Bồ Công Anh Năm Ấy

Chả mấy chốc đã 4 tháng trôi qua, mọi kì thì của chúng tôi kể ra cơ bản cũng đã hoàn thành hết. Giờ chỉ cần ra hết quả tuyển sinh nữa là được. Năm học này thực là năm học rựa rỡ nhất trong 9 năm học của tôi. Giải nhất môn Vật Lí cấp huyện, giải nhì môn Văn cấp tỉnh, tổng kết được 91. Ban đầu tôi cũng không ngờ bản thân lại làm được như vậy, khi nghe cô Thanh thông báo về điều đó tôi vui đến nỗi mà quay ra đập hết sách vở xuống dưới sàn rồi nhàu tưng tưng ý chang một con điên. Nhưng cuối cùng Huy vân là người xuất sắc nhất. Thủ khoa hai mốn Toán và tiếng Anh cấp Tỉnh, giải nhất IOE cấp quốc gia, còn điểm tổng kết thì lại có 73. Cũng đúng thôi ngoài hai môn kia thì cậu ấy có học gì nữa đâu, kể cả lúc thi học kì môn văn được có 4,5 mà cũng chả ý kiến gì.
Cái nắng mùa hạ khiến cho mọi vật ủ rũ và mệt mỏi. Và loài người chả không ngoại lệ. Cứ mỗi lần lết xác về nhà hay đến lớp, người là cứ đầm đìa mồ hôi. Đã vậy còn không được nghỉ nữa chứ. Chả hiểu mấy bữa này con Nhiên nó ăn gì mà khó tính cực kì. Đứa nào trong lớp mới hé miệng hay nằm up trên bàn là ý răng nhe cây thước sắt kia ra làm cho ai nhìn cũng phải sợ.
" Nè ra về đi ăn kem đi, tôi bao"
Đang ủ rũ, mệt mỏi trong người bỗng từ kem được nhắc đến khiến hai con mắt của tôi sáng rực lên.
" Thật nha?"
"Ừm"
Đúng thật là chỉ có người bạn tốt này mới hiểu được tôi thôi! Mà kể ra cũng là, những thời gian sau này Huy tốt, quan tâm, chia sẽ với tôi hơn rất nhiều. Thậm chí nhiều khi bị tôi đánh trên đầu mà cũng chỉ xoa xoa rồi cười, trong khi lúc trước thì chắc chắm rằng sẽ nhảy lên và đánh tôi gấp 10 lần ấy chứ. Đôi khi ngồi một mình nghĩ lại, bản thân nghĩ chắc Huy bị chấn động não ấy chứ! Tự nhiên tốt với hiền đột xuất, ai mà không nghi ngờ!
" Nè Huy! Sao dạo này cậu hiền vậy?"
" Bộ bình thường tôi không hiền hả?"
" Uk, bình thường cậu dữ như cọp cái, í nhầm cọp đực á"
" Cậu là bạn tốt của tôi, không hiền với cậu chả nhẽ đi hiền với ma à"
Đúng là vậy! Cứ mỗi lần tôi hỏi Huy vì sao cậu ấy lại thay đổi như vậy thì câu trả lời y chang như trên luôn, hỏi nhiều cũng chán nên thôi kệ, tốt với mình thì bản thân được lợi chứ có thiệt hại gì đâu.
Vậy là ngày tổng kết đã tới, sau khi làm lễ ở ngoài sân trường chúng tôi nhanh chóng chạy vào lớp. Phải! Mọi người đi vào không phải là để nhận phần thưởng hay là háo hức cho buổi liên hoan. Cùng cô giáo ôn lại chuyện xưa, cùng nhau nhớ về những kí ức nay đã thành quá khứ. Chính là những lần cô mắng, ghi vào sổ đầu bài. là những buổi trưa hè đi trộm ổi và mía. Là những lúc cùng nhau học, cùng nhau đi chơi. Một năm học tuy có cả nụ cười, có cả niềm vui lần nước mắt và sự đau thương. Nhưng khi cùng nhau ôn lại, khó có ai có thể kiềm chế được giọt nước mắt đang rơi. Nhớ lắm chứ! Tôi chỉ biết ngồi và nước mắt cứ rơi. Ước gì thời gian có thể quay lại, để chúng tôi có thể trở về với những kí ức ấy mãi. Cô Thanh cũng không nhịn được mà đã khóc, ai nấy dù đang rơi lệ nhưng vẫn lại an ủi cô.

Một năm học kết thúc. Thời gian trôi qua thật là anh đúng không? Nhưng tôi không hề muốn chút nào!
*********************************************************
Tối hôm nay, Huy hẹn tôi ra công viên Royla lần trước nhưng không nói rõ nguyên nhân. Nghĩ bụng sắc mặt của cậu ấy mấy ngày gần đây không được tốt nên tôi cũng xin mẹ đi. Thật sự không hiểu sao những ngày gần đây, Huy rất hay thở dài và thỉnh thoảng còn nhìn tôi chằm chằm nữa chứ. Hay là cậu ấy lo lên cấp 3 không học được cùng lớp với nhau? Nhưng điều đó cũng không quan trọng, chúng tôi vẫn mãi là bạn thân của nhau mà.
Vừa đến nơi đã thấy Huy đứng ở chỗ hẹn rồi, trông tối nay cậu ấy khá là bảnh nha. Từ trên xuống dưới đều là một cây đen sì, ngay đến cả cái casino trên tay cũng đen nốt.
" Sao đến muộn vậy?".
" Gớm! Có 10 phút thôi mà"
" Được rồi! Đi chơi thôi"
Vừa nói xong, cậu ấy kéo tôi đi thơi những trò mà theo ý thích của tôi. Thật là lạ Huy không ép tôi phải vô nhà ma hay tàu lượn siêu tốc nữa, mà tôi muốn trò nào thì cậu ấy đều mua vé và chơi tuốt. Nghĩ cũng lạ. Hay vì dậy thì rồi nên học được tính ga lăng ta? Vậy thì tôi quả sung sướng rồi!
Hết trò này rồi qua trò khác, tối hôm nay thật là vui. Cứ chơi mai cho đến khi người cả hai đẫm mồ hôi, ngồi xuống bên chiếc ghế đá để Huy đi mua nước.
" Vui chứ?"
Vừa mở chai nước tu một mạch, vừa gật đầu thay cho trả lời. Một lần nữa không gian cứ thế mà chìm trong sự yên lặng cho đến khi cậu ấy mở lời.
" Trang này!"
" Hừm"

" Tôi...tôi...tôi..."
" Trời ạ! Cậu sao? Nói xem nào". Đúng thật là, Huy thường ngày đâu có nhút nhát như bây giờ đâu, chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy phải rụt rè, lắp bắp như hiện tại.
" Tôi sắp phải đi rồi"
" HẢ! Thôi! Đừng đùa chứ"
" Tôi không đùa, tôi nói thật đấy"
" Nhưng mà đi đâu chứ"
" Tôi sẽ đi du học"
" Hahaha, thôi nha cậu đừng đùa".
" Thật đấy, đây là giấy báo nhập học của trường bên Mĩ gửi về". Vừa nói Huy vừa lấy trong túi ra một tờ giấy nó ghi rõ ràng: Giấy báo nhập học.
" TÔI ĐÃ BẢO KHÔNG ĐƯỢC ĐÙA THEO KIỂU ẤY MÀ".
Làm sao có thể kìm nén được chứ? Sau khi nhìn tớ giấy ấy xong, cảm xúc của tôi như trỗi dậy mãnh liệt và nó khiến tôi phải hét toáng lên. Từng giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

" Trang à! Cậu bình tĩnh lại được không?"
Nói xong, Huy ôm ngay vào trong ngực mà vuốt ve sống lưng đang run theo tiếng nấc nghẹn.
" Sao không nói với tôi sớm hơn?"
" Tôi không đủ can đảm để nói"
Một lần nữa, không gian im lặng lại đến, giờ đây chỉ còn tiếng nấc nghẹn của một cô gái nhỏ đang trong vòng tay của một chàng trai mà thôi. Đến nỗi tiếng gió khi rít qua vẫn có thể nghe được.
Tôi buồn lắm, cả đau nữa. Một người bạn thân sắp rời xa chả nhẽ vui được hay sao chứ? Nhưng bây giờ tôi như thế này thì liệu sẽ làm được cái gì? Càng khóc tôi biết Huy sẽ không nỡ mà đi
" Bao giờ...hức...cậu đi...hức...và đi bao lâu..."
" Ngày mai 6h sẽ đi, còn đi bao lâu thì tôi không biết"
Thoát ra khỏi bờ ngực kia, tôi cô gắng kìm nén những giọt nước mắt nhưng sao không được. Chúng cứ thế mà rơi xuống, mặc cho tôi quẹt bao nhiêu lần cũng không xong.
" Ngày mai tôi sẽ tiễn cậu..."
" Không cần đâu, sợ nhìn thấy cậu như vậy tôi không đủ can đảm mà đi mất"
"Nhưng..."
" Không nhưng nhị gì nữa. Nào về thôi"
***********************************************
Huy:

