Căn nhà cũ không có vòi tắm, phải xách hai xô nước nóng đổ vào thùng.
Lúc tôi bước vào, nước đã đổ hết.
Vợ chồng Thái Phúc đi theo, vợ ông ta chu đáo đặt một chiếc ghế đẩu bên cạnh thùng nước rồi đưa xà phòng và khăn tắm cho tôi.
"Thùng tắm đã được rửa sạch, cửa sổ cũng đã được tấm màn che lại." Thái Phúc xoa xoa khuôn mặt sưng tấy, chỉ vào bình giữ nhiệt ở bên, "Tao biết hoàn cảnh gia đình không tốt nên mấy năm nay mới không dám đi tìm mày. Mày tranh thủ tắm rửa rồi đi ngủ đi, sáng mai ăn cơm rồi về, nếu thấy lạnh thì thay nước."
Nghe ông ta nói, tôi chẳng có cảm xúc gì, nhưng nghe giọng khàn khàn yếu ớt của ông ta như thể thật sự thấy có lỗi.
Người vợ kéo kéo ông ta, cười gượng, lại đưa cho tôi hai quả trứng luộc.
"Sợ mày ăn không quen nên bà ấy mới luộc hai quả trứng này." Thái Phúc ra hiệu bảo vợ nhét vào tay tôi rồi rời đi, ra ngoài còn tốt bụng đóng cửa lại.
Trứng luộc chắc đã ngâm qua nước lạnh, cầm trên tay nhiệt độ khá vừa phải.
Tôi nhìn căn phòng đơn sơ, chạm thử vào nước, không khỏi thấy mỉ mai.
Dù có thể thấy bọn họ đã cố hết sức, nhưng nếu Thái Phúc không bị ung thư gan, liệu họ có cố làm tôi hài lòng đến vậy không!
Vừa nghĩ đến đây, hơi ấm từ hai quả trứng luộc vụt tắt.
Những điều hai người họ làm chẳng khác nào để tiện đạt được mục đích của riêng mình.
Đúng là Thái Phúc trông có vẻ ốm nặng, nhưng ông ta đến trường tôi gây rối, kích động dân mạng khiến bố mẹ nuôi khó xử, cuộc sống của anh chị bị ảnh hưởng.
Hàng loạt hành động này thật sự không đáng được thông cảm.
Đặt hai quả trứng sang một bên, tôi cởi quần áo bẩn, bước vào thùng nước.
Thái Phúc nói thùng gỗ đã được rửa sạch, nhưng trên mặt nước vẫn nổi một lớp dầu và tro.
Tôi vươn tay ra, cơ thể từ từ chìm xuống nước.
Nước ấm xoa dịu vết thương trên người, thỉnh thoảng đau nhói.
Nghĩ đến chiếc khăn trên đầu, tôi dùng ít nước làm ướt mép khăn rồi cởi ra.
Càng loay hoay càng thấy khắp người ngứa ngáy, nhưng tôi chỉ nghĩ có lẽ do ngâm nước nóng nên máu bắt đầu lưu thông mà thôi.
Tôi rửa mặt, lấy xà phòng thoa lên tóc, định tháo chiếc khăn xuống.
Nhưng ngay khi đưa tay ra, tôi lại đụng trúng một bàn tay vừa trơn vừa lạnh.
Tôi sợ đến mức run lẩy bẩy, tay cầm xà phòng không dám cử động.
Nhưng ngoại trừ bàn tay lạnh băng ấy, hình như còn thứ gì đó từ từ bơi qua đây.
Xúc cảm y hệt thời điểm anh trai cầm con lươn đồng dọa tôi lúc nhỏ.
Toàn thân căng thẳng, tôi chậm rãi quay đầu nhìn sang.
Lại thấy cô con gái lớn của Thái Phúc, trông vẫn y hệt lúc tôi chạy về nhà năm ấy, cô bé giữ chặt tay đang cầm xà phòng của tôi, lắc đầu.
Bên cạnh cô bé là một người đàn ông cao hơn cô một cái đầu trông như tượng sáp sắp bị hòa tan, đang cúi đầu nức nở, vẫn lắc đầu với tôi.
Khi "tượng sáp" lắc đầu, chất nhầy màu nâu sẫm từ cơ thể cậu ta chảy xuống.
Tôi nhìn "tượng sáp" và cô bé tôi nên gọi là "chị" mà cơ thể cứng đờ, không dám hét lên, sợ họ giật mình.
Theo chất nhầy chảy xuống, có thể lờ mờ nhìn ra "tượng sáp" là một người phụ nữ.
Tôi thở hổn hển, tay cầm xà phòng hơi giật giật, thầm nghĩ "chị gái" đã từng cứu mình, hẳn không có ý xấu. Nhưng khi nhìn tôi, trong bụng "tượng sáp" như có gì đó bắt đầu khởi động, y hệt trò chơi thổi hình nhân bằng đường tôi chơi lúc còn nhỏ, đường bên trong sẽ trào ra ngoài.
Có điều, thứ trên người cô ấy không phải si rô cũng không phải sáp, mà giống một sinh vật còn sống sắp chui ra khỏi bụng...
Tim tôi như muốn ngừng đập, thử rút tay ra.
Nhưng cảm giác trơn trượt trên tay càng ngày càng nhiều, theo đó chị gái mấp máy đôi môi như thể muốn nói gì đó.
Chỉ là ngay khi chị ấy vừa mở miệng, cái lưỡi y hệt con rắn bị lột da đột nhiên xông qua đây!
Không đúng!
Đó là một con rắn màu hồng, không da, không mắt, hốc mắt trũng sâu, miệng há lớn mang theo mùi thịt thối lao về phía tôi.
Đồng thời, vô số con rắn không da tương tự lao ra khỏi cơ thể chị ấy, tất cả hùng dũng phóng về phía này.