- Chống ăn mòn điện hoá ngoài phương pháp bảo vệ bề mặt, chúng ta còn một phương pháp nữa rất thường dùng. Phương pháp này không những đã được áp dụng từ xưa mà ngày nay chẳng ít học sinh tin dùng; cùng nhau làm việc gì đấy, được khen, được thành quả thì ta hô vang khẩu hiệu " có phúc cùng hưởng", còn bị ảnh hưởng tới lợi ích cá nhân thì triệt để tâm niệm " ai chạy nhanh người đó thắng", tất nhiên, người kém nhanh sẽ phải ở lại hứng toàn bộ hậu quả. Phương pháp thầy muốn nói tới là " phương pháp điện hoá" hay còn nói chính xác hơn là " dùng vật hi sinh". Vật hi sinh ở đây là kim loại có tính khử mạnh hơn và bị ăn mòn. Nó tương tự như những bạn có sức ì tương đối lớn và kém nhạy đấy...
Minh Linh chống cằm, thiếu chút nữa là gật, khiếp, chỉ cần nói ngắn gọn là " điện hoá " thôi mà thầy làm một dăng kinh chưa???
Hai mắt mở to, Minh Linh hít hà chuẩn bị cho tư thế ngủ gật kì dị không cần nhắm mắt ( kĩ thuật này nó đã phải luyện trong nhiều năm, giờ thì... lên hàng thượng thừa rồi), mọi thứ tưởng chừng rất êm xuôi được dăm ba phút.
- Trò Trần Thiên Thục Uyên Minh Linh!
Cộp...
Ha ha ha... Cả lớp cười rộ lên.
- Vâng thưa thầy!- Minh Linh đứng dậy, nó uất hận cái tên của mình một thì căm cái người cố tình nhấn nhá đọc cả họ lẫn tên mình không bỏ sót chữ nào mười, đã thế lại còn làm hỏng giấc ngủ của nó nữa chứ, muối mặt quá!=='
- Trò có vẻ nghe giảng rất chăm chú, mắt cứ mở to, căng hết cỡ không thèm chớp để nghe bài, mặc dù rất ghi nhận nhưng thầy nghĩ làm thế mắt nhất thời không điều tiết được sẽ chẳng ổn chút nào đâu. - Thầy Duy Linh bước xuống và đứng ở vị trí giữa lớp, nó thề, trong cái câu có vẻ rất ư là quan tâm của thầy, thầy mà không nói xỏ nó, nó xin chết.>