Bộ Bộ Sinh Liên

Đinh Hạo đem các mã phòng (kho hàng cất giữ đồ vật cầm cố) trong ngõ nhỏ Trư Đầu tỉ mỉ kiểm tra một lần, trừ một số đồ vật chuẩn bị bị phát mại trước thời hạn, cũng không thấy chỗ không ổn nào khác. Lại nói tiếp, chuyện xử trí cầm vật trước thời hạn tuy rằng không ổn, nhưng Đỗ chưởng quầy cũng chỉ vì suy nghĩ cho ông chủ hiện giờ tài chính quay vòng sợ là không đủ, chính là xuất phát từ ý tốt, tuy có vi phạm quy củ nhưng cũng không coi là chuyện lớn gì.

Đinh Hạo từ trong mã phòng đi ra, Đỗ lão đầu nghểnh chòm râu dê lên cười lạnh nói: "Đinh quản sự, lão hủ sắp xếp mấy gian giải khố này, ngài còn có chỗ nào trướng mắt nữa không?"

Đinh Hạo mở miệng cười: "Không có."

"Vậy thì, mấy gian mã phòng chứa đồ vật bên kia, có bị chất đống hỗn loạn, có thứ nào bị hủ thực(ăn mòn) hay chuột gặm không?"

"Đều không có."

"Như vậy thì khi Lão hủ kinh doanh, có thể có chuyện giá cao thì nhập vào, giá thấp thì bán ra không?"

"Không có, đều không có."

Đỗ Chi Văn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo một cái, không thèm để ý tới hắn nữa. Đinh Hạo thì cười hì hì cũng không tức giận, Vương quản sự ở bên bộ dáng lại không giống vậy, không ngừng thêm mấy câu chọc cười, cố gắng giảng hòa hai bên. Nhưng mà Đỗ Chi Văn giống như thực sự rất giận, căn bản cũng không đáp lại, tình hình trái lại càng có vẻ khó xử hơn. Đinh Hạo thấy thế, đành phải đứng dậy cáo từ. Đỗ Chi Văn ngồi một chỗ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, ngay cả một chút ý tứ muốn đứng lên chào cũng không có.

Vương quản sự ha ha tiễn Đinh Hạo ra cửa, còn cố gắng giảng hòa: "Đinh quản sự, ngài đừng để ý, lão chưởng quầy tính tình là như vậy đấy, thái độ làm người cổ hủ, không thích bị chỉ trích, nhưng mà... Hắn chính là một trong những nhân vật nổi danh hàng đầu đấy, ngài không biết chứ, đại chưởng quỹ của mấy nhà giải khố khác, đều ít nhiều được hắn chỉ điểm qua, có người còn là đồ đệ của hắn, vậy mà hắn hiện giờ lại bị Đinh quản sự trách phạt, khó tránh khỏi có chút mất thể thể diện. Chẳng qua ngươi không cần phải lo lắng quá, Đỗ chưởng quầy tính tình ngay thẳng, chỉ cần ngươi nói chuyện có lý, đừng nhìn lão chưởng quầy trên mặt không tình nguyện, nhưng hắn sẽ không để bụng đâu, chỉ cần qua một hai ngày là tan thành mây khói thôi."

Đinh Hạo cười khổ nói: "Đa tạ Vương quản sự, chuyện của Đỗ chưởng quầy, còn phải phiền huynh nói giúp thêm vài lời. Huynh đệ cũng là vì chuyện công vụ, không phải muốn cố ý làm khó Đỗ lão."

"Đúng vậy, đúng vậy, huynh đệ biết chứ, tất cả mọi người đều vì Đinh gia làm việc cả thôi, đều là làm theo trách nhiệm, lẽ ra nên như vậy."

Đinh Hạo mang vẻ mặt đìu hiu đi ra, tới lúc hắn đến chỗ Tao Trư nhi trên mặt cũng không chút ánh sáng, Tao Trư nhi ở bên hỏi hắn cũng không nói lời nào. Ba người đi ra đại môn, chỉ thấy Liễu bà bà đang cầm một miếng khăn lau lau chùi đồng hoàn trên cửa, thấy Đinh Hạo đi ra, Liễu bà bà liền cười tủm tỉm nói: "Đinh Hạo đi làm việc à, nhanh như vậy mà đã kiểm tra toàn bộ mã phòng rồi sao?"

"Đúng vậy Liễu bà bà, hôm nay Đinh Hạo đến chỉ tùy tiện xem xét một chút, ha hả, ta phải về rồi." Đinh Hạo gật gật đầu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Liễu bà bà cười ha hả nói: "Ngươi cũng thật là, Đỗ chưởng quầy mà còn phải kiểm tra nữa sao? Đỗ chưởng quầy làm việc này bốn mươi năm nay, rất là khôn khéo, không ai đến cầm đồ không nói hắn là cáo già thành tinh, vàng thỏi của người ta cũng có thể nói thành sắt vụn mới thôi, chính là một hảo thủ trong nghề giải khố, ông chủ cũng là rất là nể trọng. Đỗ chưởng quầy làm việc, còn có ai phải lo lắng nữa chứ? Năng lực người ta như vậy, nếu có thể tra ra hắn có gì mới là thấy quỷ..."

Vương quản sự cười mắng: "Liễu bà tử, Lão chưởng quầy là người như thế nào, còn cần bà tới khích lệ lão nữa sao? Đi đi đi, đi làm việc của bà đi."

Đinh Hạo cười dừng lại, chắp tay nói: "Tốt lắm, Đinh mỗ phải đi rồi, Vương quản sự xin dừng bước."

Vương Chi Châu dừng bước bước, cười ha ha nói: "Đinh quản sự đi thong thả, Lão Vương không tiễn nữa."

Vương Chi Châu thấy Đinh Hạo đi xa, quay người trở lại hiệu cầm đồ, Đỗ Chi Văn vẫn ngồi ở chỗ cũ dương dương tự đắc uống trà. Vương quản sự cười hắc hắc, giơ ngón cái lên nói: "Lão chưởng quầy, cao tay, quả là cao tay! Tiểu Vương hôm nay lại học được một chiêu hay."

"Hừ..." Đỗ chưởng quầy ung dung cười: "Tiểu tử miệng còn hôi sữa, mà cũng dám cùng lão phu đấu đá."

Hắn uống một ngụm nước trà, khinh miệt nói: "Lão phu quá nửa đời người, sống cùng vàng bạc tài bảo, cũng thấy qua trăm vẻ của đời người. Còn dạng nhân vật nào mà lão phu chưa gặp qua? Cố ý làm ra vẻ nhu nhược để lão phu lơi lỏng cảnh giác? Lại kết giao với bọn chấp dịch hạ nhân, nói bóng nói gió là hiểu rõ quy củ trong tiệm cầm đồ, mà có thể điều tra được lão phu sao? Thật buồn cười."

Vương quản sự mặt mày hớn hở nói: "Một chiêu này của Lão chưởng quầy đúng là cao minh, cố ý để lộ cái nhược điểm vô thưởng vô phạt cho hắn biết, việc này không chừng lại có thể làm tiêu biến nghi ngờ trong lòng hắn, cho dù có nắm được nhược điểm này cũng chẳng làm gì được chúng ta, ha ha ha..."

Đỗ chưởng quầy hừ một tiếng nói: "Ngươi cũng đừng coi thường hắn, tên thanh niên nhân này lòng dạ rất sâu. Ta cố ý không hoà nhã với hắn như vậy, hắn lại không xấu hổ không tức giận, mặt cũng không đổi sắc..., nếu hắn trở mặt, ngược lại càng không làm ta sợ hãi, càng như thế này, càng là làm người ta bất an. Ân... Ngươi đi thông báo cửu gia một tiếng, người này... Tốt nhất mau chóng tìm cái cớ gì đó phái hắn cút đi, nếu không... Vạn nhất tam thập lão nương tự nhiên lại sanh con, chúng ta không thể để chuyện gì xảy ra được..."

Vương Chi Châu thấy lão chưởng quầy thận trọng, vẻ mặt cũng vội vàng trở lên nghiêm túc.

Tao Trư nhi cùng Đinh Hạo đi trên đường cái, Tao Trư nhi nhịn không được nói: " A ngốc, người ta cả đời làm nghề cầm đồ, ta sao có thể tìm được nhược điểm. Nhìn những cái khố phòng kia, các số liệu đều đã được người ta lợi chỉnh. Có tìm lòi mắt ra cũng chẳng tìm được bệnh gì, ngươi lại còn muốn xuống tay bắt lỗi người ta, nhìn lại ngươi xem, hôm nay đã bị người ta mỉa mai ra cái dạng gì rồi..."

Đinh Hạo cười hì hì nói: "Đâu chỉ có khố phòng chỉnh tề, mọi sổ sách cũng đều rõ ràng, ngươi không để ý thấy mọi vật cầm cố khi nhập vào đều có giá rất thấp sao? Khi bán đi, lại có giá cả tăng lên không chỉ gấp đôi sao."

"Oa, nói vậy Đỗ chưởng quầy này bổn sự có chỗ bất minh sao?"

Đinh Hạo tươi cười nói: "Là bổn sự, rất bổn sự, sổ sách rõ ràng, giữ nghiêm quy củ, kinh doanh có lãi. Bổn sự như thế này là quá tốt đi, nhưng mà cửa tiệm mở ở khu phố sầm uất như vậy, nó như thế nào lại không kiếm ra tiền chứ? Không có sơ hở, hắc! Ta lại có cảm giác, không có sơ hở, chính là sơ hở lớn nhất."

Hắn nói đến đây, bỗng nhiên giật mình đứng lại, Tao Trư nhi nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một đại cô nương cắm một bông hoa trên tóc đang khoan thai đi qua phía trước, vòng eo thật là đẹp, nhưng lại lộ ra khuôn mặt không thể khen tặng nổi, không khỏi bĩu môi nói: "A ngốc, ngươi đúng là không có nhãn lực a, ta thấy vị Tiểu nương tử này, cũng không bằng một phần vạn của " Nhất Oản Ngọc"."

Đinh Hạo phản ứng lại, bật cười một tiếng "Xuy", cặp mắt đảo một vòng nói " hiện giờ ở trong lòng ngươi thì "Nhất Oản Ngọc" phải là tiên nữ nhi hạ phàm, có người nào có thể so sánh được với nàng chứ?"

Hắn cười xong, lại khẽ cau mày, thì thào lẩm bẩm: "Có chút kỳ quái, ta có cảm giác... trong câu nói của nàng có ý tứ gì đó nha."

"Sao? Ai cơ?" Tao Trư nhi ngơ ngác nhìn chung quanh, ngạc nhiên nói: " Tiểu nương tử kia đã từng nói chuyện với ngươi à?"

Đinh Hạo lắc đầu, đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Không nghĩ nữa, chúng ta chung quanh mua sắm, mua cho mẹ ta một ít thuốc uống, sau đó trở về đi.

Khi Đinh Hạo trở lại Đinh phủ, thì trong phòng không có ai cả, Dương thị bệnh tình đã có chút khởi sắc liền quay về hỗ trợ nhà bếp. Hiện giờ nhờ có Đinh Hạo, quản sự nhà bếp Lưu Minh rất nể mặt, toàn an bài cho Dương thị những công việc nhẹ nhàng nhất, cho nên Đinh Hạo cũng không lo lắng.

Hắn cởi áo ngoài, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi một chút, đột nhiên trong viện có âm thanh của nữ hài nhi hỏi: "Đinh quản sự ở chỗ nào?"

Tao Trư nhi nói: "Nguyên lai là Lan nhi tỷ tỷ, Đinh quản sự vừa mới về phòng."

Đinh Hạo liền ngồi dậy, nói: "Lan nhi cô nương, chuyện gì vậy?"

Nha đầu thượng phòng Lan nhi nhanh nhẹn hiện ra tại cửa, liếc mắt tò mò đánh giá chỗ ở của hắn, thản nhiên cười nói: " Đinh quản sự, Thiếu phu nhân phân phó, mời Đinh quản sự sau khi trở về thì qua đó một chuyến."

"Thiếu phu nhân?" Đinh Hạo nghe xong có chút khó hiểu: "Nhà giàu vốn nhiều quy củ, từ lúc trở về Đinh gia đại viện đến giờ, cho dù hắn hiện giờ đang giữ chức quản sự trong nhà, thường xuyên xuất nhập bên trong, nhưng ngay cả Ngọc Lạc Đại tiểu thư cũng khó mà gặp mặt một lần, càng không nói đến Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân tìm ta làm cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui