Trời còn sớm, khí trời se se lạnh, gió thoảng khẽ lay động hàng dương để lệ những giọt sương đêm còn đọng trên kẽ lá. Nhưng lớp chúng tôi đã thức dậy đầy đủ, tập trung ngay trên bãi biển đẹp kì diệu này. Mọi người có biết để làm gì không? Tất nhiên! Một khi đã đến đây thì khó ai có thể cưỡng lại được cảnh bình minh trên biển.
Phía trước tôi là cả vùng trời nước mênh mông. Phóng tầm mắt ra xa, tôi thấy biển có một màu xanh lục. Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngơi sự giàu đẹp của thế giới đại dương. Thỉnh thoảng những con sóng bạc đầu xô bờ tung bọt trắng xóa.
Phía đông, mặt trời tròn xoe, ửng hồng đang từ từ nhô lên tỏa ánh sáng lấp lánh như hình rẻ quạt nhiều màu sắc rực rỡ chiếu xuống mặt biển làm mặt nước sóng sánh như dát vàng.
Đến khi vừng đông thực sự hiện ra rực rỡ giữa màu mây trắng, chiếu ánh sáng kì diệu xuống vạn vật thì cả mặt biển lóe sáng một màutrắng bạc. Ánh sáng ấy phủ lên mặt biển lan tỏa rất đẹp. Màu xanh của trời, màu xanh của nước hòa lẫn với sắc màu của mặt trời tạo nên một màu sắc kì ảo trên biển. Cảnh biển lúc này chẳng khác gì mệt bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ.
Trong ánh nắng diu dàng lúc bình minh, trên biển xuất hiện những cánh buồm nâu, ánh nắng chiếu vào làm hồng rực lên như đàn bướm múa lượn giữa trời xanh. Chỗ gần bờ, người đến tắm thật đông, tiếng reo cười ồn ào, náo nhiệt hòa cùng với tiếng sóng vỗ ì ầm. Thỉnh thoảng những cơn sóng lớn trườn vào bờ làm mọi người phải nhảy lên đón sóng.
Gặp bờ cát, sóng tan ra thành muôn ngàn bọt nước li ti và đám đông vui vẻ kia lại dập dềnh cùng những chiếc phao nổi trên mặt nước.
- Oa! Đẹp quá đi à!
- Đúng đó. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bình minh đẹp như vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ ấy ai mà không trầm trồ khen ngợi, quả là đẹp, kì diệu biết bao. Thật không uổng phí công sức tôi dậy từ lúc 4 giờ sáng. Nhìn sang bên cạnh, thấy Huy đang nhìn mãi về quả trứng thiên nhiên đầy đặn kia, tôi thấy hơi lạ. Hay là có tâm sự gì, rõ ràng tối qua bình thường mà!
- Nè ! Sao thế? - Vừa nói tôi dùng tay vỗ lên vai Huy.
- Hửm? Sao là sao?- Cậu ta quay lại nhìn tôi nhưng gương mặt lúc này khác xa với ban nãy. Tươi tỉnh, rạng rỡ hơn nhiều.
- Cậu cứ nhìn một cách buồn rầu vậy là sao?
- Ngốc ạ! Đó là cách thưởng thức bình minh đấy! Đâu như cậu, nhìn mà như nhìn thấy thứ gì bình thường lắm! - Nói xong, cậu ta lại dùng tay cốc lên đầu tôi. Đúng là xui thật, mới sáng sớm mà đã ăn cốc thế này!
- Hừ!
Sau khi thưởng ngoạn xong, cả lớp bắt đầu về khách sạn thay đồ để tiếp tục hành trình khám phá thành phố Nha Trang. Ban đầu chúng tôi định đi cano ra biển, nhưng 15/24 đều bị say sóng, trong đó có cả tôi nên ý tưởng ấy bị quên lãng. Và rồi, sau hơn 30 phút thảo luận thì cả lớp đã thống nhất là sẽ đi vào trung tâm thành phố.
Bắt xe buýt đi mất hết hơn 2 tiếng đồng hồ, xương cốt ai nấy đều rũ rượi hết. May mà đã ăn sáng no rồi nếu không chắc là " bại liệt toàn thân luôn". Đưa tầm mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, dù nơi đây không đẹp, lung linh, hiện đại như ở Hà Nội nhưng nó đẹp một cách giản dị, cách trang trí rất lạ và bắt mắt người xem.
Đầu tiên chính là tiết mục đi tham quan các di tích nổi tiếng. Chúng tôi đến Viên Hải Dương Học, tháp Bà Ponaga, thác YangBay. Mỗi nơi quả thực có một vẻ đẹp riêng của nó. Cứ như vậy cho đến khi đã hơn 4 giờ chiều, dường như mọi địa điểm nổi tiếng cả lớp đều đi tham quan được hết. Trong lòng ai cũng đều cảm nhận được rằng đây chính là chuyến đi đầy lí thú và thầm cảm ơn Huy, đúng hơn là ba mẹ Huy.
Và bây giờ đây chính là tết mục được nhiều người mong đợi nhất, đó chính là đi mua sắm. Chúng tôi hẹn nhau là 5h30 tập trung tại cửa nhà ga, rồi sau đó mỗi dứa một hướng Nói là thế thôi nhưng thực ra chia thành các nhóm, mỗi nhóm từ 4 đến 7 người.
Tôi dừng chân mình tại một cửa hàng lưu niệm. Số tiền đem đi chính là tiền tiết kiệm 2 tháng gần đây, và mẹ cũng cho thêm một chút ít. Nghĩ tới quà tặng, người đầu tiên tôi liên tưởng đến không ai khác mà chính là mẹ. Đặt đôi mắt của mình tại một chiếc áo đang được treo trên kia, tôi nhờ cô bán hàng lấy xuống để ngắm nghía nó. Cũng đã lâu rồi, tôi thấy mẹ chưa mua sắm quần áo cho bản thân mà dùng số tiền đó dành dụm. Cái áo này cũng đẹp lắm chứ bộ, hơn nữa khá là phù hợp với dáng của mẹ, giá cả phù hợp. Sau hơn một hồi đắn đo suy nghĩ, bản thân quyết định sẽ mua món quà này tặng cho mẹ.
Mặt trời mỗi lúc xuống dần, giờ đây cả lớp đã ăn xong và nghỉ ngơi tại khách sạn. Một ngày vui chơi thật mệt nhưng cũng thật vui. Không hiểu sao con gái chúng tôi thì về cái là nằm la liệt xuống giường, trong khi lũ con trai kia thì ngồi và đánh bài. Người làm bằng sắt sao?
Đến hơn 12h đêm, bọn nó mới chịu tắt đèn cho cả phòng ngủ.
" Rì...rào...rì..rào...". Tiếng sóng cứ thế vỗ vào bờ. Một buổi sớm nữa lại bắt đầu.
Ngày hôm nay thay bằng đi chơi trung tâm thành phố như hôm qua thì cả lớp quyết định sẽ tới các vùng nông thôn, tìm hiểu về cuộc sống của họ.
Không khí ở đây thật trong lành, dễ chịu hơn ở thành phố rất nhiều. Mỗi đứa trong lớp đều đi tìm cho mình những thú vui riêng. Đứa thì đi chơi với các em nhỏ, tốp thì vô mấy vườn trái cây để trộm, đứa thì xuống đồng cày với bà con. Còn tôi và Huy thì lại khác. Hai đứa chúng tôi tìm một nơi yên tĩnh, đúng hơn là chân núi. Vừa có cây , có chim, có suối. Nếu như trong văn học thì đây chính là " Thi trung hữu họa, thi trung hữu nhạc". Ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, tôi ước gần nhà cũng được như thế này thì tốt biết bao.
- Nè! Sao mấy hôm nay ít nói thế?- Đúng vậy! Mấy hôm nay thấy Huy khá là khác so với thường ngày,ít nói và ít trêu chọc hơn nhiều.
- Tôi lớn rồi chứ đâu còn trẻ con như cậu đâu!
- Cậu! Tôi cũng lớn rồi chứ bộ!- Gì chứ, Huy hơn tôi có 2 tháng 12 ngày chứ mấy, nếu cậu ấy lớn thì tôi cũng phải như vậy chứ!
- Ồ!Lớn rồi mà còn sợ ma!
Quả thực, cậu ấy không trêu chọc thì thấy chán và thiếu thiếu cái gì. Nhưng đến khi bị trêu thì máu cứ dồn hết lên não.Đang định đứng dậy đánh cậu ta thì Huy đã nhnh chân chạy trước một bước. Vậy là hai chúng tôi rượt đổi nhau cho tới khi cô giáo vô can mới thôi.
Cứ thế, chuyến đi chơi của cả lớp đã kết thúc trong niềm vui và nụ cười. Giờ đây trở về Hà Nội ai ai cũng cảm thấy tiếc nuối, tôi cũng vậy nữa. Tại đây đã in hằn rất nhiều kỉ niệm của chúng tôi. Cùng nhau tắm biển, ăn cơm, tham quan, ngủ,...
Vừa về tới nhà, tôi đã chạy ùa vào trong để tặng cho mẹ chiếc áo ấy. Chắc hẳn mẹ phải nhớ tôi lắm đây! Vì sao? Vì tôi cũng nhớ mẹ mà!
Bây giờ kì nghỉ hè đã coi như gần hết, mọi thành viên trong lớp đều lo học hành cả rồi. Vì lên lớp 9 đâu còn nhởn nhơ được như năm vừa rồi nữa. Còn thi tuyển cấp mà. Tôi cũng lấy điều đó làm lo lắng. Nhưng tên Huy kia thì chứng nào tật nấy, không lo lắng gì hết. Mỗi ngày đều đi chơi như là đã học xong rồi. Nhưng cũng phải thừa nhận dù cậu ấy không học , lúc đi thi đều được giải và điểm cao ngưỡng. Trong khi tôi thì học thì may ra, không học thì trật!