Bồ Công Anh


Trúc Điền tiên sinh đang uống rượu giải sầu, rất nhiều năm dù gã có làm gì công tác cũng không thành công, gần đây mượn tiền thân thích bạn bè lập công ty, rồi lại vì nhiều loại lý do nên phá sản, chưa nói đến chuyện trả tiền, chỉ sợ sau này muốn mượn cũng khó. Nghĩ đến phí sinh hoạt cả nhà bốn người, học phí của con trưởng, nữ nhi lại sắp nhập học, Trúc Điền tiên sinh không khỏi cảm thấy đau đầu.
Cả đời này chẳng lẽ cứ như vậy?
Trúc Điền tiên sinh ở trường học cũng là học sinh ưu tú, nhưng khi ra trường, mấy đứa bạn học không bằng không cấp ai cũng phát tài, còn gã dù thành tích tốt đến đâu cũng phải chạy ngược chạy xuôi vì công việc, đương nhiên gã đã trở thành trò cười cho người khác.
“Sao cậu không đến thần xã cầu phúc đi?” Bạn tốt Trì Trạch tiên sinh đề nghị “Mặc kệ linh hay không linh, có thứ gửi gắm cũng tốt , thay đổi chút tâm tình.”
Trúc Điền tiên sinh không cảm thấy gì , dù sao cũng giờ gã cũng không có việc làm, thời gian rất dư dả.
Trúc Điền tiên sinh đi đến thần xã Đạo Hà , thần xã này phù hộ ọi người sinh ý thịnh vượng vụ lúa được mùa, Trúc Điền tiên sinh làm lễ cầu phúc, trước khi đến đây, gã thấy một người trẻ tuổi vừa cười vừa nói với Di Nghi chủ Thần xã, không khỏi nhìn nhiều lần.
Người trẻ tuổi kia mặt dài mày nhỏ như hồ yêu trong hí kịch, mái tóc rối tung dài đến thắt lưng, bộ dáng rất phong nhã; thiếu niên bên cạnh có vẻ im lặng, tướng mạo thanh tú mặc dù còn vẻ non nớt, nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm rõ ràng, dưới phản xạ của ánh nắng mặt trời mái tóc dài tung bay theo gió.
“Vị tiên sinh kia!”
Trúc Điền tiên sinh dừng bước, chỉ thấy Di Nghi đang bước đến gần mình.
“Ngài có chuyện gì không?”
“A, là như vậy, ” Di Nghi chỉ người trẻ tuổi gã vừa mới nhìn “Vị kia chính là âm dương sư của gia tộc An Bội, ngài ấy nói có việc muốn thỉnh giáo.”
“Thỉnh giáo tôi?” Trúc Điền tiên sinh sửng sốt, đương gia nhà An Bội lại đi thỉnh giáo một tên nghèo túng không có việc làm như gã sao? Nếu người khác biết không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì.
Trúc Điền tiên sinh theo Di Nghi đi đến trước mặt người kia, hai bên cùng nhau cúi người chào.
“Xin chào , tôi là An Bội Tấn Nhất.”
“Tôi là Trúc Điền Anh Lý, xin hỏi ngài có chuyện gì?”
“Lời này hẳn là tôi hỏi mới đúng, Trúc Điền tiên sinh ” An Bội tấn Nhíu híp mắt “Trên người anh đã xảy ra chuyện gì ?”
Đi đến một quan cà phê , An Bội Tấn Nhất , Mạt Thần và Trúc Điền tiên sinh ngồi đối diện nhau.
“Iceland ” An Bội Tấn Nhất gọi phục vụ “Và thêm một ly Latte ” Rồi hắn nhìn qua Trúc Điền tiên sinh “Anh cứ thoải mái .”
“Lam sơn là được rồi.” Trúc Điền tiên sinh đưa menu lại cho nhân viên, quay sang nói với An Bội Tấn Nhất “An Bội tiên sinh, vừa rồi ở thần xã có một số việc ngài chưa nói rõ ràng, xin ngài nói tỉ mỉ lại một chút.”
“Tôi nói anh bị nguyền rủa.”
“Nguyền rủa?”
“Tà niệm của lời nguyền rất nặng.” An Bội Tấn Nhất chỉ vào ngón tay của Trúc Điền tiên sinh “Ở đó.”
“Tay?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi nên giải như thế nào?”
“Cái này anh phải dựa vào mình, kỳ thật cởi bỏ lời nguyền không khó, chỉ hơi tốn thời gian, có lẽ là một năm, cũng có thể là mười năm, nói không chừng là cả đời thậm chí là kiếp sau .”
“Này là có ý gì?”
“Tôi muốn hỏi anh một vấn đề ” An Bội Tấn Nhất nhìn Mạt Thần một cái, ở dưới bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ Mạt Thần ý bảo cậu bình tĩnh “Trúc Điền tiên sinh, anh có từng giết chết động vật nào chưa?”
Trúc Điền tiên sinh ngẩn ngơ, trong đầu trở lại tình cảnh lúc mình mười bốn mười lăm tuổi.

Mùa hè năm đó, Trúc Điền tiên sinh về quê bà nội nghỉ hè, trong sân truyền đến tiếng la của ông nội, Trúc Điền tiên sinh rời giường, mở cửa muốn vào trong sân xem chuyện gì đã xảy ra thì bị mấy con nhím trong sân dọa.
Trúc Điền tiên sinh nhìn ông nội dùng cái xẻng đập một con trong số đó, nhưng ngay khi nó vừa chạm đến, thì chẳng biết tại sao cái xẻng kia liền bắn ngược trở về đập trúng ót ông nội, ông nội gã liền hôn mê bất tỉnh, bà nội gấp đến độ không biết làm sao. Trúc Điền tiên sinh tức giận , liên hợp với vài đứa nhỏ trong sân, bắt hết bọn chúng bỏ vào trong một cái lồng sắt, sau đó đem đến bên đường sắt, muốn hủy cái lồng sắt đó.
Lúc đầu Trúc Điền tiên sinh cũng không biết là cái gì , đêm hôm đó, ở đường sắt phát ra tiếng những kêu thảm thiết.
“Đúng rồi” An Bội Tấn Nhất cầm lấy ly cà phề nhân viên vừa mới đem lên “Tôi muốn nghe chính là chuyện này.” An Bội Tấn Nhất thoáng nhìn qua Mạt Thần, chỉ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, nhìn như đã tức giận đến đỉnh điểm “Trúc Điền tiên sinh, anh có biết, nhím, hồ ly, rắn, chồn là tứ tiên từ Trung Quốc truyền vào Nhật Bản?”
“Ân… Tôi chỉ biết rắn và hồ ly…”
“Vậy anh có biết, bốn loài động vật này tượng trưng cho bốn vị thần tiên nào không?” Ân Bội Tấn Nhất thấy gã lắc đầu liền nói tiếp “Nhím đại biểu cho tài phú; hồ ly tượng trưng cho tình cảm, rắn bảo vệ cho bình an, chồn giữ vững cho sự nghiệp. Khi anh nói năm đó, ở nhà ông nội anh xuất hiện rất nhiều nhím, đó là chuyện vô cùng tốt, chính tôi cũng không biết, sao ông nội anh là người thế hệ trước lại không biết chuyện này.” An Bội Tấn Nhất uống một ngụm cà phê, “Giống như cổ đại Nhật Bản nhà ai có rắn cư trú là phúc cầu cũng không được. Tôi nghĩ lời của tôi anh đã hiểu, hành động anh giết mấy con nhím đó, tượng trưng cho việc anh đem tiền tài của mình ném vào biển lửa.”
Trúc Điền tiên sinh cả kinh, khó trách dù gã có liều mạng hay cố gắng làm việc thế nào, cũng giống như dùng rổ múc nước, công dã tràng.
“Lời nguyền của bọn chúng hạ lên người anh kỳ thật cũng không nặng” Âm thanh của Mạt Thần lạnh đến tận xượng “Nhưng tiền mà anh kiếm tất cả đều không thuộc về anh mà thôi, nếu nói là lời nguyền , không bằng nói trả nợ.”
“Vậy… Tôi phải làm thế nào? Dù sao lúc đó tôi còn bé không hiểu chuyện.”
“Rất đơn giản, cố gắng công tác là được.” An Bội Tấn Nhất bâng quơ nói “Cố gắng kiếm tiền, cho đến một ngày nào đó trả hết nợ.”
“Vậy phải tới khi nào a?” Trúc Điền tiên sinh rầu rĩ cào tóc “Ngài không biết đâu … Tôi ra đời đã mười năm, mười năm nay tôi làm gì cũng không được, giống như ông trời đang trêu đùa tôi, nếu trả nợ, tôi phải trả đến khi nào đây? Tôi còn phải nuôi cả nhà…”
An Bội Tấn Nhất vốn muốn đến giúp Trúc Điền tiên sinh, nhưng nhìn loại bộ dáng thất vọng này của ngã, liền đánh mất loại suy nghĩ.
“Khi anh đốt chạy cái lồng sắt đó, anh có từng nghĩ bọn chúng cũng có người nhà không?” An Bội Tấn Nhất sau khi nói xong nhìn thoát qua Mạt Thần, Mạt Thần hơi giật mình nhìn An Bội Tấn Nhất, cậu rất bất nhờ rõ ràng hắn luôn cố gắng giúp con người nay lại nói thay động vật.
“Tôi…”
“Tiếp tục trả nợ đi, Trúc Điền tiên sinh.” An Bội Tấn Nhất thật sự không muốn nhìn một kẻ đã ba mươi tuổi ngồi trước mặt hắn oán giận cuộc sống của mình, liền đứng dậy tính tiền kéo Mạt Thần chạy lấy người .
“Trả nợ…” Trúc Điền tiên sinh lập đi lập lại hai chữ này.
Vài ngày sau, Mạt Thần xuống núi mua đồ dùng hằng ngày trở về, ném một tờ báo lên người An Bội Tấn Nhất đang nằm phơi nắng trước cửa .
“Làm sao vậy? Bảo bối.”
“Tin đầu đề, tự anh xem đi.” Mạt Thần chỉ vào mặt báo, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
An Bội Tấn Nhất cầm lấy, cẩn thận nhìn. Trên báo có in một tấm hình, vẻ mặt gã dại ra, hai mắt vô thần, An Bội Tấn Nhất nhận ra, đây chính là Trúc Điền tiên sinh hắn đã gặp vài ngày trước.
Trên mặt báo dùng chữ đỏ tô đâm: Một đao giết chết toàn bộ gia đình, lý do chỉ vì trả nợ ? !
An Bội Tấn Nhất gấp báo lại để qua một bên, nội dung bên trong hắn không cần xem, tuy hắn biết, nhưng hôm nay hắn mới kiến thức được, tiền tài có thể thay đổi một người, cũng có thể bức điên một người.
Quái thanh
Âm thanh kỳ quái khiến Thiên Dã Minh Hương và Tự Phương Trí Nhân sợ hãi cũng bắt đầu từ đêm hôm đó.
“Chuyện như thế nào?” An Bội Tấn Nhất đẩy trà qua cho Minh Hương và Trí Nhân.
“Rất kỳ quái, hôm đó đã khuya, tôi ở bên giường dùng laptop lên mạng nghe nhạc, theo lý thuyết tôi bật âm thanh rất lớn, chắc chắn không thể nào nghe tiếng nói bên ngoài được, nhưng thứ tôi nghe thấy không phải là âm thanh trong bên trong ca khúc.”
“Cô xác định chứ ?”
“Đúng vậy, tôi xác định ” Minh Hương khẽ cau mày nhìn An Bội Tấn Nhất, “Tôi nghe thấy âm thanh đó, đã cảm thấy không thích hợp, quay ngược về nghe lần nữa, nhưng lại không có.”
“Tự Phương tiên sinh còn anh.”

Tự Phương Trí Nhân là nhân viên công ty Điền Sản, cuối tuần cậu ra rất thích ở nhà lên mạng chơi game, hôm đó này ngày một tháng năm tuần lễ vàng quốc tế, liên tiếp bốn ngày Trí Nhân đều nghe thấy tiếng bi rơi xuống đất làm tỉnh giấc.
“Đinh … đinh … đinh… đinh…” Âm thanh như viên bi tự bắn lên rồi rớt xuống.
Trí Nhân tưởng mà mấy đứa nhỏ quậy phá, vào tối ngày thứ tư lên lầu tìm người hỏi, muốn bọn họ đừng để mấy đứa trẻ chơi bi vào ban đêm.
Nhưng người ở lầu trên là một đôi vợ chồng đã lớn tuổi, căn bản không có con, hơn nữa trong nhà hai người cũng không có bi.
Trí Nhân có chút kích động, nhưng những ngày sau đó âm thanh kia cũng không còn. Tương phản, chuyện Mai Hương vừa nói với An Bội Tấn Nhất, khi cô ấy đeo tai nghe, lại xuất hiện tiếng giày cao gót, cực kỳ rõ ràng.
Có một ngày cả tòa nhà mất điện, Trí Nhân xuống lầu ăn cơm, thuận tiện mua thêm mấy ngọn nến, anh nhớ rõ trừ tầng một có 5 bậc thang, khúc ngoặc là 9 bậc, còn lại đều là 8 bậc, nhưng khi anh đi đến lầu hai đi mãi cũng không tới, giống như tầng hai không chỉ có 8 bậc thang, Trí Nhân nhớ đến chuyện ma quái như quỷ đả tường, anh đành phải dựa vào tường để mình bình tĩnh một chút, sau đó bất tri bất giác đi xuống.
“Tôi thì ngược lại” Minh Hương nhìn Trí Nhân một cái “Cũng là một ngày mất điện, trừ bỏ lầu một là 5 bậc và 9 bậc còn lại là 8 bậc, lúc xuống lầu tôi thường đếm số bậc thang, nhưng ở tầng hai là 7 bậc” Minh Hương nói xong, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh “Tôi không biết do mình yếu bóng vía, hay bị quỷ ám, lúc lên lầu tôi đếm lại một lần, lên lầu là 8 bước xuống lầu chỉ còn 6 bước, tôi sợ đến mức không dám đếm nữa .”
“Quả thật là kỳ lạ a ~” An Bội Tấn Nhất nhìn Mạt Thần cười cười.
“Vậy anh đi xem đi…” Mạt Thần dĩ nhiên đã quen với An Bội Tấn Nhất hay làm nũng .
“Thay quần áo.”
Nơi ở của Thiên Dã Minh Hương và Tự Phương Trí Nhât Thiên cũng đã cũ, đối với một công nhân viên chức bình thường mà nói đã tốt rồi, nhưng vì do quá hẻo lánh, trừ bỏ mấy thanh niên đi làm và những căn hộ lâu năm cũng không có ai.
“Có thể do đã lâu nơi này rất hay mất điện và mất nước.” Thiên Dã Minh Hương giải thích.
“Ân, nhìn ra được.”
Thiên Dã Minh Hương ở lầu ba , Tư Phương Trí Nhân ở tầng năm, hai người bình thường gặp nhau chỉ chào hỏi đôi chút, nhưng bởi vì do cùng gặp chuyện lạ, gần đây hay ghé thăm nhau, cũng nhiều lần muốn đổi nơi ở, nhưng lại không tìm được nơi thích hợp, hai người đã không thể nào chịu nổi mấy chuyện kỳ lạ ở đây.
Lúc đến chỗ ngoặc ở tầng hai, An Bội Tấn Nhất vẫn nhìn về phía cửa sỗ cũ nát mỉm cười, Mạt Thần thấy nhưng hai người còn lại không có để ý.
An Bội Tấn Nhất chỉ ra cửa sổ, nói với Mạt Thần, “Em xem bên dưới cửa sổ kia đi.”
Mạt Thần hồ nghi nhìn nhìn, dưới cửa sổ có hai song sắt dựng lên, đại khái là để phòng ngừa mấy tên ăn trộm leo lên, nhưng vì chịu đựng mưa gió quá nhiều, song sắt đã rỉ sét rất nhiều.
“Làm sao vậy?” Tự Phương Trí Nhân nhìn Mạt Thần “Lan can này có gì bất thường à?”
“Tôi nhớ Tự Phương tiên sinh có nói qua trên lầu của cậu có một đôi vợ chồng già đúng không?”
“Đúng vậy, ngày thường không ra khỏi nhà, nên rất ít khi thấy bọn họ.”
“Đi lên viếng thăm một chút.”
Bốn người cùng tiến lên lầu sáu, gõ gõ cánh cửa phòng trộm đã rỉ sét.
“Hình như không có ai ở nhà.”
“Đương nhiên không ở nhà.” An Bội Tấn Nhất đẩy Tự Phương Trí Nhân ra, giơ chân đá văng cửa sắt, cửa sắt liền bung ra, nhìn kỹ sẽ thấy ổ khóa đã mục nát “Bởi vì không có ai ở bên trong cả.”
“Như thế nào… Như thế nào sẽ…” Trí Nhân vẻ mặt kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy xuống “Rõ ràng tôi thấy có người ở bên trong mà…”
“Có thể là bị lừa?” An Bội Tấn Nhất nghiêng người từ khung cửa bên phải đi vào, theo sau là Mạt Thần, Trí Nhân và Minh Hương tuy không biết tư thế đó có ý gì, nhưng cũng làm theo.
Bên trong đầy đủ mọi thứ, rất đơn giản nhưng không nhiễm một hạt bụi.
“An Bội tiên sinh… Anh không lầm chứ? Bên trong nhà rõ ràng có người ở…” Trí Mhân có chút kích động, đây chẳng phải là vào nhà dân trái phép sao?

“Có thể là tôi lầm ” An Bội Tấn Nhất cười, “Căn nhà này có người ở, nhưng chủ nhân của nó không phải là người.”
” Ý của An Bội tiên sinh là…” Âm thanh của Minh Hương có chút run rẩy, nhưng cô lại không muốn nói ra từ đó.
“Bây giờ là ban ngày, hai người làm gì phải sợ như vậy?” An Bội Tấn Nhất từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy, nhìn xung quanh thấy trên bàn có rất nhiều bút, liền đi đến phía trước, nhấc tay, một cây bút nằm trong ống đựng bay lên, khiến Trí Nhân và Minh Hương sợ hãi kêu lên.
An Bội Tấn Nhất phóng tờ giấy lên không trung, sau đó tay phải ngoáy ngoáy gì đó, cây bút trên không trung cũng làm theo, sau khi viết xong, tay trái của hắn nắm thành quyền, cây bút lại trở về chỗ cũ. An Bội Tấn Nhất lấy tờ giấy kia xuống, trở lại chỗ của ba người.
“Tôi đã hỏi xong, chúng ta ra ngoài đi.”
Sau khi rời khỏi, An Bội Tấn Nhất làm một động tác thu chân lại, cửa sắt từ dưới mặt đất đứng lên trở về vị trí cũ .
Trong nhà Trí Nhân, An Bội Tấn Nhất đọc nội dung bên trong tờ giấy, đại khái là ở đây từng có một học sinh trẻ tuổi sinh sống, có thể nói là một vấn đề không đứng đắn, cô bé trên đường về nhà bị cưỡng hiếp, sau đó còn mang thai, cô bị nhà trường đuổi học, một sinh yên lặng sinh hoạt, cuối cùng sinh đứa nhỏ ra, châm chọc hơn là tuy cô ấy sinh ra nhưng lại vứt đứa bé xuống hầm cầu rồi xả nước, còn mình từ sân thượng nhảy xuống, ngực bị song sức sắt ở tầng hai đâm thủng, chết ngay tại chỗ.
“Thật sự là kỳ quái, nếu không muốn nuôi đứa nhỏ kia, vì sao còn lại sinh nó ra?”
“Điểm ấy tôi cũng không biết.” An Bội Tấn Nhất nhìn Trí Nhân “Đáng mừng là cậu không có bị lừa, người ở lâu trên đích thực là một đôi vợ chồng già, hơn nữa tâm địa của bọn họ vẫn còn tốt…” An Bội Tấn Nhất đưa tờ giấy cho Trí Nhấn “Nhìn dòng cuối cùng của nó đi.”
Trí Nhân tiếp nhận, mặt trên viết: mau kêu tiểu tử dưới lầu dọn nhanh đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sau khi xem xong, Trí Nhân đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, da gà nổi đầy tay.
“Chính là như vậy, cô bé kia là một linh hồn tương đối mạnh , cũng may cô ấy không phải là ác linh, nếu thu phục cô ta thì cũng phải thu phục cả đôi vợ chồng kia, đôi vợ chồng ấy chính là linh hồn bảo về tòa nhà này.” An Bội Tấn Nhất nhìn Minh Hương “Tuy tôi không biết cô bé kia có ý gì với cô, nhưng tôi khuyên cô nên mau dọn khỏi đây.”
“Đó là khẳng định.” Minh Hương vốn đã tính dọn đi, bây giờ xem ra càng gấp hơn nữa.
Ra khỏi căn nhà cũ nát, An Bội Tấn Nhất đột nhiên muốn ăn lẩu, liền kéo Mạt Thần đến siêu thị mua đồ, khi con rau và đậu hủ, Mạt Thần mắng yêu An Bội Tấn Nhất.
“Anh tên bại hoại này, có phải anh gạt bọn họ hay không?”
“Quả thật chuyện gì cũng không thể gạt được bảo bối.” An Bội Tấn Nhất nhéo nhéo mặt của Mạt Thần “Kỳ thật không có oán linh gì cả, nhưng đôi vợ chồng kia đích thực là linh hồn bảo vệ tòa nhà kia, ông ấy thấy Tự Phương tiên sinh muốn phá vỡ tòa nhà ấy, nên dùng cách hù dọa cậu ta, muốn cậu ta rời khỏi, nhưng chỉ mình hắn gặp chuyện lạ thì sẽ không tin, nên Thiên Dã tiểu thư đáng thương trở thành người hi sinh.”
“Lúc ở lầu hai người anh chào hỏi chính là ông cụ ấy?”
“Không, là bà cụ, bà đang phơi nắng.” An Bội Tấn Nhất hoàn toàn không để ý “Anh nghĩ nếu sau khi chúng ta chết đi, có khi nào giống hai người đó hay không, mãi mãi bảo vệ nơi mình từng ở?”
Mạt Thần mỉm cười, tùy tay cầm lấy một cây cải trắng, “Vậy phải xem anh có đối xử tốt với em hay không ~ “
Phi tán
Khi chiếc lá đầu tiên rơi xuống, mùa thu đã lặng lẽ tiến tới, hoa sen héo úa rũ tàn, An bội Tấn Nhất dùng chiếc lá hoàng diệp làm thành thức thần mới, là một tiểu nam hài, khuôn mặt mập mạp cánh tay ngắn ngủn, hai mắt long lang cái miệng chúm chím, rất đáng yêu .
Mạt Thần rảnh rỗi đều chơi đùaa với Tiểu Diệp, Tiểu Diệp mở to hai mắt chạy tới chạy lui bên cạnh Mạt Thần, nếu nói Diệp là người hầu, chẳng bằng nói là con của hắn và cậu. Còn vấn đề là con của ai bọn họ không nói đến, nếu không Mạt thần sẽ vì xưng hộ của đứa nhỏ mà cãi nhau với An Bội Tấn Nhất.
An Bội Tấn Nhất thời thượng nằm ở cửa vừa uống rượu vừa nhìn Mạt Thần chơi đùa cùng Diệp, cảm thấy nếu ngày qua ngày cứ bình thản như vậy thì tốt biến mất. Nhưng gần đây một bức thư cho An Bội Ảnh gửi đến khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều. An Bội Ảnh là phụ thân của An Bội Tấn Nhất, cũng thuộc Thập Thần Túc, năm đó cũng vì bị thương nên không để ý An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần ở cùng một chỗ, dù sao Mạt Thần cũng là nhi tử của người đã từng là chiến hữu của An Bội Ảnh, có thể được vương tử Kỳ Lân để ý là vô cùng vinh hạnh, làm gì có ý định chia rẽ?
Nhưng An Bội gia không thể chỉ vì được Kỳ Lân tôn sùng thì có thể tuyệt hậu.
Chuyến đi này, An Bội Tấn Nhất chỉ thấy một màn đêm vô tận, phụ thân nói cũng có lý, An Bội Tấn Nhất cũng đang cân nhắc chuyện hậu đại của An bội gia.
Nhưng … nhưng chỉ vì hậu đại mà cưới một người hắn không yêu, sau đó lại yên tâm thoải mái sống cùng Mạt Thần? Chuyện như vậy An Bội Tấn Nhất không làm được, không phải chỉ vì thân thể phản bội Mạt Thần, càng không công bằng với đứa con của người phụ nữ kia. Tuy An Bội Ảnh đã an bài, còn đảm bảo sẽ không bị bại lộ, nhưng hắn vẫn làm không được, hắn không thể cưới nữ nhân càng không để nữ nhân kia lưu lại huyết mạch nhà An Bội, sau đó ở trong căn đình viện cũ kỹ này sống hết quảng đời còn lại.
Vào một đêm, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi hắn ôm chặt Mạt Thần nói.
“Nếu em có thể hoài thai đứa nhỏ của anh thì tốt biết bao nhiêu …”
An Bội Tấn Nhất bị hiện thực bao phủ ngủ thật say, mà Mạt Thần lại dị thường thanh tỉnh.
Đứa nhỏ…
Mạt Thần thì thào nhớ kỹ, vì sao cậu chưa bao giờ ý thức được nhà An Bội cũng cần người thừa kế? An Bội Tấn Bất cũng phải để lại huyết mạch? Chính cậu dồn An Bội Tấn Nhất vào tình trạng tiến thối lưỡng nan? Vì sao cậu không ý thức được?
Màn đêm buông xuống, Mạt Thần đốt Đinh Hương thảo lên, An Bội Tấn Nhất ngủ càng thêm thâm trầm, sau đó thu thập vài món quần áo, cậu chỉ để lại ba món đồ vật: Là xâu chuỗi lần đầu tiên gặp mặt hắn đã đưa cho cậu, một cái hôn nhẹ và một giọt nước mặt luyến tiếc.
Ở cửa, Diệp mở to hai mắt nhìn Mạt Thần bay về phía ánh trăng, nhưng nó cũng không rõ vì sao Mạt Thần lại ôm nó chặt như vậy , rất đau rất đau.
Ngày hôm sau khi An Bội Tấn Nhất tỉnh dậy nhìn thấy xâu chuỗi kia liền có dự cảm không tốt, quần áo Mạt Thần cũng biến mất, lúc này hắn mới biết Mạt Thần đã rời khỏi , vô thanh vô tức không nhiễm hạt bụi trần.

An Bội Tấn Nhất không thể nghĩ được gì hắn muốn gọi điện cho người quen, nhưng lại không biết Mạt Thần ở nơi nào, hắn không thể suy nghĩ được gì nữa . Hắn ngã ngồi xuống đất nhìn xâu chuỗi Mạt Thần thường ngày hay che chở rơi lệ đầy mặt.
Ngồi bên cạnh hắn , Diệp mở to hai mắt giúp An Bội Tấn Nhất lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều, nhưng nó không hiểu vì sao An Bội Tấn Nhất ôm nó nhẹ như vậy lại rất đau rất đau.
Khi An Bội Ảnh đã hết kiên nhẫn xuống núi hỏi đứa con độc nhất của mình quyết định như thế nào, thì bị bộ dáng suy sút của hắn hù dọa, thân thể gầy đi một vòng khiến phụ thân lo lắng không thôi, còn chưa nói chuyện An Bội Tấn Nhất đã hỏi.
“Phụ thân vì sao khi mẫu thân thay thế dì Sa Dạ thì không tái hôn nữa ?”
An Bội Ảnh á khẩu không trả lời được, ông biết yêu một người có thể khiến người đó phấn chấn cũng có thể khiến họ chết đi.
“Đi tìm nó đi.”
“Không, con muốn ở đây chờ em ấy về, đồ của hắn còn ở đây, con đi rồi, em ấy sẽ tìm không được.”
An Bội Ảnh buồn bã rời khỏi thần xã, chỉ để lại một câu bảo trọng thân thể, nhất định phải chờ nó về .
Mạt Thần để lại ba món đồ, mà quên trả lại trái tim cho An Bội Tấn Nhất.
An Bội Tấn Nhất nhìn cánh cửa đóng lại, lá vàng rực rỡ rơi lả tả bên ngoài , không biết là ai đang khóc.
An Bội Ảnh huy động toàn bộ nhân lực tìm kiếm Mạt Thần, Bát Chỉ Vũ Y, Hắc Kỳ Khải, những bạn bè ngày xưa của cậu cũng dùng hết sức, nhưng Mạt Thần giống như biến mất khỏi thế gian, trở thành hư không.
Cuối cùng vẫn là Thu Bản Minh chấp hành nhiệm vụ, nghe tin Mạt Thần đã trở về Trung Quốc.
Bát Chỉ Vũ Y vận dụng lực lượng của Bát Chỉ liên lạc với Dư Khởi, Dư Khởi nói Mạt Thần đã trở về Bồng Lai tiên đảo tiến hành lễ rửa tội, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Ai cũng không dám đem chuyện này nói cho An Bội Tấn Nhất, An Bội Tấn Nhất bây giờ … giống …. Như một chiếc lá khô giãy giụa trên nhánh cây, chỉ cần chạm nhẹ nó sẽ rơi xuống bùn đất rồi ngủ say mãi mãi.
Năm ấy mùa đông đến sớm, trên núi là một mảnh trắng xóa chói mắt, từng mảnh hoa tuyết kết tinh rơi xuống , có chút đồ sộ.
An Bội Tấn Nhất mặc một chiếc áo đơn bước chậm trên con đường đầy tuyết, trước mặt là một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài mềm mại như nước, khẽ vén tóc ra sau tai, cười như không cười nhìn An Bội Tấn Nhất.
An Bội Tấn Nhất nhận ra là Dư Khởi, tiến lên chào hỏi. Dư Khởi cũng không phân trần nắm tay An Bội Tấn Nhất nhét vào một vật gì đó.
“Dụng tâm nuôi dưỡng, kính tâm chứng giám, hoa sen từ trên trời rơi xuống.”
Dư Khởi dùng Tiếng Trung, An Bội Tấn Nhất nửa câu cũng không hiểu, vừa định hỏi lại, Dư Khởi biến mất trong một trận ánh sáng ngũ sắc.
Mở tay ra, đó là một hạt đào trong suốt, lòe lòe tỏa sáng như một khối băng.
An Bội Tấn Nhất ôm tâm lý thử xem đem hạt đào chôn ở sân, mùa xuân năm thứ hai một cành cây trong suốt vươn ra, dưới ánh dương như thủy tinh chạm ngọc, An Bội Tấn Nhất không khỏi cảm thán thần kỳ .
Mùa xuân năm thứ ba, anh đào nở rộ khắp đồi núi, rơi rụng mà huy hoàng, An Bội Tấn Nhất không biết mình mê man bao lâu, hạ bút thành văn một nhánh anh đào, trên sơn đạo một mảnh tuyết trắng xen lẫn nhau rơi xuống.
Phảng phất như dưới những cánh hoa kia có một thiếu niên tóc xanh đang đứng, cái ngoái đầu nhìn lại cũng chấm dứt cảnh trong mơ ấy.
An Bội Tấn Nhất cảm giác thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại trong yết hầu, khó khăn mở miệng, tâm tư sâu kín.
“Cây anh đào này được không?”
“Được…”
“Vương mẫu nương nương ban cho em một đồng tử, nhưng anh phải chăm sóc nó cho tốt .”
“Được…”
“Vậy, em…”
An Bội Tấn Nhất ôm cổ Mạt Thần, cảm nhận này khí tức này, khôn phải ảo giác là sự thật đúng không?
“Em đã trở về…”
Đầu thu năm thứ tư, bồ công anh từ trong viện bay ra như những hoa tuyết, cây anh đào được An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần dùng máu luyện thành, kết quả chính là một quả đào hai người ôm cũng không xuể. Ngày ấy hái xuống, An Bội Tấn Nhất mời vài người bạn và phụ thân của Mạt Thần đến, dùng lá bùa cứng cẩn thận cắt quả đào, bên trong một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, An Bội Tấn Nhất đặt tên cho nó là “An Bội Đào Thái Lang” , rước lấy Mạt Thần tức giận trừng mắt.
Như thế, Mạt Thần vì xưng hô của đứa nhỏ mà cãi nhau túi vụi với An Bội Tấn Nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận