Sau khi làm theo hướng dẫn của các chú nhân viên khách sạn, chúng tôi vội cất hết hành lí vào phòng rồi chạy ùa ra biển. Phải công nhận ở đây thật dễ chịu, dù là mùa hè nhưng nắng không hề gay gắt, chứ không phải là tiết trời oi bức như ở Hà Nội.
Đặt bàn chân vào làn nước biển mát rượi, dang đôi tay và nhắm mắt lại, tôi tận hưởng những món quà quý giá mà thiên nhiên ban tặng cho nhân loại. Ước gì ở Hà Nội cũng có những nơi như thế này thì tốt biết mấy. Đang hưởng thụ những phút giây ấy, bỗng từ sau lưng có ai đập vào vai tôi :
- Ê! Làm gì như con điên thế? - Chả cần quay lại tôi cũng thừa biết chủ nhân của lời nói ấy là ai. Cái giọng đó dù bị viêm họng thì tôi cũng nhận ra là của Huy.
- Kệ tôi. Quan tâm làm gì.
- Thôi ra kia chơi! Cứ đứng như con tự kỉ thế! - Chưa để cho tôi phản ứng, cậu ấy đã kéo tôi ra ngoài kia. Vậy là cái quần ướt hết trơn rồi còn đâu.
Vừa ra tới đó, đập vào mắt tôi chính là hình ảnh lớp đang chơi rất vui vẻ với nhau nhưng quần áo, đầu tóc thì không còn chỗ nào là khô hết. Đứa thì lặn, đứa thì bơi, dìm đầu nhau xuống. Nếu đã xác định là " tắm biển" kiểu này sao chúng không thay đồ để tôi thay theo chứ. Chưa kịp định thần lại, cánh tay lại một lần nữa bị đám kia lôi ra mà vứt xuống biển. Ngước lên vuốt mặt. Giờ tôi cũng như chúng rồi chứ đâu. Dù gì cũng ướt thôi cho ướt nốt luôn. Hết chơi tay không, chúng tôi lại chuyển qua chơi bóng. Rất là vui!
Cứ thế cho đến khi cô giáo phải dùng loa cỡ lớn để kêu vô. Ăn xong, đứa nào đứa nấy lên giường ngủ. Mỗi tổ một phòng, không giống như khách sạn bình thường, phòng ở đây công nhận lớn thật! Nam một giường nữ một giường cứ thế mà ngủ lăn quay như heo!
Không biết chúng tôi lúc nãy có ăn nhắm thuốc ngủ không nữa mà thiếp đến 6 giờ tối. Vậy là hoàng hôn trên biển đã hết cơi hội để ngắm. Ai ai cũng lấy làm tiếc về điều đó. Nhưng có lẽ do cô Thanh hiểu được điều đó nên đã nói:
- Các em đúng là ngốc quá! Ta còn ở đây 2 ngày nữa mà!
Sau khi nghe cô nói xong, hai mươi mấy đứa mà như một đứa, đều đồng thanh lên một câu " Ờ ha !". Nhìn mặt chúng tôi một lượt, cô cười mỉm. Chắc tại mặt đứa nào cũng ngẩn ra thành ngu luôn.
Mỗi đứa chén hơn hai bát cơm xong thì đều chạy ra để đi dạo biển. Cảnh tượng thật là đẹp, đặc biệt là vầng trăng sáng ngời kia. Mọi thứ đều lung linh, huyền ảo. Và trên cái nền ấy có những "thiên thần nhỏ" đang vui đùa. Chạy trêu đùa cho đã, cả lớp bắt đầu ngồi thành vòng tròn , ở giữa còn đốt lửa do khí hậu bây giờ khá là lạnh.
- Ê! Thi kể chuyện ma đi, coi đứa nào kể hay nhất!
- Đúng rồi đó!
Sau khi bàn bạc thống nhất với nhau, cả lớp quyết định cùng nhau kể chuyện kinh dị. Thằng Nguyên” mồm dẻo” phải thuyết phục mãi thì cô mới chịu ra chơi.
Bắt đầu ngồi thành hình vòng tròn. Định đứng dậy xin vào phòng do tôi cực kì yếu tim luôn, kiểu này mà nghe ma quỷ nữa chắc tim rớt mất. Bỗng Huy ghé sát, nói nhỏ vào tai tôi:
- Lên cẩn thận nha! Khách sạn này từng có người chết đó
- Sao cậu biết chứ? – Dù trong lòng sợ nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi lại cậu ấy
- Mẹ tôi bảo vậy mà! Đặc biệt là tối thường hay đi giết các cô gái trẻ đó
Giọng cậu ta càng lúc càng đáng sợ khiến cho chân tay tôi phải run lên. Thôi đành ở lại vậy! Lá nữa tìm cách để bịt tai cũng được mà!
Ngồi khoanh chân lại, sau một hồi cả lớp” nhường nhịn” lẫn nhau thì cuối cùng đã tìm ra người kể đầu tiên. Không ai khác chính là Mạnh”vịt đực”. Nó bắt đầu đứng dậy và giới thiệu y như là người thắng cuộc trong “ Hãy chọn giá đúng” vậy!
- Xin chào tất cả các bạn, mình là Mạnh, chắc hẳn mọi người đã biết đến mình bở vẻ “đẹp trai” và giọng nói” cuốn hút”. Và hôm nay, được tập thể lớp 9A “mời” làm người kể chuyện đầu tiên, tớ rất vinh hạnh. Mong mọi người cho một tràng pháo tau để cổ vũ tinh thần cho tớ ạ! À quên để đảm bảo câu chuyện được lọt hết vào tai mỗi người nên tớ đề nghị các bạn không được bịt tai hay đeo phone! Thanks !
Sau đó chính là màn vỗ tay rất chi là nồng hậu từ “khán giả”. Nhìn mặtđứa nào đứa nấy đều phấn khởi, vui mừng chưa kìa. Trong khi tôi thì mặt mày méo mó. Nhìn lên Huy, thấy cậu ta đang cười rất chi là khoái chí, còn tỏ vẻ trêu tức tôi nữa chứ. Bực quá, ném luôn cái phone trong tay vừa mới mượn được vào người tên đó.
- Đó là một đêm bão tố. Một người đang điều khiển xe thì thấy có một cô gái đứng bên lề đường. Người này quyết định cho cô đi nhờ một đoạn về nhà. Tuy nhiên, khi vừa đến nơi, người lái xe quay lại thì thấy cô gái đã biến mất. Để chắc ăn, người lái xe gõ cửa để xem có ai không và chắc chắn cô gái đã vào trong. Nhưng sau đó bố mẹ cô gái bước ra và nói rằng con họ đã…mất được vài năm rồi... Do nghi ngờ lời nói kia của 2 người đó, người điều khiển thản nhiên ra xe không chút sợ hãi nào. Đang đi trên đường, nhìn qua gương bỗng anh ta thấy cô gái lúc nãy đang ngồi phía sau với nụ cười rất kinh dị. Máu từ khóe mắt cứ thế mà rơi xuống. Cô ta tiến gần hơn và....
- THÔI ĐI! ĐỪNG KỂ NỮA!!!
Chưa kịp cho Mạnh kể xong, tôi đã đứng phắt dậy, mặt đầy mồ hôi. Thú thực lúc nãy tới giờ tôi cứ cố gắng không để chữ nào lọt vào tai. Muốn lấy tay bịt nhưng hai cánh đều đã bị tên Huy dở người kia cầm chặt lấy. Vừa ngồi vừa rung. Nhìn ra ngoài kia, sóng thì vỗ ầm ầm, đã thế còn có tiếng con chim gì cứ kêu lên, gió thì rít theo sóng biển. Thử hỏi làm sao mà không sợ được chứ!
- Hahaha Trang ơi là trang...
- Ôi trời ơi hahaha...
- Trang à! Cậu nhát quá đó hahaha..
- Đồ thỏ đế...hahaha...
Giờ đây nhìn xung quanh đều là tiếng cười đùa kể cả cô giáo cũng đang cười ngắt nghẻ. Tên Huy thì khỏi cần bàn, có khi là đứa cười lớn nhất ấy chứ. Làm gì mà cười dữ vậy? Chỉ là tim” không được tốt thôi mà”!
- Mọi người thôi!
Dường như nhận thấy sự bối rối và khuôn mặt đỏ bừng của tôi, cô Thanh bắt đầu nén cơn cười lại, ngăn bọn kia không chế diễu tôi nữa
- Thôi nào các em...đừng trêu Trang nữa nào!
- Nhưng cô ơi, bạn ấy buồn cười quá à hahaha...
- Đúng đó cô hahaha
Tưởng là tôi được thoát thân nhưng ai ngờ chúng còn cười lớn hơn nữa. Tên Huy thì đứng dậy giữa lớp mà nói:” Các bạn ơi, Trang của chúng ta bị yếu tim” làm cho đám kia một lần nữa cười phá lên. Ước gì bây giờ có cái hố cho tôi chui xuống cho đỡ nhục có phải hơn không!
Sau hơn 10 phụt bị đưa lên thớt với mục đích trêu chọc thì cuộc sống của tôi đã trở lại. Sau vụ việc ấy, cái trò” Kể chuyện ma” đã được cô giáo bãi bỏ. Cả lớp dần chuyển sang tiết mục “ Văn nghệ”
Như một quy luật, cứ hễ mà có hát thì ê rằng người biểu diễn chính là Huy. Đơn giản vì cậu ấy hát hay, đến tôi còn phải thừa nhận. Sao cậu ấy có thể sở hữu một giọng hát tuyệt vời đến thế. Lúc mạnh thì mạnh, lúc yếu cũng được , lúc tha thiết thì ok nốt. Điều này khiến cho bao đứa phải ghen tị. Và giờ đây, mở đầu cũng chính là Huy, giọng hát ấy từ từ cất lên:
“It's been a long day without you my friend
And I'll tell you all about it when I see you again
We've come a long way from where we began
Oh I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again...”
Dường như mọi người đều chìm trong giọng hát tuyệt vời ấy, đến nỗi khi bài hát kết thúc, ai nấy đều còn như là đang nghe.
Chă mấy chốc đã hơn 11 giờ đêm, dù không muốn nhưng chúng tôi đành phải quay về khách sạn ngủ. Do ám ảnh chuyện mà Huy kể lúc nãy nên tôi đành phải xin nằm giữa Hoa và Đan.
Ngoài kia, mỗi lúc trăng càng lên cao. Ánh trăng ờ ảo rọi chiếu muôn vật, chiếu vào những căn phòng – nơi có các “quỷ vương 9A” đang say nồng giấc ngủ. Sóng biển cứ xô ập vào bờ, gió mỗi lúc mạnh thêm...