Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoSau khi vào Thu, Tô Hi càng thích ngủ hơn. Đến canh năm là Vệ Phong phải lên triều, còn nàng có thể ngủ một mạch đến tận khi Mặt trời nhô cao.
Vệ Phong lên triều xong sẽ ghé Ngự Thư Phòng xử lý tấu chương. Tô Hi thức dậy, ngồi trên giường sát cửa sổ xem sách một lúc, sau đó Ngân Li sẽ dẫn Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ từ điện Lân Hiên sang.
Hai đứa đều cởi giày ngay ngắn, chu mông bò lên giường ấm, sau đó dụi lên người của Tô Hi.
Trĩ Ngữ dẫn đầu chui vào trong lòng của Tô Hi chiếm địa bàn, nhỏ nhẹ hỏi: “Mẫu hậu, người đang xem gì vậy…….”
Trĩ Ngôn không giành được đệ đệ, chỉ yên lặng ngồi một bên.
Tô Hi khẽ khều chóp mũi của Trĩ Ngữ, khép sách lại rồi chỉ ba chữ trên trang bìa, “Mẫu hậu đang đọc .”
Hai đứa bé còn nhỏ, chưa đủ tuổi đến Thượng Thư Phòng học. Tô Hi cũng thường âm thầm dạy tụi nhỏ đọc sách, hai đứa rất thông minh, cò vài chữ Tô Hi chỉ dạy một lần mà tụi nó đã nhớ rõ. Đặc biệt là đứa lớn Trĩ Ngôn, về phương diện đọc sách rất có thiên phú, rất thông minh so với mấy đứa trẻ chạc tuổi. Nhưng còn đứa nhỏ Trĩ Ngữ thì nghịch ngợm kiếm chuyện, chỉ hứng thú với mấy món đồ chơi thôi.
Trĩ Ngữ ngửa khuôn mặt nhỏ lên, ngây thơ hỏi: “Hàn Phi Tử là gì ạ?”
Tô Hi thấy Trĩ Ngôn nhìn mình nên cũng ôm nó vào lòng, mỗi tay ôm một đứa, “Mẫu thân kể cho hai đứa nghe nhé?”
Hai mắt Trĩ Ngôn sáng lên, liên tục gật đầu.
Tô Hi kể về câu chuyện lấy tráp bỏ ngọc (1), tự tương mâu thuẫn (2) và cãm vu sung sác (3). Trĩ Ngôn nghe rất hứng thú nhưng Trĩ Ngữ lại không như thế, không biết từ khi nào mà thằng bé đã từ đầu giường bên này sang bên kia, hết sức tập trung ôm chiếc khoá Lỗ Ban miệt mài tháo dỡ.
(1) câu chuyện về người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng)。
(2) Giới thiệu thêm: Mâu thuẫn là từ cổ, để chỉ hai loại vũ khí thời xưa: Một cái dùng để đâm (mâu), một cái dùng để đỡ, hộ thân (thuẫn). Câu thành ngữ đến ngày nay vẫn mang ý nghĩa: lời nói và hành động mâu thuẫn trái ngược nhau; hoặc lời nói, việc làm trước và sau không đồng nhất.
(3) Nó là một phép ẩn dụ cho một người không đủ năng lực giả vờ là có năng lực, và một sản phẩm kém chất lượng giả vờ là một sản phẩm tốt.
Trĩ Ngôn ôm tay của Tô Hi, lắc tay nàng nói, “Mẫu hậu, kể thêm nữa đi ạ.”
Tô Hi cầm chén trà tử sa trên bàn nhấp một hớp để nhuận giọng, lại kể tiếp một câu chuyện.
Đến buổi trưa, cuối cùng hai đứa bé cũng mệt mỏi, dùng xong bữa trưa thì nằm sấp trong lòng Tô Hi ngủ thiếp đi. Khi Vệ Phong quay lại, mỗi tay ôm một đứa lên đưa về điện Lâm Hiện, sau đó ôm Tô Hi nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi quay lại thư phòng.
Hoa sen đã úa tàn, đài sen trong hồ Thái Dịch đều đã chín. Buổi chiều, Tô Hi tổ chức cung yến mời rất nhiều người, dẫn đoàn người tới hái đài sen. Úc Bảo Đồng, Đường Vãn và Lữ Huệ Xu cũng đến, sau khi các nàng thành thân, đã rất lâu rồi mọi người chưa tụ tập đông đủ.
Đường Vãn lấy cháu đích tôn Tô Điều của cụ cố Tô Hi, sau khi Tô Điều làm quan thì dẫn vợ con đến Hà Châu, mấy ngày trước Trung Thu mới về Kinh Thành lại.
Hà Châu khô ráo, thời tiết nóng bức, Đường Vãn ở đó hai năm đã đen hơn lúc trước nhưng da dẻ vẫn trơn bóng, khuôn mặt đầy đặn, vừa nhìn là biết được tẩm bổ rất tốt, trái lại trông quyến rũ hơn thời chưa xuất giá. Nữ nhi Đồng Đồng của tỷ ấy vừa tròn hai tuổi, bằng tuổi với Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ. Con bé kế thừa những ưu điểm của phụ mẫu, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan xinh xắn, trắng trẻo đáng yêu, tính cách cũng rất hoạt bát, chơi chung với Trĩ Ngữ rất hợp rơ.
Mấy người hái sen xong thì ngồi trong đình bát giác trò chuyện, đối diện là mấy đứa nhóc đang chơi đùa rất vui vẻ.
“Đường tỷ tỷ, có phải khí hậu Hà Châu rất tốt đúng không? Nhìn tỷ còn hồng hào hơn trước lúc xuất giá nữa, muội và Úc tỷ tỷ đều nói tỷ vui đến quên mất trời trăng nên không chịu quay về, còn quên luôn cả bọn muội.” Tô Hi vừa lột vỏ đài sen vừa nói.
Trĩ Ngữ chơi mệt mỏi, chạy đến bên chân của Tô Hi. Tô Hi lấy khăn lau mồ hôi cho thằng bé rồi đút nó một viên hạt sen.
Đường Vãn cong mắt, tình cảm của mọi người vẫn y như trước, “Khí hậu ở Hà Châu rất tốt, cảnh sắc cũng hợp lòng người, hôm nào nương nương đến ở một khoảng thời gian là sẽ biết ngay.”
Tô Hi hơi tiếc nuối, “Muội thì thôi đi, Kinh Thành cũng tốt lắm, muội đi hay không cũng được.” Nàng đã là Hoàng Hậu, tất nhiên không thể muốn đi đâu là đi được, huống hồ Vệ Phong cũng không có thời gian dẫn bọn nàng đi đến chỗ xa như vậy.
Lữ Huệ Xu thấy nàng thẫn thờ thì lảng sang chuyện khác, “Đài sen này thật tươi, ăn ngon miệng ghê, nghe bảo có thể nấu canh được nữa?”
“Tất nhiên là được, có thể hầm với hoa huệ và cá trích trong hai canh giờ, thịt cá tươi ngon…….” Úc Bảo Đồng nói.
Tô Hi nhíu mày, nghĩ đến mùi tanh của cá thì nàng lập tức cảm thấy khó chịu. Sau khi Lữ Huệ Xu bên kia nghe thấy thì phản ứng lớn hơn nữa, nàng ấy đứng lên che miệng đi sang một bên, vừa khom lưng vừa nôn khan.
Úc Bảo Đồng và Đường Vãn thấy vậy thì đứng lên, “Tuệ Vương Phi sao vậy?”
Sắc mặt của Lữ Huệ Xu tái nhợt, trông không tốt lắm.
Tô Hi nói: “Xu tỷ tỷ không sao chứ, có cần mời thái y đến xem không?”
Lữ Huệ Xu lắc đầu, lau khoé miệng rồi ngượng ngùng nói: “Tỷ không sao……Lần trước có mời thái y rồi, thái y bảo tỷ có thai hai tháng rồi, chỉ là phản ứng bình thường thôi. Bởi vì chưa tròn ba tháng nên mới không nói cho mọi người nghe…….”
Tô Hi sửng sốt, nhanh chóng chúc mừng tỷ ấy. Úc Bảo Đồng và Đường Vãn bên kia cũng đến chúc mừng, trong bốn người thì chỉ có Lữ Huệ Xu chưa từng sinh con, vì vậy Úc Bảo Đồng và Đường Vãn chỉ dạy những kinh nghiệm cho tỷ ấy, chỉ cách chăm sóc bản thân, còn tỷ ấy thì lắng nghe rất chăm chú.
Tô Hi thấy vui vẻ thay Lữ Huệ Xu, lập tức gọi vào phòng lấy một khoá trường mệnh nạm vàng hoa văn tứ hợp như ý vân, xem như quà gặp mặt cho đứa bé trong bụng Lữ Huệ Xu.
Úc Bảo Đồng và Đường Vãn cũng tặng tỷ ấy vài món quà.
Chập tối, mấy người Lữ Huệ Xu lần lượt rời đi. Sau khi cung yến kết thúc, Tô Hi dẫn Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ quay về điện Tuyên Thất. Vệ Phong chưa còn ở Ngự Thư Phòng, nàng nghĩ tới chuyện hôm nay, bèn kêu Ngân Li đi mời thái y.
Sau khi Ngân Nhạn và Ngân Hạc lấy chồng thì Ngân Lộ và Ngân Li thành nữ quan bên cạnh Tô Hi. Động tác của Ngân Li khựng lại, “Nương nương thấy không khoẻ sao ạ? Có cần nô tì nói với Bệ hạ một tiếng không?”
Tô Hi nói không cần, hết sức bình tĩnh nói: “Trước hết mời thái y tới đã.”
Không bao lâu, Lục thái y đi theo Ngân Li vào trong, đặt một chiếc khăn trắng lót dưới cổ tay của Tô Hi và bắt đầu bắt mạch. Lục thái y bắt mạch liên tục ba lần, ông lo mình bắt mạch sai, sau một hồi mới đứng lên và nói: “Chúc mừng nương nương có long tử, người đã có thai hai tháng.”
Tuy rằng nàng đã có chuẩn bị nhưng khi nghe thái y nói xong thì nàng vẫn giật mình.
Khó trách mấy nay nàng cứ thích ngủ, làm gì cũng uể oải, còn hay quên trước quên sau. Khi nãy ở hồ Thái Dịch, lúc Úc Bảo Đồng nhắc đến canh cá trích thì dạ dày nàng bỗng thấy buồn nôn, khi ấy nàng cũng đoán được đại khái. Sau khi tiễn thái y đi, Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ cùng chạy tới, tranh nhau nói, “Mẫu thân, long tử là gì ạ? Có thai là gì ạ?”
Tô Hi xoa đầu Trĩ Ngôn, lại xoa đầu Trĩ Ngữ, “Chính là tụi con sắp có đệ đệ hoặc muội muội đó.”
Nàng hỏi tiếp: “Hai đứa muốn đệ đệ hay muội muội?”
Hai đứa liếc nhau, đồng thanh nói:”Muội muội ạ!”
Ngân Li bên kia cuối cùng cũng hoàn hồn, vui vẻ đi ra ngoài, “Để nô tì kêu người đi báo cho Bệ hạ.”
Tô Hi vội vàng cản nàng ấy lại, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Ngân Li, nàng cười nói, “Lát nữa để ta tự nói với Bệ hạ.”
*
Tắm rửa xong, Tô Hi đổi một chiếc áo sam rộng rãi màu xanh nhạt thêu hoa văn nho vàng, bởi vì trong điện có đốt địa long nên rất ấm áp, vì vậy nàng cũng không mặc nhiều.
Nàng ngồi trên giường uống hai ba ly nước nho, lúc Vệ Phong quay lại thì thấy nàng chống cằm ngồi đó, trên mặt đỏ ửng, ánh mắt ngấn nước mê man. Ánh trăng trên bệ cửa sổ chiếu lên người nàng, để lộ cánh tay trắng nõn ra bên ngoài.
Tô Hi quay đầu nhìn Vệ Phong, nàng bước chân trần đến chỗ hắn, cơ thể mềm mại dựa vào người hắn, định đổi quần áo cho hắn.
Trên người nàng thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào khiến yết hầu của Vệ Phong căng chặt, hắn nhìn chằm chằm vào gò má mềm mại của nàng, “Nàng uống rượu sao?”
Tô Hi thành thật gật đầu, “Đường tỷ tỷ mới từ Hà Châu về, đã lâu bọn muội không gặp nhau rồi.”
Vệ Phong thay thường phục, bàn tay ôm lấy eo nàng rồi bế ngang nàng lên, đi về phía giường: “Trên đất lạnh, hai ta lên giường nói chuyện.” Hắn hôn lên trán nàng, “Nếu nàng nhớ nàng ấy thì thỉnh thoảng có thể mời nàng ấy vào cung là được.”
Tô Hi gật đầu nói vậy, hai tây vòng lấy cổ của Vệ Phong rồi ngồi trên hông của hắn, ngẩng đầu liếm môi của Vệ Phong.
Nàng vừa uống rượu nên mơ hồ, cũng to gan hơn, lần này nàng chỉ uống hai ly mà đã có can đảm như này rồi. Có lẽ do lần trước Vệ Phong bắt nạt nàng tàn bạo quá, nên nàng cũng muốn nhân cơ hội này bắt nạt lại hắn.
Tô Hi đưa chiếc lưỡi nhỏ vào trong miệng của Vệ Phong, bắt chước dáng vẻ hôn mình trước đây của hắn, chỉ giây lát đã khiến hô hấp của hắn trở nên nặng nề, lòng bàn tay ôm nàng cũng dùng thêm sức. Tô Hi chớp mắt, vặn vẹo eo, khẽ cọ xát hắn rồi nói: “Đình Chu biểu ca, thiếp có chuyện muốn nói với chàng….”
Vệ Phong từ khách thành chủ, hắn nắm lấy móng vuốt nhỏ không thành thật của nàng rồi đè nàng dưới người, sau đó ngậm lấy đôi môi của nàng.
“Ưm…..” Hồi lâu, Tô Hi mới vùng vẫy quay đầu đi, thở hổn hển nói: “Thiếp thật sự có chuyện muốn nói với chàng.”
Vệ Phong đứng dậy, hai mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm, giọng nói khàn đặc: “Chuyện gì?”
Tô Hi nắm lấy bàn tay to của hắn đặt lên bụng nhỏ của mình, đôi mắt cong lên như rất vui vẻ, “Khi nãy thái y tới có bảo là thiếp mang thai rồi.”
Vệ Phong: “….”
Vệ Phong không khỏi nhớ tới lần trước khi Tô Hi mang thai, khoảng chừng bảy, tám tháng hắn không đụng vào nàng. Thai nhi trong bụng nàng không ổn định nên hắn không dám làm gì, khoảng thời gian đó suýt chút nữa hắn nghẹn chết.
Tất nhiên hắn rất vui vì nàng mang thai, nhưng cô nương này rất ranh mãnh, cố tình trêu chọc khiến cả người hắn bốc cháy. Hắn cắn cánh môi của nàng như thể trừng phạt, trầm giọng nói: “Đã bao lâu rồi?”
Tô Hi nói: “Hai tháng ạ.”
**
Đêm nay, tất nhiên Vệ Phong không dám chạm vào nàng, nhưng mà hắn có rất nhiều cách trừng phạt nàng.
Hôm sau Tô Hi tỉnh dậy thì hai má nàng cực kỳ đau, ngay cả ăn cơm cũng không nổi. Nàng tức giận lườm tên đầu sỏ một cái.
Trong mắt Vệ Phong đầy ý cười, múc một chén gạch cua đậu hủ đẩy đến trước mặt nàng và nói: “Ấu Ấu, ăn cái này dễ nuốt hơn.”
Tô Hi lo lắng hắn lại nói gì xấu hổ trước mặt đám cung nữ nên nàng nhanh chóng che miệng, không để hắn nói chuyện.
Hôm nay Vệ Phong không phải lên triều. Bởi vì Tô Hi có thai nên ăn uống cũng tỉ mỉ hơn trước, Vệ Phong không hề qua loa mời hai ma ma có kinh nghiệm dày dặn đi theo Tô Hi để hầu hạ nàng.
Hoà Thuận Viên bên kia biết được tin Tô Hi và Lữ Huệ Xu mang thai, Thái Hậu nương nương mừng rỡ không thôi. Bà gọi Tô Hi đến thăm hỏi rồi tặng rất nhiều đồ bổ.
Có lẽ do Vệ Phong không thể ở bên lúc Tô Hi mang thai Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ nên lần này hắn gần như dành tất cả thời gian rảnh rỗi ở bên nàng, cẩn thận tỉ mỉ, chuyện gì cũng đều chiều nàng, nàng nói gì là hắn nghe nấy.
Đến giữa mùa hè năm sau, cuối cùng Tô Hi cũng thuận lợi sinh được một bé gái.