Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoSau khi đường huynh Vệ Phong đăng cơ, Vệ Đức Âm mười tuổi từ “Hoà Nghi công chúa” đổi thành “Hoà Nghi trưởng công chúa”.
Hoàng thượng tặng cho nàng một phủ công chúa bên ngoài cung, nhưng do nàng còn nhỏ tuổi nên Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu không nỡ để nàng dọn ra ngoài cung, vì vậy nàng vẫn ở lại trong điện Vinh Âm như trước.
Động thái này cũng như ước muốn của Hoàng Hậu nương nương, hậu cung không ai nên ngày thường nàng không có ai trò chuyện. Nếu Vệ Đức Âm ở lại cung, thỉnh thoảng qua điện Vô Song thăm nàng rồi chơi đùa cùng ba đứa nhóc, trông cũng đỡ vắng vẻ hơn.
Hôm nay phu tử kết thúc lớp học và sắp xếp bài tập xong, Vệ Đức Âm đi ra khỏi Thư Phòng, sau đó đến thẳng điện Vô Song.
Mấy bạn học nhỏ đi đằng sau cũng đi theo muốn trò chuyện với nàng nhưng nàng lại chạy nhanh như chớp, thế là bọn họ đành phải dừng chân. Bởi vì thế hệ này không có nhiều hoàng tử và công chúa lắm nên không chỉ nhóm hoàng tử và công chúa có thể đến học mà con vợ cả của các quan lớn trong triều cũng có thể đến Thượng Thư Phòng học, xem như là làm như đồng cho các con cháu của hoàng thất.
Thư đồng của Vệ Đức Âm là nữ nhi Hàn Tố Mi của Đại học sĩ Văn Uyên Các, Hàn Tố Mi lớn hơn nàng một tuổi, năm nay đã mười một tuổi. Dáng vẻ nàng ấy xinh đẹp, tính cách cũng hào phóng rộng rãi, cũng là bạn thân của Vệ Đức Âm.
“Điện hạ—–” Hàn Tố Mi chạy từ trong Thượng Thư Phòng ra, nhìn quanh hành lang, nào còn bóng dáng của Vệ Đức Âm?
Vệ Đức Âm bên kia đã chạy tới điện Vô Song, nàng vội vàng vào thăm Vệ Vô Ưu.
Hôm rồi tiểu công chúa Vệ Vô Ưu bị bệnh, cứ sốt mãi không giảm, còn bị tiêu chảy nữa, khiến Hoàng Hậu nương nương rất lo lắng. Gần như ngày nào Vệ Đức Âm cũng đến thăm Vệ Vô Ưu, cũng may hôm qua con bé đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng đã hạ sốt, bây giờ tinh thần rất phấn chấn, nhưng khuôn mặt nhỏ đã gầy rộc lại khiến người ta đau lòng không thôi.
Lúc Vệ Đức Âm tới thì Vệ Vô Ưu đang nằm sấp trong nôi, đôi tay nhỏ ôm lấy lục lạc màu vàng hoa văn quả vải, tò mò đung đưa vang lên tiếng “đinh đang”. Bên cạnh nôi có hai đứa bé trai bằng tuổi, một đứa mặc áo gấm xanh ngọc, một đứa mặc áo gấm xanh da trời, đang nhìn chằm chằm muội muội nằm trong nôi, giống như chỉ cần con bé khó chịu một xíu thôi thì hai đứa sẽ lao đến ngay.
Vệ Trí Hành và Vệ Trí Luật thấy Vệ Đức Âm tới thì ngoái đầu lại, gọi: “Cô cô.”
Sang năm là Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ lên năm tuổi, phải đến Thượng Thư Phòng đọc sách rồi. Vệ Đức Âm xoa mặt hai đứa, hỏi: “Sao hai đứa đứng ở đây, không ra ngoài chơi sao?”
Ba đứa bé đều thừa hưởng những ưu điểm của phụ mẫu, đứa nào cũng xinh xắn trắng trẻo đáng yêu, làn da vừa trắng vừa mềm. Vệ Đức Âm đã lớn, giờ cũng hiểu được xinh đẹp là gì, bây giờ không biết hâm mộ ba đứa bé này đến mức nào nữa.
Vệ Trí Hành ôm một quyển trong tay, nhảy nhót ngồi lên ghế thêu cạnh nôi, bình tĩnh nói: “Cô cô không biết đó thôi, cháu phải ở đây chăm muội muội, muội muội mà không nhìn thấy cháu sẽ khóc đấy.”
Vệ Đức Âm nhìn chằm chằm quyển sách trong tay thằng bé, kinh ngạc hỏi: “Trĩ Ngôn, cháu nhỏ như vậy mà đã đọc Sở Từ rồi sao?”
Vệ Trí Hành gật đầu. Không chỉ là mà ngay cả và nó cũng đã đọc hết.
Vệ Đức Âm nói muốn kiểm tra thử thì thằng bé cũng chẳng tỏ ra sợ sệt mà ngược lại thoải mái chấp nhận.
Đúng thật là Vệ Đức Âm đưa ra câu nào thì nó cũng có thể đọc được, còn thuộc làu làu. Vệ Đức Âm như chịu phải đả kích, phải biết rằng bây giờ nàng mới đọc, còn có vài chỗ nàng còn không đọc được như thằng cháu này của nàng nữa.
Vệ Trí Luật ngồi bên kia thấy ánh mắt của cô cô nhìn ca ca đầy ngưỡng mộ thì không kìm được bật cười, “Cô cô, ca ca chỉ biết đọc sách thôi, hôm đó cháu trai của Ân các lão đánh nhau với ca ca, ca ca đâu có đánh lại người ta, cuối cùng cũng may có cháu lên giúp nên ca ca mới không bị người ta hạ gục đấy.”
Vệ Trí Hành bị đệ đệ phanh phui chuyện xấu, thằng nó dừng một lát, khó khăn nói: “…..Nó béo hơn ta mà.”
Cháu trai của Ân các lão cùng thế hệ với hai người, là con trai biểu huynh của Tô Hi, tên là Ân Bạch Vũ. Ân Bạch Vũ cũng bằng tuổi hai đứa, chính là thằng nhóc mập mạp bụ bẫm.
Lần đó không biết Trĩ Ngôn và Ân Bách Vũ cãi nhau chuyện gì mà hai đứa bé lao vào đánh nhau. Ân Bạch Vũ ỷ vào lợi thế cân nặng của mình, lập tức đè lên người của Trĩ Ngôn khiến Trĩ Ngôn không thở nổi. Sau đó may mà có đệ đệ Trĩ Ngữ đến giúp một tay, hai đứa tẩn một đứa mới đánh thắng được.
Sau đó tất nhiên Ân Bách Vũ bị tổ phụ là Ân các lão phạt một trận, rồi xin lỗi hai tiểu hoàng tử thì chuyện này mới kết thúc.
Trĩ Ngữ không thèm cho ca ca mặt mũi, “Là do đệ đánh thắng nó, phụ hoàng bảo nam tử hán nên văn võ song toàn thì sau này mới bảo vệ được mẫu thân và muội muội.”
Trĩ Ngôn không cam lòng yếu thế: “Mẫu hậu kêu đệ học thuộc Thơ Đường, đệ đã học chưa?”
Trĩ Ngữ: “….” Thằng bé lập tức yên lặng, mấy ngày nay nó bận học võ với sư phụ mà phụ hoàng mời tới, còn Thơ Đường thì nó chưa đọc chữ nào hết.
Trĩ Ngôn nhảy từ trên ghế thêu xuống, đi ra ngoài điện, “Ta đi mách mẫu hậu, mấy ngày nay đệ không chịu đọc sách.”
Trĩ Ngữ nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay áo của thằng bé: “Ca ca, ca ca, chúng ta từ từ nói nào……”
Vệ Đức Âm nhìn hai thằng bé đấu võ mồm, cảm thấy rất thú vị. Ngay cả Vệ Vô Ưu nằm trong nôi cũng cười khúc khích.
Cuối cùng Trĩ Ngữ cũng không cản được Trĩ Ngôn, hai đứa kéo kéo nắm nắm đi đến trước cổng điện Vô Song, liếc mắt nhìn bên trong một cái.
Trĩ Ngôn thấy không có ai trong điện, bèn hỏi cung tì đứng trông cửa: “Mẫu hậu đâu rồi?”
Cung tì nhìn thằng bé nhỏ tuổi trước mặt, châm chước chọn từ: “Nương nương và Bệ hạ đang nghỉ ngơi ở Noãn các ạ.”
Hoàng thượng dùng cơm trưa xong, thường sẽ cùng Hoàng Hậu nương nương nghỉ trưa nửa canh giờ. Trĩ Ngôn nắm tay đệ đệ, rón rén đi về phía Noãn các.
Lần nào phụ hoàng ở chung với mẫu hậu đều không cho hai đứa xem, hai đứa nhỏ càng thêm tò mò mà quên mất mục đích tới đây làm gì, chỉ muốn lén xem phụ hoàng và mẫu hậu đang làm gì.
Hai đứa đi đến sau bức bình phong khảm trai bằng gỗ tử đàn, Trĩ Ngữ thò đâu ra, còn Trĩ Ngôn dựa đầu lên người ca ca, bốn đôi mắt to đen láy đồng thời nhìn về phía trên giường sát cửa sổ.
Chỉ thấy phụ hoàng nằm nghiêng ôm chặt mẫu hậu trên giường, cơ thể to lớn như bao phủ cả người của mẫu hậu.
Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ chớp mắt nhìn hai người đang ôm chặt nhau. Cũng là do Trĩ Ngôn phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng giơ tay che kín đôi mắt của đệ đệ rồi kéo nó đi ra khỏi Noãn các.
*
Tô Hi bừng tỉnh lại từ giấc mộng, dường như nàng nghe được tiếng của hai đứa bé.
“Ưm, có phải Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ tới không…….” Nàng còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy Vệ Phong ôm nàng chặt hơn, chặt đến nổi bả vai nàng cũng đau nhói. Nàng khẽ tránh ra, muốn quay đầu nhìn hắn nhưng hắn lại vùi đầu vào cổ của nàng khiến nàng không thể cử động. Nàng chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Đình Chu biểu ca?”
Vệ Phong không nói tiếng nào, hai tay dùng sức ôm chặt lấy cơ thể nàng, dường như muốn khảm nàng vào trong da thịt của mình.
Tô Hi buồn cười, “Chàng sao vậy, có phải gặp ác mộng không? Đã đến giờ rồi, chàng còn phải đến thư phòng mà, dậy thôi nào.”
Đúng thật là ác mộng. Với Vệ Phong mà nói, không có gì đáng sợ hơn giấc mộng này.
Giấc mộng giống hệt với kiếp trước mà Tô Hi từng kể hắn nghe, nàng không lấy hắn mà vào phủ Lư Dương Hầu. Kiếp trước, duyên phận giữa hai người chỉ thiếu một bước thôi, không chỉ lướt qua nhau mà hai người cũng có cuộc có cuộc sống riêng của mình. Nàng là thanh mai trúc mã với Phó Thiếu Vân, đính hôn và thành thân với Lệ Diễn. Còn cuộc sống của hắn cũng không có nàng.
Lần cuối cùng trông thấy nàng chính là lúc cả người nàng bị thương, vừa bất lực vừa đáng thương nằm trước mặt hắn, vươn tay nắm lấy góc áo hắn, như thể một chú mèo con hấp hối, thở nhẹ đến nổi khiến lòng người phải sợ hãi.
Mặc dù hắn ở ngay trước mặt nàng nhưng cũng bất lực.
Sau đó hắn đăng cơ, rõ ràng có được cả thiên hạ, như cứ cảm thấy như thiếu mất thứ gì đó, trong lòng rất vắng vẻ.
Tận đến một ngày hắn đi đến ngôi mộ của nàng.
Khi hắn nhìn hai chữ “Tô Hi” trên ngôi mộ, vài lần gặp gỡ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay dần trở nên rõ ràng hơn. Lúc ba tuổi nàng đứng trước mặt hắn, trắng trẻo đáng yêu mời hắn ăn miếng điểm tâm còn thừa; Năm mười tuổi nàng cứu mèo dưới tàng cây ở phủ Tổng đốc rồi bị con mèo rơi xuống trúng đầu khiến nàng không đứng vững ngã xuống đất; Năm mười hai tuổi nàng nghe lén hắn và Ân Thê Thê nói chuyện, khi bị hắn phát hiện thì nét mặt xấu hổ, lạy ông tôi ở bụi này mà nói “Muội chưa nhìn thấy gì hết”.
***
Đáng tiếc khi bừng tỉnh thì đã quá muộn rồi, lúc hắn nhận ra thứ gì đó thì nàng đã đi rồi.
Hoàng cung to như thế nhưng chẳng có nàng kề bên lại cô đơn là thế.
Vệ Phong ôm lấy Tô Hi mãi không cử động, mãi một lúc sau mới khàn giọng nói: “Hôm nay ta không đi.” Cũng may chỉ là giấc mộng, cũng may Tô Hi vẫn nằm trong lòng hắn, nàng chưa lấy người khác, cũng không rời bỏ hắn.
*
Vệ Đức Âm chơi cùng Vệ Vô Ưu một lát, thấy sắc trời không còn sớm, nàng cũng chưa xong bài hôm nay phu tử giao nên không ở lại lâu nữa mà trở về điện Vinh Âm.
Ngày hôm sau, phu tử đang đứng trên bục giảng bài, Hàn Tố Mi cầm quyển sách che trước mặt, lén nhìn về phía Vệ Đức Âm: “Điện hạ, hôm qua người đi đâu vậy? Không phải chúng ta đã hẹn trước là đến nhà tiểu nữ chơi sao?”
Vệ Đức Âm chớp mắt, cười ngại cùng: “Ta quên mất.” Nàng chỉ lo đi thăm cháu gái.
Hàn Tố Mi nói: “Vậy ngày mốt sinh nhật ca ca của tiểu nữ, người có đến không? Nương của tiểu nữ còn đặc biệt mời đầu bếp Giang Nam tới làm mấy món điểm tâm nữa, còn mời gánh hát tuồng, lúc đó sẽ nhộn nhịp lắm.”
“Đi chứ.” Hai mắt của Vệ Đức Âm cong lên, vui vẻ đồng ý. Có lẽ dò nàng không có nhiều bạn bè lắm nên rất thích những nơi nhộn nhịp, ngày thường trong cung rất yên lặng, nói chuyện lớn tiếng chút thôi cũng bị mắng. Nhưng nàng rất thích nghe hát, thích làm quen với nhiều bạn bè đồng lứa khác nữa.
“Khụ ừm.” Hai người đang nói chuyện bên dưới, phu tử trên bục giảng khẽ hắng giọng một tiếng, bên dưới lập tức yên lặng.
Vài ngày sau chính là sinh nhật của Hàn Sâm, ca ca của Hàn Tố Mi.
Vệ Đức Âm đã xin phép Hoàng Thái Hậu, bà thấy nàng cũng đã lớn rồi nên không gò bó như khi còn nhỏ nữa, chỉ sắp xếp bốn cung tì và hai ma ma, cộng thêm bảy, tám thị vệ theo nàng ra cung. Đến phủ Đại học sĩ, Hàn Tố Mi và Hàn Sâm đứng ở trước đón nàng vào phủ.
Năm nay Hàn Sâm mười ba, gương mặt điển trai, vẫn còn nét ngây ngô của thiếu niên, lúc nhìn Vệ Đức Âm thì nở một nụ cười vui vẻ.
“Tham kiến điện hạ.”
Vệ Đức Âm đưa quà tặng đã chuẩn bị sẵn cho Hàn Sâm, “Mi tỷ tỷ nói huynh đến thư viện Tam Tùng đọc sách, nên chắc có thể sử dụng bộ dụng cụ tứ bảo này (1). Đây là ta lấy từ chỗ của Hoàng tẩu tẩu, tặng cho huynh.”
(1) Bao gồm bốn bảo vật là bút, mực, giấy và đồ chặn giấy.
Nụ cười trên mặt Hàn Sâm càng thêm tươi tắn: “Đa tạ điện hạ.”
Bởi vì còn nhỏ nên nam nữ cũng không cần kiêng dè nhiều. Những khách khứa khác đều đang ở trong vườn phong của Hàn Sâm, lúc y dẫn Vệ Đức Âm đến thì thấy mấy thiếu niên mười hai, mười ba tuổi ngồi quanh thành vòng tròn dưới tàng cây long não thơm ngát, đang chơi trò ném thẻ vào bình rượu.
Sau khi chơi vài ván, bọn họ cách bình rượu ngày càng xa, còn đường kính của miệng bình rượu cũng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại hai ba người.
Vệ Đức Âm liếc mắt một cái là nhìn thấy Tô Bách Vũ ngồi chính giữa. Hôm nay Tô Bách Vũ mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, vóc dáng hắn rất cao, trong số các thiếu niên bằng tuổi đang ngồi thì hắn là người cao nhất. Hai người khác đều không ném trúng, hắn giơ tay lên, chỉ ngắm một lát, sau đó lập tức ném mũi tên trong tay thẳng về phía trước——
Chỉ nghe một tiếng “Đinh” vang dội, mũi tên là rơi trúng vào trong bình rượu.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò.
“Tốt!”
“Tô công tử ném chính xác quá!”
Hàn Tố Mi bên cạnh cũng cười theo: “Tô công tử thật lợi hại!”
Câu nói này khiến người đối diện chú ý, ai nấy quay đầu lại nhìn. Ánh mắt của Tô Bách Vũ điềm nhiên, cũng ngoái đầu lại nhìn, lúc chạm phải ánh mắt của Vệ Đức Âm thì hơi thẫn thờ. Đã lâu rồi hắn không gặp Vệ Đức Âm, lần cuối gặp nàng chính là vào buổi tiệc trăm ngày của tiểu công chúa Vệ Vô Ưu. Vệ Đức Âm ở trong cung, còn hắn thì ở ngoài cung, hơn nữa hai người cũng dần trưởng thành, muốn gặp mặt càng khó hơn nữa.
Ánh mắt của Tô Bách Vũ khẽ thay đổi, dừng trên người Hàn Sâm đứng cạnh Vệ Đức Âm, đôi môi mỏng nhẹ mím lại.
Hàn Sâm giới thiệu Vệ Đức Âm với mấy người còn lại, ai nấy đều liên tục hành lễ.
“Ngoài trời trở gió rồi, điện hạ vào phòng ngồi đi.” Hàn Sâm biết sức khoẻ khi còn nhỏ của Vệ Đức Âm không tốt nên săn sóc nói.
Vệ Đức Âm nói được, sau đó đi theo Hàn Sâm vào phòng.
Mấy người đằng sau cũng đứng lên, có lẽ e dè thân phận của Vệ Đức Âm nên không chơi thả ga như vừa nãy nữa, mọi người bàn bạc định đến hồ nước ở sân sau ngắm cảnh. Tô Bách Vũ đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng của Hàn Sâm và Vệ Đức Âm.
Vệ Đức Âm đi được hai bước, không biết sực nhớ chuyện gì mà chợt dừng lại, nhân lúc Hàn Sâm đang nói chuyện với Hàn Tố Mi thì nàng ngoái đầu lại nhìn về phía Tô Bách Vũ. Nàng khẽ cong mắt, lén lút cười với hắn một cái.