7 giờ 30 Nhi đã có mặt ở nhà nó, Minh Linh xin phép mẹ rồi hai đứa “dắt nhau” tới Megastar. Trong lúc Nhi mua vé thì nó nhận nhiệm vụ mua bỏng ngô và nước uống.
Bình thường thì không đông lắm nhưng ai bảo hai đứa dở hơi rủ nhau đi xem phim vào giờ đẹp ngày đẹp, trách sao lại đông? Nhìn bên kia thấy Nhi sắp mua được vé rồi còn nó thỉnh thoảng lại cứ phải thò đầu ra xem còn bao nhiêu người nữa mới tới lượt mình.
“ Có cháy, có cháy
Hỏa hoạn, hỏa hoạn
Có cháy, hỏa hoạn…”
Bất chợt chuông điện thoại của ai đó reo inh ỏi, Minh Linh cũng như mọi người nháo nhác nhìn quanh xem âm thanh phát ra từ đâu. Nhạc chuông đã rõ là kinh dị còn điều chỉnh to không đỡ được, sợ không ai biết mình đặc biệt chắc? ==”
Ơ, nhưng sao nó cứ có cảm giác điện thoại trong túi cũng đang rung nhỉ?
- Này cháu gái!
Minh Linh hơi giật mình nhìn người vừa gọi nó:
- Dạ?
- Sao cháu không nghe điện thoại đi? – Bác gái nhìn nó khó hiểu.
Yup. Minh Linh đánh ực, thấy mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, ý định thanh minh “không phải của cháu” tan thành mấy khói, thò tay vào túi lấy ra vật chứng.
“Có cháy, có cháy
Hỏa hoạn, hỏa hoạn
Có cháy, hỏa hoạn…”
Minh Linh từ bộ dạng “cháu bị oan” chuyển sang “tôi là người vô hình”. Chưa kịp chọn nút nghe điện thoại đã tắt ngúm, lại còn số lạ chứ. ==” Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Ai? Ai đã thay nhạc chuông của nó??? T.T
- Em có mua không? – Chị nhân viên bán hàng cố gắng kiên nhẫn hỏi nó bởi phía sau còn rất nhiều người, chính thức lôi nó khỏi trạng thái “tàng hình quên trời đất”.
- Dạ có.
Cầm đồ uống lại phía Nhi, cái mặt nó đến là thảm thương.
- Trông cậu cứ như là vừa nuốt nguyên cái tông vào miệng ấy. – Nhi đón đồ từ tay nó, giọng tỉnh rụi.
- Không biết đứa nào mò điện thoại của tớ, cài ba cái thứ quỷ dị này. Chắc chắn là lũ quỷ lớp mình. >”