng Thanh. Nay nêu muốn xây dựng một đạo lô để đại quân có thể nhanh chóng hành tốc tới đích, có thể tăng cường khống chế các vị. Thực cái cớ chủ yếu thứ hai vẫn là vì Hải Đông Thanh. Ha ha, người Liêu chả lẽ không nghĩ ra cái cớ thứ hai, hay là coi các ngài là kẻ ngốc?"
Châu Lý Chân nghe xong vừa kinh ngạc vừa tức giận, Chiết Tử Du lại nói tiếp: "Đợi đến lúc đạo lộ dẫn tới ngũ quốc bộ lạc xây dựng xong, không cân đến ké đặc sứ kia nói tốt, nước Liêu cũng sẽ có lòng tốt cho xây dựng một lộ tuyến thông đến lãnh thổ của các vị. sau đó...sẽ tiết tục bóc lột các vị, như thế thực là tiện lợi."
Châu Lý Chân hận mà nói: "Ta sẽ nói cho phụ thán biết!"
Chiết Tử Du cười đáp: "Thiếu tộc trường gấp gáp vậy làm gì, đạo lộ không phải trong chốc lát là xây xong được. Nói cách khác, dù ngài có biết được mục đích của người Liêu thì ngài có thể làm được gì chứ? Ngài có thể cự tuyệt được...."ý tốt" của người Liêu sao?"
"Việc này..."
Châu Lý Chân không có lời nào để chống đỡ, nhưng hắn cũng rất thông minh, cũng biết răng vị ngũ công tử đây thông minh tuyệt đỉnh, luận về trí tuệ ắt hơn hãn mình, bèn cung kính nói: "Vậy xin thinh ngũ công tử chi giáo."
Chiết Tử Du cười nói: "Trong lãnh địa các bộ lạc ngài, có phái cũng có phường mã phi đạo tặc?
Châu Lý Chán cười khổ đáp: "ở vùng này thì có thể cướp được gì cơ chứ? Thỉnh thoảng cũng có tiểu tặc nhưng cũng chi là vài ba kẻ hỗn tạp kiếm cơm ăn. Các bộ lạc du mục Liêu quốc thường xuyên vì đồng cò mà xua đuổi bách tính các bộ lạc như Thiết Lặc, ò Nhạ. có lúc họ không thể nhịn được liền phẫn nộ mà kháng cự giết người, rồi chạy đến đây trú ngụ. Ngoài ra còn có một sổ vương gia đoạt vị thất bại cũng lệ thuộc vào tộc của tạ trốn đến đây lánh nạn. Liêu quốc trước giờ thường mệnh lệnh cho ta truy bắt ké có tội, chi là có một số ké chạy chốn đem theo nhiều của cải vàng bạc. Ngũ công tử cũng biết, chúng ta đây...thực sự nghèo khó, được lợi tất sẽ tận lực giúp đỡ họ che giấu, có điểu hành tung che giấu phán tặc này vẫn chưaa bị phát hiện, không xảy ra sự cố gì."
Chiết Tử Du cười mà như không cười đáp: "Vậy thì dễ rồi, không có, tức trong không có thể sinh có. Có, tức có thể tránh tội họa. Các vị vẫn có mối thù sâu đậm với ngũ quổc bộ lạc phải không? Nếu là trong lãnh địa của họ. có kẻ thó phi hoặc những tên phản tặc lân trốn mai phục, đào các hố bẫy. phá hoại đạo lộ mà nước Liêu dựng lên. bắn chết dân chúng kiến lộ của nước Liêu, như thế không những có thể ngăn càn việc kiến lộ, còn có thể..."
Cháu Lý Chân nghe đến đây liền hiểu rõ, vui mừng khôn xiết nói: "Ngũ công tử thật cao kiến, Châu Lý Chân ta thực đã hiểu rồi, đêm nay ta sẽ thương lượng đối sách với phụ thản."
Chiết Tử Du mỉm cười gật đẩu, quay người đi vào chỗ nghi của mình.
Châu Lý Chân vừa đi khòi, công chúa Vĩnh Khánh chủ động nói với Chiết Tử Du: "Sao người lại nói với hắn điều này?"
Chiết Tử Du khẽ cười nói: "Phía đông nếu hỗn loạn, nước Liêu tức sẽ hy vọng rẳng phía tây được bình ôn hơn chút. Việc có lợi như thế với tạ nhìn thấy được trước mắt. lại chi là thuận miệng một câu nói. sao lại không làm chứ?"
"Dương Hạo....tung hoành Hà Tây, còn cẩn dùng đến loại mưu kế như vậy ư?"
"Nàng sai rồi, có những việc đến cà trăm vạn đại quân cũng không thể làm được, một mưu kế nho nhỏ lại hữu dụng nhất. Từ cô chí kim những anh hùng hào kiệt giữ vững được giang sơn trong thiên hạ không có ké nào là không có võ lực cường đại, nhưng không có ai chi dựa vào võ lực, những kẻ chỉ biết võ lực ắt thất bại trong nghiệp xưng bá. Cho nên có thể mượn lực được, nhất định phải mượn."
"Nhưng tình cách của người Nữ Chân..."
"Cuộc sống của người Nữ Chân cực khổ. rất không tốt, họ rất muốn thay đổi nó nhung không biết phải thay đổi thế nào. Họ sớm muộn rồi cũng sẽ nghĩ ra, ta chi sớm nói cho họ biết trước mà thôi. Ta thực không hề có ý hại họ. ta đua cho họ điều họ muốn đông thời lại đạt được kết quả ta mong đợi. Hai bể toàn mỹ. có gì không phải chứ?"
Công chúa Vĩnh Khánh ngồi xuống bàn, lặng nhìn ngọn đèn dầu là mỡ lấy từ thú vật đang thắp sáng trên bàn, ngẫm đi ngẫm lại những lời Chiết Tử Du nói. khuôn mặt cứ ngây ra. Chiết Tử Du rải tấm đệm ngủ ra. lúc quay đầu nhìn lên chi thấy Vĩnh Khánh đang nhìn ngọn đèn. con nàng ta như tòa sáng rạng rỡ, giống như ngọc thạch vậy, dường như đương ngộ ra chuyện gì...