Buổi chiều, các bạn học sinh lớp 11 mới vào lớp học tập vẫn không thoát khỏi xui xẻo khi phải tự học.
Các giáo viên chủ nhiệm lớp có cuộc họp nên không có mặt tại lớp, việc tuân thủ kỷ luật tự học phải nhờ vào lớp trưởng quản lý.
Khác với hai lớp bên cạnh vang lên tiếng ồn ào, sau khi được Úc Duệ trấn an, lớp 10 có không khí yên tĩnh hơn hẳn.
Theo yêu cầu của giáo viên, Úc Duệ di chuyển ghế ngồi sau bục giảng, tập trung làm quyển sách bài tập mới toanh.
Lớp học không nghe thấy tiếng động gì.
Chỉ có vài nữ sinh đôi khi ngẩng đầu lên, giở giọng vô ý mà liếc nhìn về phía bục giảng.
Đúng lúc đó, Tạ Lê mới bước vào lớp.
Trong giờ trưa hôm ấy, nơi Tạ Lê làm thêm xảy ra một sự cố nhỏ nên làm chậm thời gian đi học của hắn, vì vậy hắn đến muộn hơn một chút - khi bước vào lớp, tiết tự học chiều thứ 3 đã diễn ra được hơn nửa giờ.
Tạ Lê đi vào từ cửa sau lớp học.
Bước chân rất nhẹ nhàng, chỉ có vài người chú ý đến tiếng động này, nhưng khi nhận ra là hắn thì ai nấy đều mau mau cúi đầu xuống.
Tạ Lê quay lại chỗ ngồi của mình, kéo ghế ra, sau đó dừng lại.
Hắn nhấc mí mắt lên nhìn.
Bàn trước mặt trống trơn.
Cặp sách vẫn còn, người đã đi mất.
Tạ Lê huỷ bỏ ý định ngồi xuống, thay vào đó nâng mắt lên.
Ánh mắt lướt quanh lớp học một vòng, cuối cùng dừng lại trên bục giảng.
Người mà hắn đang tìm đang im lặng ngồi sau bàn giáo viên, cụp mắt xuống.
Trên khuôn mặt tuấn tú kia không có biểu cảm gì, hai bên vùng sáng tối của mũi có bóng mờ mờ nhạt, đường nét khuôn mặt thanh tú lộ ra, hơi khác so với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Điều khác biệt nhất là cậu đeo một cặp kính mỏng không gọng trên sống mũi thẳng.
Kết hợp với đôi môi mỏng mím chặt, toát lên vẻ lãnh đạm cấm dục.
Tạ Lê đứng yên nửa phút, bỗng cười.
Ánh mắt hắn thâm thúy tối tăm.
Hắn ném áo khoác đồng phục lên bàn, uể oải dang đôi chân dài bước về phía trước lớp.
Lần này tiếng bước chân của hắn vẫn rất nhẹ.
Nhưng trong phòng học yên tĩnh, học sinh hai bên lối hắn đi không thể không chú ý đến mà ngẩng đầu lên.
Vài giây sau, những tiếng thì thầm bàn tán lan rộng.
Khi Úc Duệ cảm nhận được, phía trước bục giảng đã có thêm một bóng người.
Úc Duệ ngẩng đầu lên, im lặng hai giây, mỉm cười dịu dàng: "Bạn học Tạ Lê có chuyện gì sao?"
Học sinh trong lớp căng tai lên nghe.
"Không có gì." Tạ Lê đặt cánh tay lên mép bục giảng, chiều cao lợi hại của hắn hơi hạ xuống, nhưng ánh mắt mang ý khiêu khích vẫn chưa hề nhạt đi - "Sao sáng nay không đeo kính?"
Theo ý định ban đầu, Úc Duệ đáng ra không muốn để ý đến tên bệnh hoạn này, nhưng lúc này phía dưới cả lớp đang chăm chú nhìn, cậu chỉ có thể duy trì nét cười - "Tôi chỉ đeo khi đọc sách thôi.
Giờ là giờ tự học, nếu bạn học Tạ Lê không có việc gì khác, thì chờ tan học chúng ta nói chuyện sau được không?"
Tạ Lê gật đầu, quay người có vẻ sắp đi.
Úc Duệ không hiểu mạch não của hắn, cũng không muốn lãng phí thời gian trên người này, chỉ là khi cậu sắp cúi đầu xuống thì bỗng cảm giác bóng tối vừa biến mất đã quay trở lại -
"Đừng đeo nữa." Giọng cười vang vọng lọt vào tai, "Vì lợi ích của cậu, lớp trưởng."
"..."
Nhìn chằm chằm bóng lưng kia trở về chỗ ngồi, thấy hắn nằm bò ra bàn, nụ cười trên mặt Úc Duệ trong suốt quá trình vẫn ôn hòa như cũ.
Nhưng không ai để ý rằng cây bút trong tay cậu bị kẹp chặt đến mức tưởng chừng như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Tiết tự học cuối cùng chiều hôm đó cũng là lúc tan học, học sinh đã "mắc kẹt" cả ngày trong trường nên ai nấy đều không kìm nổi vui mừng, Úc Duệ mới nói "tan học" đã có người vội vàng nhanh nhẹm xách balo chạy ra ngoài.
Nhưng người đầu tiên vừa đến cửa lớp thì bị chặn lại.
"Êi, bạn học, Úc Duệ được phân vào lớp các cậu phải không?"
Trong lớp yên tĩnh, tiếng nói của cô gái phía hành lang vang rõ vào trong.
Trong lớp bỗng chốc im lặng, ánh mắt dần hướng về phía bục giảng.
Úc Duệ ngừng động tác dọn sách, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài.
"À, là..." Học sinh bị chặn quay đầu lại nói, "Lớp trưởng, có người tìm cậu."
Úc Duệ bước xuống bục giảng.
Cách cửa lớp vài mét, cậu đã nhìn thấy tình hình ở ngoài cửa.
Đứng ngoài hành lang là một nhóm cô gái đi chung, có lẽ 4-5 người.
Tất cả đều mặc đồng phục của trường Đức Tái, nhưng mỗi người lại có "đặc sắc" riêng.
Áo đồng phục nữ có váy quá đầu gối không rõ đã được họ làm thay đổi bằng cách nào, váy cuốn lên cao hơn đầu gối, lộ ra những đôi chân thẳng dài mảnh khảnh.
Ngoài ra hai cô gái trong số đó rõ ràng đã từng làm duỗi hoặc nhuộm tóc.
Khi Úc Duệ dừng lại, học sinh bị chặn ở cửa vội vàng quay sang nhìn cậu với ánh mắt đầy đồng cảm và lo lắng.
"Chào cậu, tôi là Úc Duệ.
Tìm tôi có việc gì vậy?"
Cô gái cầm đầu nhìn thấy Úc Duệ liền sáng mắt lên, quay sang cười cười trao đổi với vài cô bạn bên cạnh rồi quay lại, "Ầy, Không cần phải nghiêm túc như thế đâu, thật ra cũng chả có gì, chỉ muốn kết bạn với cậu mà thôi."
Úc Duệ cười nhẹ: "Kết bạn thì không thành vấn đề, nhưng đứng chắn cửa lớp như vậy sẽ làm phiền người khác ra vào."
"Ủa? Ai nói bọn tôi chắn cửa? Cậu sao? " Cô gái nhìn sang cậu nam sinh đang ôm cặp sách đứng cạnh.
Cậu học sinh sợ hãi lắc đầu, "Không có không có..."
"Thấy chưa, không có ai nói thế hết mà." Cô gái tự mãn cười, "Vậy bây giờ là bạn rồi, tối nay mình đón cậu đi Netcafe mới mở ở trước trường...."
"Xin lỗi, tối nay tôi còn mấy bài tập phải làm, không rảnh đi được."
Nét cười cô gái co lại, "Vậy ngày mai?"
"Ngày mai trường chính thức khai giảng, thời gian ôn tập và làm bài tập sẽ nhiều hơn."
"......Thật ra cậu không muốn đi cùng chúng tôi phải không?"
Úc Duệ suy nghĩ một hồi, "Cuối tuần không có tiết, tôi sẽ đến phòng tự học của trường, các cậu có muốn đến cùng không?"
"........."
Cô gái cầm đầu nghẹn họng.
Cậu học sinh bên cạnh không kìm nổi phì cười.
Vài cô gái thẹn quá hóa giận:
"Cậu đang chơi khăm chị Diệp của bọn tôi đấy à?"
"Cho mình đẹp trai học giỏi thì được phải không! Còn khoe với mình cuối tuần cũng học thêm nữa..."
"Chị Diệp, đừng quan tâm tới nó, đã cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!"
Cùng với tiếng la oai oái của vài cô gái, trong lớp cũng trở nên huyên náo hơn.
Đa số học sinh lén lút chạy ra ngoài cửa sau, có người thì tò mò hoặc lo lắng ở lại quan sát tình hình.
Bị một vài cô gái khích lệ, sắc mặt của Diệp Mộc Mộc ngày càng trầm mặc hơn.
"Tôi chỉ hỏi câu cuối cùng thôi, tối nay cậu đi chơi cùng chúng tôi không? Nghĩ kỹ rồi mới trả lời, đừng đến ngày mai phải hối hận."
Úc Duệ vẫn cười nhưng trong lòng đang nhanh nhẹn tính toán mức độ phiền toái của từng phương án.
Khi cậu đang chuẩn bị trả lời, bên cạnh vang lên một giọng nói đầy táo bạo cùng không kiên nhẫn:
"Chặn đường.
Tránh ra."
Úc Duệ quay đầu lại.
Kỳ lạ thay, chỉ trong chưa đầy một ngày, chủ nhân của giọng nói này đã đạt đến đẳng cấp khiến mình vô cùng quen thuộc.
Đến mức khi nghe thấy giọng nói này, cậu theo bản năng muốn cau mày lại, nụ cười tà ác cùng ánh mắt tràn đầy cảm xúc khiến cậu khó chịu hiện ra trước mắt.
Nhưng lần này lại khác, trên khuôn mặt người nọ không có ý cười.
Đặc biệt là ánh mắt lười biếng nhưng sắc bén dưới lọn tóc rối bù xõa xuống.
"...Cậu, cậu là ai?"
Bị ánh mắt và chiều cao rõ ràng trên 185cm của Tạ Lê dọa, chị Diệp mở miệng lần nữa, có vẻ thiếu tự tin hơn trước.
Tạ Lê nhướng mày, "Cậu không cần phải tò mò xem tôi là ai đâu, cút đi là đủ rồi."
"Cậu - cậu có quyền gì mà kêu tôi cút đi? Cậu có biết anh tôi là ai không? Anh ấy không phải là người mấy học sinh như các cậu dám chọc đâu!"
Ánh mắt Tạ Lê lướt lên xuống, quan sát cô gái từ trên xuống dưới, rồi quyết định - Tạ Lê giơ tay nắm lấy dây đeo ba lô của cô gái, tóm lấy cô và đẩy cô về phía trước.
Tạ Lê lạnh lùng rũ mắt.
"Tính tình tôi không tốt, cũng không đặt nặng chuyện đánh phụ nữ.
Cuối cùng hỏi lần nữa, có đi không?"
Lần đầu tiên nhìn thấy ai đó ở trường dám trực tiếp hành động trước mặt mình như vậy, cô gái sợ đến mặt trắng bệch.
Nhíu mày vài giây, cô nhận ra tình huống rồi quát lên một câu "Cậu chờ đấy" rồi túm balo bỏ chạy.
Lớp lại im lặng vài giây, các học sinh mới hồi tỉnh.
"Trời ơi, Tạ Lê đẹp trai quá đi mất!"
"Đúng đó, từ hồi lớp 10 tôi thấy cậu ấy hay ngủ gà ngủ gật, thể dục cũng không tham gia, hoạt động gì cũng không hứng thú...!Không ngờ lại cứng rắn thế này."
"Nhưng anh trai của Diệp Mộc Mộc thật sự có chút tiếng tăm, nên cô ấy mới dám kiêu ngạo ở trường như vậy.
Hy vọng Tạ Lê không gặp phải chuyện gì..."
"Không biết nữa..."
Nghe những lời bàn tán mơ hồ xung quanh, hình như Úc Duệ có tâm trạng phức tạp nhất.
Cậu đứng yên vài giây rồi mới nói: "Cảm ơn, nhưng cậu không cần phải hành xử như vậy đâu.
Bạo lực và đe dọa chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ làm tăng thêm rắc rối thôi."
Tạ Lê lại thong thả như cũ, uể oải ngáp một cái, "Miễn là không làm phiền cậu là đủ rồi."
"Trong chuyện này, rắc rối của cậu cũng là rắc rối của tôi.
Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải liên hệ với tôi, tôi sẽ ra mặt nói chuyện với họ." Úc Duệ dừng lại hai giây rồi tiếp tục nói: "Tôi không thích nợ ân tình với ai cả."
Tạ Lê nhìn chăm chú Úc Duệ hai giây, rồi bất ngờ cười: "Thế thì may quá, tôi lại thích cậu có nợ ân tình với tôi đó."
"...!" Úc Duệ ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tạ Lê.
Nhìn hành vi của Tạ Lê hôm nay, cậu bắt đầu nghi ngờ người này có rối loạn tâm thần hoặc trầm cảm nặng.
"Cho tôi số điện thoại của cậu đi, lớp trưởng."
"?"
"Không phải lúc nãy cậu nói rồi sao, nếu có chuyện gì thì liên hệ với cậu, mà không có số thì liên hệ như thế nào?"
Úc Duệ suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Cần giấy bút không?"
Tạ Lê bật cười khinh bỉ: "Mười một chữ số mà nhớ không nổi sao? Khi tôi vắng mặt lớp trưởng đứng nhất khối thật đó hả?"
Úc Duệ: "...!"
Sau một giây, cậu mỉm cười rồi nói liên tục một loạt số mà không ngừng nghỉ:
"188XXXX4546." Nói xong, Úc Duệ quay người bỏ đi.
"Dừng lại."
"?"
"Nói nhanh quá, tôi chưa nhớ kịp."
"..." Úc Duệ nhếch khóe miệng, rồi lại nén xuống, chậm rãi lặp lại: "Được chưa?".
"Ừm."
"Vậy tôi về đây."
"Đợi đã, còn một câu hỏi nữa."
"?"
"Có phải đây là lần đầu tiên cậu được con gái tỏ tình không, lớp trưởng?"
"Đây gọi là tỏ tình à?"
"Vậy thôi câu hỏi khác đi, cậu đã bị tỏ tình bao nhiêu lần rồi?"
"......Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"
"Vì bây giờ cậu còn nợ tôi ân tình đấy?"
"........không nhớ rõ."
"Chậc" Ý cười của Tạ Lê trầm xuống, "Thật là kỳ lạ."
Úc Duệ nghe được sự thay đổi trong giọng điệu của người đối diện, không thể không quay đầu nhìn về phía hắn, "Kỳ lạ cái gì-"
Khuôn mặt đột nhiên thu hẹp khoảng cách trước mặt khiến Úc Duệ theo bản năng nín thở.
Lời nói tắt lịm trên đôi môi hơi hé mở của cậu.
Trong lúc Úc Duệ chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt thâm trầm của Tạ Lê quét qua đôi môi nhạt nhòa của cậu, ký ức trở lại khoảnh khắc lần đầu tiên gặp nhau, ánh mắt đen nhánh và góc mắt ửng hồng.
Dừng hai giây, Tạ Lê bất chợt nở nụ cười xấu xa
"Tất nhiên là kỳ lạ rồi, Lớp trưởng - với ngoại hình của cậu, sao có thể có cô gái nào thích cậu được?"
Một vẻ mặt thật sự rất gian trá.
Úc Duệ trơ mắt ngạc nhiên.
Thiếu niên trước mặt đã đè vẻ mặt cực kỳ không vui của mình xuống, cúi người che đi ánh mắt u ám.
Trì hoãn hai giây, Tạ Lê lại lẩm bẩm một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Khi tỉnh táo lại, mặc dù Úc Duệ có nhẫn nại tốt đến đâu, nhưng giờ đây đã không thể kiềm chế được -
Cậu ta có ý gì?
Úc Duệ đã sống đến 16 tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe ai đó chế nhạo diện mạo của mình.
Nhìn theo bóng dáng xa dần, Úc Duệ cắn răng.
"...Bệnh hoạn."
---
Đêm đó, tại quán cà phê Internet Hì Hì.
"Tiếp tục!"
"..." Tạ Lê lười biếng ngẩng đầu lên, một lon nước ngọt bay tới.
Hắn giơ cánh tay lên, bắt lấy một cách vững vàng, tiện tay đè lên quầy bar bằng đá cẩm thạch trước mặt, dùng một tay kéo vòng kim loại ra.
Uống một ngụm, Tạ Lê nhíu mày cúi đầu nhìn vào thân lon kim loại trên tay, "Nước ngọt có ga?"
"Sao vậy, còn chê nước ngọt có ga nữa à?" Người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh Tạ Lê, ông ta uống một ngụm bia trên tay, cầm lên lắc lư cười híp mắt, "Muốn uống cái này à? Không được đâu, đến giờ tôi vẫn không chắc chắn chứng minh thư 18 tuổi của cậu có phải là ăn trộm của anh trai nào của cậu không."
Tạ Lê cong môi, lười nói chuyện.
"Không phải, hôm nay sao vậy anh bạn họ Tạ? Cả tối mặt mày lạnh tanh, ai chọc cậu không vui à? Trong quán cà phê internet của chúng ta có mấy cô gái chạy đến chất vấn tôi có phải đã trả lương thiếu cho cậu không."
"Không có gì."
"Không sao thật à? Tôi bảo cậu này, đừng có nhìn chú mà xem thường--"
Tạ Lê liếc nhìn ông ta.
Người đàn ông trung niên ho một tiếng ngượng ngùng, "Đừng nhìn vẻ ngoài đẹp trai của tôi, cả ngày cười cười nói nói, nhưng thực ra đã trải qua rất nhiều chuyện rồi.
Vì vậy, bất kỳ vấn đề nào về tuổi trẻ, sự rung động, những thứ đại loại như vậy, cậu đều có thể đến hỏi tôi tư vấn- đi qua ngôi làng này không còn cửa hàng nào nữa đâu."
Tạ Lê lười biếng quay đi.
Ông chú căng hai giây rồi không giữ nổi, mặt sụp xuống, "Cậu bạn họ Tạ à, cậu làm thỏa mãn tí tò mò của tôi được không, xem là tôi trả lương cho cậu."
Tạ Lê vẫn im lặng.
Ông chú bỏ cuộc, thở dài ngồi thẳng lại.
Tạ Lê chơi đùa với lon nước, im lặng hồi lâu, đột nhiên hé miệng cười, ánh mắt u ám.
"Cũng chẳng có gì.
Chỉ là người tôi coi trọng đang bị người khác tỏ tình."
Ông chú ngớ ra, quay đầu lại.
"Và nghe nói, không phải chỉ một lần."
Ông chú ngớ người vài giây mới tìm lại tiếng nói, "Ồ, khụ khụ khụ, tức là vậy à.
Không sao đâu, điều này chứng tỏ người cậu coi trọng rất xinh đẹp hoặc có nhiều tính cách cuốn hút mà."
Tạ Lê dừng lon nước lại.
Nghĩ tới lần gặp đầu tiên, gương mặt kia lay động đỏ ửng trong gương, hắn hơi nhắm mắt lại.
"......Đúng vậy, rất xinh đẹp."
"Vậy cậu sợ cái gì? Trường các cậu còn ai đẹp trai hơn cậu hoặc thông minh hơn cậu đâu? Những đối thủ ấy chắc chắn không bằng cậu."
"......"
Tạ Lê nhíu mày, đặt lon nước xuống quầy bar, phát ra tiếng "bộp" nhẹ.
"Đối thủ là con gái, làm sao so sánh được?"
Ông chú: "............"
Ông chú ngơ ngác một lúc rất lâu, cười ngại ngùng: "Ơ, vậy cô gái mà cậu thấy đẹp kia quả là rất, rất có mị lực ha."
"Ai nói người tôi coi trọng là con gái?"
"???"
Người đàn ông trung niên kinh hãi đến nỗi lỗ mũi cũng trợn tròn, hoàn hồn lại hít thở sâu mấy giây mới kinh ngạc nhìn Tạ Lê từ trên xuống dưới, "Cậu cậu cậu cậu khi mới vào ứng tuyển đâu nói cậu là người đồng tính đâu!"
"Lúc đó chưa."
"???"
"Hơn nữa tôi không hứng thú với cả nam lẫn nữ, chỉ là người tôi thích là người cùng giới thôi."
"......!'Thôi' cái đầu cậu!"
Ông chú trung niên nổi điên mất mấy phút mới bình tĩnh lại.
Bình tĩnh lại, ông không cam lòng tiến lại gần.
"Cậu Tạ này, cậu xem tình hình của mình, không, cách ứng xử trước giờ hẳn chưa từng yêu đương với con gái, sao biết chắc chắn là thích cậu trai kia? Có khi chỉ là ảo giác thôi thì sao?"
"Ảo giác à?"
Tạ Lê cười châm chọc.
Hắn lại nghĩ tới lần đầu gặp, đôi mắt kia lay động đỏ hoe trong gương, nghĩ tới buổi trưa bị hắn nắm tay, nghĩ tới môi nhạt màu gần kề trước giờ tan học.
Tạ Lê vô thức vuốt ve ngón tay, nụ cười sâu lắng.
"Đương nhiên không phải."
"Cậu chắc chắn thế à?"
"Bởi vì tôi muốn làm cho cậu ấy khóc."
Tạ Lê cười nhạt.
"Tốt nhất là ở dưới thân tôi."
"............Con mẹ nó, im mồm đi, ông đây còn muốn tiếp tục làm trai thẳng đó!".