Bộ Bộ Sinh Liên

Đinh đại tiểu thư phải trở về Phách Châu.

Sáng sớm, người của Đinh gia trang đã đứng ở cửa thôn tay ngắm nhìn đàm luận. Nghênh đón có hộ nông dân, cũng có người của Đinh gia đại viện.

Nữ nhân trong các hộ nông dân muốn tới sớm một chút để nhìn nam nhân của mình. Giao thừa, nam nhân mình đã rời khỏi lò sưởi ấm áp ở đầu giường mà đi, một con đường băng thiên tuyết địa này là vì cái gì? Còn không phải muốn làm cho lão bà của mình ăn ngon một chút, mặc ấm một chút, phụ nữ có chồng có thể không đau lòng sao. Hơn nữa, chủ nhà đi lâu như vậy rồi, buổi tối nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nhưng vẫn lạnh tanh lạnh ngắt ngay cả người nói chuyện cũng không có, mắt thấy nam nhân của mình sắp trở lại, trong lòng ai lại không khai nhạc nở hoa chưa? Cái này không phải là tâm động mà thò đầu ra sao?

Người của Đinh gia đại viện thì lại nghênh đón Đại tiểu thư, Đại tiểu thư là công thần lớn nhất của Đinh gia, cứu lại vận mệnh của Đinh gia, cũng khiến cho vô số người sống dựa vào Đinh gia một lần nữa lại bình an sinh sống, bọn họ tự nhiên mang theo lòng cảm kích.

Nữ nhân các hộ nông dân kiễng chân ngóng trông, đám trẻ nhỏ thì chạy quanh náo loạn, còn có vài người ở cùng một nơi với người của Đinh gia đại viện, nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Người Đinh gia đại viện nói chuyện đề tài cũng không rời khỏi một tên A Ngốc.

A Ngốc, đều ở trong một thôn này, ai là không biết hắn chứ?

Cái đứa nhỏ thành thật kia, khuê nữ nhà ai mà nói với hắn vài câu, mặt có thể đỏ cả buổi sáng. Là đàn ông thì dám bắt nạt hắn, đánh ba cái cũng không bằng cái rắm của chủ nhân, không ngờ lại có tiền đồ lớn như vậy. Ngươi nhìn một cái, lão nương của hắn rõ ràng bệnh nặng như vậy, còn gọi người tới đỡ, đứng ở đầu thôn dõi mắt trông mong đứa cont rở về, vẻ mặt kia trông thật vui mừng.

Đinh Ngọc Lạc một đường đi thẳng tới Quảng Nguyên, một đường sai người trở lại Đinh gia đại viện hồi báo tin tức, lão phụ nóng ruột nóng gan, đêm không thể ngủ, không cho lão biết quá trình vận lương tiến triển thế nào lão không lo lắng được sao?

Đến lúc này, hành động của A Ngốc đã truyền lại, mỗi một người quay về báo tin gặp qua lão gia, ăn no uống đủ, mở miệng ra nói mọi việc sắp xếp cùng người khác thì đầu tiên khẳng định là A Ngốc.

" A Ngốc ở Thanh Thủy trấn giúp đỡ Lâm Thanh Huyện Huyện Úy lão gia tìm được quan ấn, huyện úy nói chuyện với hắn rất là khách khí, mở miệng ra là nói Đinh hiền đệ."

Khi tin tức này truyền trở về mọi người đầu tiên là một phen kinh ngạc, sau đó cười nhạt nói: "Cái tên ăn cắp kia, hắn còn bị kết án tử mới đúng? Thật không biết là vận số *** chó nào, trùng hợp đụng vào hắn, đúng thật khi vận khí tới, tường thành cũng không ngăn cản được."

" A Ngốc ở Hoàn Thủy trấn giải vây cho Đại tiểu thư, ứng đối với một đám bộ khoái lưu manh, làm cho bộ khoái kia còn phi thường nhiệt tâm giúp đỡ A Ngốc đi lấy đất của gia đình Triều bảo chính làm chỗ tá túc."

Lần này mọi người không hề nói gì nữa, bọn họ đều là những người nông dân trung thục, có thể hiểu được nhất quan thanh như nước, khó phòng ngự nhất lại là đạo ý trơn như dầu mỡ, nhất là làm bộ khoái, làm bộ khoái là những người nào? Những người đó vốn chính là một đám lưu manh vô lại, hơn nữa lại là lưu manh vô lại nhất trong đám lưu manh vô lại.

Những người này đã để ý là không buông tha người, ba phần vô lý, rơi vào trong tay bọn họ, không quản ngươi là ai, lằng nhằng một phen, bảo đảm là cho ngươi sứt đầu mẻ trán một trận. Đám lưu manh này một khi đã đứng lên, chính là không sợ trời sợ đất, quay đầu lại chẳng sợ lão gia nhà ai cả, ở trước mặt cũng tuyệt không thở được một hơi.

Nhưng mà…Ngựa của Đinh gia đụng vào xe người ta, còn làm người bị thương, bọn họ không ngờ lại thống khoái thả người đi đường, còn giúp Đinh gia chuẩn bị dàn xếp? Việc này thật sự là do A Ngốc làm sao?

Ngay sau đó, đoàn xe vốn không có tin tức nào. Khi tin tức tiếp tục truyền tới, Đinh lão gia đã gấp tới độ phun cả nước miếng. Lần này, tin tức nói đoàn xe đã tới Phách Châu thành. Cái tin báo kia được người nói sinh động, kể lại thế nào là đại tuyệt như tịch, cuồng phong rít gào, xe ngựa nửa bước khó đi, người trên đoàn xe đang định giải tán, đều tự trở về nhà, làm cho đám người bị hù tới phát sửng sốt, tâm hồn cứ như treo ngược cành cao vậy.

Sau đó lại học theo thần thái ngữ khí của Đinh Hạo, thanh âm câu lệ chỉ vào mũi của một đám người nghe, nói lại từng câu từng chữ của hắn không sai một từ, cuối cùng mới cười đắc ý, nói ra biện pháp dùng xe trượt tuyết kia.

Người trong thôn chưa từng gặp qua một người khất cái họ Hồng nào cả, nói xong mọi người lại càng không hiểu biết hết về Đinh Hạo. Cho dù Đinh Hạo thật sự là nghe biện pháp này từ một lão khất cái đi nữa, tính cách động lòng người, gan dạ sáng suốt sẽ không bởi vậy mà thay đổi chứ? Sao bỗng nhiên hắn trở nên lợi hại tới như vậy?

Đám người này nghị luận đi nghị luận lại, cuối cùng mọi người có một cái nhận thức chung, làm cho bọn họ tất cả đều cảm thấy được kết quả suy diễn này của mình là chuẩn xác nhất: Lúc A Ngốc sốt cao không hạ, thần hồn ly thể, đã được hồ tiên làm phép.

Đối với những người nông dân này mà nói, lý do này là không hoang đường chút nào, thiết thực nhất có thể tin được. Cho dù bọn hiện đang đứng ở đây chờ A Ngốc, phần lớn là muốn tận mắt nhìn xem, người dính chút tiên khí là có bộ dạng như thế nào.

" Cái gì mà hồ tiên, một đám điêu dân xuẩn ngốc không có kiến thức." Đinh Thừa Nghiệp tức giận mắng một câu, nhàm chán quay về.

" Cũng không chắc đã như vậy, A Ngốc thì có cái bổn sự gì, hắn cũng có thể xưng huynh gọi đệ với huyện úy lão gia sao? Ta nhổ vài! Nhất định là Đại tiểu thư dùng bạc khơi thông quan hệ, nhưng nàng là nữ nhân, lại không thể trực tiếp giao tiếp với người mới cho A Ngốc ra mặt ứng đối, người ta là xưng huynh gọi đệ với bạc của Đinh gia à, không phải hướng tới A Ngốc đâu nha…"

Nhạn Cửu đi theo sau mông hắn cười hì hì nói.

"Hừ!" Đinh Thừa Nghiệp tức giận bất bình đứng lại, cổ quay lại nhìn về phía chân trời, bất mãn nói: "Tới bóng người còn chưa có thấy đâu, cha đã kêu ta đi đón tiếp tỷ tỷ rồi. Về thôi, nếu ta đi, nhất định còn làm chuyện này tốt hơn so với tỷ tỷ nhiều. Cha cũng thật sự là hồ đồ, người cũng không ngẫm nghĩ lại, sau trăm tuổi ai sẽ thọ tang cho người, ai sẽ nối dõi tông đường cho Đinh gia, là tỷ tỷ sao?"

Đinh Thừa Nghiệp dương dương tự đắc cười lạnh. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn

Đại ca hắn Đinh Thừa Tông đã trở về. Đinh Thừa Tông thương thế nghiêm trọng hơn dự đoán nhiều, nhưng là sau khi sự việc xảy ra, hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề lương thảo, mới có thể miễn cho Đinh gia cái họa diệt môn, che giấu thương thế để tránh vướng bận cho phụ thân.

Hắn từ trên xe ngựa ngã xuống, lúc ấy cường đạo đột nhiên nhảy ra chém giết, bọn họ trở tay không kịp, chỉ hơn ngăn cản, la ngựa ở xe ngựa Đinh Thừa Tông bị chấn kinh, điên cuồng hất xuống đất, bánh xe ở phía sau bị rời ra, nện vào đùi trên của hắn, hai chân bị đoạn tới tận gốc, ngay cả việc nối dõi tông đường chắc cũng không làm được nữa. Hạ thể một mảnh huyết nhục mơ hồ, thật sự là vô cùng thê thảm. May mắn là vào lúc trời đông lạnh, dùng dược đắp vào, không có bị sinh mủ nhiễm trùng.

Hắn tìm được một nơi gần thành, chữa trị ngoại thương thật tốt mới trở về, lần này tuy toàn mạng trở về nhưng đã thành phế nhân. Đinh Thừa Nghiệp hiện giờ là hương khói duyn nhất của Đinh gia ngàn khoảnh địa lý, hương khói của Đinh gia toàn bộ do hắn truyền lại, tự nhiên mười phần lo lắng. Trước kia hắn còn e ngại tỷ tỷ ba phần, hiện giờ lại trừ Đinh lão gia ra, cũng chỉ có hắn mới xứng làm người chủ gia đình, cho nên thắt lưng cũng tự nhiên cứng rắn hơn.

Nhạn Cửu mặt mày hớn hở phụng mệnh: "Đúng vậy, đúng vậy, chẳng qua Đại tiểu thư chỉ là một lần bảo vệ Đinh gia chúng ta, còn không bằng thiếu gia ngài cả ngày ăn không ngon ngủ không yên lo lắng hãi hùng, về sau Đinh gia chỉ có ngài là chủ sự, ngoại nhân do ngài hiệu lệnh, ngài còn phải quan tâm săn sóc bọn chúng một phen, huống chi Đại tiểu thư nói như thế nào cũng là người của Đinh gia. Lão gia vẫn muốn đại tiểu thư tiến tới hôn nhân. Với tướng mạo cũng thân phận của đại tiểu thư, thông gia hiển nhiên cũng không tệ được. Đinh gia có vài thân thích có tiền có thế, đó không phải là trợ lực của thiếu gia ngài sao? Cho nên, ngài đối với đại tiểu thư cũng phải nên lung lạc một chút mới được."

"Ừ…lời này có lý."

Đinh Thừa Nghiệp vỗ vỗ vai hắn nói: " Tiểu Cửu à, tiểu tử ngươi đó, ngẫu nhiên cũng có thể nói ra được những là không tồi, rất không sai."

Nhạn Cửu cười tới phát khổ, nói: " Thiếu gia ngài khích lệ…"

"Đã trở lại! đã trở lại!"

Đúng lúc này đột nhiên có người phát một tiếng hô gọi, Đinh Thừa Nghiệp nghe thấy tiếng quay đầu, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy đoàn xe cuối đường, uốn lượn mà tới. Đinh Thừa Nghiệp hơi nhướng đôi tuấn mi lên, đôi môi khắc bạc mân lên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui