Bồ Chi Luyến

“A các ngươi làm trò gì vậy a không được lột đồ của ta ra! A cứu mạng nha, phi lễ nha!”

Trên chiếc giường màu lam phấn, ai đó dùng chăn bịt kín mình không ngừng giãy dụa, thỉnh thoảng lộ ra ít tóc màu vàng.

“Bồ thiếu gia, chủ nhân lệnh cho chúng ta giúp ngài chuẩn bị. Xin ngài đừng khiến chúng ta khó xử!” Lời nói cung kính nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết vang lên, tựa như không chấp nhận bất kì sự phản kháng nào.

“Không cần, không cần! Chết cũng không cho các ngươi lột đồ ta ra, không thể!” Người nằm trên giường phát ra âm thanh kháng nghị vô cùng nhỏ bé.

“Bồ thiếu gia, là chủ nhân lệnh cho chúng ta giúp ngài thay quần áo!” Quản gia vẻ mặt nghiêm túc hướng hai người đứng cạnh mình nháy mắt một cái. Bọn họ lập tức mỗi người túm một góc chăn, lật một cái đem chăn lẳng qua chỗ khác.

“A Kiệt Ân, cứu ta!!!” Chăn bị cướp mất, Bồ Bồ bò về phía đầu giường.

“Mau thay quần áo cho Bồ thiếu gia!”

“Không nên, đừng mà!” Tay hắn không ngừng khua khoắng nhằm thoát khỏi mấy người kia, “Không cần… hộc… hộc…” Bồ Bồ thở hắt ra từng ngụm, khuôn mặt tức khắc tái nhợt, người đứng cạnh kinh hãi buông tay ra khỏi quần áo hắn.

“Này… Này… Tư Tạp quản gia, Bồ thiếu gia bị sao vậy?”


“Mau, nhanh báo cho chủ nhân, thỉnh luôn thầy thuốc tới, nhanh lên!”

“Hộc… hộc… hộc…” Thật khó chịu, chân ta đau quá, không thở nổi nữa! Chết rồi, sao ta có thể quên việc tắm nước biển chứ?! Chân đau đến không thể nhấc nổi, phải làm sao đây?

“Cáp hộc hộc ”

“Bảo bối, em xảy ra chuyện gì? Bảo bối, không phải sợ, ta ở đây!” Kiệt Ân vừa tới, nhìn sắc mặt Bồ Bồ vô cùng hoảng hốt.

“Này Tư Tạp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!” Nghe thanh âm lãnh liệt như muốn đóng băng người lại, Tư Tạp kinh sợ trả lời: “Thuộc hạ cũng không rõ, thuộc hạ muốn giúp Bồ thiếu gia thay quần áo nhưng ngài ấy tự dưng thở hồng hộc.”

“Kiệt… Kiệt Ân…”

“Bảo bối, ta ở đây!” Y nắm chặt bàn tay không chút hơi ấm của Bồ Bồ.

“Mang… mang ta đến hồ nước… Nhanh lên!” Hắn vô lực nói.

“Bảo bối, không phải sợ, thầy thuốc sắp tới rồi!” Kiệt Ân không nghe lời hắn nói, y dùng đôi tay mình cầm lấy bàn tay Bồ Bồ.

Ngu ngốc! Ta là nhân ngư, thầy thuốc qua giải quyết được chuyện quái gì chứ!

“Ngu ngốc! Ta nói muốn tới hồ nước, nghe… có nghe rõ không? Nếu không… Ta sẽ chết!” Thanh âm yếu ớt vang lên.

“Được, ta mang em đi!” Kiệt Ân cúi người ôm Bồ Bồ hướng ra phía ngoài.

Một lúc sau, Kiệt Ân mang Bồ Bồ tới một cái hồ siêu lớn.

“Đem… đem ta thả vào trong!”


“Được rồi.”

Kiệt Ân đặt Bồ Bồ xuống nước trước rồi mới ôm hắn vào trong lòng khiến mặt nước gợn lên từng làn sóng nhẹ. Lúc này thân thể Bồ Bồ bỗng phát ra ánh sáng, bọt nước cũng nổi lên theo.

“A!” Bồ Bồ ngẩng đầu hét to một tiếng sau lại đem đầu chôn vào bả vai Kiệt Ân.

“Bảo bối, xảy ra chuyện gì?!” Kiệt Ân lo lắng nâng đầu hắn lên lại thấy Bồ Bồ cười toe toét: “Em… Sao vậy?”

“Ha ha… Ta không sao!” Hắn không chút cố kỵ cười to, nhìn vẻ mặt yên tâm của Kiệt Ân, hắn lại ngưng cười, vẻ mặt u buồn nhìn y nói: “Ta muốn cho ngươi biết một bí mật!”

“Có chuyện gì sao?”

“Ta không phải người!” Hắn thì thào.

“Sao bảo bối lại nói vậy?” Kiệt Ân cười nói.

“Ngươi nhìn này!” Bồ Bồ đem ngư vĩ hiện lên trên mặt nước, cúi đầu không dám nhìn biểu tình của Kiệt Ân nói: “Thật ra ta là nhân ngư, lên bờ là vì lão già… À không… cha ta cho anh em ta mỗi người một nhiệm vụ, ai có thể hoàn thành tốt nhất sẽ được làm tộc trưởng. Nhiệm vụ của ta là lấy đi mật thần thạch, hiện tại ngươi đã biết thân phận thật của ta, ta chính vì nhiệm vụ mới tiếp cận ngươi. Ta biết, hiện tại khẳng định ngươi rất chán ghét ta. Ta… ta sẽ rời đi ngay!”

“Nói xong chưa?” Thanh âm không chút cảm tình vang lên.

“Nói, nói xong rồi! Ta.. Ta sẽ đi ngay bây giờ!” Bồ Bồ vội vàng giãy giụa tránh khỏi ***g ngực y nhưng lại bị y ôm chặt hơn. Hắn ngẩng đầu, một cái hôn bất ngờ phủ xuống. Vì sao… Vì sao còn hôn hắn? Không phải hắn chán ghét ta rồi sao? Rời đi cái miệng nhỏ nhắn của Bồ Bồ, y không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn hắn.


“Ta… Ta…”

“Bé ngốc này, nếu ta chán ghét em sao còn hôn em? Em thật khiến ta vừa hận vừa yêu!” Bóp nhẹ cái mũi Bồ Bồ, Kiệt Ân thở dài nói: “Ta đều biết cả!”

“Cái gì? Sao ngươi biết?”

“Em cho là mình che dấu tốt lắm sao? Ta biết chuyện đó từ lâu rồi!”Nhìn vẻ mắt ngốc nghếch của người kia, Kiệt Ân không nhịn được lại hôn thêm lần nữa. Nụ hôn này vừa ôn nhu vừa ngọt ngào, Bồ Bồ rất thích cảm giác đó.

“Nhớ kỹ, ta yêu em! Cho nên dù em có là ai đi chăng nữa ta vẫn luôn yêu em!” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiệt Ân, Bồ Bồ cười lớn.

“Ha ha… Ha ha…”

“Giỏi lắm! Em cư nhiên dám cười ta, xem ta trừng phạt em như thế nào!” Nhìn Bồ Bồ chạy trốn, Kiệt Ân liền đuổi theo.

Trong hồ một người một nhân ngư chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ, dường như đã quên một chuyện quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận