Bồ Công Anh Năm Ấy

Những tia nắng bắt đầu của mùa hè chiếu xuống mặt đất, vạn vật cũng có sự thay đổi rõ rệt. Cây cối giường như cùng gồng mình lên để chống chọi lại cái nắng ghê gớm trong thời gian sắp tới.Tiếng ve kêu râm ran suốt đêm hè. Những chú ve cứ ca lên những bài ca chào đón mùa hè mà không bao giờ ngừng. Dù bạn có đến bất kì một ngóc ngách nào, bạn cũng có thể nghe thấy tiếng ve kêu. Những chú ve còm cõi, kêu đến khi kiệt sức mà chết đi. Cuộc sống của chúng tuy ngắn ngủi nhưng lại đem lại niềm vui cho mọi người. Mỗi sáng sớm, khi vừa mở mắt, ta đã nghe tiếng ve kêu râm ran. Ve kêu nhiều quá đôi khi làm ảnh hưởng tới con người, nhưng không có tiếng ve thì chưa phải là ngày hè. Sân trường tôi, những đóa phượng bắt đầu chớm nở trên những tán lá xanh mướt báo hiệu mùa hè đã đến. Lớp 8A chúng tôi rất háo hức cho kì nghỉ hè này, nhưng điều khó khăn cả lớp phải trải qua chính là kì thi học sinh giỏi và thi học kì.
Tôi và huy cũng vậy, dạo này cậu ấy thường xuyên đến nhà và cùng tôi học bài. Về vấn đề hoc kì thì tôi không lo lắm, chỉ lo mỗi môn Toán thôi! Trong thời gian này tôi tập trung cao độ cho môn Văn vì đó là môn học tôi sắp sửa thi học sinh giỏi. Còn Huy thì ngược lại hẳn tôi, cậu ấy thi Toán. Ngoài thời gian học cho mình thì Huy kèm tôi học toán còn tôi kèm cậu ta học Văn.
"Nè! Bài toán dễ thế mà cậu làm như vậy hả? Làm lại nhanh lên!" Vừa nói cậu ta lấy tay cốc vào tôi rõ đau nhưng tôi không dám phản kháng dù sao đó là "thầy giáo nhí" của tôi, hơn nữa mẹ mà biết là chết. Đành chịu một cục tức mà làm bài.
" Bài này chỉ mới nâng cao chút thôi sao lại tịt thế này! Làm tiếp."
"Trời ơi! Chịu động não chút đi."
1 tiếng sau......
"Lớp 8 rồi mà còn viết sai chính tả hả?" Lần này tôi cũng trả thù lại cậu ta bằng cách y chang lúc nãy, giờ tôi mới biết gõ lên đầu người khác có cảm giác khoái thật.
"Rốt cuộc cậu viết văn hay là viết truyện cười vậy " . Phải nói là Huy viết văn cực kì tệ luôn. Thử nhé, đề văn là chứng minh câu nói "Một nhà nghệ sĩ chân chính phải là nhà nhân đạo từ trong cốt tủy " mà cậu ta viết:" Trong tất cả nhận định mà em đọc, em thích nhất là câu"Một nhà......cốt tủy". Đúng là như vậy, công viêc của một nhà nghệ sĩ cũng như là một bác sĩ, đều phải biết trong tủy của con người chứa gì. Để từ đó nghệ sĩ mới viết được bài văn hay....". Mọi người thử hỏi như vậy có tức không chứ!
Giờ đây, mỗi khi đến lớp là tất cả mọi người đều phải học nghiêm chỉnh. Chắc là ba mẹ ai cũng bảo:"Nếu con cuối năm đạt thành tích cao, ba mẹ sẽ cho con đi du lịch" thế nhỉ. Nhưng mẹ tôi thì lại khác, me bảo tôi cô gắng học hành cho thật tốt rồi mẹ sẽ thưởng nhưng tôi học không phải vì phần thưởng ấy, tôi học vì để cho mẹ an tâm và vui lòng thêm thôi. Không khí lớp học giờ đây thật tĩnh lặng, trầm lắng chứ không phải là những giọng nói, phá phách như ban đầu. Nhưng ai ai cũng phải chịu vì sau kì thi quan trọng này chúng tôi sẽ được vui chơi thỏa thích.
Hôm nay là ngày mà tôi lo lắng nhất. Phải! Chính là ngày mà chúng tôi thi học sinh giỏi cấp thành phố. Ai nấy đều lo lắng nhuwg cái tên Huy kia vẫn cứ nhởn nhơ, chả có lấy một thái độ là lo lắng gì hết. Hỏi thì cứ bảo là lo gì, lo mà xấu đi à! Đôi lúc tôi ước được như cậu ấy, chả lo lắng gì trước mọi việc. Trước khi đi thi mẹ đã nấu cho tôi một bữa ăn tuy không cao sang nhưng thật là ngon, xong xuôi mẹ lại đưa cho tôi một lá bùa may mắn bảo là mẹ vừa xin trên chùa. Tuy tôi không tin vào mấy chuyện may mắn ấy nhưng cũng cầm cho mẹ vui.
Bước vào phòng thi, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi vào chỗ như số báo danh của mình. Giám thị đã bắt đầu phát đề. Tôi bắt đầu đọc chúng. Trời! Sao khó vậy chứ? Đó là câu thốt lên đầu tiên khi tôi nhận được đề. Lớp 8 mà sao lại khó vậy? Không nghĩ ngợi lung tung nữa, tôi bắt đầu vạch ra từng ý để viết. Không khí trong phòng thật căng thẳng, ai cũng cúi mặt mà làm. Năm bài văn mà chỉ có 120 phút, tôi cứ viết mà không có thời gian để thở luôn. Hai tiếng ngắn ngủi trôi qua, tôi không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy. cũng may là bài cuối tôi kịp gói lại nên vừa đánh trống là tôi cũng đặt dấu chấm hết bài. Cảm giác giờ đây như tống được một gánh nặng đi . Dù vậy nhưng tôi cũng khá lo về bài làm của mình, lỡ trật thì mẹ sẽ buồn vì tôi lắm. Bất chợt tôi nhớ đến Huy, không biết cậu ấy làm có ổn không nhỉ? Nghĩ bụng tôi liền chạy vội khỏi phòng thi, ra sân trường tôi thấy cậu ta đang đứng dưới gốc cây bàng, tôi chạy tới đó đập vai và hỏi:
"Ê! Làm bài được không?"
"Xí! Còn phải nói, tôi làm lúc nào chả được. Không khóe thủ khoa luôn chứ!" Lại kiêu ngạo nữa rồi! Lúc nào cũng vậy, chả lo lắng gì hết.
"Mà cậu làm ok chứ" Huy hỏi lại tôi.
" Tôi......."
"Thôi! Nhìn cái mặt thì tôi cũng biết rồi, chắc lại làm không được chứ gì?" Tôi chưa kịp nói xong thì cậu ta đã nhảy xổm vào mồm tôi mà nói.
" Hừ! Cậu!"
" Thôi! Đi ăn mừng vì thi xong đi, để tạ lỗi hôm nay tôi mời ok không?"
" Được á! Đi thôi nào!" Vừa nói tôi kéo tay Huy đi thật nhanh, lúc nào cũng vậy, chỉ cần tôi buồn là cậu ấy lại mời tôi đi ăn kem. Giống như một phép màu vậy, ăn xong là tôi hết chán, hết buồn luôn.
3 ngày sau........
Sáng nay, ai ai trong lớp cũng đều háo hức. Vì sao ư? Đơn giản vì hôm nay là ngày mà thông báo kết quả kì thi vừa rồi. Mới sáng sớm, lòng tôi đã nôn nóng vô cùng nhưng nhìn cái tên bên cạnh tôi thì cứ nhởn nhơ và bảo rằng chắc chắn sẽ được thủ khoa. Tôi mong trật cho biết mặt. Vừa chỉ mới ra chơi, thầy An đã đi dán kết quả tại bảng tin, nên tôi vội lôi cả Huy xuống để xem. Học sinh đông như kiến, dò mãi tôi mới vô được. Để xem nào! Rốt cuộc tên tôi ở đâu chứ? Đang dò bỗng tôi thấy tên Trần Hoàng Minh Huy, vội đưa tay sang hàng điểm số. Cái gì chứ? 19.75/20 sao? Thủ khoa sao? Không thể nào! Chắc là nhiều tên như thế! Tôi vội xem lại đúng là chỉ có mỗi tên ấy thôi. Nhìn sang Huy, tôi thấy cậu ta cười còn tươi hơn cả hoa, nhìn tôi có vẻ đắc chí làm chứ.
Vội nghĩ đến mình, tôi vội tìm tên. Dò mãi. À! Đây rồi! Đưa ngón tay trái sang bên phải. Tôi không thể tin vào mắt mình nữa! Tại sao? Tôi làm như vậy mà được.......Giải Nhất! Tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình mà hét lên rồi ôm Huy ngay giữa hàng trăm con mắt khác. Vừa ôm tôi vừa hét: " Tôi đỗ rồi! Giải nhất luôn đó!"
Sau khi sực tỉnh ra, tôi mới thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn tôi, tôi là diễn viên hay sao chứ? Vội đứng tách người cậu ấy ra rồi lôi lên lớp. Vừa lên đến nơi, tôi thấy ai cũng mừng rỡ, mọi người đều thi đậu hết. Quả thực là công sức của cả lớp bỏ ra thực không uổng. Giờ chỉ còn kì thi học kì nữa là nghỉ tẹt ga. Nhưng kì thi này tôi không lo cho lắm vì chỉ kểm tra lại các kiến thức đại trà thôi. Tôi vui lắm. Chạy về báo tin cho mẹ, mẹ cười và ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc tôi mà nói:" Con yêu! Con giỏi lắm". Thoáng tôi thấy trên môi mẹ là nụ cười thật tươi mà lâu lắm rồi chưa có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui