Bộ Bộ Sinh Liên

Một chiếc bánh nướng thật lớn hình cầu, bột mỳ trong suốt nhìn mà thèm được lấy ra từ trong lò phả ra mùi hương thơm thoang thoảng, nước trà nóng hôi hổi với vài lá hành trong veo như nước, còn có một vài vị phối hợp tương xứng, bữa ăn sáng đặt trên bàn nhìn mà thấy ngon vô cùng.

Dương thị ngồi ở bên cạnh bàn, uống muốn ngụm nước thuốc, cầm chén đặt lên trên, nhìn Đinh Hạo ở đối diện đang ăn uống ngấu nghiến như hổ những món ăn tự mình làm cười nói: "Hạo nhi, đồ ăn ăn ngon lắm sao?"

"Vâng!" Đinh Hạo cắn một miếng bánh lớn vừa ăn vừa mơ hồ không rõ nói: "Ăn ngon, nói thật, lần này theo Đại tiểu thư đi ra ngoài, khổ ơi là khổ, mệt cũng thật là mệt mỏi, nhưng là về cái ăn, Đại tiểu thư không bạc đãi mọi người, chỉ cần không phải ở trong rừng núi hoang tịch mịch, thì tất cả đều đầy đủ thịt cá. Nhưng là cũng thật kỳ quái, bình thường lúc không có thì tham thịt, nhưng mỗi ngày ăn thịt cá, lại ăn thế nào cũng không ngon, chỉ thích món ăn do nương làm thôi."

" Ha ha, khụ… đứa nhỏ này vậy mà giờ cũng học được cách nói ngọt rồi đấy."

Dương thị nhẹ nhàng xoa ngực, mặt giãn ra cười nói: " Đứa nhỏ này, con thật sự là có tiền đồ rồi. Việc con làm nha, ta đều nghe người báo tin quay về nói cả rồi, tất cả mọi người đều nói, lần này con lập được công lớn như vậy, lão gia nhất định sẽ cho con làm đại quản sự."

Dương thị càng nói càng vui vẻ, bà ngồi xuống nhấc chân, cười nhẹ thản nhiên nói: " Hạo nhi nhà ta có tiền đồ à nha, chờ con làm đại quản sự, tiền tiêu hàng tháng sẽ nhiều hơn, mấy năm nay nương miệng không dám ăn chỉ tích góp cũng không làm cho con được thứ gì… ân, chờ thời gian thích hợp, nương nhờ lý đại nương giúp đã con tìm được người thích hợp nha."

"Nương." Nghe tới đây Đinh Hạo buông đũa xuống nghiêm mặt nói: " Nương, Hạo nhi đã có tính toán, vốn nghĩ lúc về sẽ nói lại tỉ mỉ cho nương nghe, Đinh Hạo muốn thương lượng với nương một việc."

"Chuyện gì?" Dương thị hỏi.

Đinh Hạo bình tĩnh nói: "Nương, chúng ta phải rời khỏi Đinh gia."

"A?" Dương thị cả kinh, cơ hồ sém chút làm rơi chén thuốc từ trên bàn xuống, vội vàng hỏi: " Con phải rời khỏi Đinh gia, rời khỏi Đinh gia…con…muốn đi đâu?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Đinh Hạo trầm tĩnh cười: "Thiên hạ to lớn, nơi nào không đi được? Vốn trong lòng con cũng không yên, chính là lần này đi ra ngoài, một phen trải qua, con đã có tin tưởng. Việc khác không đề cập tới, nếu con tới Lâm Thanh Huyện hoặc Quảng Nguyên cũng không phải không có sinh lộ, Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng trình đại nhân ở nói đó, con cũng nhờ vả được người ta."

Dương thị không biết phòng ngự sử là quan gì, chẳng qua biết gia nghiệp Đinh gia lớn như vậy, cũng là dựa vào một tay Trình Thế Hùng đặt mua lương thực mà nên, đứa con nếu có thể có tiền đồ lớn như vậy, đó chẳng phải là giấc mộng của mỗi người mẹ sao. Chỉ là đứa con dù sao cũng cả đời chưa rời khỏi mình, bà có chút không dứt bỏ được.

Trầm ngâm một lúc lâu sau, bà mới quyến luyến nói: "Con à, con có tâm đi ra ngoài làm một phen sự nghiệp, nương không muốn chặn con, nhưng là…hiện giờ con đã lập được công lao lớn như vậy, lão gia nhất định sẽ trọng dụng con, tới nơi khác làm lại từ đâu, thích hợp sao? Con cũng không còn nhỏ, nương còn chờ ngày con cưới vợ, có cháu bế bồng nữa, con đi…"

"Nương, con phải đi, tự nhiên là phải mang người đi cùng, làm sao có thể yên tâm để cho nương ở lại trong nhà này?"

Dương thị nghe thấy thế kích động vội hỏi: "Con à, đó là không có khả năng, nương đã ký khế ước bán mình với Đinh gia, sinh là người của Đinh gia, chết là quỷ của Đinh gia sao nói có thể đi là đi."

Đinh Hạo mỉm cười nói: "Thật sao, con đã nghĩ tới biện pháp, nương không cần lo lắng…"

Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi rắn chắc, đưa cho Dương thị, Dương thị mở ra nhìn thấy toàn trang giấy màu sắc rực rỡ sững sờ: "Con à, đây là cái gì?"

"Đây là ngân phiếu, tổng cộng có 570 lượng, có thể còn có nhiều hơn, nương cứ giữ lấy, chúng ta trước tiên chữa trị bệnh tình cho nương thật tốt, sau này đó là tiền đi đường, có tiền cũng không đến nỗi lưu lạc không biết đi đâu."

Dương thị giật mình hỏi: "Hạo nhi, con…con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Nương, người yên tâm, con cũng không đi trộm cắp gì mà là tiền thưởng, cùng vì Đinh gia làm việc, khơi thông quan hệ với Trình phủ tướng quân, tiền tiết kiệm thu mua lễ vật đều được ban cho, đều rất sạch sẽ."

Dương thị phát tài cảm thấy giật mình nhẹ nhàng lắc đầu: "Hạo nhi, nương tuổi đã lớn, thân thể lại không tốt, nếu theo con bôn ba đi khắp phương sợ là không dậy nổi, không phải là làm liên lụy tới con sao? Còn nữa, cả đời này, ta chưa từng nghĩ tới rời khỏi Đinh gia, con cho ta đi, lòng ta lại có chút hoảng hốt à. Hạo nhi, tới nơi khác liệu có hơn ở Đinh gia trang này không? Mẫu tử chúng ta hiện giờ sinh sống ở đây, có nhiều tiền như vậy, không phải rất tốt sao, con trang trí lại nhà cửa, lại là quản sự của Đinh gia, có thể diện mà cưới vợ, không phải tốt hơn sao?"

"Nương, Đinh gia dù tốt cũng là Đinh gia. Con là Đinh Hạo, cùng với Đinh gia cho dù có cùng một chữ Đinh, nhưng cũng không phải là người cùng một đường."

Dương thị im lặng không nói, Đinh Hạo lại nói: "Nương, đi ra ngoài xác thực có nhiều phiêu lưu, hơn nữa nhất định sẽ chịu không ít đau khổ, đích xác không an nhàn bằng ở đây, nhưng là mặc kệ thế nào, chỉ cần làm ra được một phần sự nghiệp, mặt kệ nó là lớn hay là nhỏ, đều là do chính ta mình làm ra. Ở Đinh gia cống hiến tiếp tục không phải là làm xiêm y cho người khác sao?"

Dương thị lúng ta lúng túng nói: "Đứa nhỏ này, nương căn bản không rõ suy nghĩ của con. Làm quản sự của Đinh gia có thể diện như thế nào, bao nhiêu người đều không thể có được đâu, sao lại là ăn nhờ ở đậu, con xem Nhạn quản sự, Liễu quản sự bọn họ người nào không phải là gia nghiệp của mình, được giàu có tự tại, lại có thể diện nữa?"

"Thể diện?" Đinh Hạo bật cười: "Ở Đinh gia phải nhìn mặt mũi người khắc cũng gọi là thể diện sao? Cho dù Đinh gia cả đời này không phụ ta, cẩm ý ngọc thực, cuộc sống không lo, nhiều nhất cũng chỉ là như Nhạn Cửu, trước mặt người khác thì là gia, trước mặt người Đinh gia thì là tôn tử. Người ta bắt làm người thì làm người, không cho làm người thì ngay cả cẩu cũng không bằng. Nương, con không muốn cả đời này phải ăn nhờ ở đậu!"

Dương thị nghe hắn nói, hoảng sợ thất thần, giọng nói đã mang theo ý tứ hàm xúc cầu xin: "Đâu có…nào có không chịu nổi như vậy, đứa nhỏ này lòng dạ con cũng có chút cao. Hạo nhi, nương sinh sống ở đây cả đời, đây chình là gia đình của nương. Gần đến lúc già rồi, nương không nghĩ muốn rời đi, thật sự không nghĩ tới, chúng ta thật sự không thể lưu lại sao…"

Đinh Hạo thấy bà khó xử như thế, trong lòng hơi động lòng: "Bà đúng là càng già càng lưu luyến gia đình, vẫn là cũ nô luyến chủ, hoặc là tình nghĩ với tên giả nhân giả nghĩa Đinh Đình Huấn kia vẫn không bỏ được? ta thật muốn xem tâm tư của bà thế nào mới có thể đoán bệnh hốt thuốc cho chuẩn được."

Sắc mặt hòa hoãn lại mỉm cười nói: "Nương người không cần sốt ruột, chuyện này còn không thể nóng lòng nhất thời, người quay về ngẫm nghĩ kỹ lại đi, Hiện ra thân thể của người không được tốt lắm, không chịu nổi đường xa lặn lội, chúng ta trước hết phải tìm lang trung chữa bệnh cho người đã, chờ khi khỏi bệnh, chúng ta tính toán sau."

Đinh Hạo đi ra khỏi mái nhà tranh mới hiểu được vì sao có lão nông cả đời cũng không từng rời khỏi cửa nhà mười dặm. Lúc này giao thông thật sự không ổn, cho dù thân thể hắn có cường tráng, thừa xe ngựa đi một ngày đường mà xương tốn như vỡ ra, làm cho Dương thị thân thể đang nhiễm bệnh như vậy mà bôn ba đi lại, chỉ sợ không tới Quảng Nguyên thành bà đã mất mạng. Cổ nhân thường nói cái gì khí hậu không tốt, là nguyên nhân nhưng thật ra nguyên nhân lớn nhất chính là người mệt mà sinh bệnh, chết nơi tha hương.

Hiện giờ mẫu thân chẳng qua đang chưa muốn, Đinh Hạo cứ gác lại việc này đã, chậm rãi làm công tác tư tưởng với bà. Dương thị trong lòng chung quy cũng chỉ hướng về mình, chỉ cần bà thông suốt đạo lý trong đó, còn sợ bà không đi theo mình sao?

Dương thị thấy đứa con không hề kiên trì, trong lòng cũng cảm thấy trấn an, vội vàng đáp ứng, âm thầm nghĩ: đứa con lớn rồi, gặp phải phồn hoa bên ngoài, tâm cũng ra ngoài rồi, hai bàn tay trắng có thể đạt được sự nghiệp dễ dàng như vậy sao? Bỏ chủ làm phó còn muốn tìm người có gia sản kém sao, nhưng là không ai có thể dùng à. Năm đó lão gia đã có căn cơ, còn chịu nhiều đau khổ như vậy, bị nhiều sai lầm, chuẩn bị hết thảy, cười cười đối ứng, chỉ một lầm vô ý toàn bộ tâm huyết liền có thể trôi như nước chảy, đứa nhỏ này, nghĩ thật là đơn giản. Ta phải nhanh chóng nhờ Lý đại nương cho con ta một người vợ mới có thể giữ lại tâm của Hạo nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui