Anh buông nó ra, bàn tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Linh:
- Đáng lẽ anh nên gọi em là cô bé mít ướt.
Nó ngước mắt ra vẻ đanh đá:
- Thế thì anh được làm chàng tiều mà nàng công chúa mít ướt xinh đẹp chọn rồi đấy.
- Ừ, làm chàng tiều cũng được.- Anh nháy mắt khiến Minh Linh phì cười.
- Vậy mình cùng cố gắng nhé! Năm nay mình sẽ cùng tốt nghiệp.
Đứng dậy, Minh Linh bắt đầu thu dọn.
- Mùa hè năm sau sẽ cùng tốt nghiệp.- Anh lặp lại trên môi hiện lên một nụ cười, cúi người giúp nó.
Minh Linh đeo tai nghe lẩm nhẩm theo lời bài hát, đôi mắt căng tràn tình yêu. Anh nhoẻn cười, đứng yên nhìn nó thật lâu. Minh Linh cầm lấy chiếc ghita ngay bên cạnh, đưa tay phải lên bên ngực như kiểu ca sĩ đáp lại fan hâm mộ rồi nhanh thoăn thoắt đánh nên giai điệu trầm bổng.
Close your eyes, give me your hand, darling.
Do you feel my heart beating.
Do you understand
Do you feel the same
Am I only dreaming
Is this burning an eternal flame.
*
I believe
It's mean to be, darling
I watch you when you are sleeping
You belong with me
Do you feel the same
Am I only dreaming
Or is this burning an eternal flame
*
Say my name
Sunshines through the rain
A whole life so lonely
And then you e and ease the pain
I don't want to lose this feeling...
Không ai nói ai, anh và nó nhìn nhau mỉm cười cùng hoà giọng.
**
Ding...
Bước ra khỏi thang máy, Duy Linh tự hỏi bác bảo vệ mà anh vẫn thường hay " đút lót" đi đâu mất. Lần đầu tiên mon men tới đây anh đã bị bác bảo vệ rệt chạy khắp nơi. Hôm nay bác đi đâu mất, lại có khối người " tự kỉ' mò lên sân thượng Ha La mất thôi.
Duy Linh dừng bước trước cánh cửa thông ra ngoài, trên đó đang có người. Anh nghe thấy cả tiếng cười, rất quen. Tự nghĩ mình quá tò mò, anh lắc đầu định quay xuống thì tiếng hát vang lên.
Giai điệu này, giai điệu của Eternal Flame, anh từng rất yêu thích nó. Duy Linh bước xuống cùng lúc với giọng nam cất lên, rất ấn tượng. Xem ra trên kia là có đôi, mà lạ, sao anh cứ thấy giọng ai đó rất quen.
Duy Linh lại trở ngược lên trên và khẽ đẩy cửa. Anh nhìn như bị thôi miên vào cô bé đang ôm đàn, với khuôn miệng cười và ánh mắt trong như nắng. Từ ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, cô bé kia chính là Minh Linh- cô học trò tinh nghịch của anh đó sao?
Anh nhìn người đang ở cạnh Minh Linh, một cậu thanh niên chừng đang học đại học. Duy Linh cười, anh khép cửa tự biết mình đang quá đà khi xâm phạm khoảng không gian riêng tư của " đôi trẻ" trên kia, tự nói với chính mình trước khi bước xuống.
" Không thể nhìn bên ngoài được"