Bồ Đề Kiếp

Sau khi đưa bọn ta
vào phòng, gã sai vặt cung kính cúi người: “Xin hai vị công tử ngồi chờ ở đây, Tiểu Cầm cô nương sẽ nhanh lên đây“.

Lạc Trần gật đầu, rồi kéo ta ngồi xuống.

Lúc gã sai vặt đi ra, cả người ta đều không thoải mái, không nhịn được than lên: “Nơi này nặng mùi quá, mùi hương nồng nặc, người ở đây cũng rất
khó chịu“. Ta đi đến bên cửa sổ, mở toang ra để thông khí.

Mở ra thì nghe được có tiếng gì đó kỳ quái, ta quay đầu nhìn Lạc Trần: “Lạc Trần, ngươi lại đây một chút, có tiếng gì ý?”

Lạc Trần đang nghiêng người tựa vào giường, không quay đầu nói: “Ngươi không muốn nghe thì đóng cửa lại“.

Ta khó hiểu nhìn hắn, lại thử nghe kỹ lần nữa thì nghe ra đó là tiếng thở
dốc của nam tử và tiếng khóc nỉ non của nữ tử. Lòng ta cả kinh, không
phải có người bị đánh chứ?

“Lạc Trần....”

Lạc nhìn lại nâng mi lên nhìn ta: “Cái gì?”

“Ngươi nói....phòng bên có phải là....” Ta có chút khó xử, chuyện này theo lý

thì ta không nên quản, nhưng âm thanh này khiến ta rất phiền não.

“Là cái gì?” Lạc Trần mở to mắt, hai mắt sang long lanh, trong rất ngây thơ.

“Có phải là.... có nữ tử bị khi dễ....Ài....” Ta không biết làm sao, đắn đo xem có nên đi khuyên ngăn không?

Mà Lạc Trần cũng cười, khoát tay nói: “Không cần lo, nàng ta không phải bị khi dễ, mà là rất vui vẻ thì có“.

“Chỉ là...” Ta còn muốn nói ta thấy chẳng có chỗ nào là “vui vẻ” cả thì Lạc Trần đã đứng lên tới bên ta.

“Được rồi, người tốt không nên nghe âm thanh này“. Lạc Trần nói xong rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại, kéo ta ngồi xuống giường.

“Thật sự là không cần đi khuyên nhủ sao?” Ta nghĩ Lạc Trần không phải là người lạnh lùng như vậy đâu.

Lạc Trần xoa đầu ta: “Tin ta đo, lúc này bọn họ đều đang vui vẻ“.

Ta nhìn ánh mắt của hắn, tuy khó hiểu nhưng vẫn là nên tin tưởng hắn, liền gật gật đầu: “Ừ“.

“Tiểu Linh Nhược...” Lạc Trần nhìn ta, ánh mắt lóe sáng, “Trốn vào đi”

“Hả?” Ta khó hiểu trừng mắt nhì hắn: “Cái gì cơ?”


“Tránh ở bên trong đừng lên tiếng, bao giờ ta gọi thì ra“.

Ta ngẩn ra, rồi co người lùi vào trong giường, sau đó Lạc Trần thả mành che xuống rồi ngồi xuống.

Chốc lát sau có người tới, đợi đóng cửa rồi thì lại nghe thấy có tiếng nói.

“Tiểu Cầm ra mắt công tử, có chút chậm trễ, mong công tử đừng trách“.

Là âm thanh của nữ tử, âm thanh nũng nịu như thế, chắc tuổi cũng không lớn. Không biết Lạc Trần tìm nàng ta làm gì?

Ta vuốt cằm, hay đây chính là người mà đợt trước hắn nói thích? Ta đi theo hắn nhiều năm như thế, nhưng quả thật chưa từng gặp qua nàng.

Đang nghĩ thì nghe thấy Lạc Trần lên tiếng: “Hóa trần không hối hận”

Lời này là có ý gì? Ta nghe không hiểu, sao hắn lại nói lời này với một nữ tử chứ?

Nàng kia dừng một lát lại nói: “Hóa ra là Lạc Trần công tử“.

Thanh âm nàng ta lại thay đổi, chính xác là giọng điệu của nàng ta thay đổi.

“Phải” Lạc Trần trả lời.

Ta không khỏi cười thầm, xem ra đây là ám hiệu, nên Lạc Trần mới nói “Hóa
trần không hối hận“. Ài, về sau ta cũng phải học chiêu này để dùng mới
được, sau này phải bảo Lạc Trần nghĩ ra ám hiệu gì đó hay hay một chút
mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận