“Con thấy trong người thế nào?” Kim Taehyung rót cho cậu ly nước ấm.
Jungkook lưỡng lự nhìn hắn.
“Không có thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ đâu.” Kim Taehyung bật cười, cậu bé này vì lần đó mà bây giờ lại có thêm người đề phòng hắn.
Jungkook ngoan ngoãn uống nước chờ bác sĩ đến kiểm tra sức khoẻ.
Hiện giờ cậu đã ổn rồi nhưng vẫn còn yếu.
Vết thương khá sâu cho nên đã may lại, tránh trường hợp vận động quá mạnh sẽ làm hở vết thương.
Câu nói vốn dĩ bình thường, chẳng có tí gì mờ ám thế nào cậu lại đỏ mặt, nghĩ đến chuyện chả liên quan.
Đợi bác sĩ đi.
Hắn đem cháo đến đòi đút cho cậu ăn.
Buồn cười nhất là từ ngày gặp Taehyung, cuộc sống cậu bị đảo lộn tất cả.
Trong vòng chưa đến 2 tháng đã bệnh một lần và vào viện một lần.
Lần đầu tiên bị bắn.
Nếu như ngày đó Jay điên lên xả súng vào đầu cậu thì sao? Jungkook không dám nghĩ tới.
Cảm giác vẫn còn hoảng loạn trong cậu.
“Không ai đến thăm con sao?”
“Ông ngoại và mẹ có gửi lời thăm.
Jimin Hoseok và Suga có đến lúc sáng vừa về rồi.”
“Chỉ có chú ở đây với con à?”
“Ta không ở đây thì ở đâu?”
Jungkook liếc mắt nhìn hắn.
Kim Taehyung đang gọt trái cây cho cậu.
Hắn lại trở về là một người dịu dàng, chăm sóc cậu.
Giống như tất cả mọi chuyện là một giấc mơ vậy.
Đây mới chính là hắn, người luôn ở bên cạnh cậu những lúc cậu cần được chăm lo.
“Con sẽ tắm như nào đây?” Cậu muốn đi tắm, 2 ngày nằm trêи giường, chính cậu còn thấy khó chịu với bản thân.
“Ta tắm cho con.”
“Không được, bác sĩ nói không thể vận động mạnh”
“Ta làm gì mà con nói vận động mạnh chứ?” Hắn nhướng nhướng mày.
Cái kiểu trai hư này của hắn.
Thật đáng ghét!!
Cũng không quá xa lạ gì với nhau cả.
Cậu đồng ý cho hắn tắm giúp.
Jungkook sợ đau, cậu cũng không thể tắm bằng một tay được.
Cậu đi vào phòng tắm, ngồi vào trong bồn.
Hắn đã xả nước ấm và tạo bọt xà phòng giúp cậu.
Chỉ cần hắn gội đầu và xả nước sạch cho cậu thôi.
Jungkook không có cởi hết đồ, cậu mặc một chiếc quần đùi.
Hắn nhìn thấy liền ho lên vài tiếng.
Trong ánh mắt rất muốn đem quần đùi xé rách.
Bây giờ thì cậu tin Kim Taehyung nói là làm mà hắn có ý định thì cũng sẽ làm, không sớm thì muộn.
Hắn ngồi lên trêи thành bồn, lấy một ít xà phòng gội đầu thoa lên tóc cậu.
Từng cái chạm nhẹ nhàng của hắn.
Kim Taehyung sợ sẽ làm đau cậu, hắn không biết thế nào cho đúng.
Làm xà phòng cứ chảy xuống, day vào mắt cậu.
“Ahh, cay quá.”
“Làm sao vậy.
Để ta xem.”
“Chú đừng có lấy tay dính xà phòng quẹt lên nữa.” Cậu nhăn nhó khó chịu với hắn.
Kim Taehyung ngốc, cậu bị cay mắt hắn còn dùng tay có xà phòng kiểm tra mắt cho cậu.
“Jungkook, chỉ có con mới dám hét lên với ta như thế.”
Hắn nhanh chóng rửa sạch tay rồi mới lau mắt cho cậu.
Jungkook đã có thể mở mắt, trước mặt cậu là khuôn mặt của Kim Taehyung, hắn nhìn cậu thật lâu không có rời đi mà Jungkook cũng không muốn hắn rời đi.
Chẳng hiểu sao cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nóng vội của hắn khi cậu bị bắt.
Kim Taehyung từ đó đến nay chưa từng thổ lộ tình cảm với cậu.
Nhưng cậu tin hắn có rung động, cái cảm giác chỉ có những người thuộc về nhau mới hiểu được.
“Xin lỗi, tôi có làm phiền không?”
Là tiếng một cô gái đang gõ cửa phòng.
Hắn chớp mắt rồi quay đi.
Jungkook trong lòng có chút thất vọng.
Được rồi, cậu thừa nhận là thất vọng rất nhiều.
Jeon Jungkook cần ai đó cho cậu động lực để chạy đến bên người đàn ông này.
Đó là một việc làm sai trái nhưng cậu không cách nào thoát ra được.
Đây là người đàn ông nhìn thấy cậu bị bắn nhưng vẫn điềm tĩnh tiếp tục trò chơi của hắn.
Sau đó thì xót xa nhìn vết thương trêи tay cậu.
Nhẹ nhàng chăm sóc cho cậu.
Rốt cuộc Kim Taehyung là người thế nào cậu không rõ nhưng cậu tin vào trực giác của mình.
Chắc có lẽ Jungkook là một nam nhân, cậu không quá đa nghi, hồi hộp như kiểu của phụ nữ.
Ngược lại cậu cũng có một cái đầu khá lạnh, vẫn là biết chuyện nào nên hỏi chuyện nào không.
Cậu sống trong thế giới mà những con người dùng súng đạn dùng quyền thế dùng mưu tính đã quá quen rồi.
Nếu cậu sợ hãi làm sao đến giờ vẫn còn dây dưa với Kim Taehyung.
Cậu chỉ sợ hắn không để tâm đến, chỉ cần hắn có xuất hiện ở nơi cậu bị hại.
Jungkook đặt cược cả mạng sống rằng hắn sẽ cứu được cậu.
“Đợi tôi một chút.” Hắn xả nước sạch cho cậu rồi đem khăn đến lau người cho Jungkook.
Cậu bảo hắn hãy ra ngoài trước, cậu có thể tự thay đồ được.
Jungkook bước ra ngoài phòng bệnh, bây giờ mới nhìn thấy rất rõ căn phòng này giống như trong một khách sạn chứ không phải bệnh viện.
Nó có đầy đủ tiện nghi.
Đúng là cháu đích tôn của RoyalLee, bị thương cũng không sợ không có chỗ đẹp ở, không có bác sĩ giỏi chữa.
Jungkook nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi trêи bàn đối diện là Kim Taehyung.
Vẻ trưởng thành thông minh này cậu chưa từng gặp qua người phụ nữ như thế.
Xung quanh nếu không phải người ăn chơi thì sẽ là kẻ thảo mai như Park Seyeon và mẹ cậu.
Cô gái này trông thần thái bản lĩnh, ngồi với Kim Taehyung cũng chẳng có ngại ngùng đỏ mặt, ngược lại rất thoải mái làm việc với hắn.
Cậu nhận ra, đây là thư ký mà Kim Taehyung đã bàn việc trêи máy tính ở Boston.
Hoá ra hắn chọn thư ký tiêu chuẩn lại cao như vậy.
Cô gái nhìn thấy cậu ra thì mỉm cười chào hỏi.
“Chào cậu, Jeon Jungkook.
Tôi là Jung Ami.
Thư ký của Kim tổng.”
“Chào chị.” Jungkook đi đến giường ngồi.
Nhìn thấy túi xách tay của Kim Taehyung rất có thể là do Ami đem đến cho hắn.
Bọn họ thân thiết đến mức nào vậy? Ami đứng lên rót cho cậu ly sữa.
