Bồ Công Anh Trong Gió

Giờ Sử.
- Các em hãy cho cô biết "công nghệ" là gì?
Im lặng.
- Không lẽ không ai định nghĩa được cho cô công nghệ là gì?
Im lặng.
- Thôi được rồi, các em hãy cho cô biết nguồn gốc của cuộc cách mạng khoa học - công nghệ?
Im lặng...
- Tóm lại các em muốn gì đây? Học lớp chọn một theo khối A là có thể khinh thường môn của tôi sao?
Lại im lặng...
Nhi thả bút, ngưng công việc tính toán, ngẩng lên nhìn cô giáo, thở hắt ra.
- Cô lại bắt đầu quá trình độc thoại.
- Khổ thân cô!- Nó cũng nhìn lên tích tắc rồi tiếp tục cặm cụi ghi bài cho kịp, sử mà như văn, ghi mãi không thấy hết, sự kiện nối tiếp sự kiện, học vào có mà siêu nhân, nó an phận, nó ứ phải siêu nhân.
Đứa bạn thân nhìn nó từ đâu tới chân rồi gật gù phán xét:
- Càng nhìn càng thấy giống, chẳng trách đồng cảm tới thế, đích thị là cháu Sử.
Nhìn bộ mặt nham nhở của Nhi, nó chỉ muốn dí cho con bạn một phát nhưng mà tình hình là camera của cô dạy Sử đang rà tới chỗ nó. Trước khi im bặt làm mặt nai đóng học sinh ngoan hiền nó vẫn kịp lườm con bạn đang tưng tửng một cái.
- Nói nữa tớ khâu miệng giờ.
Gì chứ? Cháu Sử? Đúng là không thể chấp nhận được.
" Môn Sử của cô là một môn chán ngắt. Sông có thể cạn, núi có thể mòn nhưng phong cách giảng dạy và bài giảng của cô sẽ không bao giờ làm học sinh hết buồn ngủ. Đáng lẽ ra cô phải hiểu chân lí ấy rối chứ? Cố để làm gì? May mà lớp mình nó chơi trò cả lớp "tự kỉ" chứ nó mà phá thì... Cháu Sử nhở? "
Đẩy mẩu giấy về phía nó, Nhi nhe răng cười rồi nhanh bằng thái độ lật mặt, bỗng dưng nụ cười tắt rụp và Nhi tiếp tục giải mớ đề của mình đang nằm ẩn nấp dưới ngăn bàn. Nó phục đứa bạn ở mỗi điểm này.
Reng... Reng... Reng...
Chuông báo hết tiết, nó thu dọn sách vở, chỉ chờ cho xong tiết sinh hoạt nữa là về, bỗng thấy bộ dạng thê thảm của thư kí. Mấy đứa xúm vào hỏi han, té ra sổ đầu bài bị cô phết ột con 9, nằm chình ình và hết sức "có duyên".
Cả lớp ngán ngẩm, nó cũng chẳng hơn chẳng kém, bình thường chuyện này sẽ dẫn tới hệ quả tất yếu là lớp nó sẽ về muộn nhất trường vì phải nghe cô đàm đạo, giờ thầy mới chẳng biết thế nào.
Vào giờ cuối, mặt đứa nào đứa nấy lộ rõ vẻ chán nản, ở đây không tồn tại thứ gọi là " sợ hãi" bởi một lí do quá hiển nhiên: có ai làm gì sai đâu?! Không lẽ bắt tội vì cả lớp " tự kỉ", yên lặng để cô tự do tác nghiệp??? Cũng chính bởiđiều này mà cô An đã không biết bao lần kể khổ. Vậy nên, chán nản ở đây nguyên do là: không được về sớm!
- Cả lớp nghiêm!
Thầy vào, tay cầm một xấp giấy, khuôn mặt không bộc lộ tí cảm xúc nào.
Đặt xấp giấy xuống, thầy phẩy một tay ra hiệu ember lớp ngồi rồi nín thinh.
10 phút...15 phút...
Trong khi cả lớp nó ngơ ngac nhìn nhau, thầy vẫn thản nhiên ghi chú gì đó vào trong xấp giấy, thư kí được điều lên trình sổ cho thầy kí.
Nhi quay qua nhìn nó:
- Thiết nghĩ hôm nay cậu và tớ nên ăn mì ăn liền cho nó gọn nhẹ, đợi thầy cho về chắc hai đưa mình cũng kiệt sức, hơi đâu mà kì công.
- Ừ.- Nó đáp gọn lỏn.
Linh đã phải mất công nài đứa bạn thân cả tối qua cộng thêm 30 phút nhờ vả bố nói chuyện với phụ huynh nhà " nàng" mới rước được " nàng " về.
- Lớp trưởng phát cái này cho cả lớp đi em!
Thầy lên tiếng phá bĩnh bầu không khí gần như yên lặng, dù không hâm mộ nhan sắc của thầy nhưng nó cũng phải công nhận giọng thầy rất êm.
- Ôi trời!- Nhi thốt lên khi cầm vào thứ lớp trưởng vừa phát.
Còn nó thì giờ đã biết cái xấp giấy lúc nãy thầy mới mang vào là gì???!!!+.+
- 1, 2, 3, 4, 5,6 ,7, 8, 9, 10.- Tay bạn nó rung rung nhẩm đếm số tờ, nó chờ phản ứng tiếp theo của Nhi.
- 400 bài, 10 ngày, đề khác nhau.
Trái với 45 cặp mắt ngơ ngác pha chút kinh hoàng, thầy Duy Linh mỉm cười:
- Thầy nghe giáo viên bộ môn nói rằng lớp ta chỉ thích học 3 môn toán, lí, hoá, ngoài ra tuyệt nhiên không thích học môn gì khác. Điều này rất ổn thôi, thầy sẽ phục vụ sở thích của các em. Trên tay các em đang cầm là bài tập về H-C, ancol, anđehit. Bao gồm 400 bài, được tổng hợp dựa trên năng lực học của từng em. Mười ngày sau, tức tới thứ 4 tuần sau nữa, các em hãy nộp bài lại cho thầy...
Thầy ngừng lại, lướt qua một lượt nét mặt các cô cậu học trò thân yêu, chỉ độc khi nhìn nó ( hic, nó bỗng thấy gai người), khoé miệng thầy như dịch chuyển, hốt nhiên hài lòng trong khi nó chỉ muốn có cái gối ở đây mà đâm đầu vào, 400 bài??? Lại còn là môn nó ghét nhất!!!
" Trời ơi, trời có thấu". Minh Linh than thầm, thầy đúng là giết người không cần gươm giáo mà.T.T
- Chỉ thế thôi, tuần này nề nếp cũng không có gì để nói, kế hoạch tuần sau cán bộ lớp đã phổ biến. Các em nghỉ!
Cả lớp lục đục ra về. Nó ra tới nhà xe, ngẩng mặt lên nhìn trời. Hôm nay trời không nắng gắt mà sao nó thấy chóng mặt thế?????? @.@


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui