Bồ Công Anh Năm Ấy

Chương 1: Cuộc sống đau thương
Mọi người có bao giờ nghĩ tới một cô bé chỉ mới 10 tuổi đã phải chịu sự xỉ mắng, khinh bỉ của xã hội chưa? Nếu chưa thì tôi có thể là một dẫn chứng cụ thể. Tôi-Phan Trần Huyền Trang là một cô bé vốn từ khi sinh ra đã không biết mặt ba mình là ai. Hằng ngày mẹ phải tần tảo, lam lũ với công việc thu gom ve chai để tôi được đi học, được có những bộ quần áo, sách vở mới không thua kém gì bạn bè. Liệu với hoàn cảnh đáng thương này mọi người sẽ tội nghiệp cho tôi không? Nếu vậy tại sao mỗi ngày đến trường là mỗi lần tôi cảm thấy sợ hãi nhất, nó đối với tôi như một cơn ác mộng vậy. Tôi kinh sợ chúng!
" Đánh nó đi! Nó là đồ không có cha đấy."
"Lấy hết đồ của đứa con hoang này đi mọi người."
"Cái đồ không cha này đừng cho nó chơi."

Nhưng lời nói ấy như từng mũi dao cứ cứa sâu vào trái tim non nớt của tôi vậy. Không có ba là có tội hay sao? Nghèo là bị khước một cách nhẫn tâm vậy hay sao? Tôi thực sự không hiểu. Không biết đã bao nhiêu đêm dài tôi trằn trọc suy nghĩ, tôi không dám hỏi vì sợ mẹ buồn. Tôi đành phải chịu đựng một mình, chịu đựng những lời xỉ vả, đánh đập của bạn bè, của lũ trẻ con trong xóm.
Hôm nay cũng giống như bao ngày khác, tôi vẫn đi bộ đến trường trong khi bạn bè thì được xe máy, ô tô đưa đón. Đã có lúc tôi ghen tị với họ, tôi ao ước được như thế. Nhiều lúc tôi tự an ủi bản thân rằng tôi đi bộ đến trường tức là tôi đang tự lực đi trên đôi bàn chân của mình, không dựa dẫm vào ai hết. Ngây thơ quá phải không?
Vừa bước chân vào trường, tôi ung dung đi vào lớp mà không hề hay biết rằng rất nhiều ánh mắt đang nhìn tôi. Phải chăng đó là sự ngưỡng mộ? thần tượng như bao diễn viên khác?. Không! Đó là ánh mắt của sự khinh bỉ, xem thường, chán ghét. Vào lớp, vẫn là ánh mắt ấy nhưng tôi không hề để ý hay là quan tâm đến nó, tôi vẫn thong thả đi về chỗ ngồi của mình bên cạnh thùng rác. Sở dĩ chỗ ngồi tôi ở đấy là vì không ai muốn ngồi với tôi và đặc biêt cũng không ai muốn ngồi gần sọt rác cả. Nên chỗ này chính là "vương quốc" riêng của tôi. Ngồi xuống, tôi vội lấy cặp sách ra, bỗng có một tiếng nói vọng đến:
" Con kia! Mày lại đây cho tao!". Đó là Phương, người thường xuyên hay gây hấn, chửi vả tôi nhất. Vì sao ư? Vì ba bạn ấy là hiệu trưởng của ngôi trường này nên ai cũng nhường nhịn cả. Nó muốn gì là phải có nấy.
"Cậu gọi tớ sao?". Tôi e dè lên tiếng bởi tôi cũng rất sợ bạn ấy, đúng hơn là sợ những câu nói của Phương.
" Mày điếc hay sao? Tao bảo mày tới đây".
Vừa nói nó vừa vắt chân ngồi xuống trông rất sang trọng. Trên môi là nụ cười nhưng tôi có cảm giác nụ cười ấy không hề tốt lành gì! Đúng hơn là một tai họa nữa lại đến . Tôi vội lại chỗ Phương vì tôi biết nếu chậm trễ nó sẽ càng gây khó xử cho tôi hơn.
" Rửa chân cho tao!". Nó ra lệnh cho tôi như chủ đang sai một con osin vậy. Tôi lưỡng lự. Nhưng sau đó tôi thấy các ánh mắt còn lại đang nhìn tôi rất ghê rợn. Lập tức tôi bị đè xuống, một chậu nước đã hiện ra trước mắt tôi.
" Không rửa....... tao đánh!".

Nó nói! Nó nói trong tiếng cười, trong sự hả hê trong khi hai hàng nước mắt của tôi đang trào dâng, chuẩn bị tuôn rơi. Tôi đành phải làm theo ý nó! Bởi vì trong cái lớp học này tôi chả là cái gì hết. Tôi chỉ là một nơi cho chúng nó trút giận mà thôi! Đến cả cô giáo cũng không ưa tôi. Chả nhẽ vì tôi mồ côi hay sao? Vì nhà tôi nghèo sao? Hay vì me tôi là người thu gom ve chai?
Bắt đầu cởi đôi giày mà nó đi. Đôi giày thật đẹp, có mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ sở hữu một đôi như vậy. Tôi rửa bàn chân ấy- bàn chân thường xuyên đá vào tôi.Vừa làm tôi vừa khóc. Trong khi lũ bạn ấy thì đang chế nhạo, khinh bỉ tôi. Bỗng đang rửa, một chậu nước dội thẳng lên đầu tôi, khiến cả người tôi ướt sũng. Phương giật đôi chân của mình lại, đứng lên trên ghế, nó cười hả hê.
"Mày thấy chưa! Mày mãi cũng chỉ là cặn bã của xã hội mà thôi!Đến cả việc rửa chân cho người khác mà làm cũng không xong, thế mày làm được cái gì?"
Vừa nói nó vừa cười.Nó nói đúng chăng? Tôi mãi cũng chỉ là cặn bã của xã hội! Là cặn bã của xã hội..........! Câu nói ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí tôi. Bỗng một lần nữa, cả người tôi lại ướt run lên bởi một chậu nước khác. Nhưng không phải như lúc nãy, lần này chính là chậu nước mà tôi vừa rửa chân cho Phương. Tại sao? Tại sao chứ? Tôi làm gì nên tội hay sao? Sao mọi người không thể thương tôi? Một chút thương hại thôi cũng khó vậy sao?
" Con chó đó nhục quá"
" Chắc mẹ nó không dạy nó chứ gì"

" Đúng thôi! Không có ba thì làm gì có dạy"
" Chắc ba mẹ nó cũng giống nó nhỉ? Nhục nhã quá"
Rất nhiều lời bàn tán cất lên. Họ xỉ mắng tôi! Tôi chịu! Nhưng họ không được khinh thường ba mẹ tôi! Đặc biệt là mẹ. Liệu mẹ của họ có chăm chỉ như mẹ tôi. Hằng ngày làm việc chăm chỉ để tìm ra những đồng tiên xứng đáng đáng chứ không phải là mỗi ngày ngồi điều hòa, ung dung xem ti vi như họ. Liệu có thương con như mẹ tôi không? Liệu họ có tốt bụng, có hiền lành như mẹ tôi hay không?..............
Dường như tôi không thể chịu được nữa, tôi đứng phắt dậy chạy thật nhanh ra khỏi cái chỗ địa ngục này. Tôi kinh tởm nó! Vừa chạy hai hàng nước mắt của tôi đã làm nhòe cả khuôn mặt. Đau! Tim tôi đau lắm! Đau như đang có ai xát muối vào vậy! Tôi cứ chạy....chạy mãi.....chạy mãi....đến một nơi...........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận