Khuôn mặt ướt đẫm nước của Kim Taehyung đỏ lên, ánh mắt sắc lạnh, hắn giơ tay, muốn đánh cậu sao? Nhưng không, hắn đấm thẳng vào vách tường kế bên cậu.
Những ngón tay chỉ trầy xước nhẹ nhưng vách tường đã hỏng một lỗ.
Xem ra hắn đã dùng hết cả sức của mình để kìm nén lại không làm đau cậu.
Hắn cần gì phải điên lên như thế? Cậu mới là người nên nổi giận.
Cậu cứ đứng yên như thế nhìn Kim Taehyung, hắn buông lỏng hai tay.
Vừa định nói gì với cậu thì cửa nhà mở.
Một vài tên đi đến chào hắn.
“Anh Kim, ông chủ nói anh đến đây rồi sao không tìm ông.
Muốn anh hôm nay đến dự buổi tiệc.” Một tên cúi đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với hắn.
Đúng rồi, còn cả ông chủ mà hắn và Salvu nhắc tới.
Cậu rất muốn gặp mặt ông ta, tất cả bọn họ là ai vậy? Tại sao cứ luôn vây quanh cố gắng bắt cậu đi?
“Tôi tham dự có được không? Jungkook mặt dày hỏi bọn người kia.
Kim Taehyung lườm nguýt cậu.
“Ở nhà.”
“Cậu Jeon đến lại càng vui.” Một tên khác mỉm cười nhìn cậu.
Họ không mảy may đến lời Kim Taehyung vừa nói, chỉ chờ đợi cơ hội mời cậu đến.
Đúng như cậu đoán, tất cả bọn họ đều biết cậu.
“Lát tôi sẽ đến.” Thấy Kim Taehyung đồng ý bọn họ đều cúi chào rồi quay đi.
Hắn nhìn chằm chằm cậu, bỏ hai tay vào túi quần, đi về hướng phòng hắn.
“Ở nhà đi.”
“Tại sao tôi phải ở nhà còn anh thì được đi chơi?”
“Đây đâu phải chuyện để em đùa.”
“Tôi nói thật.” Jungkook vênh váo nhìn hắn.
Cậu biết cậu trưng ra bộ mặt này rất đáng ghét.
Jimin là người hiền nhất hội nhưng chỉ cần cãi nhau mà Jungkook làm mặt thế này cậu ấy liền muốn tẩn Jungkook một trận ra hồn.
Cơ mà làm sao, bây giờ Kim Taehyung không phải người ra lệnh là cậu nghe theo.
Kim Taehyung đi đến, nắm tay lôi cậu vào phòng của hắn.
Jungkook cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra.
Hắn đẩy cậu vào bên trong, nhìn xung quanh căn phòng chẳng thấy Ami đâu.
Cô ấy không ngủ cùng hắn sao?
“Thay vào.
Định mặc áo như thế đến dự tiệc à.” Kim Taehyung nóng vội nói với cậu.
Trong lời nói cho thấy hắn thật sự khó chịu khi cậu mặc chiếc áo này.
Áo do hắn tự cắt mà.
Jungkook giơ tay chụp lấy đồ Kim Taehyung quăng cho cậu.
Hoá ra hắn vẫn có áo nguyên vẹn không hề bị cắt.
Tại sao Kim Namjoon không đem ra cho cậu mặc? Cậu nhìn thấy Kim Namjoon chạy sang phòng của hắn, chắc anh đã nghe thấy tiếng ồn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Em đi chơi, anh muốn đi cùng không?”
Namjoon chau mày nhìn Kim Taehyung rồi lắc đầu.
“Em đi đi, cẩn thận.” Anh nói rồi quay đi.
Hình như chẳng ai muốn đến đó kể cả Kim Taehyung, chỉ mỗi mình cậu là nguyện ý đi.
Cậu thay xong đồ đợi hắn bên ngoài.
Kim Taehyung bước ra, hôm nay hắn chọn một chiếc áo sơmi trắng tay ngắn có hoạ tiết đen làm điểm nhấn.
Cổ áo trễ sâu, đến cúc áo cũng lười cài hết.
Hắn mặc quần jean đen bó, ôm sát đôi chân dài cùng giày boots màu bò.
Hắn dùng headband – một loại khăn quấn quanh trán rất thịnh thành dạo gần đây màu trắng đen tiệp với màu áo.
Lần đầu tiên thấy Kim Taehyung đeo khuyên tai, hắn có xỏ khuyên nhưng cậu không biết.
Trước giờ phong cách của hắn rất khác.
Mái tóc ướt do cậu tạt nước lúc nãy hơi rối lên, hắn cũng không màng sấy khô chỉnh chu.
Nhìn thế này hắn có chút khác lạ nhưng Kim Taehyung mặc cái gì cũng đẹp, phong cách nào cũng hợp với hắn.
Hắn trông như một anh chàng người tây lai đang chuẩn bị đến hộp đêm ăn chơi.
“Đi thôi.”
“Đi bộ sao?”
“Nhìn xung quanh đây có đi xe được không? Đi tầm 15 phút sẽ đến nơi.”
Trong khu rừng rậm chỉ có hai người, một người đi trước khuôn mặt nghiêm nghị, người đi sau thì mắt to tròn nhìn xung quanh, cố gắng đem đường đi học thuộc.
Jungkook đi được một đoạn, hiện ra trước mắt cậu là một khu tập trung rất đông người.
Họ mặc những trang phục giống như Taehyung vậy.
Đều là những bộ quần áo gợi cảm.
Nữ còn mặc những chiếc váy ngắn cũn, có người chỉ mặc mỗi bikini.
Trước mắt là những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, Kim Taehyung dắt cậu đi đến căn nhà lớn nhất, ở trước cửa còn có một ký hiệu giống hệt như trêи vết bầm của Suga.
Tiếng nhạc bên trong áp cả những tiếng nói, Jungkook nhất thời chưa kịp thích nghi thấy hơi nhức tai.
Không nghĩ trêи hòn đảo vắng người này lại có một nơi sầm uất như thế.
Chỉ cách mỗi một cánh rừng mà nơi ở của Kim Taehyung lại như một thành phố riêng biệt.
Bên trong căn nhà là một sảnh lớn chứa hơn 100 người.
Hắn đi đến trước mặt một người đàn ông, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất phong độ, người này còn có vẻ sương gió và uy nghiêm hơn cả Kim Taehyung.
Chắc chắn đây là ông chủ mà họ từng nhắc.
“Vương lão, anh Kim đã đến.” Một tên thuộc hạ bên cạnh nói tiếng Hoa với người đó.
Cậu nghe không hiểu.
Chỉ nghe ra chữ Kim trong câu nói.
Vậy bọn họ đều là người Trung Quốc đại lục.
“Kim, ngồi đi.” Ông ta ngước lên nhìn Kim Taehyung.
Cậu thấy hắn ngồi xuống cũng ngồi theo hắn.
Bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Hoa cậu chẳng hiểu được gì.
Kim Taehyung kéo áo cậu.
“Ông ấy hỏi em có phải Jeon Jungkook không.” Jungkook quay sang gật đầu với ông.
“Nói tiếng Anh được chứ?”
“Được.” May quá cuối cùng cũng nói được tiếng mà cậu có thể nghe hiểu rồi.
Tính ra Kim Taehyung rất giỏi, hắn nói được tiếng Hàn còn thành thạo cả tiếng Anh và tiếng Hoa như người bản xứ.
“Thấy ở đây thế nào cậu Jeon.” Một cô nàng mặc bikini mỏng manh hầu như chỉ có những sợi vải đan lại cùng nhau.
Cô nàng bước đến rót rượu cho Kim Taehyung và cậu.
Cô ngồi xuống bên cạnh Jungkook, do cậu mặc áo phông cho nên bộ ngực mềm mại mà cô nàng cố ý đẩy đến tay cậu, cậu đều cảm nhận được cả.
“Rất ổn.” Cậu quay sang nói với cô gái: “Có thể tránh đi không?” Cô ấy nhìn cậu, giở ra bộ dáng tủi thân rồi chen vào giữa ngồi bên cạnh Kim Taehyung.
“Cậu Jeon không hứng thú à? Thường lúc Kim đến đều sẽ chọn cô em này.” Vương lão đốt một điếu xì gà nhìn cậu.
Jeon Jungkook nhếch mép: “Tôi chỉ thích những cô gái cùng tầng lớp.
Ăn tạp không phải dạng của tôi.”
“Cậu giàu có đến mức nào?” Câu cậu vừa nói có lẽ không chỉ ảnh hưởng đến Kim Taehyung mà còn khiến cho Vương lão không vừa ý.
“Xin lỗi, ý tôi là tôi chỉ để tâm đến người có tìm hiểu qua, không thích động chạm cơ thể phụ nữ mới gặp cho lắm.”
“Sau đêm nay cậu sẽ nổi thú tính thôi.” Ông ta cười lớn.
Kim Taehyung chỉ im lặng uống rượu, hắn cũng không đẩy cô nàng đi nhưng lại kéo cô ấy ngồi giữa hắn và Vương lão.
Tránh xa cậu.
Những người xung quanh đã bắt đầu quay cuồng trong điệu nhạc.
Họ đổi những chai rượu thành tháp rượu lớn và những bình thuốc hút được đem đến.
Jungkook muốn uống rượu nhưng nhìn lại ly của cậu đã cạn.
Chẳng biết ai uống nó rồi.
Biết thế cậu sẽ không đến đây.
Có gì vui chứ?
“Rót thêm đi.
Đầy ly cho tao.” Kim Taehyung ngà ngà say, hắn đưa ly rượu đến tháp kêu một tên rót cho hắn.
Jeon Jungkook nhìn hắn, không say mới lạ.
Vừa nãy ở nhà hắn đã uống gần hết một chai rượu.
“Anh Kim, ra nhảy cùng em không?”
Cô gái hỏi hắn.
Kim Taehyung lắc đầu phẩy tay.
Cô nàng cũng ngoan ngoãn rời đi.
Hắn đẩy cho cậu một dĩa đồ ăn.
Đừng có ở trước mặt người khác tỏ vẻ quan tâm cậu.
Kinh tởm lắm, Jungkook khoanh tay dựa vào ghế.
Cậu không đói.
Nghe thấy những tiếng hét, tiếng cổ vũ reo hò.
Cậu nhìn lên, cô gái vừa rồi đã cởi hết bikini đang ôm chân một người đàn ông nhảy cùng cô.
Cô nàng khoả thân trước mặt tất cả những người có mặt ở đây sao? Họ bắt đầu một trò chơi do người đánh nhạc ở phía bên phải yêu cầu.
Họ sẽ bốc thăm và đưa ra những thử thách mà người trong thăm phải thực hiện.
Lần lượt từng cô nàng bị bốc trúng phải lột sạch quần áo, có một người còn trúng phải dùng thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ ngay tại đây.
Jungkook hơi choáng, quả thực những con người này quá khinh tởm, họ đem cơ thể của phụ nữ ra làm những thú vui tiêu khiển.
Cô gái dùng thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ loại mạnh chỉ vài phút đã nổi cơn kɧօáϊ lạc, cô kéo cổ một anh chàng kế bên đi vào trong.
Tiếng rêи rỉ ɖâʍ ɖu͙ƈ không ngại ngùng truyền ra bên ngoài khiến ai cũng háo hức muốn tiếp tục chơi nhanh để đến phần mà họ chờ đợi.
Salvu từ ngoài cửa đi vào, gã nghe thấy tiếng rêи liền chửi thề vài câu.
“Ô, bé con, em đến tìm anh đấy à?” Nhìn thấy Jeon Jungkook mắt gã rực sáng.
Gã ngồi xuống muốn đưa lưỡi ɭϊếʍ mặt cậu, Jungkook định đẩy gã nhưng lực cậu mạnh lại thành ra tát vào mặt Salvu hằn rõ năm dấu tay.
“Con mẹ mày.” Gã điên tiết nắm tóc cậu muốn lôi đi.
“Buông!!!” Kim Taehyung đứng dậy, hắn cầm con dao gọt trái cây trêи bàn kề vào cổ Salvu.
Gã nhìn Kim Taehyung rồi nhìn vào Vương lão.
Mọi người đều không có ý định ngăn cản.
Có vẻ nếu gã không buông Kim Taehyung sẽ thật sự cắt cổ.
Salvu buông tay, Jungkook được thả ngồi xuống ghế.
“Cậu nóng tính quá Salvu.
Cần một em thì để tôi gọi người.”
“Hiếm khi có đứa làm cho tôi thấy hứng thú như thằng nhóc này.” Gã chỉ vào Jungkook.
“Đây là con trai của Kim.
Cậu mau xin lỗi đi.” Vương lão thật sự coi trọng Kim Taehyung.
Chắc hẳn đây là lí do mà Salvu thù hắn.
Nếu như bọn họ đã không coi trọng phụ nữ hay những người xung quanh vậy thì thằng oắt con như cậu có là gì.
Cứ để cho Salvu lôi đi nhưng không, khi Kim Taehyung dùng dao đe doạ Salvu.
Không một ai lên tiếng ngăn cản việc làm của hắn, ngược lại Vương lão còn bắt Salvu phải xin lỗi.
Kim Taehyung đang được trọng dụng.
“Xin lỗi.” Salvu cúi đầu xin lỗi cậu.
Nhưng cậu biết không dễ gì gã bỏ qua đâu.
Salvu đối diện với Jeon Jungkook, gã khó chịu trong người bởi vì thứ gã muốn Kim Taehyung đều đoạt được.
Gã luôn thấy Kim rất để tâm đến cậu nhóc này nhưng lại không phải.
Việc tên Jay bắt Jungkook ở đây ai cũng biết.
Jungkook bị bắn vào cánh tay, hắn cũng không quan tâm.
Jungkook cùng với anh trai của Kim hôn nhau hắn chẳng nổi cơn ghen tuông.
Gã yêu cầu Kim Taehyung bắn rớt trái táo, hắn thật sự chuẩn bị tinh thần bắn.
Viên đạn rất có thể ghim thẳng vào đầu Jungkook nhưng hắn vẫn quyết định lên đạn.
Chẳng lẽ khuyết điểm Kim Taehyung lại là cô nhân tình của hắn.
Cũng không phải, gã biết Jung Ami.
Rất rõ!!! Nếu thế Kim Taehyung thật sự không có khuyết điểm sao?
“Chào mừng mọi người đến với Comino.
Hòn đảo của chúng ta.
Vừa rồi chỉ là một màn dạo đầu để thêm lửa cho cuộc vui tối nay.
Bây giờ còn rất nhiều lá thăm.
Có ai muốn bốc không?” Một cô gái khiêu gợi khác đang dẫn dắt cuộc chơi.
“Tao.” Salvu giơ tay, gã bốc một lá thăm.
“Chọn một người để thực hiện nụ hôn.
Tao mà lại chơi mấy trò tầm thường này sao?” Salvu quăng tờ giấy đi.
“Làm sao? Anh không chơi nữa sẽ bị phạt.”
“Tao chọn nó.” Tất nhiên là Jeon Jungkook.
“Salvu, đã nói với cậu thế nào.” Vương lão chau mày nhìn gã.
Đây là một trong những lí do ông ta không muốn trọng dụng Salvu.
Gã quá hiếu thắng.
“Nhưng luật chơi làm gì có chuyện sẽ bỏ qua cho người thân chứ.”
“Hôm nay tao ra luật.
Bất cứ ai động đến Jeon Jungkook, tao sẽ không ngại cắt cổ từng tên.” Kim Taehyung nhếch môi, hắn nói từng chữ qua khẽ răng.
Salvu nhìn hắn không nói được lời nào.
Gã tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng.
Trước mặt Vương lão tất nhiên gã không thể làm gì khó dễ với hắn cả.
Tất cả mọi người đều luôn quên rằng hắn mới chính là người làm chủ cuộc chơi.
Cho dù có là luật hắn cũng xé bỏ.
Salvu kéo tay một cô gái kế bên, gã cắn lên ngực khiến cô nàng hét lên.
Máu tuôn ra.
“Uống vào, đừng có chống đối tao.” Gã bỏ một viên thuốc vào trong ly rượu đưa cho cô ta uống.
Nhanh chóng liền cùng gã làm ra trò đê tiện.
Những người xung quanh cũng chọn cho mình một người đàn ông, họ quan hệ ngay tại sảnh.
Không còn trốn tránh nữa.
Có người một lúc phục vụ cả ba tên.
Nhìn Salvu đang cầm vật đó thúc vào miệng cho cô gái ɭϊếʍ láp khiến cậu buồn nôn.
Kim Taehyung đặt ly rượu xuống, hắn nắm tay cậu.
Cùi đầu với Vương lão.
“Vương lão, hôm nay tôi hơi mệt.
Có thể xin phép về trước không?”
“Được.” Thấy khuôn mặt Kim Taehyung đang bị thương ông ta đồng ý cho hắn về nghỉ.
“Ngày mai đến đây tôi có việc cho cậu.” Ông vẫy tay với hắn.
Hiện giờ đang ôm một em gái trạc tuổi con gái ông mà vuốt ve.
Jungkook thoát khỏi nơi hoang lạc đó.
Kim Taehyung nhăn mặt kéo cậu đi về phía rừng.
Jungkook vung tay không cho hắn nắm nữa.
Hắn cũng không thèm nắm tay cậu.
“Đã bảo ở nhà còn gì.”
“Tôi đến mới biết thì ra anh thích kiểu tiệc tùng như thế.” Tưởng tượng cảnh hắn ta ngày trước đến đây sẽ cùng các cô gái quan hệ như thế.
Cơ thể hắn nhở nhuốc đều bị đàn bà dùng qua sạch.
Cậu càng khinh bỉ.
Kim Taehyung không nói nữa, hắn đi nhanh hơn.
Jungkook cảm nhận có người vừa vụt qua sau lưng cậu.
Cậu theo phản xạ quay đầu lại phía sau, không có ai.
Nhìn đến trước mặt, Kim Taehyung đâu rồi? Vừa nãy hắn vẫn còn ở đây.
“Jungkook, theo anh.” Cậu bất ngờ vì ai đó đã nấm lấy tay cậu.
Là Kim Namjoon, anh ở đâu xuất hiện, Jungkook chẳng còn kịp hỏi anh chuyện gì, Namjoon đã kéo cậu chạy thụt mạng, thế thì Kim Taehyung đâu? Cậu được đưa ra khỏi khu rừng, Namjoon đẩy cậu lên trực thăng, anh đưa tai nghe bảo cậu đeo vào rồi lái đi.
Jeon Jungkook nhìn qua cửa xuống phía khu rừng.
Trái tim bỗng nhiên đập rất mạnh.
Kim Taehyung đâu rồi? Tại sao hắn lại biến mất để cậu rời đi.
Trong giờ phút này cậu thật sự lo lắng sợ hãi, cậu không muốn hắn xảy ra chuyện gì cả.
Kim Taehyung dưới này đang ép một người vào thân cây to, khuất tầm mắt, người ngoài nhìn vào không thể thấy được.
Hắn đang cầm lấy lưỡi dao, ngăn chặn tên kia không đâm chết hắn.
Vừa nãy bất ngờ trở tay không kịp, hắn chỉ nhanh bắt lấy lưỡi dao đang cố đâm sau lưng Jungkook.
Lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tay hắn, đâm sâu vào da thịt.
Máu trêи tay Kim Taehyung chảy ra, rơi xuống áo của hắn.
“Mày là ai?” Hắn tháo khăn che mặt của người đang cố gϊếŧ Jungkook.
Kim Taehyung nhíu mày nhìn kỹ, là một tên thuộc hạ đứng kế Vương lão.
Hắn chậc lưỡi, ngửa cổ ra phía sau chán nản than.
“Lại nữa à?” Hắn dùng hai tay bẻ cổ tay tên kia, con dao đang ở hướng của hắn lập tức hướng đến sát cổ người đối diện.
Tên kia cổ tay đã gãy nhưng chẳng la thét gì.
“Kim, không phải mày đang say?”
“Tao mà say sao?”
Gã đập đầu vào thân cây, lẩm bẩm trong miệng: “Con mẹ nó, bị gài rồi.”
Kim Taehyung nghe được, hắn nhếch mép, bọn thuộc hạ chính là những con chuột bạch, chúng luôn là vật thí nghiệm cho chủ nhân của chúng mỗi khi họ cần moi thông tin đến từ kẻ nguy hiểm nào đó.
“Đúng luật, mày sẽ có gợi ý.
Cam Bốt, canh ba, một mạng.”
“Xuống địa ngục nhớ cầu nguyện đừng gặp tao ở đó.” Hắn cắm thẳng con dao vào cổ tên kia rồi quăng xác xuống đất.
Bọn ruồi muỗi.
Kim Taehyung quay về nhà, Ami đã ngồi sẵn chờ hắn.
Cô ấy đi đến nhăn mày đưa hắn vào trong.
Nhìn thấy tay hắn đã bị thương, hộp y tế để sẵn kế bên rồi.
Ami không nói gì, cô lặng lẽ sát trùng rồi giúp hắn băng bó lại.
Suốt cả quá trình không nói lời nào.
Ami chăm chú giúp hắn, cô đã quá quen với việc này rồi.
Kim Taehyung lúc nào cũng tự đưa mình vào những tình huống như thế rồi làm đau bản thân.
“Ở đây không an toàn.
Ngày mai anh sẽ đưa em về Hàn.” Hắn giơ tay còn lại muốn xoa đầu cô nhưng cô né tránh.
“Cậu ấy về trước rồi đúng không?” Kim Taehyung không trả lời.
Đúng vậy, hắn rất ghét trả lời những câu mà người hỏi biết được câu trả lời rồi.
“Anh lúc nào cũng như thế, Kim Taehyung.” Ami ngước lên nhìn hắn, trong đôi mắt cô ánh nước.
Bao nhiều đau khổ cùng dằn vặt, thống khổ đều chẳng thể che giấu, lộ ra hết trước mắt Kim Taehyung.
Cô rướn người hôn lên môi hắn, hắn không tránh cũng chẳng đẩy cô ra.
Ngược lại ngồi yên để cô tuỳ ý.
Ami rời khỏi nụ hôn, cô cúi đầu bật khóc.
Kim Taehyung đưa tay ôm cô gái bé nhỏ vào lòng siết chặt.
“Ngoan, quay về Hàn đi em.”
Cam Bốt
Jeon Jungkook ngồi yên trêи giường nhìn cơn mưa rào đang kéo đến.
Một tuần nay vẫn chưa có tin tức gì của Kim Taehyung cả.
Hắn còn sống hay đã chết? Mưa cứ dai dẳng mỗi ngày đều đến khiến lòng cậu không có chút nắng ấm nào.
Kim Namjoon mở cửa phòng đem một ly sữa ấm cho cậu.
Ở với Jungkook lâu ngày anh mới biết cậu rất thích đồ ngọt chỉ cần tâm trạng Jungkook không tốt cậu sẽ đòi đồ ngọt.
“Kim Taehyung sẽ sớm về thôi.”
“Sao hắn không chết còn về làm gì?” Cậu khó chịu.
“Em độc miệng như vậy nó mà chết thật thì em gả cho anh đi.” Namjoon đưa ra tờ giấy bị vò nát.
Là cậu đã viết rất nhiều tên của hắn lên đó, muốn cầu nguyện nhưng thấy thật nhảm nhí cho nên quăng đi.
Không ngờ bị Namjoon xem được.
Jungkook đẩy vai anh giận dỗi, Namjoom cứ trêu chọc cậu.
“Mơ đi.”
Kim Namjoon là người ấm áp, anh ấy luôn để tâm đến những gì sở thích của cậu.
Cậu có hỏi anh tại sao không về Hàn lại đến Cam Bốt, anh ấy chỉ nói hiện tại cậu nên ở bên cạnh anh, tránh trường hợp cứ bị bắt đi rồi bị thương.
Như thế đau lòng lắm.
Chẳng biết Kim Namjoon thật sự không biết cách thả thính hay là những câu anh nói không đến từ thật tâm mà nghe lại thấy không giống với anh lắm.
Nếu là Kim Namjoon nhất định đưa cậu về lại Hàn.
Dù vậy thì những ngày gần đây cậu đã được anh ấy chăm sóc rất tốt, có hơi béo lên bởi vì chỉ có ăn và ngủ, quanh quẩn trong nhà.
“Jungkookie, đã liên lạc được rồi.”
Cả tỷ năm Jimin mới mở Instagram.
Người gì chẳng có mạng xã hội nào để liên lạc.
Nhưng vẫn còn đỡ hơn Suga và Hoseok.
Họ còn không thèm quan tâm đến thế giới ảo.
Jungkook gửi một tin nhắn.
“Tên kia, gọi video ngay!!!”
Park Jimin đọc được tin nhắn liền nhấn nút gọi cho cậu.
Màn hình hiện lên có cả Suga và Hoseok ở bên cạnh.
Họ đang ở một bãi biển.
Anh em tốt lắm, trong lúc cậu đang không biết trôi về đâu thì chúng nó đi biển.
Thật sai lầm khi cố tìm cách gọi cho họ, có nên tắt đi không?
“Cậu có bạn trai mới rồi à?” Câu đầu tiên cậu nghe không phải là hỏi thăm sao?
“Chào mọi người.” Namjoon bước đến vẫy tay với họ.
“Anh ấy thân thiện ghê.” Hoseok cười lớn còn cầm theo hình phóng to của Jungkook vẫy vẫy.
Cái này là đem cậu đi biển cùng à?
“Thôi đi.” Cậu đẩy anh sang một bên.
“Suga, anh Suga.
Cho em hỏi.” Suga cầm điện thoại nhìn thẳng vào màn hình.
“Tối hôm đó mọi người có làm sao không?”
“Bọn này tỉnh dậy và thấy một vài người đàn ông có mặt trong nhà, họ chở ra sân bay, bay thẳng về Hàn thôi.”
“Họ trông thế nào?”
“Họ không gϊếŧ là biết đàng hoàng rồi Jungkookie.
Cơ mà em đang ở đâu vậy?”
“Em ở Cam Bốt.” Cậu xụ mặt.
“Jungkook cẩn thận, nhớ…” Suga cố nhắn nhủ cậu điều gì nhưng tín hiệu ở đây rất kém.
Màn hình nhoè đi rồi tắt hẳn.
Cậu cũng thấy Jimin vừa mới offline.
“Anh ấy nói gì thế?” Jungkook quay sang hỏi Namjoon.
“Em đẩy anh đi rồi dí sát mặt vào máy tính còn hỏi anh nghe cậu ấy nói gì không.
Có thể nghe sao?” Namjoon khó hiểu nhìn cậu.
Jungkook buồn bã gập máy, cậu cũng muốn về với họ.
Nhìn bạn bè đã tụ họp cùng nhau còn cầm theo hình cậu, rất muốn tham gia chuyến du lịch đúng nghĩa với họ.
Cậu thở dài đến bên cạnh Namjoon đang ngồi xem phim.
Cậu giật lấy bắp rang trêи tay anh ấy, ăn một ngụm lớn.
Kim Namjoon choàng tay qua vai cậu an ủi.
“Rồi chúng ta sẽ về Hàn sớm thôi.”
End chap 18.