Jeon Jungkook cùng với Kim Namjoon đang dõi theo người đàn ông ở trước mặt.
Anh đi vòng quanh căn nhà, nhìn mọi ngõ ngách.
Kim Namjoon nhíu mày nhìn đến Jeon Jungkook đang ngơ ngác bên cạnh.
Nhìn người này chẳng giống như một cảnh sát gì cả.
Có khả năng sao? Thế nhưng Jeon Jungkook một mực khẳng định là cảnh sát còn bảo anh đưa người này về nhà.
“Cậu ở đây có tốt không?” Seungho đi một vòng rồi quay lại ngồi vào ghế.
“Tốt lắm, anh ấy rất chu đáo.” Jungkook chỉ vào Namjoon.
Cậu đặc biệt thấy thoải mái khi nói chuyện với người này.
Không có tí nào đề phòng.
“Anh là cảnh sát à?” Kim Namjoon khoanh tay tựa lưng vào ghế.
Anh hất cằm nhìn Seungho.
Trông có vẻ Namjoon không mấy vừa ý.
Kang Seungho mỉm cười, anh ta lấy trong balo ra một tờ giấy rồi đẩu về phía Namjoon.
Từ đầu đến cuối không có lấy một tia khó chịu vì người khác hiểu lầm, cũng không cố gắng giải thích bất kỳ điều gì.
Vẻ điềm tĩnh này ngoại trừ Kim Taehyung, đây là người giống với kiểu cách của hắn nhất.
“Đây là chuyện riêng của tôi và cậu Jeon.
Phiền anh lui đi được không?” Ngay lúc Kim Namjoon tính sẽ đưa tay nhận tờ giấy thì Seungho giật lại.
Anh cười cười nhìn Namjoon.
Namjoon chần chờ không muốn đi nhưng Jungkook lại vỗ vai anh, gật đầu ý muốn nói cậu sẽ ổn thôi.
Đối với Kim Namjoon, bất kỳ điều gì cũng không quan trọng bằng suy nghĩ của Jungkook.
Cậu đã muốn anh tránh mặt, thì không còn cách nào.
Kim Namjoon xoa đầu cậu rồi đi lên phòng.
Jungkook kéo tờ giấy mà Seungho đưa đến trước mặt.
Theo như cảnh sát đặc nhiệm Hàn Quốc điều tra ra được vụ án của ông Jeon Jungsuk có vài điểm nghi vấn.
Theo yêu cầu của toà án và Thiếu tướng nhận vụ án năm đó.
Chúng tôi khẩn cấp điều tra lại vụ việc buôn ma tuý năm 2006.
Yêu cầu đội trưởng Kang Seungho thi hành nhiệm vụ, tìm kiếm và bảo vệ an toàn tính mạng cho người thân duy nhất của ông Jeon – Jeon Jungkook.
Phía dưới còn có chữ ký và dấu mộc đỏ của cảnh sát Hàn Quốc.
Jungkook thở mạnh, cậu cầm tờ giấy trêи tay cố gắng mở to mắt đọc rõ từng câu từ.
Vậy là đơn kháng cáo của cậu, ai đó đã đọc nó và quyết định khởi tố lại vụ án.
Vậy là ba cậu có ngày sẽ được rửa sạch tội qua quay trở về bên cậu.
Jungkook mắt nhoè đi, cậu không muốn khóc ngay lúc này nhưng sao có thể kìm nén được.
Cậu đã kêo oan suốt bảy năm và cuối cùng đã có người lắng nghe.
Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Kang Seungho nhẹ nhàng lấy trong túi ra khăn giấy lau nước mắt cho cậu.
“Cậu Jeon đừng quá xúc động.
Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.
Từ hôm nay tôi sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cậu.”
…
Jeon Jungkook ngồi trong phòng xem đoạn phim mà một cô bạn đã quay cảnh Seungho lái xe đến chờ cậu tan trường.
Trong đoạn phim là Kang Seungho, anh mặc một chiếc áo hoodie trắng cùng quần jean đen.
Anh ấy luôn chọn những bộ quần áo năng động, nhìn thế nào cũng chẳng giống một đội trưởng đội cảnh sát.
Vẻ đẹp của người đàn ông này không lẫn vào đâu được.
Những cử chỉ lịch thiệp đến từ người đàn ông luôn muốn đem lại cảm giác an toàn cho người mình yêu, dù xung quanh có rất nhiều cám dỗ vẫn chỉ để tâm đến một người mà thôi.
Anh đang dựa người vào cửa xe, khoanh tay đứng chờ cậu.
Bên trong, Jeon Jungkook chen lấn dòng người đi ra ngoài.
Hôm nay có một đám đông tụ lại không biết làm gì.
Vừa nhìn thấy Jungkook, Seungho đã nở một nụ cười ấm áp như chính con người của anh.
“Jungkook, anh ở đây.” Vẫy tay ra dấu cho cậu nhìn thấy.
Jeon Jungkook đi đến cạnh anh, Seungho đưa tay vuốt lại mái tóc cho cậu do chen vào đám đông mà bị rối.
Và rồi họ rời đi ngay sau đó.
Trêи mạng xã hội đã lan truyền đoạn phim này khắp nơi.
Họ nói rằng mỹ nam khoa kiến trúc là người đồng tính.
Hôm nay lại là ngày Quốc Tế chống kì thị LGBT cho nên đoạn phim lại càng được chia sẻ rộng rải.
Cậu nhớ đến ngày đầu tiên gặp Kang Seungho, Namjoon đã rất khó chịu khi đối mặt với anh.
Vậy mà một năm trôi qua, cậu và Seungho càng ngày thân thiết, anh chưa từng làm điều gì khiến cậu nghi vấn, đề phòng.
Lại mỗi ngày cảm thấy quý mến người này hơn.
Điện thoại reo lên hồi chuông quen thuộc.
Cậu đã cài nhạc chuông này dành riêng cho hội bạn của mình.
Đoạn phim đã lan rộng lắm rồi, chắc chắn chúng nó cũng nhìn thấy.
“Nghe đây.” Jungkook miễn cưỡng trả lời.
Biết chắc chắn đầu dây kia sẽ nói đến vấn đề gì.
“Này, Jeon Jungkook, ghê nha.
Từ bao giờ xung quanh cậu toàn đàn ông thế?” Jimin cười lớn, xem ra họ đã bàn tán về chuyện này trước khi gọi cho cậu rồi.
“Thôi đi, chỉ là bạn bè như các cậu đấy.”
“Sao có thể? Anh chàng đó nhìn cậu như nhìn một em người yêu bé nhỏ đó.” Hoseok cũng lên tiếng.
Họ đều chẳng biết Kang Seungho là ai.
Jeon Jungkook cũng không nói.
Xung quanh cậu đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cậu không muốn những người thân thiết phải liên luỵ đến chuyện của cậu.
Họ đã ngồi trò chuyện suốt cả buổi tối.
Hôm nay cậu không có lịch trình gì.
Kim
Namjoon đã bay đến Paris dự một buổi phỏng vấn lớn về doanh nhân trẻ.
Cậu chỉ ở nhà một mình.
Đáng lí ra hôm nay Kang Seungho sẽ đến đưa cậu đi chơi nhưng tin tức đã lan truyền khắp nơi.
Cậu cũng ngại khi đối mặt với anh vào ngày nhạy cảm này.
Jungkook hẹn anh ngày mai sẽ đến nhà hàng quen dùng bữa.
…
Kang Seungho lái xe đến trước cửa nhà của Kim Namjoon.
Jungkook đã đứng chờ sẵn trước cửa.
Anh bước xuống mở cửa mời cậu ngồi vào trong rồi mới quay về ghế lái.
Thường ngày Jeon Jungkook có thói quen ngồi trêи xe đều không nói câu nào.
Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đường phố.
Không hiểu rốt cuộc cậu trai trẻ như thế trong lòng có bao nhiêu phiền muộn.
Khoảng thời gian đầu rất khó khăn.
Kim Namjoon luôn quản lí giờ giấc của Jungkook.
Mặc dù anh chẳng hỏi cậu về lí do tại sao cậu lại gặp gỡ Kang Seungho và họ trở nên thân thiết.
Tuy vậy Kim Namjoon không mấy vui vẻ khi cậu đi cùng Seungho.
Nhưng với cách cư xử lịch sự của phương tây, anh ấy không xen vào chuyện riêng của cậu.
Miễn là mỗi ngày Jeon Jungkook về nhà đúng giờ, thành tích học tập tốt là được.
Vốn dĩ Namjoon cũng chẳng phải người nhàn hạ, dần dần thấy có Seungho đưa đón cậu cũng không phải chuyện đáng lo ngại.
Jeon Jungkook giờ đã học năm ba, sắp tốt nghiệp rồi.
Thành tích học tập vô cùng tốt, cậu còn nhận được vài hợp đồng thiết kế.
Nếu như ngày trước cậu sẽ vênh váo, ngẩng cao đầu nhìn đời.
Bởi vì ở đất Hàn, ai cũng đều tâng bốc cậu.
Thì bây giờ, vừa đi làm vừa đi học, một mình bôn ba trêи đất Mỹ.
Dù có Kim Namjoon ở bên nhưng cậu chưa từng gây phiền đến anh.
Jungkook tuy giỏi nhưng rất hiểu chuyện, cậu làm việc gì cũng đều đặt đam mê vào.
Hiện tại đã có hẳn một phòng vẽ riêng, lại còn làm việc độc quyền cho một khách sạn lớn ở Los Angeles.
Những bức tranh được treo ở đó đều là của cậu.
Thời gian qua cậu sống rất vui vẻ, dường như những chuyện ở quá khứ đều đã trôi vào quên lãng.
Cũng đúng, đoạn tình cảm với người kia không có hứa hẹn, chẳng có gì rõ ràng.
Cậu đã để lại tất cả cho hắn còn bản thân quyết tâm rời đi không quay đầu lại.
Jeon Jungkook thường ngày lướt trêи mạng thấy đăng tin về Kim Taehyung đều không thèm để tâm tới.
Đến nhìn qua một lần xem tiêu đề cũng không.
Thông tin về Kim Taehyung và gia đình, cậu chẳng để ý đến.
Ngay cả mẹ và ông ngoại theo lời kể của bạn cậu cũng chẳng tìm kiếm Jungkook.
Họ đối với cậu coi như không có đứa con, đứa cháu này.
Trêи mặt báo đều lơ những câu hỏi về cậu.
Jeon Jungkook mỉm cười, vậy cũng tốt, có lẽ đã có Kim Taehyung trợ giúp họ chẳng cần lợi dụng cậu.
Từ lâu cậu cũng không tha thiết gì với gia đình này.
Cậu cùng với Kang Seungho đi học hỏi kinh nghiệm khắp nơi.
Anh chỉ cho cậu cảm nhận về cuộc sống nói rằng cậu hãy bất chấp yêu nhiều vào mới có được cảm hứng trong nghệ thuật.
Jungkook khi đó chỉ biết cười, đem câu nói đó cho rằng anh ấy đùa thôi.
Dù vậy chỉ có người trong cuộc mới rõ nhất.
Jeon Jungkook luôn làm lơ anh ấy, cậu hiểu rõ những câu nói ẩn ý về chuyện cậu hãy mở lòng đón nhận tình yêu.
Kang Seungho luôn gửi thông điệp vào đó.
Jeon Jungkook những lúc như thế liền lãng tránh sang chuyện khác.
Họ luôn đi cùng nhau, Seungho là người khéo léo trong giao tiếp.
Anh đi đến đâu cũng được mọi người chào đón, những khách hàng của cậu hầu như ai cũng biết đến anh.
Họ cũng thường hay hỏi về anh và cậu, Seungho thì vui vẻ cười còn Jungkook lại im lặng không trả lời.
Cũng may là nhờ có Seungho đưa cậu đi đây đi đó, mở mang kiến thức.
Ngày trước chỉ có Namjoon, anh rảnh mỗi cuối tuần chở cậu đi học vẽ được vài tiếng thôi.
Kang Seungho hay nói chi phí anh ấy đến Mỹ ở cạnh cậu đều do sở cảnh sát trả.
Cho nên mới rảnh rỗi suốt ngày hộ tống cậu.
Jeon Jungkook chưa từng hỏi về gia thế của Seungho nhưng nhìn cách anh ấy tiêu tiền liền biết đây chắc hẳn là công tử, con trai cưng rồi.
Kì thật ở Hàn, cảnh sát làm chức vụ cao đa phần đều có xuất thân trâm anh thế phiệt.
Sở cảnh sát không thể chi ra tiền cho anh xài phung phí như thế đâu.
Chỉ có thể chi một phần mười số tiền hàng tháng anh ấy dùng thôi.
Kang Seungho đi vào khu mua sắm muốn gì muốn đó, chạm vào thấy vừa ý liền mua không cần hỏi giá.
Anh ấy còn ở trong khu nhà cao cấp gần với nhà của Namjoon.
Kang Seungho không than phiền khi đi xem nhạc kịch hay chở cậu đi đến những lớp học mỹ thuật, chờ cậu học hàng giờ liền, có khi còn ngủ gật.
Jeon Jungkook cũng không trách anh tại sao lại xài tiền hoang phí.
Ngày trước khi cậu còn là đại thiếu gia, cũng từng như thế.
Hai người ở bên cạnh nhau, thông cảm và thấu hiểu.
Xe dừng trước cửa nhà hàng, nhân viên mở cửa xe nhìn thấy Jungkook liền mỉm cười chào cậu thân mật.
Jeon Jungkook đi thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc của cậu.
Hàng tuần cậu và anh đều đến đây.
Đây là một nhà hàng bình dân Hàn Quốc, dù cậu đã rời Seoul nhưng vẫn nhớ món ăn ở đó.
Ăn đồ tây cảm thấy không quen.
Điểm này cậu và Seungho lại giống nhau nhất, rất khác với Namjoon.
Anh ấy thích những món ăn nhanh
“Ahhh anh Jungkook.” Một cậu bé từ trong bếp chạy đến sà vào lòng cậu.
Thằng bé là con lai Hàn – Mỹ nhưng nét châu Á vẫn rất rõ trêи khuôn mặt bầu bĩnh.
Nhà hàng cũng là nơi ở của chủ.
Cậu còn nhớ có một lần thằng bé không thể vẽ được bài thực hành cho nên đã khóc không dám bước vào nhà.
Tình cờ hôm đó Jungkook cũng có mặt, cậu đã giúp thằng bé, chỉ nó cách vẽ và ý tưởng.
Sau đó ngày càng thân hơn mới biết thằng bé cũng thích mỹ thuật.
“Hôm nay em học ngoan không?” Jungkook đưa tay bế cậu bé ngồi lên đùi.
Mới đây đã lên lớp năm rồi, người ngày càng béo tốt.
“Rất tốt.
Em nhớ anh Jungkook với anh Seungho lắm.
Hôm nay em được khen, có hẳn một ngôi sao trong vở vẽ luôn đó.” Mike chu chu môi ôm Jungkook.
“Giỏi lắm.
Thế cuối tuần này có muốn đến công viên không?” Seungho từ bên ngoài đi vào nghe được hết câu chuyện.
Anh ngồi xuống tiện tay xoa đầu cậu bé.
Jungkook ngước nhìn anh, đôi mắt rực sáng.
Không khó nhìn ra cậu cũng thích đi công viên.
“Này, đừng phiền các anh.
Mau vào học bài đi con.
Ba sẽ mua pizza cho.”
Ông chủ đem những món quen thuộc ra đặt lên bàn cậu.
Cậu đã quen nơi này đến mức bàn cũng để riêng cho cậu, món ăn cũng ghi nhớ là món Jungkook thích.
“Không sao mà chú.
Cũng không phải lần đầu đưa Mike đi chơi.” Ở đất khách quê người có thể tìm thấy một gia đình Hàn lại ấm áp hạnh phúc như thế.
Jungkook rất vui khi được quen biết họ.
“Thế cuối tuần này anh đưa Mike và Jungkook đi chơi nhé.” Seungho cười híp mắt nhìn cậu bé.
Mike vỗ tay phấn khích khiến cho hai má vốn đã bầu bĩnh giờ lại rung rung lên.
Kang Seungho rất biết cách lấy lòng trẻ con.
Jungkook bỉu môi nhìn anh, Seungho thật sự xem cậu giống như Mike hay sao chứ.
Jeon Jungkook mỉm cười, cậu đã dần yêu nước Mỹ rồi.
…
Jung Ami lướt tất cả các trang mạng, đâu đâu cũng là hình ảnh của Jeon Jungkook và một người đàn ông lạ mặt.
Cái tên Jeon Jungkook đã không còn xa lạ với giới trẻ Hàn Quốc.
Cậu ấy còn từng được lên các bảng xếp hạng mỹ nam học đường.
Lại còn là cháu trai duy nhất của gia tộc họ Lee.
Cho nên việc cậu thân mật với một người đồng giới được đăng tải rất nhiều.
Vậy là Jeon Jungkook đang ở Mỹ!!!
Ami tắt điện thoại lén nhìn đến Kim Taehyung, hắn vẫn chăm chú vào hồ sơ không có để ý đến cô.
Một năm trở lại đây sự nghiệp của Kim Taehyung lên nhanh như diều gặp gió.
Hắn đưa công ty của nhà vợ lên một cấp bậc mới, liên thông hợp tác với cả công ty của anh trai hắn.
Nhưng tình cảm vợ chồng không mấy thuận lợi.
Hắn đi sớm về muộn, hoàn toàn chưa từng bắt gặp hắn với Lee Dahye ra ngoài cùng nhau.
“Anh Kim, đến giờ bay rồi.” Một cô nhân viên ở sân bay đi đến nói với hắn.
Kim Taehyung có một chuyến công tác tại Mỹ.
Lee Mansik đã giao cho hắn toàn quyền quyết định và Kim Taehyung muốn đánh vào thị trường nước ngoài.
Hắn hình như chẳng biết Jeon Jungkook đang ở đâu cả.
Bởi vì hắn có việc nên buộc phải đi thôi.
Ami mỉm cười đeo túi xách đi phía sau hắn.
…
Chuyến bay từ Hàn Quốc sang Mỹ đã đáp tại sân bay quốc tế Los Angeles.
Hắn ngồi trêи máy bay gần nửa ngày, đến nơi trời cũng đã tối hẳn.
Kim Taehyung cùng Jung Ami vừa rời khỏi sân bay đã nhìn thấy Daniel.
Anh ấy bay sớm hơn một ngày.
Lúc nào cũng thế.
Daniel luôn đi trước một bước để thám thính tình hình, bảo vệ an toàn cho hắn.
Kim Taehyung dạo này làm việc khá bận, hắn rất ít khi có thời gian ngủ.
Hắn để vali ở ngoài cho Daniel xử lý còn bản thân vào trong xe nghỉ ngơi.
Jung Ami cũng không muốn phiền hắn.
Cô mở cửa ngồi ở ghế bên cạnh Daniel.
“Anh Kim, chúng ta đi đâu?” Vừa vào khởi động xe, Daniel đã nhìn về hắn dò hỏi.
“Đến nhà anh tôi.” Kim Taehyung im lặng vài giây, hắn trả lời trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.
“À hiện tại…” Daniel vừa định nói điều gì đó Jung Ami đã giữ tay anh lại.
Cô trừng mắt lắc đầu nhìn Daniel.
Anh cũng vội thu lại lời nói.
“Sao không nói tiếp?” Hắn mở mắt nhìn về hướng của Daniel.
“À hiện tại anh Namjoon đã bay sang Paris rồi.
Anh về đó không tiện lắm hay là đến khách sạn chỗ em ở trước đã.” Jung Ami bối rối nói với hắn.
Kim Taehyung phẩy tay ý muốn bảo làm sao cũng được.
Hắn đang cần một chỗ nghỉ ngơi trước.
Ami thở phào nhẹ nhõm, lại quay sang nhìn Daniel như trách móc.
Xe lăn bánh đến khách sạn SLS lớn nhất Los Angeles.
Kim Taehyung luôn luôn chọn những nơi đẳng cấp nhất cho cô.
Ở Hàn thì sống tại khu biệt thự cao cấp, đến Mỹ lại ở khách sạn bậc nhất.
Jung Ami nhìn khuôn viên xung quanh, mỉm cười hài lòng.
Kim Taehyung đã lên phòng trước, hiện giờ chỉ còn Jung Ami và Daniel đang ở sảnh khách sạn.
“Em đã nói anh những chuyện liên quan đến Jeon Jungkook đừng nhắc nữa mà.” Ami đem ly nước đặt trêи bàn vội vàng trách Daniel.
“Anh không nói về cậu Jeon.
Chỉ nói cho anh Kim biết không nên về nhà thôi.” Daniel nhìn cô.
“Em đã để tâm đến chuyện của anh Kim quá nhiều rồi.”
“Anh nói với em chuyện Jeon Jungkook ở cùng với Namjoon.
Đang sống rất tốt.
Có phải Kim Taehyung kêu anh điều tra hay không?” Jung Ami ngồi thẳng người, cô hơi cao giọng.
“Anh Kim chưa từng bảo anh điều tra về cậu ấy.
Chỉ là tình cờ anh đến Mỹ trước muốn tìm chỗ ở tốt cho anh Kim nên mới biết cậu ấy ở cùng Namjoon thôi.
Em đừng nhạy cảm quá được không?” Daniel thường ngày vô cùng chiều chuộng nhẹ nhàng với cô.
Nhưng cứ động đến Jeon Jungkook là Jung Ami lại không kiểm soát được hành động.
“Nếu như em không cố gắng giữ lấy tình cảm này thì em sẽ mất anh ấy.
Tình cảm bao năm qua em dành cho Kim Taehyung, anh không phải người hiểu rõ nhất hay sao? Anh giúp em che giấu chuyện về Jeon Jungkook được không?” Jung Ami nắm tay Daniel.
Cô ấy tha thiết nhìn anh, giọng nói cũng đã nghẹn đi như khẩn khoản cầu xin Daniel giúp cô.
Daniel nhìn cô thật lâu, rồi nhìn đến bàn tay thon dài đang nắm lấy tay anh.
Những lúc cô ấy vì muốn năn nỉ anh giúp cô đến bên cạnh Kim Taehyung đều như thế.
Thật ra Jung Ami đối với anh không phải người xấu.
Chỉ trách cô ấy rơi vào một tình yêu không rõ ràng lại là một người bi luỵ mà thôi.
Daniel nhìn cô gái trước mặt, cô ấy làm tất cả mọi chuyện đến cuối cùng chỉ khiến có người khác thấy đáng thương.
“Ami, tình yêu vốn dĩ nên đến từ hai phía.
Một mình em vun đắp thì có ý nghĩa gì? Cho dù anh Kim chưa từng thừa nhận thì đã sao? Việc em hoảng sợ trước Jeon Jungkook cho thấy em đã thật sự thua rồi.” Daniel gạt tay cô, anh chau mày lo lắng nhìn cô gái xinh đẹp, mỏng manh với đôi mắt luôn trực trào nước mắt khi nhắc đến Kim Taehyung.
“Jung Ami, anh chỉ nói với em một câu thôi.
Nếu như tôi đã thích hoa hồng, tường vi dẫu đẹp có gì liên quan?”
Nói rồi anh đứng dậy rời đi.
Để lại một mình Jung Ami ngồi chơ vơ tại sảnh lớn.
Đây là lần đầu tiên anh rời khỏi cô khi cô cần người bên cạnh.
End chap 28