Jungkook đưa mắt lên bàn, hắn và Ami đều dùng trà, chỉ có cậu là uống sữa sao? Jungkook bỉu môi, cậu mới không thèm uống loại nước dành cho người lớn tuổi như thế.
Nhưng cô gái này cũng kì lạ, cậu có nói là muốn uống sữa đâu, sao không rót trà cho cậu chứ? Cậu chờ hắn làm việc với Ami.
Dường như chỉ nói chuyện trong công ty thôi.
Jungkook buồn chán ngồi nghịch điện thoại.
Jimin và mọi người nói tối sẽ đến thăm cậu nhưng Jungkook bảo cậu vẫn còn mệt, để lúc cậu ra viện sẽ gặp mọi người sau.
“Cứ vậy đi.
Cô nhớ làm theo lời tôi dặn là được.” Kim Taehyung gấp tài liệu lại.
Hắn giúp Ami mở cửa phòng bệnh.
“Chào Kim tổng, chào Jungkook.
Chúc cậu mau hồi phục.” Nhìn thấy người con gái như thế này ở bên cạnh hắn mới không hồi phục được đó.
Như này mới đúng là người mà Kim Taehyung cần yêu.
Cô gái sẽ không bao giờ làm phiền gì đến hắn.
Cái cách Ami nhìn hắn, cậu cũng biết được giữa họ không chỉ đơn giản là công việc.
Hoặc ít nhất là Ami cũng có tình cảm với hắn nhưng không phải dạng ngại ngùng nhìn một người đàn ông tuyệt mỹ.
Mà là thấu hiểu lẫn nhau.
Kim Taehyung nhìn ra vẻ mặt không tốt của Jungkook.
Hắn tiễn Ami về liền đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Con có chuyện không vui sao?”
“Cô ấy là tình nhân của chú à?” Cậu quyết định hỏi thẳng, không chần chừ với hắn.
Kim Taehyung nhìn ra được bộ dạng này của Jungkook.
Hắn day day trán, môi cong thành một nụ cười: “Ta cũng không ngốc đến mức đưa tình nhân vào công ty của nhà vợ làm.
Rồi lại đưa cô ấy đến gặp con trai của vợ.”
“Chú thì dám làm hết đấy.” Cậu cố gân cổ cãi với hắn.
“Nhưng tại sao con nghĩ như thế? Bao giờ ta đè cô ấy xuống làm chuyện “xấu xa” như làm với con.
Thì may ra mới được là tình nhân.”
Ý hắn nói cậu giống tình nhân của hắn???
Tôi không muốn làʍ ȶìиɦ nhân đâu Kim Taehyung!!!
“Từ nay không muốn nhìn thấy cô ta.”
“Không nhìn thì nhắm mắt lại.”
“Chú…”
“Chứ không còn cách nào.
Ta phải ở đây chăm cho con.
Mỗi ngày Ami đều sẽ đến báo cáo công việc.”
Jungkook không muốn nói nữa.
Cậu không muốn bản thân tự dưng lại trở thành mấy người đi ghen tuông khắp nơi, chuyện gì cũng quy ra hai chữ “Nɠɵạı ŧìиɦ.”
Hiện tại đã là buổi đêm.
Dù trong phòng bệnh rất đẹp rất thoải mái nhưng vẫn là ở bệnh viện.
Jungkook rất sợ bóng đêm lại là bóng đêm ở trong bệnh viện thế này.
Kim Taehyung vẫn còn trong phòng tắm, cậu cứ loay hoay mãi trong biết nên mở lời với hắn thế nào.
Hắn bước ra trêи người chỉ có mỗi quần ngủ dài.
Còn không đem áo mặc vào đi.
“Chú, con không dám ngủ?”
“Tại sao vậy?” Kim Taehyung vừa lau tóc vừa nhìn cậu.
“Ở đây là bệnh viện, nằm ngủ một mình không ổn.”
“Vậy tối nay ta sẽ ngủ với con.”
Hắn đem hai chiếc giường đơn gộp lại thành một.
Kim Taehyung vẫn không mặc áo.
Cậu luôn muốn tìm vết xăm trêи người hắn nhưng đúng là chưa từng có dấu hiện của hình xăm, ngay cả vết xoá xăm cũng không có.
Hắn trèo lên giường, thoải mái nằm xuống.
Jungkook cũng nằm bên cạnh hắn.
Buổi đêm ở bệnh viện đến rất nhanh lại trong không gian tĩnh mịch.
Cậu nằm kế một người đàn ông không mặc áo, cơ thể săn chắc, vòng tay ấm áp của hắn.
Trong lòng không khỏi rộn ràng.
“Chú không tính mặc áo vào à?”
“Không.
Con không thể ngủ lạnh.
Thời tiết thì có hơi nóng.” Kim Taehyung lại biết cậu ghét lạnh.
Kim Taehyung nhìn Jungkook nằm cách hắn một khoảng.
Hắn lăn qua phía cậu, cẩn thận đặt đầu cậu nằm lên tay hắn.
Thơm quá, không nghĩ mùi xà phòng ở trêи người Kim Taehyung lại quyến rũ như thế này.
Jungkook để yên tuỳ ý hắn.
Cậu dựa lên ngực hắn, giống như lần đầu tiên ân ái xong cậu cũng nằm thế này.
Nhưng hôm nay lòng cậu có thay đổi.
Kim Taehyung cố gắng không ôm chặt cậu tránh làm cho vết thương bị đau.
Hắn đưa tay vuốt ve má của cậu.
“Jungkook, thật xin lỗi làm mọi chuyện ảnh hưởng đến con.”
“Con không trách chú.” Cậu cũng ôm lại hắn.
Cảm thấy nhịp tim hắn đập rất mạnh.
Cậu khẳng định chỉ cần Kim Taehyung đến, cậu chắc chắn được cứu.
“Con đang suy nghĩ gì thế?” Lần đầu tiên Kim Taehyung để tâm đến suy nghĩ của ai đó.
Hắn biết Jungkook rất hiểu chuyện sẽ không bắt bẻ hắn điều gì.
Nhưng vẫn là muốn nghe ý của cậu thế nào.
Hắn giỏi nắm bắt tâm lí của người khác nhưng ở trước mặt cậu vẫn có chút chậm hơn.
“Nếu con sợ, đã không nằm ở đây với chú.
Chỉ cần có chú ở đó, con chắc chắn toàn mạng trở về.” Jungkook ngước lên nhìn hắn, trong mắt Kim Taehyung có bao nhiêu yêu thương và cưng chiều.
Có thể Kim Taehyung không bao giờ nói những lời đường mật hay thổ lộ với cậu.
Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt này của hắn.
Trong tròng mắt có hình bóng cậu.
Những người phụ nữ ngoài kia nghe hắn nói lời hứa hẹn rất nhiều nhưng chưa chắc gì được nhìn thấy ánh mắt này của hắn.
Kim Taehyung không nói, hắn chỉ cúi đầu hôn lên môi cậu.
Nụ hôn nhẹ nhàng như nâng niu vật quý, bảo bối của hắn.
Không có chiếm hữu, không có bắt ép.
Kim Taehyung ɭϊếʍ lên môi cậu, Jungkook có chút nhột, bật cười.
Hắn ôm gáy cậu, đem nụ hôn ấn sâu hơn, hắn cắn môi Jungkook rồi ʍút̼ ra.
Làm môi cậu ửng đỏ, hơi sưng lên.
“Chú thật có kinh nghiệm nhiều quá.” Jungkook ôm cổ hắn, tỏ vẻ trách móc.
“Con cũng không kém mà.” Hắn lại hôn má của cậu.
Jungkook biết Kim Taehyung rất thích hai má phúng phính tròn ủm này.
“Vết sẹo này là thế nào vậy Jungkook?” Hắn sờ lên vết sẹo nhỏ bên má của cậu.
Động tác vuốt ve yêu thương.
“Ngày còn bé con nghịch ngợm giành đồ chơi rồi bị thương.
Thật sự rất ngốc.”
“Thật muốn nhìn thấy con hồi con bé.
Chắc sẽ là một cậu bé đáng yêu.”
“Con rất đáng yêu mà.
Hồi trước nhỏ xíu, trắng trẻo lắm.”
“Đến cả vết sẹo cũng đáng yêu.” Hắn nói rồi lại hôn lên chỗ đó lần nữa.
Cậu thích nhất là được hắn cưng chiều như thế này.
Nếu có ai đó may mắn nhận được sự yêu thương, nâng niu này của Kim Taehyung.
Nhất định vì hắn mà đâm đầu, lao theo thử thách, không sợ chết chỉ sợ không có được trái tim hắn.
Những ngày sau cậu với hắn thoải mái thể hiện tình cảm hơn.
Cậu thấy như thế cũng tốt, vốn dĩ chuyện của cậu và hắn không nên nói đến quá nhiều.
Chỉ cần thể hiện rõ ràng ý của đối phương cũng không cần hắn phải thổ lộ với cậu.
Ami đều đặn mỗi ngày đến báo cáo tình hình công ty cho hắn.
Jungkook chắc chắn cô nàng có cảm xúc khác với Kim Taehyung.
Cậu giống như là giám sát của hắn.
Chỉ cần hắn nhìn Ami quá lâu là lát nữa cậu sẽ trưng ra bộ dạng giận dỗi, không thèm ăn.
Jungkook thấy cũng thú vị khi làm như thế, bởi vì mỗi lần vậy hắn đều khổ sở giải thích với cậu.
“Chú có bao giờ nói thương yêu gì con đâu.
Toàn là nhìn người ta.” Jungkook vào buổi sáng nhìn thấy hắn giúp Ami chỉnh lại phần tóc rối của cô.
Tối liền đẩy hắn ra xa.
“Đâu có nhìn đâu chứ.” Hắn cố gắng giải thích với cậu.
Nhưng rõ ràng không nhìn thì làm sao bàn việc được, chẳng lẽ nói chuyện với người ta lại cúi gầm mặt.
Một ngày Jungkook bặt gặp Ami và hắn bàn đến việc gì đó mà cả hai đều bật cười.
Hắn thật sự thấy thoải mái khi ở bên cạnh cô gái này.
Hôm đó Jungkook quyết định nói chuyện nghiêm túc với hắn.
“Chú cố tình kêu cô ấy tới đây để con phải bực tức?”
Jungkook của hắn, không nghĩ là cậu ấy lại cứ ghen tuông như thế.
Vậy mà hỏi đến có ghen không cứ chối thôi.
“Ta không có ý gì với Ami mà.”
“Vậy sao chú lại cười vui vẻ với cô ấy?” Bây giờ đến cười cũng không được sao? Kim Taehyung khổ sở cố gắng ôm bảo bối này vào lòng.
Nhưng cậu cứ đẩy hắn ra.
“Giữa con với Ami, chú chọn ai?”
Kim Taehyung nhíu mày, không phải chứ, mỗi ngày hắn dành biết bao nhiêu ôn nhu, cưng chiều cậu.
Vậy mà chỉ vì hắn nhìn Ami rồi cười với cô ấy, cậu lại đi so sánh như này.
Chợt nhận ra Jungkook tính chiếm hữu rất lớn.
Không có tình cảm thì thôi chứ có rồi thì cậu chỉ muốn người đó để tâm đến mình cậu.
“Gọi bằng anh đi.” Kim Taehyung khoanh tay, nhịp nhịp chân.
Những lúc tâm trạng hắn vui vẻ, sẽ có biểu hiện như thế.
Jungkook chưa kịp thông câu nói vừa rồi của hắn.
Lần đầu tiên cậu gọi hắn bằng anh là trong lúc đang ân ái.
Thường ngày kêu bằng chú quen rồi, nếu bây giờ phải sửa thì đúng là khó lắm.
Kim Taehyung tuy lớn hơn cậu 10 tuổi nhưng vẫn rất trẻ, gọi hắn là anh cũng không có gì không đúng.
Jungkook nhìn hắn chằm chằm, cố gắng vận dụng hết can đảm kêu hắn một tiếng anh.
“Giữa em với Ami, mỹ nam với cô thư ký xinh đẹp, anh chọn ai?” Nói xong cậu muốn đem đầu đập vào gối.
Trời ạ, trêи đời trời đất còn chuyện nào ngại ngùng hơn không?
Kim Taehyung cười kɧօáϊ chí.
Lần đầu tiên thấy hắn vui vẻ như thế.
Hắn chỉ hận không thể ôm cậu vào lòng, bỏ vào túi đem đi khắp nơi.
“Tất nhiên là Jungkookie.” Hắn xoa đầu cậu.
Bao nhiêu khó chịu với hắn cậu đều đem vứt hết.
Nằm vào trong vòng tay của hắn.
Jungkook cảm thấy bản thân không biết giữ giá là gì.
Người ta kêu gì làm nấy, đáng ra phải khó hơn một chút.
Nhưng mà cậu không thể cưỡng được trước hắn.
Jeon Jungkook là người nếu không phải việc của cậu, nếu người đối diện không quan trọng cậu sẽ không để ý đến.
Còn nếu cậu để tâm đến, rất muốn người đó chỉ là của riêng mình.
Thì thật sự người kia có vị trí rất quan trọng.
Lại một ngày hắn bỗng dưng thèm mì tương đen, muốn đặt đến ăn.
Kim Taehyung bình thường ở ngoài cao cao tại thượng nhưng đôi lúc hắn rất trẻ con.
Hắn hỏi Jungkook rằng có muốn ăn cùng với hắn không.
Cậu nhìn xuống dưới bụng, Jungkook có thói quen mỗi khi ăn quá no cậu sẽ vạch áo nhìn vào trong người mình, kiểm tra xem bụng có to lên tí nào không.
Hôm qua cậu thấy đã có một tí mỡ xuất hiện, đáng báo động đó.
Kim Taehyung cũng nói dạo này hắn chăm cậu quá tốt, cả người đã tròn ủm lên rồi.
Jungkook cắn cắn môi lắc đầu.
Kim Taehyung bên này thật thà đặt đúng một phần ăn.
Hắn đang ngồi ăn ngon lành thì Jungkook ở kế bên cứ hết liếc rồi lại lầm bầm gì đó trong miệng.
Kim Taehyung không thể hiểu đành quay sang hỏi cậu: “Em sao thế?”
“Anh đặt ăn một mình mà coi được à?”
“Không phải em nói không ăn sao?”
“Em nói vậy là vậy à? Anh đặt có một phần, lại ngồi ăn một mình như thế.
Đồ tham ăn.” Kim Taehyung trước giờ chưa từng trải qua tình huống này.
Những lần hắn cặp kè trước đây không có ai có biểu hiện như cậu.
Hắn đem mì đến gắp một đũa đầy ụ rồi đút Jungkook ăn.
Cậu ăn xong vẫn cứ cằn nhằn hắn: “Người ta không ăn thì phải xem lại xem có thật vậy không.
Hay là mình ăn rồi chia cho người ta một chút.
Như thế mà anh nói chỉ có mình em thôi á?” Hắn không thể tưởng tượng ra Jeon Jungkook còn có biểu hiện này.
Khác xa với cậu ngày trước hay tránh né hắn.
Bây giờ cứ mỗi một chút là cậu sẽ giận dỗi.
Tuy rằng Kim Taehyung đối với chuyện này rất khó chịu lại còn khó hiểu nhưng là với những cô gái còn với Jeon Jungkook, hắn đành im lặng không cãi ngược lại chiều hết theo ý cậu.
Vài ngày sau thì Jungkook xuất viện, Kim Taehyung nói vết thương cậu đã ổn rồi, về nhà không khí sẽ tốt hơn, hắn sẽ mỗi ngày đến rửa vết thương, thoa thuốc cho cậu.
Hắn cũng cần phải đến công ty, có rất nhiều việc.
Jungkook cũng đồng ý, dù sao cậu đã nhớ đám bạn của mình lắm rồi.
Jungkook thường không hẹn bọn nó ở những quán nước, chỉ tập trung tại nhà của ai đó rồi ăn uống thôi.
Hôm nay lại ở nhà của Suga.
Suga chỉ ở với mẹ của anh ấy.
Không có đông người như nhà của Jimin và Hoseok.
Bọn họ nhìn thấy Jungkook cứ luôn nhìn vào điện thoại, cười tủm tỉm.
Không hiểu nổi, chẳng phải bị bắt cóc rồi còn bị bắn vào tay sao? Sao vừa ra viện lại vui đến thế?
“Jungkook, cậu ổn không?” Jimin sờ trán cậu.
“Tớ bình thường mà.”
“Sao giống như mấy đứa mới lớn biết yêu vậy?”
“Làm gì có.”
“Cậu không phải là đang nhắn tin với người yêu còn cười như thế.
Khai đi, là ai vậy?”
Jungkook ngước lên thấy cả bọn đã nhìn vào cậu, cậu lặng lẽ cất điện thoại đi.
Chuyện là Kim Taehyung vừa chụp một bức ảnh ở phòng làm việc, báo cáo tình hình hắn đang nghiêm túc làm, không có cô nhân viên nào ở bên cạnh.
Hôm nay Jungkook lại được nhìn thấy một mặt khác của Taehyung.
Hắn rất biết cách khiến cậu vui vẻ.
“Làm gì có ai.
Các cậu không tính ức hϊế͙p͙ người bệnh chứ.”
“Nhìn cũng biết cậu thích ai.
Nghe nè, bọn này chỉ nhắc nhở cậu phải cẩn thận, đừng để mình bị thương.” Hoseok nheo mắt nhìn Jungkook.
Cậu biết họ hiểu vấn đề của cậu nhưng không bao giờ đề cập hay ép cậu nói ra.
“Tớ biết mà.”
“Chúng ta đã lỡ một chuyến nghỉ dưỡng.
Có nên làm lại không?”
“Được đó anh.
Đợi Jungkook khỏi hẳn mình đi Malta được không? Em nghe nói ở đó phong cảnh rất đẹp.”
“Em thấy sao Jungkook.” Suga sẽ luôn hỏi ý cậu trước khi chốt vấn đề nào đó.
“Đi với mọi người thì ở đâu cũng được mà.”
…
Tối hôm đó Jungkook về nhà, thấy dường như mẹ đã ngủ rồi.
Bình thường khi đêm xuống Kim Taehyung sẽ đến chăm sóc vết thương cho cậu.
Cậu với hắn đã quyết định ở nhà thì không thể hiện gì nhiều cả.
Bởi vì cậu không thấy thoải mái.
Hắn biết trong lòng cậu đâu đó vẫn còn khó chịu nhưng cũng không thể trách Jungkook.
Kim Taehyung đang ngồi sát trùng cho vết thương, hắn cố gắng nhẹ tay hết mức có thể.
Vết thương cũng dần lành rồi, không còn đau như lúc đầu nữa.
“Tuần sau em sẽ đi Malta với tụi bạn đấy.” Jungkook ngồi im cho hắn băng bó giúp cậu.
“Malta sao?” Trong giây lát cảm thấy Kim Taehyung hơi khựng lại.
“Nghe nói Malta rất đẹp là thành phố cổ kính, kiến trúc tốt lắm.
Em muốn đến tham quan.
Dù sao đi nhiều nơi rồi cũng chưa từng đến Địa Trung Hải.”
Kim Taehyung lại không trả lời cậu.
Hắn vẫn chăm chú băng bó vết thương nhưng dường như có chút gì đó không mấy hài lòng với việc cậu đến Malta.
End chap 13.