Sau khi trở về, An Bội Tấn Nhất kể lại chuyện đã gặp được tiểu cô nương kia cho Mạt Thần nghe, cậu nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng như không có vấn đề gì mà nhún nhún vai “Dù sao anh cũng muốn đi, không phải sao?”
“Bởi vì bà chủ cũng đã nói, rất nhiều người chết rất ly kỳ, anh muốn xem rốt cuộc oan linh kia có bao nhiêu lợi hại .”
“Em đã sớm thấy căn lầu đối diện kia lộ ra thần sắc cổ quái, cũng được, đi xem cũng tốt.” Mạt Thần rót một chén nước “Nhưng anh xác định cô bé đó có liên quan đến oán niệm của tầng lầu đối diện à?”
“Quả cầu trong tay của nó toàn bộ là linh hồn của người đã chết, dùng nhiều linh hồn như vậy làm thành cái lọ, cũng không phải để chơi, nếu không phải bà chủ đã nói qua ở đó xảy ra nhiều vụ án chết người ly kỳ, anh cũng không nghĩ ở khu vực này lại có nhiều người chết như vậy .”
“Muốn gọi Hoa Nguyệt bọn họ đến không?”
“Nếu bọn họ muốn đi anh cũng đâu cản được, nhiều người càng thêm náo nhiệt mà đúng không?”
“Anh tốt như vậy, về sau có bị ác linh hại chết, em cũng không quan tâm đâu.” Mạt Thần quay đầu, làm như oán hận An Bội Tấn Nhất.
“Anh không tin bảo bối của nhà anh lại bỏ mặc sống chết của anh .” An Bội Tấn Nhất kéo Mạt Thần qua, xoay người đè cậu lên giường, chóp mũi di du trên mặt Mạt Thần, cọ nhẹ khiến cậu ngứa ngáy “Thật tốt, rất thơm…”
Chạng vạng ngày thứ hai , An Bội Tấn Nhất mời Thu Bản Minh và Anh Tỉnh Hoa Nguyệt ăn một bữa cơm, nói với bọn họ chuyện tối hôm qua, Thu Bản Minh rất có hưng trí, mặc kệ ánh mắt của người ngoài vẫn nắm tay kéo Hoa Nguyệt chạy trái chạy phải, Hoa Nguyệt sợ dọa người ta, cũng bật người đáp ứng.
“Có lẽ trên đời này cũng chỉ có một mình Thu Bản Minh trị được đương gia của Anh Tỉnh.”
Mạt Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, liền bị Hoa Nguyệt trừng mắt.
Vào buổi tối, bốn người An Bội Tấn Nhất đi đến nơi lần đầu gặp Minh Mỹ.
“Minh Mỹ, Minh Mỹ, ” An Bội Tấn Nhất gọi hai tiếng, chung quanh không có một chút thanh âm.
Bốn người một bên nói chuyện một bên chờ Minh Mỹ xuất hiện, nhưng chờ hơn nữa ngày vẫn không thấy Minh Mỹ đâu, Anh Tỉnh Hoa Nguyệt có chút không kiên nhẫn, đề nghị quay về, An Bội Tấn Nhất cũng không muốn mọi người đợi lâu, cùng mọi người trở về.
Trên đường An Bội Tấn Nhất đi ở cuối cùng, thường thường nhìn lại con đường đằng sau, bỗng nhiên quay đầu, Anh Tỉnh Hoa Nguyệt đi tuốt đằng trước ngã về phía trước, may mắn Thu Bản Minh phản ứng nhanh nhẹn đỡ được.
“Đất bằng như vậy cũng vấp được sao? Có phải do buổi tối em uống qua nhiều không?”
Thu Bản Minh trêu ghẹo hoa nguyệt, Mạt Thần rất tinh tế, quay đầu nhìn về phía An Bội Tấn Nhất , thấy hắn mở to mắt, còn có mồ hôi chậm rãi chảy xuống. An Bội Tấn Nhất cầm lên một quả cầu đỏ dưới chân Hoa Nguyệt, bên trong quả cầu còn vươn ra một bàn tay nắm lấy cổ chân của cậu ấy. An Bội Tấn Nhất phản ứng kịp thời, quay đầu nhìn lại, cánh tay ấy và tay áo kimono màu đỏ đang rụt vào bên trong bụi cỏ.
Dưới ánh trắng, màu trắng tuyết hòa với màu đỏ có vẻ rất gợn người.
“Minh Mỹ?”
Theo tiếng la của An Bội Tấn Nhất, cánh tay ấy nhanh chóng rụt về .
An Bội Tấn Nhất lập tức chạy về phía đó, đẩy bụi cỏ ra tìm kiếm Minh Mỹ, ba người cũng chạy tới bên cạnh An Bội Tấn Nhất.
“Anh đang tìm gì vậy?”
