Jung Ami nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn, cô cúi xuống nhặt bức tranh lên.
Nhìn Kim Taehyung, hắn đến cả động tâm còn chẳng có nói gì là liếc nhìn.
Đúng vậy, tất cả về Jeon Jungkook tốt hơn hết là quên đi.
Cậu ấy đã đến lúc phải biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời của Kim Taehyung và cô rồi.
Chỉ vì sự có mặt của cậu đã đem lại biết bao rắc rối, Kim Taehyung còn có cuộc sống riêng của hắn.
Hắn chỉ có một tay che Trời, cũng chỉ có một tay bảo vệ một người mà thôi.
“Daniel, tối nay không cần đi theo tôi.
Tôi có việc riêng.” Kim Taehyung ngước nhìn anh ta rồi lại cúi xuống xem tiếp tài liệu.
“Dạ anh.” Daniel cuối đầu chào hắn.
Anh đội lại nón rồi lui đi.
Jung Ami cũng không muốn ở lại đây.
Cô biết những lúc hắn như thế tốt hơn hết là để hắn một mình.
Ami cũng cúi chào rồi theo Daniel ra ngoài.
Daniel là thuộc hạ thân tín nhất của Kim Taehyung.
Jung Ami đã quen biết anh ấy khi hắn đưa cô về Hàn 5 năm trước.
Anh là con lai cho nên Daniel dù khuôn mặt châu Á nhưng cơ thể lại vạm vỡ, cao lớn như người phương tây.
Không biết Daniel và Kim Taehyung biết nhau từ khi nào, cô cũng không có hỏi hắn.
Nhưng có vẻ hắn rất tin tưởng anh ấy, bất kể việc gì hệ trọng, liên quan đến tính mạng đều sẽ gọi cho Daniel đầu tiên đến hỗ trợ hắn.
Daniel lại một lòng trung thành với Kim Taehyung, những lúc gặp nguy hiểm đều là anh ấy dẹp loạn cho hắn.
Park Seyeon và gã thuộc hạ phản bội cũng đều là Daniel điều tra ra.
Có một lần Jung Ami đang ngủ liền nghe tiếng chuông cửa, Daniel đã tìm đến cô trong khi bụng có vết dao đâm còn đang chảy máu.
Anh ấy nói lần đầu Kim Taehyung về Hàn lại đến hộp đêm gây sự bị bọn giang hồ truy đuổi, vì Kim Taehyung anh ấy ở lại chịu một nhát dao cũng đáng.
Xem ra hắn đã đối xử rất tốt với anh, có nhiều người muốn đỡ dao, đỡ đạn cho hắn lắm.
“Anh muốn ăn trưa với em không?” Ami nhìn sang anh dò hỏi.
Tuy cô hỏi như thế nhưng chắc chắn biết anh ấy không bao giờ từ chối.
Daniel khác với Kim Taehyung.
Nếu như hắn lo đại sự chấp nhận đánh đổi mọi thứ thì Daniel ở bên cạnh cân bằng, thay hắn đối đãi với những người mà hắn bỏ quên.
“Ở nhà hàng em thích nhé.” Anh ấy nở một nụ cười ấm áp, lộ rõ má lúm đồng tiền.
“Tối nay không đi cùng anh Kim.
Anh đưa em về nhà.” Anh quay sang nhìn cô, đưa ra lời đề nghị.
Cô không trả lời chỉ nhìn về phía trước.
Daniel hiểu, cô ấy muốn đi theo Kim Taehyung.
The Dead Light là chuỗi hộp đêm lớn nhất Seoul của nhà Park Jimin.
Kim Taehyung vẫn luôn là khách VIP tại đây từ lúc hắn trở về Hàn.
Ở đây mời hẳn DJ tiếng tăm về để đánh nhạc chứ chưa bao giờ mở nhạc thu sẵn.
Tuy vậy người ta thường lui đến đây một phần vì danh tiếng của Park Jimin.
Anh chàng đẹp trai nhiều tiền uống bao nhiêu cũng không say.
Điểm thu hút Kim Taehyung nhất là nơi đây có bộ sưu tập Irish Whiskey lớn nhất Hàn Quốc, với hơn 145 loại và hơn một nửa Cocktail trong menu của quán có hương vị rượu mạnh là Whiskey.
Đến uống Cocktail cũng có thể say.
Hôm nay Kim Taehyung không vào phòng VIP, hắn chọn ngồi ở quầy bar, trực tiếp dùng rượu ngay sau khi pha chế xong.
Hắn vừa ngồi vào chỗ, nhân viên pha chế liền đem một chai Whiskey đến.
Kim Taehyung ngồi cô độc một mình ở quầy bar, hắn đã ở đó cho nên chẳng có ai dám ngồi ở xung quanh.
Tất cả đều lui đi, tránh chỗ cho hắn.
Kim Taehyung nhớ về 5 năm trước cũng tại hộp đêm này đã xảy ra một trận ẩu đả lớn.
Những tụ điểm ăn chơi ở Hàn Quốc đã dần lớn mạnh và phát triển.
Năm đó Vương Trục Lưu có ý đánh mạnh vào Hàn nhưng không muốn qua tay hợp tác với bất kỳ ai nữa.
Lão thấy vị trí của lão đã quyền lực muốn thâu tóm tất cả thị trường lớn.
Và Hàn là nơi lão nhắm vào, tuy ở đây lão đã có hợp tác làm ăn với Lee Mansik.
Vương Trục Lưu là một con cáo già, lão không phải người sẽ chịu ngồi yên trêи lãnh thổ của mình, muốn thay Trời hạnh đạo, Trùm của các ông Trùm.
Lão giao toàn bộ việc tìm hiểu và lên kế hoạch cho Kim Taehyung.
Không muốn ra mặt trong vụ này bởi vì quyền lực của Lee Mansik là một ẩn số.
Lee Mansik là cái tên vô cùng quen thuộc trong xã hội đen, thế nhưng vị trí của ông ta quyền lực như nào hắn vẫn còn mơ hồ.
Kim Taehyung lần đầu tiên đến Hàn, giả làm một tay chơi về nước liền động đến người của Lee Mansik.
Tất cả là hắn cố tình làm.
Lee Mansik là người trong hắc đạo vậy mà hành tung rất bí ẩn, đến cả Vương Trục Lưu làm ăn với ông suốt mười mấy năm cũng không được biết về ông ta.
Ông ta lui về sau đưa con gái lên lãnh đạo còn bản thân ở trong tối làm điều gì thì chẳng ai rõ.
Kim Taehyung không nghĩ ở bất cứ ngõ ngách nào trêи đất Hàn cũng có người của Lee Mansik.
Hắn về báo cáo với Vương Trục Lưu, lão vẫn đang phân vân hắn liền đưa ra đề nghị kết hôn với Lee Dahye.
Đến cả Jung Ami còn bất ngờ vì điều này.
Kim Taehyung không phải người sẽ trói buộc mình vào bất cứ điều gì.
Chẳng lẽ hắn muốn thứ gì đó ở gia tộc họ Lee này.
Kim Taehyung nói hắn sẽ đi trực tiếp vào nhà Lee Mansik không cần đi đường vòng làm ăn dài dòng nữa.
Vương lão không ý kiến, lão đã giao việc này cho hắn.
Cái hắn cần là đem lợi nhuận về mà thôi.
Vậy là Kim Taehyung dựng lên một vở kịch, một lí lịch hoàn hảo nhờ vào danh tiếng và tài sản của Kim Namjoon.
Nhanh chóng lấy được lòng nữ nhân, gia nhập vào gia tộc họ Lee danh giá.
Hiện tại Kim Taehyung giống như người của Lee Mansik đứng ra làm ăn với Vương Trục Lưu nhưng sự thật phải là ngược lại.
Kim Taehyung nhếch mép, khinh thường những kẻ làm lớn lại vì lợi ích tham nhũng mà trở nên ngu xuẩn.
Hắn nhớ đêm đó hắn đã chạy thục mạng, đến góc phố nào cũng có người đuổi theo hắn.
Nếu không nhờ người kia đứng yên hôn hắn, có lẽ bây giờ đã không còn ngồi ở đây.
Là do hắn quá chủ quan rồi.
Tuy vậy hắn chẳng biết người đó là Jeon Jungkook cho đến khi hắn vào nhà cậu, trở thành bố dượng của cậu.
Kim Taehyung cười khẩy, người ta nói Seoul nhỏ bé đi một vòng sẽ tìm được người quen chính là nói hắn và cậu.
Kim Taehyung có thể tưởng tượng ra được vào đêm tối, trong căn phòng nhỏ ở Cam Bốt.
Jeon Jungkook ngồi bó gối như cách cậu vẫn hay ngồi những lúc buồn phiền.
Jungkook ngồi yên ở đó, khóc nhiều đến mức trán nổi gân xanh, mặt đỏ bừng mà không dám khóc lớn sợ ảnh hưởng đến Namjoon.
Tay rung rung cầm cọ vẽ bức tranh một bông hoa chưa nở, đến cả vẽ tranh chỉ là một bức tranh thôi cũng thể hiện rõ con người của cậu.
Cái gì cũng không chịu nói, cái gì cũng tự làm theo ý mình.
Hắn nheo mắt, ngửa cổ nhìn lên trần nhà.
Không hiểu hắn tại sao lại làm như thế.
Sau đó hắn trả ly rượu, kéo chai rượu đến nốc cạn.
Hiện giờ Jeon Jungkook đã thật sự ra đi rồi.
Kim Taehyung không quan tâm, hắn cũng chẳng cho Daniel điều tra xem Jeon Jungkook đã đi đâu.
Kim Taehyung đã từng nói với Kim Namjoon: “Nếu anh đưa em ấy đi được thì đi xa một chút.
Tuyệt đối đừng để em ấy có cơ hội tìm đến em.” Đúng vậy, nếu cậu ấy có gan đi đừng hòng quay về, cũng đừng mong hắn sẽ đi tìm.
Có lẽ Kim Taehyung sẽ mãi mãi không bao giờ biết.
Jeon Jungkook lần đầu tiên vẽ được một bức tranh bằng màu nước.
Jung Ami ngồi trong một góc khuất cùng với Daniel.
Cô không an tâm khi Kim Taehyung nói hắn sẽ đi một mình.
Dù hiện giờ cái tên Kim Taehyung con rể của Lee Mansik ở đây không còn xa lạ, ai mà dám động đến hắn.
Nhưng vẫn là cô quá lo đến an nguy của hắn.
Jung Ami dõi theo Kim Taehyung từ đầu đến cuối, tất cả hành động của hắn cô đều thu vào tầm mắt.
Chỉ có cô mới biết rõ hành động đó của hắn là đang làm gì, chỉ có cô mới hiểu được tâm tư của Kim Taehyung lúc này.
Có một cô gái đi đến ngồi cạnh Kim Taehyung.
Là một cô người tây, chắc hẳn vừa đến Hàn cho nên không biết hắn.
Những khi uống rượu Kim Taehyung không muốn để ai ở bên cạnh.
Hắn nói khi dùng cồn không kiểm soát được bản thân hắn cần an toàn.
Vậy mà hôm nay lại ngồi ở ngoài còn để một cô gái đến bên cạnh.
Jung Ami ngồi thẳng người nhìn về hướng bọn họ.
Cô nàng mặc một chiếc áo ống và váy ngắn bó sát, cơ thể đẫy đà săn chắc điển hình của một cô gái phương tây gợi cảm.
“Uống với em một ly không?” Cô gái đưa ly rượu đến cạnh hắn.
Kim Taehyung nhướng mày nhìn sang.
Cô gái ngây ngẩn nhìn người đàn ông này, hắn toát ra vẻ độc đoán, không một ai đủ bản lĩnh bước vào thế giới của hắn.
Nhưng lại quá đẹp khiến người ta dù biết sẽ đau nhưng vẫn cam tâm tình nguyện sa vào hố sâu này.
Ánh nhìn sắc như dao đâu đó còn mang theo nỗi u buồn.
Hắn đang không vui.
Kim Taehyung không trả lời, cô nàng liền cho rằng hắn đồng ý.
Cô chủ động vòng tay qua eo hắn, đưa tay kéo cằm của Kim Taehyng muốn nhìn rõ khuôn mặt đẹp như tạc tượng này.
Cô say đắm chiêm ngưỡng hắn lại không kìm được lòng mình, cúi đầu tìm đến môi Kim Taehyung.
“Aaaaa.” Cô nàng bất ngờ vịn tay lên bàn tay đàn ông đang bóp vào cổ cô.
Ánh nhìn như muốn lôi cô xuống địa ngục của hắn.
Kim Taehyung siết cổ cô gái đến mặt không còn giọt máu.
Cô nàng rung lên, linh hồn như mất đi một nửa.
“Cút!!!” Kim Taehyung đẩy cô bật ra sau.
Cô gái ôm cổ ho khan vài tiếng rồi hoảng sợ chạy đi.
Jung Ami chau mày nhìn hắn.
Cô không muốn ngồi yên nữa.
Đứng dậy đi về hướng của Kim Taehyung.
Daniel lo lắng chạy theo cô, anh sợ rằng trong lúc này Kim Taehyung sẽ làm đau Ami như cô gái kia.
“Anh về với em.” Jung Ami nắm cánh tay hắn kéo đi nhưng hắn ghì lại.
Kim Taehyung cứ tưởng là người nào dám cả gan đến làm như thế với hắn.
Nhưng khi nhìn thấy là Jung Ami, mắt hắn dịu lại.
Nhìn sang Daniel cũng vừa chạy đến.
Hắn đưa tay chỉ anh.
“Đưa em ấy về.” Kim Taehyung hất cằm ra phía cửa.
“Anh Kim, em cũng nghĩ anh nên về rồi.
Hôm nay….” Daniel kéo Ami tránh xa hắn.
“Từ bao giờ cậu cho mình cái quyền quản chuyện của tôi?” Kim Taehyung trừng mắt nhìn anh.
“Tôi bảo về là về!!!” Hắn quát lớn, chỉ thẳng tay ra cửa thật sự đuổi họ về.
“Anh lại trở thành bộ dạng gì đây? Vì cái này à?” Jung Ami đem từ trong túi xách ra bức tranh quen thuộc.
Bông hoa ly hổ của Jeon Jungkook.
Cô vùng ra thoát khỏi tay Daniel đang ôm vai cô.
Jung Ami đưa bức tranh đến trước mặt hắn, cô cắn môi lập tức xé nát bức tranh.
Đem những mảnh giấy vụn ném vào người hắn.
“Anh đau lòng đúng không?” Ami giương đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt chỉ cần Kim Taehyung xác nhận câu vừa rồi sẽ lập tức rơi xuống.
Kim Taehyung đem tay nắm chặt lại thành nắm đấm, đầu ngón tay trắng bệch.
Hắn quay đi không muốn đối mặt với cô.
Sau một lúc Kim Taehyung buông lỏng tay, thở dài.
Hắn lấy chìa khoá xe trêи bàn, trước khi rời đi còn để lại câu nói.
“Anh đã nói quăng nó đi, em muốn làm gì tuỳ em.
Còn nữa, đừng quên lời hứa của mình.” Rồi lạnh lùng ra khỏi cửa.
Không quay lại nhìn xem cô đã lần nữa vì hắn rơi nước mắt.
…
Jeon Jungkook một tuần nay loay hoay với cuộc sống mới.
Cậu phải rời xa quê hương nơi đã quá quen thuộc để bắt đầu sống ở nơi xa lạ.
Thành tích học tập của cậu rất tốt, vừa đưa học bạ, phỏng vấn vài câu nhà trường đã nhận cậu vào học.
Jungkook học tại Cao đẳng Nghệ Thuật và Thiết kế Otis, Los Angeles.
Cậu muốn thi vào Harvard nhưng trường lại ở Boston.
Jungkook theo Kim Namjoon, tốt hơn vẫn nên theo học tại Los Angeles.
Hôm nay đã tròn một tuần cậu chuyển đến nhà anh.
Nhìn căn bếp, nhìn đến phòng mà lần trước cậu và Kim Taehyung lần đầu tiên ân ái.
Jeon Jungkook cúi đầu, đem những hình ảnh đó muốn xoá đi.
Đã đến tận nước Mỹ xa xôi vẫn có hình bóng hắn như ma quỷ đeo bám cậu.
Jungkook thích nghi rất nhanh, cậu đã nhớ hết đường đi ở đây cũng đang học lí thuyết chuẩn bị thi lái xe.
Kim Namjoon nói sẽ mua cho cậu một chiếc xe, Jungkook thoải mái lựa chọn thương hiệu mà cậu thích.
Cậu chỉ lắc đầu nói tiền mà cậu có trong tài khoản đủ để mua xe.
Jungkook trốn đi, không hề nói với mẹ và ông ngoại.
Cậu không được chu cấp bất kì khoảng tiền nào cả.
Trong lòng rất lo sợ một ngày họ sẽ tìm ra cậu sau đó biết được cậu theo học kiến trúc, biết được từ trước đến nay họ nuôi ong tay áo.
Jungkook dù có mạnh mẽ đến đâu, đối đầu với ông ngoại thì cậu không dám chắc toàn mạng.
Hội bạn của cậu biết Jungkook không muốn nhờ vả nhiều đến Namjoon.
Jimin, Hoseok và Suga đã gọi cho cậu và phân chia việc chu cấp đời sống cho Jungkook.
Lúc đầu cậu nhất quyết không chịu nhưng Jimin đã giận, Hoseok và Suga còn không muốn nói chuyện với cậu.
Jungkook lực bất tòng tâm đành theo ý họ.
Cậu sẽ tự chi trả mọi thứ khi tìm được việc làm và trả hết tiền cho bạn cậu.
Ý này cậu không có nói ra, sợ họ lại bảo cậu không xem như gia đình.
Jungkook đem chuyện này nói với Namjoon còn hỏi anh về tiền nhà.
Kim Namjoon mặt hậm hực bảo cậu xem thường nghĩ anh không đủ tiền lo cho cậu.
Jeon Jungkook không thể hiểu nổi, rốt cuộc cậu thấy ngại vì cứ như đang lợi dụng người ta.
Vậy mà cuối cùng mọi người lại nghĩ cậu xem thường, không coi như gia đình.
Đến lúc này mới thấy mọi người xung quanh đều rất thương cậu, lo lắng từng chút một.
Jeon Jungkook mỉm cười nhìn ra khu vườn mà Namjoon đã mua hoa ly hổ về trồng theo ý cậu.
Cậu đã sẵn sàng bắt đầu ngày mới.
“Hôm nay em muốn đi đâu?” Namjoon đang dùng bữa sáng.
Thấy cậu từ trêи lầu đi xuống liền hỏi.
“Đi hiệu sách nhé.
Em muốn mua vài món đồ dùng.
Đầu tuần là nhập học rồi.” Jeon Jungkook kéo ghế ngồi đối diện anh.
Trêи bàn đã có sẵn thức ăn.
Trong như một bức tranh gia đình hạnh phúc mà cậu không bao giờ vẽ được.
Đây là hiệu sách còn có một quán cafe ở lầu cao nhất.
Kim Namjoon đã lên đó dùng cafe và làm việc ở công ty.
Hôm nay là cuối tuần mà anh ấy cũng bận rộn như thế.
Jungkook mải mê ngắm nhìn dãy sách xếp theo màu vô cùng bắt mắt.
Jeon Jungkook lướt tay qua những quyển sách rồi cậu chợt dừng lại.
Nhìn chăm chăm vào một quyển sách ở trêи giá.
Đây là khu đặt sách kiến trúc mà ai đó đã để một quyển tiểu thuyết ở đây.
Jungkook tò mò đưa tay rút quyển sách ra.
Trêи bìa mà hai người đàn ông tựa vai nhau cùng hướng mắt về bầu trời xanh.
Tựa sách là tiểu thuyết “Call me by your name.” Jungkook lật giở từng trang sách, đọc chăm chú đem mắt dán vào quyển sách, đi về phía dãy sách tiểu thuyết.
“Ôi.
Xin lỗi.” Jungkook hốt hoảng vội ngồi xuống nhặt những quyển sách.
Cậu đã lơ đãng đụng trúng ai đó mà không biết làm rơi hết sách của người ta.
Người kia cũng cúi xuống nhặt sách giúp cậu, cả hai cùng lúc đứng lên lại đụng phải đầu nhau.
Cậu và người kia liền bật cười.
“Thật ngại quá.” Jungkook cười híp mắt.
Đúng là ngại mà.
“Cậu Jeon?” Anh chàng kia lộ vẻ bất ngờ khi nhìn rõ mặt Jungkook.
Cậu ngước nhìn anh.
Người đàn ông này từng đường nét trêи khuôn mặt đều có vẻ quen thuộc nhưng Jungkook là người không thể nhớ nổi mặt.
Cậu chỉ giỏi nhận người qua mùi hương mà thôi.
Jungkook nhíu mày nhìn người trước mặt.
Anh ta mặc chiếc áo thun trắng và quần jean màu xanh sáng.
Bên ngoài còn khoác áo sơmi kẻ dọc.
Anh nhìn cậu mỉm cười giống như đã gặp được người mà anh tìm kiếm rất lâu.
Anh chàng lấy trong túi ra một chiếc thẻ đưa đến trước mặt Jungkook.
“Tôi là cảnh sát đặc nhiệm Kang Seungho.
Tôi được điều đến bảo vệ cậu.
Jeon Jungkook, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.”
End chap 27