[ Dù bên ngoài tôi có vẻ rất vui nhưng làm sao trong tâm hồn tôi được như vậy. Tôi cũng đau lắm chứ! Để rời xa một người bạn đồng thời cũng là người con gái mà tôi thích liệu có dễ dàng hay không? Thực ra thân thế của tôi không giống như bao đứa trẻ khác. Vốn là con trai duy nhất và đồng thời cũng là người thừa kế của một tập đoàn nên từ nhỏ tôi đã phải học và học. Khi mà ba mẹ tôi về, không phải tôi đi du lịch với họ mà là do tôi không chịu đi du học nên họ đã nhốt tôi vào phòng không cho bước ra. Nhưng cuối cùng, ông ta- ba tôi đã đem Trang ra để làm vật uy hiếp khiến tôi không đồng ý cũng phải gật đầu. Những ngày sau đó, tôi tốt với con heo ngốc ấy là để mong rằng có nhiều thời gian bên cạnh cậu ấy hơn, được nhìn thấy nụ cười mà tôi cho là đẹp nhất.]
************************************************
Nằm trên giường nhưng lòng tôi không khỏi nghĩ về Huy, càng nghĩ nước mắt rơi càng nhiều, lòng cũng vì thế mà nấc nhiều hơn. Cứ như vậy cho đến khi chìm vào giấc ngủ không hay. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi cảm thấy thật là mỏi mắt và hơi nhức nhối trong người. Như một thói quen tôi nhìn về chiếc đồng hồ quen thuộc, vậy là đã 5h45 rồi... Mà khoan, chẳng phải là 6h bay hay sao? Mà bây giờ đã 5h45 rồi. Thôi chết! Chả nghĩ ngợi gì nhiều, tôi cầm ngay vì tiền tiết kiệm ra ngay ngoài đường để tới sân bay. Bình thường vốn rất sợ tốc độ nhanh nhưng giờ đây nhìn thấy đi với 80km/h sao tôi vẫn thấy thật chậm. Miệng không ngừng kêu bác tài chạy nhanh lên.
Vừa tới nơi, tôi nhanh chóng chạy vào trong. Nhưng sân bay đông như vậy tôi biết tìm ở đâu đây. Gặp một cô gái trẻ tôi vội hỏi, xong chạy theo sự hướng dẫn ấy.
" Huy à! Minh Huy cậu ra đây". Tôi cố gắng kêu thật là lớn hi vọng rằng cậu ấy có thể nghe thấy mà quay lại.
" Tên Huy ngốc, cậu ở đâu?'
" Huy ơi!..."
Nhưng gọi mãi vẫn chỉ là sự vô vọng mà thôi, chỉ có tiếng vọng lại của chính tôi. Huy! Rốt cuộc cậu ở đâu chứ? Làm ơn! Ra đây đi mà!Bỗng có một giọng nói từ sau lưng tôi:
" Cháu gái, có chuyện gì sao?"
" Bà ơi! Bà tìm giúp cháu với, bạn cháu...sắp đi Mĩ rồi"
" Cháu gái! Con trai bà cũng đi Mĩ và chuyến bay đã cất cánh rồi. E rằng giờ này bạn cháu đã ngồi trên máy bay, thôi cháu đừng buồn"
Nói xong, bà lão cũng đi ra ngoài. Sân bay ngày một thưa thớt dần. Cảm giác như mọi thứ xung quanh tôi sụp đổ hoàn toàn. Bước những bước khó khăn ra khỏi đó.
Đến cánh đồng bồ công anh, nơi năm ấy chúng tôi đã gặp và trở thành bạn của nhau. Nơi in dấu những kỉ niệm đẹp, nơi 2 đứa cũng nhau vui đùa, nơi đã hằn sâu trong con tim của tôi. Nhìn những cánh hoa bồ công anh cứ bỏ lại đất mà bay theo gió. Phải chăng Huy cũng vậy? Bỏ lại tôi và đến một nơi xa xôi. Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, long như thắt lại từng hồi. Đau!Khó chịu lắm. Liệu đến bao giờ cậu mới trở về đây Minh Huy? Hay mọi kí ức, kỉ niệm đều đã là dĩ vãng! . Nơi đây phải chăng sẽ kết thúc, trở thành một quá khứ tốt đẹp, tất cả đều trở thành bồ công anh năm ấy...
__Hoàn__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận