Cánh cửa phòng họp mở ra, Kim Taehyung sững sờ nhìn Jeon Jungkook đang ôm Jung Ami khóc nghẹn ngào.
Hắn vội vàng đi đến, tháo tay Jungkook đang vòng qua vao Ami, kéo cậu đứng dậy.
Ánh trắng yếu ớt ngoài cửa sổ soi lên khuôn mặt hắn, đôi mày rậm nhíu lại đầy lo âu.
Kim Taehyung với tay rút một tờ khăn giấy trêи bàn, hắn vừa thấm sạch nước mắt vương nơi đôi gò má, vừa âu yếm hỏi Jungkook.
“Sao em khóc?”
Jungkook giương mắt nhìn hắn, cả bầu mắt sưng húp của cậu lại khiến Kim Taehyung thêm vạn phần lo lắng.
Cánh tay cầm hồ sơ sinh tử đưa lên.
Hắn dừng lại mọi hành động rồi cúi đầu thở dài.
Kim Taehyung không cố giải thích điều gì với cậu cả.
Một tay kéo cậu ôm gọn vào lòng.
Môi hôn lên cổ cậu, hắn xoa xoa mái tóc muốn an ủi.
“Đừng khóc nữa.
Sáng dậy em sẽ bị đau đầu đấy.”
Jeon Jungkook đẩy hắn ra, cậu nắm lấy đôi bàn tay hắn, giọng nói tha thiết nàn nỉ.
“Nếu như chúng ta vẫn toàn mạng trở về.
Em muốn anh đưa em đến ngôi mộ của anh.
Có được không?”
Kim Taehyung trầm tư suy nghĩ, hắn vốn chẳng muốn để Jeon Jungkook nhìn thấy những điều này.
Chỉ khiến cậu thêm phần đau lòng.
Vả lại tính cách của Jungkook, cậu sẽ day dứt đem bản thân trở thành vật cản trong cuộc đời hắn.
Jungkook đã một lần nghĩ như thế mà rời đi, cậu sẽ tiếp tục trở lại với suy nghĩ đó.
Sự thật Jeon Jungkook là động lực để hắn tham gia vào nhiệm vụ nguy hiểm này.
Nếu không vì cậu, Kim Taehyung vẫn phải làm, đó là trách nhiệm của hắn.
“Được, nhưng em cũng phải hứa với anh.
Không được suy nghĩ thiệt hại cho anh.
Tất cả bọn anh đều gặp nguy hiểm như nhau.
Và người cần được bảo vệ là em.”
Kim Taehyung nhấn mạnh từng chữ cho Jungkook nhớ rõ.
Cậu sẽ không được làm chuyện dại dột gì để hy sinh cho hắn.
Jungkook ngoan ngoãn gật đầu.
“Em hứa.”
“Ngoan lắm.
Bây giờ chỉ huy muốn gặp em.” Hắn ngước nhìn Ami, thấy đôi mắt cô đỏ lên.
Kim Taehyung vỗ nhẹ vai cô, hắn không trách móc điều gì.
Chuyện này trước sau gì cũng không thể giấu Jungkook mãi.
Kim Taehyung bước đến cánh cửa của căn phòng bí mật.
Tia đỏ rà một lượt qua người hắn, Kim Taehyung đi vào bên trong.
Hắn ấn nút trêи màn hình máy tính gỡ bỏ mọi thiết bị báo động.
Daniel hướng tay về phía cánh cửa ý muốn mời Jungkook và Ami bước vào.
Daniel đi phía sau Ami, anh đưa khăn giấy đến cho cô.
Jung Ami ngồi yên trêи ghế, chứng kiến Kim Taehyung yêu thương Jeon Jungkook như thế.
Anh là người hiểu rõ nhất tâm tư của cô lúc này.
Chắc hẳn cô cũng chẳng biết phải làm gì, không thể nói hết nỗi lòng với Kim Taehyung, cũng không thể đấu tranh vì tình yêu dù chỉ một lần.
Jung Ami bất lực trong chính câu chuyện tình của cô ấy, giống như anh vậy.
Kim Taehyung nhìn thấy hành động của Daniel.
Hắn gật đầu với anh.
Khi nhìn thấy Ami khóc nhiều như thế, đáng lí ra người tinh tế như hắn cũng sẽ đưa khăn giấy cho cô.
Nhưng Kim Taehyung đã không làm, hắn muốn Daniel chủ động đến gần với Ami hơn.
Mọi chuyện đã rõ ràng, Jung Ami cũng hiểu rõ tất cả rồi, cô nói hết Jungkook chính là cô chấp nhận sự thật.
Trêи màn hình lớn là những cảnh sát mặc quân phục nghiêm trang.
Khi thấy Jungkook và Ami, họ đứng thẳng người, đồng loạt làm hành động chào cậu và chị gái.
Jungkook cùng Ami cũng cúi chào lại, cậu vẫn chưa quen với việc đối diện với cảnh sát theo cách này.
Màn hình lớn khiến họ còn cao to hơn bình thương.
Điều này làm cho cậu thấy bản thân đã thật sự tiếp xúc với những người chuyên nghiệp.
Một vị cảnh sát có phong thái đĩnh đạc bước đến vị trí đầu giữa hai hàng cảnh sát.
Trong có vẻ như ông chính là tổng chỉ huy trong nhiệm vụ lần này.
“Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiết lộ thân phân với cậu Jeon và cô Jung.
Trải qua cả quá trình dài để chắc rằng không có gián điệp nào từ những tội phạm truy nã.
Hôm nay chúng tôi chấp nhận yêu cầu của cảnh sát Kim sẽ có buổi nói chuyện nghiêm túc.”
Ông nhìn Kim Taehyung ra hiệu đã đến lượt hắn tiếp tục.
Kim Taehyung quay lưng lại với màn hình.
Hắn uy nghiêm đứng trước mắt Jungkook.
Cuối cùng thì Kim Taehyung đã thật sự là một cảnh sát.
Cho dù ngay từ đầu hắn đã lừa cậu nhưng chỉ cần Kim Taehyung không phải là tội phạm.
Cậu không muốn hắn vướng vào vòng lao lý, càng không muốn nhìn thấy Kim Taehyung gây thêm nghiệp chướng nào nữa.
Vốn dĩ hắn đã có một trái tim vô cùng ấm áp, việc trở thành sát thủ không phù hợp với người như Kim Taehyung.
“Chúng tôi làm việc cho Cục Điều tra liên bang Hoa Kỳ.
Tổ chức hành pháp bí ẩn và nội tiếng nhất thế giới.
Cho nên tất cả mọi hành động đều thông qua máy giám sát.
Trong lúc thi hành nhiệm vụ, không có bất kỳ đặc vụ FBI nào được xen vào hỗ trợ cho tôi và Daniel cả.
Chúng tôi là những người ưu tú nhất, được huấn luyện đặc biệt để điều tra những tội phạm nguy hiểm.
Tất cả những cuộc họp đều phải thông qua căn phòng này.
Suốt quá trình, chúng tôi không được đến cở cảnh sát tại Mỹ để che dấu thân phận mình một cách hoàn hảo nhất.”
Kim Taehyung lấy trong túi áo ra huy hiệu màu đồng, trêи bề mặt có hình một toà nhà cao cùng dòng chữ Los Angeles Police.
Hắn tháo khuya, đeo vào bên ngực trái.
“Tôi xuất thân từ Đội đặc nhiệm SED – át chủ bài Cảnh sát thành phố Los Angles.
Nhưng vì nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm.
Chúng là tội phạm truy nã của đường dây buôn ma tuý lớn nhất Châu Á.
Và cả nạn buôn người tại Mỹ – Trung.
Tôi cộng tác với FBI để phá mạng lưới tội phạm truy nã này.
Và tôi được cử đến để bảo vệ an toàn cho nhân chứng duy nhất trong vụ án ma tuý tại Hàn của ông Lee Mansik, một công dân Mỹ.
Kim Taehyung nhìn thẳng vào mắt cậu, trong đôi mắt hắn dường như tất cả gánh nặng đều thật sự được trút bỏ.
Kim Taehyung đã phải gánh trêи vai những trọng trách nào.
Trêи người hắn có bao nhiêu vết sẹo vì nhiệm vụ này.
Cậu là người rõ nhất.
Ngay cả trong giấc mơ cũng mong Kim Taehyung đừng bao giờ là tội phạm.
“Jeon Jungkook, chào mừng em đến với Los Angeles, thành phố của tôi.”
Hắn mỉm cười ngồi vào ghế bên cạnh cậu.
Người chỉ huy cùng tất cả cảnh sát đồng loạt ngồi xuống.
Bây giờ trán ông mới giãn ra và trông ông thoải mái hơn lúc đầu khi cậu mới bước vào.
“Tôi là tổng chỉ huy cho vụ án này, William Kim.
Cậu Jeon, cô Jung, gọi Will là được rồi.”
Jeon Jungkook nhíu mày khó hiểu, người này họ Kim cùng họ với Kim Taehyung sao? Tuy rằng phát âm và bề ngoài giống hệt công dân Mỹ.
Nhưng ông lại mang họ Kim của người Hàn.
Kim Taehyung chắc hẳn vì chịu đựng sương gió và sống ở Châu Á khá lâu cho nên trông hắn giống với người Châu Á hơn.
Tuy vậy khi hắn diện quần áo đến tiệc tɦác ɭoạи tại Comino, trông hắn hệt như người phương tây.
“Ở đội, chúng tôi gọi Taehyung bằng biệt danh V.
V là át chủ bài của vụ án lần này.
Cũng là người sẽ trực tiếp theo sát mọi hành động của cậu.
Thật xin lỗi vì suốt thời gian qua, V không được tiết lộ danh tính.
Cậu theo V đến tận hôm nay cũng biết, muốn gia nhập vào thế giới ngầm không phải chuyện đơn giản.
Chúng tôi đã lên kế hoạch gần 7 năm về trước và V được đào tạo mọi kỹ năng để trở thành một sát thủ chuyên nghiệp.
Để cài gián điệp vào đường dây đó, chúng tôi mất từng ấy năm đến thời điểm mấu chốt này.
Chỉ đợi Lee Mansik quay trở về Mỹ, thực hiện những toan tính đã vạch sẵn.”
Kim Taehyung cầm trêи tay đèn led đỏ, hắn soi đèn đỏ lên bức ảnh của ông Lee trêи màn hình bên cạnh.
“Lee Mansik không trực tiếp lộ diện, ông ta cũng không cần chức danh ông trùm Mafia.
Nhưng phía sau là cả một đường dây tội phạm lớn nhất Đông Á.
Hợp tác cùng ông trùm Mafia Vương Trục Lưu đã bỏ trốn khỏi Trung Quốc sang Malta thuộc Địa Trung Hải.
Bởi vì đường dây chia ra thành rất nhiều nhánh ở khắp các khu vực.
Thế nên tôi cần có thời gian để liên kết họ lại với nhau thông qua việc làm gián điệp cho Vương Trục Lưu.
Và 7 năm qua, cuối cùng tôi đã thực hiện được, biết được đường dây buôn người tại Mỹ của Lee Mansik.
Mà người đứng ra đại diện chính là con trai của ông ấy, Kang Seungho.”
Hoá ra Kim Taehyung biết được Vương lão muốn tách khỏi Lee Mansik, độc chiếm thị trường Đông Á.
Thế nên hắn đã nhanh chóng lái sang chuyện khác, yêu cầu Vương lão cho hắn bước vào Lee gia để làm gián điệp.
Bởi Lee Mansik trước giờ chưa từng tiết lộ vị thế trong hắc đạo.
Kim Taehyung đem lại nguồn lợi khổng lồ từ những đơn hàng mà hắn được giao.
Lấy số tiền mà Lee Mansik đưa cho hắn, giao cho Vương Trục Lưu và ngược lại.
Chia đều cho cả Lee gia và Vương lão, thế nên chẳng có ai nghi ngờ hắn cả bởi cốt lõi họ chỉ chăm chăm vào kết quả thu được.
Lợi dụng lòng tham không đáy của những ông lớn, Kim Taehyung thành công trở thành cánh tay đắc lực được cử đến giám sát cuộc giao dịch vào ngày mai.
Thế nhưng Kim Taehyung không lấy gì đảm bảo việc hắn làm gián điệp cho Vương lão, không bị Lee Mansik phát hiện.
Vậy mà đến tận giờ Jungkook mới được biết.
Hắn không được nhận một đồng lời nào từ những cuộc giao dịch.
Bởi vậy từ lúc biết hắn là cảnh sát, cậu cứ luôn thắc mắc hắn nhận đơn hàng với số tiền lãi lớn.
Thế thì số tiền đó đi về đâu? Chẳng lẽ hắn lợi dụng nhiệm vụ bỏ túi riêng.
Nay đã có câu trả lời rồi.
“Làm tốt lắm, V.”
Jungkook quan sát thấy ông Will nhìn Kim Taehyung mỉm cười, nụ cười hiền hậu không còn nét nghiêm nghị của một chỉ huy nhìn thành viên trong đội nữa.
Kim Taehyung ngược lại rất giữ khoảng cách, hắn có vẻ ngượng, chỉ nhìn ông Will gật đầu cảm ơn.
Gương mặt vẫn không thay đổi cảm xúc.
“Cậu Jeon, hôm nay chúng tôi giao lại cho cậu usb này.”
Ông Will đem túi zip đựng vật chứng trêи bàn mở ra, bên trong có một usb nhỏ.
Đây là usb mà Kim Taehyung đã từng nói đến với cậu.
Ông cắm vào máy tính trước mặt, trêи màn hình sau lưng ông hiện lên một đoạn phim ngắn.
Jungkook thoáng thấy khung cảnh của đoạn phim hệt như ngôi nhà ở Hàn.
Xung quanh có hơi mờ, giống như được quay từ máy giám sát.
Cảnh đêm ở nhà vắng tanh, không có ai.
Jungkook cũng chẳng rõ đây là lúc nào.
Rồi bất chợt cậu nhìn thấy bản thân mình đang mở cửa phòng ngủ nhưng không phải cậu khi lớn.
Đây là Jungkook lúc cậu chỉ vừa lên lớp 2.
Là khoảng thời gian một năm sau khi ba lãnh án chung thân.
Tất cả khung cảnh vào bữa tối kinh hoàng năm đó đều được quay lại.
Jungkook nhìn thấy cậu ngồi thụp xuống trêи cầu thang, đôi tay tròn bé nhỏ che miệng, cố kìm lại hoảng sợ trong lòng khi nghe những gì mẹ nói với ông ngoại.
Jungkook thấy thương cho chính bản thân mình, cũng không thể tin được là cậu bé nhỏ kia làm cách nào để tiếp tục sống.
Và giờ cậu đã thực sự trưởng thành.
“Năm đó ba của cậu, ông Jeon Jungwook đã đem máy giám sát đi sửa theo đúng như lời khai.
Nhưng ông Jeon không chỉ là khách hàng ở đó.
Người chủ cửa hàng là bạn của ông Jeon.
Bởi vì bà Lee Dahye thường hay đi công tác còn ông Jeon bận rộn với 2 công ty.
Đôi khi không về nhà cùng cậu thế nên ông đã ầm thầm đặt máy giám sát theo dõi quản gia trông nom cậu thế nào.
Ngày ông Jeon đem máy giám sát đi sửa, có lẽ ba của cậu có dự cảm chẳng lành thế nên ông yêu cầu nhân viên hãy kết nối máy giám sát còn lại ở nhà với máy tính ở cửa hàng.
Nếu ông có xảy ra chuyện gì hãy quan sát cậu giúp cho ông.”
Jungkook không tin nổi vào tai mình, ba của cậu đã thật sự cảm nhận được mối đe doạ đang đến gần hơn với ông.
Nhưng vì tình yêu mà ông dành cho mẹ cậu và cả cho cậu.
Ông để bà Lee ở lại với mong muốn bà hãy dùng tình yêu thương của người mẹ mà xoa dịu tâm hồn trẻ nhỏ bị tổn thương của Jungkook.
Ông cũng không đành lòng nhìn vợ của mình vướng vào tù tội.
Nhưng ông đâu có ngờ rằng, bà Lee chưa từng xem Jungkook như con của bà.
Kim Taehyung kéo ghế gần hơn với cậu, hắn biết đang trong lúc họp không nên có những hành động thân mật.
Nhưng nhìn cơ thể của người hắn yêu đang run bần bật, có lẽ cú sốc ngày xưa lại lần nữa tìm đến cậu.
Câu chuyện và những bằng chứng đáng lí ra phải được giải oan từ 14 năm trước.
Thế nhưng nó đã kéo dài đến tận khi Jeon Jungkook 21 tuổi.
“Một năm sau khi ba em vào tù.
Nhân viên ở đấy phát hiện đoạn phim này, anh ta đưa cho ông chủ với ý định hãy gửi nó đến sở cảnh sát.
Nhưng ông chủ đã ngăn lại bởi ba em dặn dò rằng nếu có biết được chuyện gì hãy đưa nó đến cho Park Jiyoung.”
“Chú Park? Ba của Jimin sao?” Jungkook ngạc nhiên nhìn Kim Taehyung.
“Phải, là ba của Jimin nhưng Jimin không biết gì về chuyện này đâu.
Ông Park không muốn làm mọi chuyện rối hơn bởi vì đã có cảnh sát của chúng tôi lo rồi.
Ông Park và ông Will đây là bạn của nhau.”
Ông Will lại tiếp tục câu chuyện về những bí mật năm xưa.
Ông thở dài kể lại rõ hơn mọi chuyện, vẻ mặt có phần áy náy nhìn cậu.
“Park Jiyoung là người đã đưa ba của cậu tham dự buổi tiệc của các nhà đầu tư.
Và ba cậu gặp bà Lee Dahye ở đấy.
Jiyoung từng hoạt động trong xã hội đen nhưng sau khi kết hôn và có Park Jimin.
Ông quyết định dừng lại, tập trung vào kinh doanh.
Năm xưa, khi ba cậu lên Seoul lập nghiệp có quen biết với ông Park.
Sau đó vì thấy ba cậu là người tài lại lương thiện, ông Park rất quý trọng.
Ông Park giúp đỡ ba cậu rất nhiều nhờ vào những mối qua hệ làm ăn mà ông ấy quen biết.
Nghe tin ba cậu kết hôn với Lee Dahye, đáng lẽ ông phải ngăn cản nhưng nhiều năm không thấy Lee Mansik buôn ma tuý.
Lee gia chỉ cho ba cậu quản lí công ty, gia đình lại hạnh phúc thế nên ông cũng không muốn phá hỏng hạnh phúc đó.
Cho đến ngày nhận được usb, ông ấy mới gấp rút đi tìm tôi.”
Ông Will dừng lại vài giây, ông hít một hơi thật sâu như cố gắng nhớ lại thời gian khó khăn khi xưa.
“Rất tiếc, khi đó tôi chỉ là một đội trưởng dẫn dắt đội điều tra.
Với thế lực lớn như Lee Mansik, ông ta mua chuộc những kẻ có chức vị còn cao hơn tôi.
Tất cả thành viên trong đội đều khuyên tôi đừng cố gắng điều tra vụ án này.
Bởi vì ngay từ đầu đã không nên day vào Lee Mansik.
Ngày ba cậu lãnh án chung thân cũng là ngày tôi bị sa thải.
Chẳng có lí do gì cả, chỉ vì tôi mang quốc tịch Mỹ, là một công dân Mỹ vậy nên tôi đã phải quay trở về Mỹ.
Sau đó, tôi nhận được usb gửi thẳng đến sân bay, Jiyoung trao tận tay tôi.
Chúng tôi biết nếu có đem usb này đến sở cảnh sát thì lại lần nữa, bằng chứng sẽ bị đánh cắp và rất có thể nguy hại đến mạng sống.
Năm đó tất cả những người có chức quyền cao đều bị mua chuộc.”
Jeon Jungkook không trách ai cả.
Nếu là cậu của năm xưa sẽ bức xúc mà mắng họ vì đã không đứng về lẽ phải.
Nhưng đây là cậu của chục năm sau đó.
Cậu cùng Kim Taehyung bôn ba khắp nơi trong hắc đạo.
Jungkook hiểu rất rõ cái gì là quyền lực, và thế giới này vốn chẳng có công bằng.
Tất cả đều phải cần một kế hoạch tỉ mỉ và đầy đủ mọi bằng chứng để tố cáo.
Một đội trưởng còn dễ dàng bị sa thải thì đừng nói gì đến usb nhỏ bé đó.
Vừa mất tất cả bằng chứng vừa mất cả mạng sống của những người vô tội.
Họ sẽ gϊếŧ chết ông Will và Jiyoung.
Sau đó tìm đến chủ cửa hàng và nhân viên của ông ta, những người cung cấp usb này.
Nhưng thời thế đã thay đổi nhờ sự xuất hiện của Kim Taehyung.
Những ông lớn, có quyền cao đều đã bị bắt tại Cam Bốt.
Đều đã trả lại oan ức cho ba cậu một nửa.
Và còn những kẻ tàn độc đứng sau mọi chuyện, ngày mai chính cậu sẽ hỏi tội chúng.
“Cậu Jeon, mọi chuyện chúng tôi đã kể hết cho cậu.
Usb hiện giờ chỉ là bằng chứng nhỏ.
Nhân chứng và vật chứng đã có cả rồi.
Ngày mai, mong cậu giúp chúng tôi hoàn thành bắt thành công tội phạm truy nã.
V sẽ theo sát cậu không rời nửa bước.”
Ông Will đứng dậy cùng với đồng loạt cảnh sát trong đội.
Họ gập người chào cậu rồi màn hình ngắt kết nối.
Jeon Jungkook cảm thấy biết thêm chuyện thì tâm trạng của cậu càng tệ hơn.
Cậu biết được mình phải đối mặt với những người xảo quyệt như thế nào.
Nếu như họ đã mưu mô, toan tính từng bước kỹ lưỡng như thế.
Vậy những gì mà Kim Taehyung phải trải qua cùng họ, quả thật hắn đã chịu đựng rất nhiều rồi.
End chap 46.