“Cô bé kia a.” An Bội Tấn Nhất lấy lại bình tĩnh, ở trong không khí cố gắng tìm kiếm sóng linh của cô bé.
“Cô bé nào? Sao tôi không phát hiện?” Thu Bản Minh lật tới lật lui “Bụi cỏ này có chút chíu à, một người căn bản không thể nào trốn được ~ “
“Nếu là linh hồn, đương nhiên có thể trốn rồi, cho dù cậu có đút cả đầu vào , cũng không thấy được đâu.” Mạt Thần cười nói. Mạt Thần đã từng hỏi An Bội Tấn Nhất , vì sao có một số người có thể nhìn thấy yêu quái và hồn ma . An Bội Tấn Nhất chỉ t lời, yêu quái cũng giống con người có thể nhìn thấy, vì thời đại đã phát triển, yêu quái cũng dần dần biến mất, hơn nữa nhân loại trời sinh có tính cách khác biệt, yêu quái không thể giấu được, chỉ có thể bảo trì khoảng cách, nên đa số không ai thấy được .
Còn linh hồn, người bình thường sẽ không thấy, nhưng nếu ở một nơi cực âm hoặc âm khí quá nhiều, hay dựa vào năng lực mạnh yếu mà nhìn thấy linh hồn khác nhau, những linh hồn mang oán niệm quá nặng sẽ xuất hiện ý nghĩ muốn làm hại người trước mặt, hoặc muốn xin giúp đỡ sẽ xuất hiện trước mặt người đó. Đương nhiên cũng có những người từ khi sinh ra đã có sức mạnh tâm linh, không cần dựa vào hoàn cảnh, chỉ vô tình cũng có thể thấy được yêu ma.
Mà An Bội Tấn Nhất khác biệt lại phản ánh tất cả chân thật trên thế giới, bất luậ ở đâu, chỗ nào cũng sẽ thấy yếu quái hay linh hồn, thậm chí oán niệm của con người, nếu tập trung có thể thấy được cả sóng âm của linh hồn, Mạt Thần đã từng làm linh môi trong Thập Thần Túc, dùng năng lực huyễn đồng của An Bội Tấn Nhất nhìn thế giới, tư vị thật sự khó có thể nói được.
Bỗng nhiên một tia hồng quang hiện lên, bay về một hướng khác, An Bội Tấn Nhất lập tức đuổi theo.
“Tấn Nhất!”
An Bội Tấn Nhất vừa nghe thấy tiếng của Mạt Thần, dừng bước quay về cạnh ba người.
“Hoa Nguyệt không thể nhúc nhích .”
An Bội Tấn Nhất nhìn quả cầu đỏ kia xuất hiện rất nhiều cánh tay bắt lấy Hoa Nguyệt, vội vàng làm một cái phong ấn “Vọng động tiện dĩ khu chi, ký minh quang đại như lai, cấp tốc nghe lệnh.” Chú văn hoàn thành, quả cầu đỏ cũng theo đó biến mất.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Mạt Thần ” An Bội Tấn Nhất chỉ về phía hồng quang biến mất “Xem ra anh đoán không sai .”
Mạt Thần nhìn theo ngón tay của An Bội Tấn Nhất, chính là nơi khách sạn đang đình công.
Cả tầng lầu bởi vì đã đình công nên rất tối, chung quanh mọc một đám cây ở trong bóng đêm pha tạp lại có vẻ ghê gợn. An Bội triệu hồi thức thần đến chiếu sáng, bốn người ở xung quanh đi một vòng, mà An Bội Tấn Nhất vẫn không kìm thấy sóng linh của Minh Mỹ.
“Nơi này là một dạng khách sạn có suối nước nóng, cho dù chưa khai trương, nhưng đã khai phá tạo nên suối nước nóng, khách nhân có thể đến mà không cần thu phí.”
“Theo lời lão bản nương nói, rất nhiều người chết đuối ở đây, hẳn là chết trong suốt nước nóng này.” Mạt Thần vô tình dập tắt ngọn lửa trong lòng của Thu Bản Minh.
“Ách…” Thu Bản Minh nghẹn họng, hắn không muốn cùng một đám người chết ngâm mình đâu.
“Hơn nữa ở đây chết nhiều người như vậy, thi thể ở trong nước đều đã hư thối, cậu ngâm người trong đó muốn bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu ghê tởm.”
“Đừng nói nữa.”
“Chúng ta lên lầu nhìn xem.” An Bội Tấn Nhất cảm thấy một tia linh sóng dao động, dẫn đầu đi vào bên trong.
Đại sảnh khách này này cơ hồ đã hoàn công, mọi thiết bị đã được cài đặt đầy đủ, nhưng bởi vì trong một thời gian dài không có người trông coi và khí hậu trong suối nước nóng khác biệt nên vết sơn trên tường đã bị bong ra.
“Ở đây có mấy tầng?”
“Khoảng sáu, bảy tầng.”
“Ở bên kia…” Sóng linh dao động càng ngày càng mãnh liệt, An Bội Tấn Nhất có thể cảm giác được.
Mỗi căn phòng ở một tầng đều không giống nhau, cánh cửa kia có màu đỏ, nhưng trong đêm tối lại rất chói mắt.
Đứng trước cửa, An Bội Tấn Nhất căn dặn, “Lát nữa khi đi vào, nếu mọi đồ vật một trong không dính bụi, thì chúng ta lập tức bước đi.” An Bội Tấn Nhất duỗi tay cầm nằm cửa, cánh cửa “két” một tiếng chậm rãi mở ra, An Bội Tấn Nhất nghiêng người, từ cửa phòng bên phải đi vào “Làm theo động tác của tôi.”
Ba người cũng làm giống như hắn, từ cửa phòng bên phải đi vào.
Vừa vào bên trong, ba người Mạt Thần lập tức sợ ngây người, bốn phương bên trong căn phòng, tường sàn nhà trần nhà tất cả đều là máu, còn có dòng chữ bằng máu đã biến thành màu đen “ Người xinh đẹp luôn gây tai họa, người xinh đẹp phải bị giết “, trong phòng chỉ có một chiếc ghế dựa màu đỏ, không biết là màu của nó hay bị máu nhuộm thành. Chiếc ghế được đặt ở giữa phòng, nhưng đang ngồi thưởng thức cảnh sắc ghê gợn này của nó.
“Đi ra ngoài!” Âm thanh An Bội Tấn Nhất vừa âm trầm vừa kiên định, ba người còn lại không chút chần chờ, lập tức xoay người rời khỏi.
Trong nháy mắt ba người quay đi, trước cửa đột nhiên xuất hiện một người.
“Đại ca ca…” Minh Mỹ mặc chiếc áo kimono đỏ chói cầm quả cầu đỏ đứng trước cửa, vẻ mặt u buồn nhìn An Bội Tấn Nhất, “Em không tìm được mami, mami đi đâu rồi?”
“Minh Mỹ, không phải hôm qua đại ca ca đã nói sẽ đi cùng em sao , sao em lại đi một mình vậy?”
“Bởi vì… Bởi vì đại ca ca dẫn theo nhiều người quá , Minh Mỹ sợ…”
Thu Bản Minh kéo Mạt Thần, ở bên tai Mạt Thần nhẹ giọng nói “Đây chính là Minh Mỹ? Sao lúc tới tôi không cảm giác được?”
“Có lẽ khi ra khỏi căn phòng này cậu sẽ không thấy nó nữa” Mạt Thần kéo Thu Bản Minh và Hoa Nguyệt lui đến bên cạnh An Bội Tấn Nhất “Bây giờ nó có ý đồ gì chúng ta còn chưa biết được, tốt nhất vẫn nên cách xa nó ra .”
“Ô… Minh Mỹ muốn tìm đi tìm mami…”
“Ân… Minh Mỹ ngoan, đại ca ca giúp em đi tìm, trước tiên em phải nói cho anh biết mami em lớn lên ra sao, thường xuyên ở đâu?”
“Em trộm nhìn mami, mami ở trong căn phòng này, mami rất đẹp, mami … mami thích giết người…” Minh Mỹ cười cực kỳ vui vẻ “Quả cầu này cũng là mami cho em…”
“Minh Mỹ, quả cầu kia không phải thứ tốt, em đưa nó cho anh đi ” An Bội Tấn Nhất vươn tay muốn lấy quả cầu trong tay Minh Mỹ, đột nhiên nó hét lớn một tiếng, gương mặt trở nên tức giận, hoàn toàn không còn vẻ yếu ớt như vừa rồi .
“Không được lấy đồ của Minh Mỹ! !” Minh Mỹ cũng không quay đầu chạy sang căn phòng bên cạnh, An Bội Tấn Nhất vừa muốn đuổi theo, lại bị Mạt thần kéo lại.
“Hoa Nguyệt!”
Vô số cánh tay từ trên bức tường máu kia vươn ra bắt lấy Hoa Nguyệt, Thu Bản Minh muốn đánh nó ra, nhưng cũng bị nó bắt lấy.
“Phụng thỉnh, cung nghênh mười hai vị thần hộ thể • Đằng Xà !” Ống tay áo An Bội Tấn Nhất run lên, ngọn lửa màu đen lạnh lẽo tràn ngập căn phòng “Đằng Xà, hủy tà trận!” An Bội Tấn Nhất kéo ba người Mạt Thần “Chúng ta đi.”
Vừa mới chạy khỏi đó, liền thấy một nữ nhân cũng mặc một bộ Kimono màu đỏ tay dắt Minh Mỹ, nữ nhân kia khi còn xống cũng là một người cực kỳ xinh đẹp, bây giờ biến thành lệ quỷ, trên đầu mơ hồ có một cái sừng, gương mặt xanh trắng, cánh môi không thể nào giấu được răng năng sắc nhọn.
“Người xinh đẹp luôn gây tai họa … Người xinh đẹp phải bị giết…” Nữ nhân vừa nói chuyện bên trong miệng toát ra một ngọn lửa , bộ dáng thật là dọa người.
“Sinh thành…” An Bội Tấn Nhất thì thào một câu, Mạt Thần nghe rất rõ ràng. Sinh thành, là quá trình một người biến thành quỷ, vong linh khi trải qua quá trình sinh thành, là vong linh bi ai nhất mãi mãi không thể siêu sinh.
” Người xinh đẹp luôn gây tai họa … Người xinh đẹp phải bị giết…” Nữ nhân lắc lắc đi tới phía bốn người, nhưng ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Nguyệt.
“Hoa Nguyệt! Mục tiêu của bà ta là cậu!” An Bội Tấn Nhất đẩy Hoa Nguyệt ra, quăng sáu lá bùa ra, kết thành một lá chắn bảo vệ Hoa Nguyệt .
“Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!” Một ngũ tinh trận xuất hiện dưới chân nữ nhân, đem nữ nhân vây khốn
“Oán tiêu!” Theo thanh âm của An Bội Tấn Nhất, quanh thân nữ nhân toát ra một ngọn lửa xanh
“Thánh triệu phản!” Nữ nhân chậm rãi khôi phục tư thái bình thường, không còn ở trạng thái sinh thành
“Diệt âm!” Chú văn cuối cùng cũng hoàn thành, nữ nhân kia cũng theo đó mà biến mất.
Minh Mỹ mở to mắt nhìn An Bội Tấn Nhất, An Bội Tấn Nhất lại vô cùng nghiêm túc trừng Minh Mỹ.
“Em còn mấy người mẹ?”
“Anh… anh…”
“Đúng vậy, anh không phải người thông linh, anh là âm dương sư.” An Bội Tấn Nhất vươn tay “Đưa huyết cầu kia cho anh, đây không phải là vật của em.”
“Không!” Minh Mỹ gắt gao ôm quả cầu đỏ, “Em không cần! Em muốn trả thù những người đã khi dễ em! Ba ba và mami cũng không phải người tốt! Bọn họ chỉ thích người xinh đẹp, bọn họ không cần em! Cho nên em giết chết bọn họ, người càng đẹp em càng thích giết, em phải trở thành người đẹp nhất! Dù là anh cũng không thể cản em!” Ánh mắt Minh Mỹ trở nên đỏ ngầu, quả cầu đỏ trong tay phát ra ánh sáng yêu dị, ánh sáng lóe lên bắn về phía Mạt Thần.
Chỉ nghe “Binh” một tiếng, hồng quang chỉ cách Mạt Thần khoảng một thước thì biến mất.
“Như thế nào… Như thế nào sẽ…”
“Pháp thuật của tiểu yêu không được đánh đồng với thánh quang của linh thú.” Ngữ khí Mạt Thần nghiêm nghị, trong ánh mắt rất uy nghiêm “Bất hạnh trong cuộc sống nhiều không đếm xuể, nếu cứ nghĩ mình là người đáng thương nhất, bản thân mới đáng xấu hổ.”
Nước mắt Minh Mỹ đảo quanh hốc mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được khóc lên “Ba ba… Ma ma… vì sao hai người lại không cần con…” Minh Mỹ xiết chặt quả cầu trong tay “Vì sao… Vì sao…”
“Minh Mỹ! !” An Bội Tấn Nhất vừa thấy hành động của Minh Mỹ, lập tức tiến lên ngăn cản .
“Vì sao…” Minh Mỹ phá hủy trong tay cầu, vô số oán linh bên trong lập tức vây quanh Minh Mỹ, chỉ trong nháy mắt, kimono đỏ thằm như khói bụi bị gió thổi bay, cái gì cũng không còn .
An Bội Tấn Nhất nằm trước cửa nhà, nhìn tin tức nằm trên một góc trong tờ báo.”Dưới khách sạn ôn tuyền đào được hơn một trăm thi thể người chết, đa số đều là những người độ tuổi khoảng hai mươi, chỉ có một cô bé vị thành niên..”
Mạt Thần cúi người, chạm nhẹ lên môi An Bội Tấn Nhất “Không có thể cứu cô bé đó, cũng không phải là lỗi của anh.”
An Bội Tấn Nhất ôn nhu cười, nhẹ nhàng ôm lấy Mạt Thần, “Bảo bối…”
Giống như, dù có thiên thù đại hận cũng chỉ cần một cái ôm như thế.