Bồ Chi Luyến

“Đáng chết đáng chết lão già chết tiệt tức chết ta!!!”. Trong rừng cây xuất hiện một thiếu niên tóc vàng vô cùng xinh đẹp không ngừng mắng chửi.

Vâng, hắn chính là Bồ Bồ, nếu muốn biết vì sao hắn nổi điên lên như vậy thì chúng ta hãy quay lại thời điểm hắn rời cung nhân ngư. Đó là một đêm nguyệt hắc phong cao, mặt biển tĩnh lặng, trong phút chốc bỗng có bốn nhân ngư nào đó nổi lên. (Bồ: TMD, sao ngươi dám nó ta là đồ ‘nào đó’? Muốn chết hả? Vũ: sợ không, không có, ngươi… ngươi không phải… Bồ: Ta không phải cái gì? Ý ngươi là sao? Vũ: A, a, không, ngươi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, tướng mạo đẹp trai hơn nhiều so với Phan An, người gặp người thích, xe gặp xe đổ, thiên hạ vô địch, là một đóa hoa xinh đẹp trong giang hồ – Ngọc diện tiểu Phi Long cũng không bằng ngươi Bồ: cuồng tiếu Ha ha, coi như ngươi nói thật.) Hóa ra là nhân ngư tứ kiếm khách.

Bốn người thu hồi ngư vĩ rồi đi đến bên bờ cát.

“Từ giờ chúng ta là bạn nha!” Bồ Bồ hướng ba người kia nói.

“Ta nghĩ nên xem nhiệm vụ lão cha giao cho trước đã. Có lẽ ổng đã bỏ vào trong không ít thứ thú vị đi.” Lời vừa dứt, Kì Kì đã mở ngay túi gấm Khả đưa cho.

Ba người còn lại cũng mở theo.

“Hả? Không thể nào!” Bồ Bồ kinh ngạc kêu lên, nhìn vào tờ giấy trên tay.

“Ta biết ngay phụ thân chả bao giờ đưa ra nhiệm vụ tốt lành nào cho chúng ta.” Sâu kín bất đắc dĩ cười nói.

“Này… Chúng ta nhất định phải đi sao?” Kì Kì cẩn thận hỏi.

“Ta không cần, lão không cho ta tiền, ta không muốn đi, không muốn!”

“Hứ! Đồ tham tiền, không đi càng tốt. Ngươi đi rồi tự dưng bớt đi một đối thủ, ha ha… Chờ ta lên làm tộc trưởng, sẽ có rất nhiều mĩ nữ vây quanh, hắc hắc.” Bồ Bồ vui vẻ cười.

“Thiết! Cái tên háo sắc, còn lâu ta mới đem vị trí tộc trưởng tặng cho ngươi, ha ha… Tiền ơi tiền, chờ ta tới yêu thương cưng đi!”


“Hừ!”

“Hừ!”

Nhìn sang bên cạnh, không biết sâu kín cùng Kì Kì tán gẫu cái gì, trông thật thần thần bí bí.

“Được rồi, hiện tại chúng ta xuất phát đi!” Sâu kín đứng dậy, lại nói: “Các ngươi tới chỗ nào vậy?”

“Ta đến Anh.” Bồ bồ nói.

“Ta ở Nhật Bản.” Kì ngạc nhiên nói.

“Ta ởtới Pháp.” Mênh mông nói.

“Tốt lắm, ta ở Đài Loan, giờ chúng ta mỗi người một ngả, 3 tháng sau gặp lại chỗ này nhé! Mà nhớ không bao giờ đước cho nhân loại nhìn thấy cái đuôi của các ngươi, rõ chưa?” Sâu kín nhìn về phía ba người, lại nói: “Bồ Bồ, ở ngoài nhớ khống chế tính tình của mình Mênh mông, ngươi đừng đặt nặng vấn đề tiền bạc Kì Kì, người ta lo lắng nhất là ngươi đó, ngươi rất đơn thuần (ngu thì đúng hơn), phải thật cẩn thận đấy.”

Sâu kín là lão đại của bốn người, hắn luôn chiếu cố ba người kia nên bọn họ đương nhiên sẽ không cãi lại lời hắn.

“Đã biết! Ngươi cũng không nên quan tâm người khác quá nhiều biết chưa!” Ba người trăm miệng một lời nói.

“Ha ha… Ta biết!” Sâu kín chớp mắt một cái nói: “Được rồi, cứ vậy đi!”


Hắn vừa dứt lời, ba người lập tức rời đi kiếm tìm vận mệnh của mình.

Sau khi mọi người rời đi, Bồ Bồ tới nước Anh.

Nhưng thật bi kịch, ngay đêm hôm sau Bồ Bồ đi lạc trong rừng cây.

“MD, đây là chỗ quỷ quái nào vậy?!” Bồ Bồ vừa đi vừa lấy tay đẩy những nhánh cây chắn đường.

Đêm đến, gió lạnh thổi vù vù khiến khung cảnh nơi đây thật âm u khủng bố. Sương mù ngày càng đậm đặc, hơi nước thấm ướt áo Bồ Bồ khiến hắn không khỏi rùng mình một cái. Tiếp tục bước về phía trước, không khí ngày một rét lạnh, ướt át.

“Liền nơi này đi!” Bồ Bồ điểm ngón trỏ lầm bẩm chú ngữ. Bao quanh hắn hiện giờ là một tầng kết giới vàng nhạt, hơi nước dần biến mất cho đến khi không thấy tăm hơi. Vỗ vỗ đôi tay, Bồ Bồ nằm xuống mặt đất nhìn sương mù trắng xóa ngoài kết giới thì thào: “Thật đáng ghét! Lão già kia không đưa ta tới địa điểm đó, làm hại ta lạc đường rồi. Ngày mai… ngày mai… tiếp tục vậy…” Chưa nói hết câu Bồ Bồ đã lăn ra ngủ. (Vũ nhỏ giọng: đúng là đồ con lợn! Ngã xuống liền ngủ.)

—Bình minh lên—

Tương phản với đêm đen âm lãnh vô cùng, sáng sớm nơi này có ánh dương nhu hòa bao phủ, gợi lên không khí an tường, yên tĩnh. Mà Bồ Bồ, nhân vật chính của chúng ta đâu? Hắn chạy tới chạy lui nửa ngày mà vẫn không đi ra được.

“Đáng chết đáng chết lão già chết tiệt đáng chết tức chết ta!” Bồ Bồ tức giận mắng.

“Này! Nói ta nên chạy hướng nào giờ?” Hắn lấy ra một tấm gương.

“Ha ha, có biện pháp! ‘Tịch kì mưu cáp lỗ ba’.” Sau khi Bồ Bồ niệm chú ngữ, rất nhanh trong gương xuất hiện một người tí hon.


“Tây Lỗ [tước vị Bồ Bồ] có việc trọng yếu cần thuộc hạ giúp đỡ sao? Người tí hon vô cùng cung kính hỏi.

“Ha ha… Tự dưng ta lạc đường.” Bồ Bồ xấu hổ nhìn người kia, “Thuộc hạ đã rõ, ‘tạp khốc lý Mia’(thần chú ạ –).” Người tí hon ngồi xếp bằng trên mặt kính: “Tây Lỗ, hiện tại ngài đi về phía bến trái sẽ tới nơi ngài muốn tới.”

“Ôi… ta yêu ngươi chết mất.” Nói xong Bồ Bồ cất gương đi, làm theo chỉ dẫn của người tí hon mà không biết rằng toàn bộ hành động của mình đã bị một ánh mắt tham lam quỷ dị nhìn thấy hết.

Sau khi rời khỏi rừng cây phiền toái kia, Bồ Bồ vô cùng hưng phấn ca hát. Mà lúc này, hắn lại gặp phải phiền não lớn nhất.

“Cô lỗ… Cô lỗ…”

Nghe tiếng động vừa vang lên, Bồ Bồ bất đắc dĩ sờ bụng mình thở dài. Từ khi tiến vào rừng cây không khác gì mê cung kia, đã lâu rồi hắn chưa được ăn uống tử tế. Bồ Bồ bất lực ngồi xổm xuống, sắc mặt âm u đến cực điểm.

“Này, ngươi khỏe không?” Phía trước vang lên một thanh âm thanh thúy.

Bồ Bồ ngẩng đầu, đánh giá người trước mắt: Vóc dáng không cao, tóc đen ngắn, trên mặt mang theo một nụ cười. Trông nụ cười kia hiền lành là vậy nhưng Bồ Bồ cảm thấy không thoải mái chút nào. Nam tử không thấy Bồ Bồ đáp lại, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình.

“Trông ngươi không được khỏe, có cần giúp đỡ không?” Nam tử tiếp tục hỏi Bồ Bồ.

“Cô lỗ cô lỗ ”

“Ha ha ha ha……” Hắn cười lăn cười lộn, không phát hiện ra vẻ mặt muốn giết người của Bồ Bồ.

Bồ Bồ tức giận bước qua người nọ.

“Ngươi đừng tức giận mà, muốn đến nhà ta không?” Hắn dò hỏi.


Bồ Bồ xoay người, nghi hoặc nhìn nam nhân. Hắn muốn gì chứ? Đâu có quen biết nha. Lẽ nào người Anh rất hiếu khách? Ta chưa từng nghe nói mà. Không lẽ muốn cướp tiền? Nếu có tiền trong người ta đâu phải chịu đói chứ. Hay cướp sắc nhỉ? Nhưng người ta là nam nhân, cướp thế quái nào được?

“Để làm gì? Ta có quen ngươi không?” Bồ Bồ không kiên nhẫn cau mày.

Hắn giật mình khi thấy Bồ Bồ nói chuyện, đảo mắt cười nói: “Ha ha, không phải ngươi đang đói sao? Ngươi có thể đến nhà ta làm khách, chúng ta đãi khách tốt lắm!”

Bồ Bồ xoay lưng về phía nam tử suy nghĩ: Này… có nên theo hay không đây? Hắn chắc không phải người xấu ha?! Sờ sờ cái bụng đáng thương, Bồ Bồ phân vân nghĩ ngợi. Nếu y là người xấu chết ta, cơ mà nếu không phải, bụng ta lại tiếp tục chịu đói rồi. Làm sao giờ? A… Có cách…

“Được rồi, ta theo ngươi.” Bồ bồ tươi cười xoay người.

Hắn ngẩn ngơ nhìn theo nụ cười của Bồ Bồ.

Dọc đường đi, nam tử nói cho Bồ Bồ biết thành thị này ở Anh gọi là Nam An Phổ Đôn, hắn tên Alcer, chủ của một cửa hàng tiện lợi, vợ tên Lệ Phất cùng hai con Khắc Á, Khải Tư. Bồ Bồ hỏi Alcer đi Luân Đôn còn xa lắm không.

“Ngươi đi Luân Đôn làm gì vậy?” Alcer tò mò hỏi.

“À… Có việc.” Bồ bồ vu vơ đáp, không nhận thấy ánh mắt âm ngoan của Alcer.

Đến nhà Alcer, vợ hắn thực nhiệt tình chiêu đãi Bồ Bồ. Đến giữa trưa, Bồ Bồ ở nhà Alcer ngừng ăn, theo hai đứa con hắn đi khắp thành Nam An Phổ Đôn phồn hoa đến đau nhừ cả chân. Bồ Bồ thấy 2 chân mình như đeo thêm cả tấn đá, không biết đến cuối tuần có sức để đi tiếp được không nữa.

“Khắc Á, Khải Tư, gần nhà 2 đứa có cái ao nào không?” Bồ Bồ khó khăn đi tới, đây đã là tốc độ cực hạn của hắn.

“Có nha! Ngay đằng sau nhà chúng cháu thôi. Cái ao kia vừa lớn vừa sạch, mùa hè cháu cùng Khải Tư còn ra đấy bơi lội nữa.” Khắc Á hưng phấn nói.

Bồ Bồ gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận