Bố Dượng Vkook FULL


Suốt cả đêm hôm đó họ chỉ chợp mắt được vài giờ đồng hồ.

Khi ánh nắng mặt trời còn chưa soi sáng khắp thành phố.

Jung Ami đánh thức Jungkook dậy.

Cậu thấy mình đang quấn áo choàng ngủ của Kim Taehyung.

Khung cảnh quanh phòng đã được dọn ngăn nắp.

Có lẽ Kim Taehyung thức dậy từ lâu rồi.

Jungkook đi vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ.

Cậu chọn một bộ đồ đen và thoải mái để dễ di chuyển.

Bên ngoài phòng khách, cậu nhìn thấy Kim Taehyung và Daniel đã chuẩn bị đầy đủ súng đem theo.

Kim Taehyung chọn một bộ suit đen, hắn vẫn chưa thoát khỏi vai diễn của mình.

Daniel đã mặc đồ của cảnh sát đặc nhiệm, trêи ngực còn có huy hiệu cảnh sát Los Angeles.

Jeon Jungkook thật sự muốn một lần nhìn thấy Kim Taehyung được mặc bộ quân phục đó.

Hắn phù hợp để trở thành một cảnh sát anh minh hơn là vẻ lãnh khốc của một sát thủ khát máu.

“Chúng ta phải xuất phát rồi Jungkook.”
Jungkook dường như đã bỏ qua thói quen ăn sáng từ lâu rồi.

Vốn công việc thường ngày ở phòng tranh đã làm rối giờ giấc sinh hoạt.

Thường cậu chỉ dùng một ly ngũ cốc hay một ly sữa nóng thôi.

Jungkook nhờ Ami pha cho cậu ngũ cốc.

Cậu biết trong lòng mỗi người đều là những mối e ngại thế nên họ không thể an lòng chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Kim Taehyung và Daniel đang trò chuyện trông có vẻ thoải mái, thật ra cậu biết rõ Kim Taehyung đang lo lắng.

“Hôm qua thế nào?”
Kim Taehyung đang lắp súng, hắn nhìn Daniel rồi nhìn vào trong phòng ngủ.

Cậu biết đàn ông ngồi cùng nhau thế nào cũng sẽ nói đến mấy chuyện này.

Ngày trước cậu cũng hay khoe thành tích của bản thân cho hội bạn nghe.

Daniel im lặng không trả lời, anh chỉ mỉm cười lắc đầu.

Jungkook đoán không sai.

Daniel khác với Kim Taehyung, thay vì trèo lên giường bắt người ta uống thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ.

Daniel chắc chắn sẽ nằm bên cạnh Ami hoặc xa hơn là ôm cô trong lòng cứ thế yên bình đi vào những giấc mộng.

Jung Ami lại là cô gái có quá khứ đen tối, tấn công cô chỉ khiến mối quan hệ tệ hơn.

Kim Taehyung bằng mọi cách quyến rũ, dùng kỹ năng của hắn dụ hoặc người khác.

Còn Daniel lại từ tốn, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Dù thế nào cậu vẫn thấy cô gái như Jung Ami rất phù hợp khi ở cạnh một người như Daniel.

Anh sẽ dùng tất cả sự thấu hiểu, lắng nghe và chờ đợi cô.
Nhưng Jungkook hiểu Jung Ami dành tình cảm cho Kim Taehyung nhiều như thế nào.

Cho dù Ami biết Kim Taehyung yêu Jeon Jungkook.

Thì đã nhiều năm như vậy bên nhau, muốn buông cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tuy vậy cô đã chấp nhận rằng phải quên hắn đi, cũng cần một thời gian cho tình cảm dần nguôi ngoai.
Jung Ami quay lại với ly ngũ cốc thơm ngon.

Jungkook mỉm cười nhận lấy ly ngũ cốc từ Jung Ami.

Cậu đã quen với cái tên Jung Ami mà Vương lão đặt cho cô.

Bây giờ gọi Ami bằng Min có chút không quên.

Ami cũng rất bình thường, cô sống dưới cái tên Jung Ami đã quá lâu đến nổi đôi lần quên cả tên thật của mình.

Jungkook vội uống, cậu đi đến nhìn một lượt những khẩu súng được xếp gọn trêи bàn.

Kim Taehyung lấy một khẩu súng, lắp đạn rồi đưa cho cậu.

Hắn vẫn còn chưa biết ngoài cuộc giao dịch ở cảng biển, bọn tội phạm có còn cuộc giao dịch nào khác hay không.

Kim Taehyung cần dựng lên thêm một vở kịch trao đổi riêng với Kang Seungho và Kang Minah.

“Em làm được mà.” Jeon Jungkook dùng hai tay vuốt lên đôi mày rậm đang chau lại của hắn.

Kim Taehyung không nên nhíu mày nhiều như thế trông hắn giống như chẳng yên tâm điều gì, lúc nào cũng thấy bất an.

Kì thật Jungkook không quá thân mật với hắn bởi vì Daniel và Jung Ami đang ở trước mặt cậu.

Tuy hai người kia biết cậu và hắn có tình cảm nhưng vẫn là nên giữ khoảnh cách một chút.

Dù sao cậu cũng chỉ tiếp xúc với Daniel gần đây thôi.

Thế nhưng Kim Taehyung đã chẳng ngần ngại gì, hắn luồn tay qua eo cậu kéo cậu ngã vào người hắn.

Đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu, Kim Taehyung thấy vẫn chưa đủ, hắn trải đầy những nụ hôn khắp cả mặt.

Jeon Jungkook ngại đến độ hai vành tai đỏ ửng lên, cậu liếc mắt thấy Daniel choàng vai Ami quay lưng đi.

Jungkook ngay lập tức trừng phạt Kim Taehyung.

Cậu trừng mắt với Kim Taehyung còn không quên khẽ nhẹ vào tay đang ôm eo cậu.

“Jeon Jungkook, dù có bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra.

Em không được liều mạng làm hại bản thân mình.”
Kim Taehyung thì thầm bên tai cậu.

Hắn là người hiểu rất rõ tâm tư của Jungkook.

Kim Taehyung biết Jeon Jungkook không phải là một người chịu lui về phía sau.

Vào những thời khắc sinh tử, Jeon Jungkook trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Cậu chẳng ngại bất kỳ điều gì.

Jungkook không trả lời hắn, cậu chỉ gật đầu, giơ tay lên trán đứng thẳng người làm hành động tuân lệnh.

Kim Taehyung bảo tất cả chuẩn bị đã đến giờ xuất phát.

Jungkook và Kim Taehyung đi xe riêng, Daniel sẽ hộ tống Jung Ami.

Trước tiên Kim Taehyung đến đón Lee Dahye tại quán coffee ở gần khu biệt thự của Lee gia.

Hắn vẫn chưa rõ bọn tội phạm còn có đường dây giao dịch nào khác hay không.

Kim Taehyung muốn có một cuộc trao đổi nhỏ với Kang Seungho và Kang Minah.

Hắn cần Jeon Jungkook ra mặt để diễn tròn vai của hắn, mà chỉ huy cũng đã nói chuyện mà cảnh sát đột kϊƈɦ không được tiết lộ đến phút cuối cùng.

Bởi vì có quá nhiều tội phạm trong vụ án này thế nên họ phải thật thận trọng.


Jeon Jungkook ở phía xa quan sát thấy Lee Dahye rời khỏi quán, bà dao dác nhìn xung quanh để chắc rằng không có ai theo dõi.

Jungkook cúi đầu kéo mũ lưỡi trai thấp xuống.

Xe Kim Taehyung chạy một hướng khác đến, hắn xuống xe đã đến ôm Dahye rồi mở cửa xe cho bà.

Nhìn tử cửa kính ở ghế lái có thể thấy rõ Kim Taehyung dịu dàng cài dây an toàn giúp Dahye.

Tuy hắn có ý đồ khác nhưng cách hắn đối đãi vẫn rất lịch thiệp, nho nhã.

Giống hệt như cách một người chồng chăm lo cho vợ của mình vậy.

Đây chính là lí do mà ngày trước cậu đã hiểu lầm hắn không biết bao nhiêu lần.

Người đàn ông sành sỏi này!
Ba chiếc xe giữ khoảng cách khá xa nhau, Jungkook ấn ga chạy vụt qua xe của Kim Taehyung.

Đã đến lượt của cậu.

Jungkook chạy về hướng ngôi biệt thự của Kang Seungho.

Xe dừng trước cửa, ngày hôm nay biệt thự vắng lặng không còn thấy người giúp việc và quản gia ở quanh khu vườn.

Ắt hẳn họ đã dọn tiệc chào đón cậu đến.

Jeon Jungkook rời khỏi xe, cậu đẩy cánh cổng lớn.

Đến cổng còn không khoá cơ mà.

Jungkook đi vào phòng khách, nhìn thấy Kang Seungho ngồi trêи ghế sofa.

Gã ôm đầu gục mặt lên bàn, xung quanh vương vãi vỏ rượu.

Nghe thấy tiếng nghe bước vào, Seungho ngẩn đầu vừa nhìn thấy Jungkook đã vội chạy đến nắm tay cậu.

“Jungkook, em đã đi đâu suốt hôm qua.

Anh liên lạc cũng không được.” Gã lo lắng nhìn cậu rồi nhìn một lượt người cậu.

Đôi mắt dừng lại trêи bàn tay có dán keo cá nhân.
“Em bị làm sao vậy? Kim Taehyung làm gì em?” Gã cầm tay cậu hỏi.
Jungkook lạnh nhạt rút tay ra.

Thái độ hoàn toàn thay đổi không còn là một cậu hoạ sĩ điềm đạm, có phần ngây ngô như mọi ngày.

Đôi mắt cậu sẫm lại, hệt như ánh nhìn của Kim Taehyung khi hắn đang cố kìm cơn thịnh nộ trong lòng.
“Vết thương này có từ khi tôi đánh Kim Taehyung ở hộp đêm rồi.

Bây giờ anh mới phát hiện sao?”
Đêm hôm đó Kang Seungho đưa cậu về nhà, có lẽ gã vẫn còn đắc ý về chuyện của Kim Taehyung mà quên mất diễn tròn vai là người chu đáo, để tâm đến cậu.

Jungkook vẫn còn nhớ bàn tay cậu chảy máu thế nào gã không lo lắng như mọi ngày.

Ngược lại nắm tay cậu và khen rằng cậu đã làm tốt lắm.

Kang Seungho bối rối nhìn cậu, gã cũng muốn kéo dài vở kịch với Jeon Jungkook nhưng xem ra thằng nhóc đã tự bộc lộ con người thật rồi.

“Tại sao mày phản tao?” Kang Seungho đưa tay bóp cổ Jungkook, gã nghiến răng hỏi cậu.

Vẻ mặt đanh thép, trong ánh mặt chỉ toàn là sự thù hận nâng trào.

Đây mới là bản chất con người gã.

“Nếu Kim Taehyung là tội phạm truy nã.

Cảnh sát như mày phải bắt hắn về tra khảo thay vì bảo tao gϊếŧ chết hắn.”
Jeon Jungkook gằn từng chữ một.

Muốn nhấn mạnh lần nữa cho gã biết cậu không phải là một người đễ dắt mũi như thế.

Jungkook luồng tay ra phía sau túi quần, nắm lấy khẩu súng chĩa lên trán Seungho.

“Buông tao ra!”
Kang Seungho buông tay khỏi cổ cậu, gã lùi về phía sau chạm lưng vào vách tường.

Jungkook cũng không có ý muốn bắn gã, cậu biết ở đây vẫn còn bẫy.

Kang Seungho nhếch mép đầy nham nhở, gã hất cằm nhìn cậu.
“Bắn đi.” Gã chỉ vào trái bom hẹn giờ đang đặt trêи kệ tủ.

“Có chết thì cùng nhau chết.”
Tiếng vỗ tay vang lên ngoài cửa, Jeon Jungkook không cần quay lại cũng biết là Kim Taehyung.

Hắn ung dung đi đến chỗ cậu, quan sát phòng khách của ngôi biệt thự.

“Cũng không tồi.” Kim Taehyung chỉ vào Kang Seungho.

“Bảo Kang Minah xuống đây.”
Kang Seungho ngạc nhiên nhìn hắn, gã biết Jeon Jungkook và Kim Taehyung là một nhưng không nghĩ hắn biết mẹ của gã.

Kang Minah trêи tầng cao quan sát qua máy giám sát.

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Kim Taehyung càng khiến bà không thể ngồi yên theo lời con trai.

Kang Minah đứng phắt dậy, bà đi xuống phòng khách tìm kiếm kẻ đã phá hỏng mọi chuyện của bà.

Jeon Jungkook ngước mắt nhìn thấy người phụ nữ tuy đã trải qua thăng trầm trong cuộc sống như vẻ đẹp của bà theo năm tháng không phai mờ.

Đúng là Jung Ami xinh đẹp như mẹ của cô.

Trong bức ảnh gia đình đã thấy rõ những đường nét thanh tú của cả hai người.

Vẻ đẹp lay động lòng người như thế này, hỏi sao ông ngoại và cả cậu không say đắm.

Bà nheo mắt tỏ vẻ khinh thường đánh giá Kim Taehyung.

“Mày không có tư cách xen vào câu chuyện này đâu.”
Kim Taehyung chẳng những không nổi giận hắn chỉ nhúng vai tỏ ra bất lực.

“Tôi là bố dượng của Jungkook.

Việc các người muốn làm hại con trai tôi, cũng cần tôi ra mặt giải quyết chứ.”
Kang Minah bước đến gần Kim Taehyung vài bước.

Đột nhiên Jungkook đẩy lùi hắn tránh xa bà.

Người này càng đến gần, xung quanh có một mùi hương quen thuộc tuy thơm thoang thoảng nhưng cậu ngửi ra được mùi này gây khó chịu.

Kim Taehyung khó hiểu nhíu mày nhìn cậu, Jungkook không tiện nói ra.

Cậu chỉ chăm chăm vào Kang Minah, muốn biết rốt cuộc mùi hương lạ đó là gì.

Kang Minah đánh giá một lượt về Jeon Jungkook.

Chỉ có mình bà và Kang Seungho mới rõ trong nhà có thứ gì.

Vậy mà cậu cũng ngửi ra được, đúng là không nên đánh giá một đứa trẻ qua vẻ ngoài trói gà không chặt như này.

“Bà Kang, hôm nay tôi không có ý muốn đánh nhau.

Tôi muốn thương lượng.”
Kang Minah im lặng ý muốn nghe Kim Taehyung tiếp tục nói.
“Đơn hàng ở Cam Bốt, anh Kang muốn cướp đi một nửa tôi cũng không có ý muốn giành với anh.

Anh nói một tiếng, tôi sẵn sàng tặng hết.”
Kang Seungho nghi ngờ nhìn hắn.

Một nửa đơn hàng đó gần bằng số nửa số tài sản Kim Taehyung sở hữu.

Hắn nói tặng là tặng sao?
Kim Taehyung liếc mắt sang Kang Minah.

“Tôi có một món quà cho bà.” Hắn đi ra ngoài, đưa Lee Dahye đang bị trói tay giải vào trong.

Có ai ngờ người này phút trước còn ngọt ngào, phút sau đã đưa bà đến gặp kẻ thù.

“Nhận ra ai không?” Kim Taehyung hỏi Lee Dahye.

Dahye bàng hoàng nhìn xung quanh, có cả Jeon Jungkook trong vụ này sao? Bà hoảng sợ lùi lại vài bước khi ánh mắt chạm vào đôi mắt trừng to của Kang Minah.

“Kim…Taehyung…” Lee Dahye không tin vào sự thật đang diễn ra.

Bà thảng thốt kêu tên hắn.

Không thể nào Kim Taehyung lừa dối bà suốt 5 năm qua mà không hề có một điểm sơ hở.

Làm sao hắn có thể?
Kim Taehyung lạnh lùng đẩy Lee Dahye về phía Kang Minah.

Hắn không nhìn bà dù chỉ một lần.

Lạnh nhạt nói.

“Cho tôi biết, Lee Mansik có cuộc giao dịch nào nữa? Đây là vật trao đổi.”
Kang Minah nhào đến nắm cổ áo Dahye, bà đập người Dahye thật mạnh vào tường.

Bao nhiêu phẫn uất kìm nén bấy lâu nay đều dâng lên.

Đôi mắt Minah hằn lên những tia máu đỏ.

Dahye từ trước đến này chỉ biết dùng thủ đoạn hại người.

Sức lực vốn đã không được khoẻ rồi.

Bà thở mạnh sau cú đập người đó, Dahye nhắm Kim Taehyung mà thét.
“Kim Taehyung! Đồ hèn.

Mày lừa tao!!!” Kang Minah bấu chặt vào tay Lee Dahye.

Dahye chỉ biết trừng mắt gào lên với hắn.

Đây chính là thời khắc bà phải trả giá cho tất cả những gì mình gây ra.

“Cả thằng nhỏ này.” Lee Dahye chỉ thẳng mặt Jungkook.

“Đáng lẽ ra năm xưa tao nên nghe lời bố gϊếŧ chết mày.”
Jeon Jungkook quan sát nét mặt của mẹ cậu.

Jungkook biết không nên tàn nhẫn với người đã sinh ra cậu.

Nhưng nhìn xem, bà đã gây ra những tội ác thế nào.

Đến giờ phút cuối vẫn còn xem cậu chỉ như một món hàng.

Đúng rồi, bà sinh ra cậu để lợi dụng.

Nếu cậu bất tài có lẽ đã không thể sống đến tận giờ phút này.

Kang Seungho im lặng từ nãy đến giờ.

Mẹ gã đã tìm được Lee Dahye rồi.

Nhưng gã không cần điều này.

Kang Seungho biết Kim Taehyung đã mạnh dạng đối đầu với gã, chắc hẳn hắn biết Min đang ở đâu.

Kang Seungho chỉ cần bắt được Min, Min chính là mối thù lớn nhất của gã.

“Seungho, cho chúng biết đi.”
Kang Seungho lừ mắt nhìn mẹ của mình.

Bà có thể trả được thù rồi nhưng gã thì vẫn chưa.

Tuy vậy Kang Seungho vẫn làm theo lời bà, tốt nhất gã nên vờ như không biết sự tồn tại của Min.

“Xe buôn người chắc giờ đang tiến về khu vực San Andreas rồi.

Hoá ra mày cũng tạo phản.”
Đêm ở Cam Bốt là Lee Mansik gọi gã đến để cướp đơn hàng của Vương Trục Lưu.

Giả vờ bắt được đơn hàng ma tuý lớn thật ra phân nửa tiền số hàng đã được chia đều.

Gã lại vô tình bắt gặp Jeon Jungkook, biết được thời cơ tiếp cận cậu đã đến cho nên mới ra tay giúp Jungkook.

Sau đó Jungkook mất tích, gã nghe tin từ sở cảnh sát là cậu trốn đến Mỹ.

Kang Seungho quyết định quay về Mỹ tìm usb theo lệnh của bố.

Hôm nay Kim Taehyung xuất hiện tại đây cùng Jungkook, gã cũng mơ hồ đoán ra được đều là bẫy của hắn.

Kim Taehyung làm việc cho Vương Trục Lưu mới biết tổng số hàng đó mất đi bao nhiêu.

Hắn vào Lee gia làm gián điệp đến giờ đã chịu lộ mặt rồi.

Một nửa đơn hàng thì hắn chê.

Chứ ôm trọn hàng từ ma tuý đến buôn người thì khác.

“Chúng ta giống nhau.

Đều cần tiền.”
Quả thật nếu không hỏi thẳng gã, có lẽ sẽ khó mà theo dấu Lee Mansik.

Khe nứt San Andreas thường hay có động đất.

Bọn chúng liều mạng chỉ toàn chọn những khu vực nguy hiểm làm căn cứ giao dịch.
Kim Taehyung vẫn chưa kịp hành động gì, Jungkook đã kéo tay hắn chạy đi.

Vừa nãy cậu lùi ra sau quan sát khắp căn nhà.

Phát hiện trêи lầu có treo các chậu cây hoa thuỷ tiên.

Mùi hương khó chịu mà cậu ngửi được từ khi Kang Minah từ lầu hai đi xuống chính là hương hoa đó.

Mùi hương của hoa thuỷ tiên nếu ngửi lâu hay tiếp xúc trực tiếp với da, mắt sẽ gây ngộ độc.

Khiến mạch đập nhanh nhưng yếu dần, nhịp thở cũng không không đều.

Ngộ độc mạnh có thể gây co giật dẫn đến tử vong.

Kang Minah có lẽ đã sắp đặt hôm nay sẽ là ngày tử của bà cho nên mới muốn kéo theo tất cả cùng đi.

Không ngờ Kim Taehyung lại giao một vật trao đổi đắt giá như thế.

“Em sao vậy?” Kim Taehyung nhíu mày hỏi cậu.
“Không sao đâu, chúng ta đi.”
Jungkook không muốn để hắn ở đó lâu.

Về nọc độc, Kim Taehyung giỏi hơn cậu nhưng nhạy cảm về mùi hương thì chưa chắc.

Họ nhanh chóng chạy xe về hướng San Andreas.

Kim Taehyung và Jeon Jungkook dường như đua nhau trêи đường cao tốc.

Hắn đã được lệnh của cấp trêи, trong lúc thi hành nhiệm vụ sẽ không bị phạt tội.

Kim Taehyung hài lòng thấy xe của Jeon Jungkook chạy song song với hắn.

Tài bắn súng và đua xe của Kim Taehyung không phải ai cũng vượt qua được.

Thế nhưng Jeon Jungkook chưa từng trải qua huấn luyện đã đuổi kịp hắn.

Đúng là người của Kim Taehyung phải như thế.

Trêи con đường dốc hẹp của San Andreas, Kim Taehyung nhận thấy chiếc xe tải lớn đang chạy dọc theo con dốc.

Hắn đạp ga phóng nhanh theo chiếc xe.

Thế nhưng con dốc vô cùng hiểm trở, lại có những khúc cua gấp.

Kim Taehyung chỉnh chế độ tự động trêи xe của mình, hắn nói qua tai nghe của Jungkook bảo cậu cứ bình tĩnh chạy phía sau xe tải.

Hắn mở cửa sổ, đạp ga theo sát đuôi xe tải.

Phía cửa sau có những song sắt nhỏ để người bên trong quan sát phía ngoài.

Kim Taehyung nhắm vào song sắt, thấy đuôi xe tải gần va chạm vào đầu xe hắn.

Hắn trườn người qua cửa sổ, canh ngay khúc cua xe phải giảm tốc độ.

Hắn nhảy cao, thành công bám vào song sắt trêи xe tải.

Ngay khi hắn buông tay lái, hai xe va vào nhau khiến chế độ tự động thắng khi gặp nguy hiểm hoạt động.

Xe của hắn dừng lại giữa đường.

Jungkook hoảng hốt nhìn cảnh vừa xảy ra, không ngờ Kim Taehyung mạo hiểm như thế.

Cậu chạy phía sau thấy hắn đang dừng sức leo lên nóc xe.

Có một tên cũng mở cửa sổ trèo lên trêи kiểm tra.

Jungkook ấn chuông liên tục ra hiệu cho hắn.

Kim Taehyung lắc đầu nhìn cậu, vừa thấy Kim Taehyung ra hiệu cậu đừng làm ồn thì tên kia nhìn vào Jungkook.

Gã xả súng vào ghế lái nơi cậu ngồi.

Mặt kính hằn những dấu đạn, Jungkook thấy không ổn, cậu lách xe né đạn của gã.

Kim Taehyung lợi dụng lúc gã không để ý kiểm tra xe.

Hắn gồng người đưa cơ thể trườn cao hơn, thấy được chân của gã, Kim Taehyung đem súng bắn vào một chân của gã.

Tên kia ngã khuỵ xuống ngay phía hắn đang đu người.

Kim Taehyung thấy gã đã mất thăng bằng, hắn nắm chặt lấy song sắt, cong chân đá vào đầu gã.

Gã bị hắn tấn công, không có gì bám vào liền văng ra khỏi xe.

Kim Taehyung trèo lên nóc xe, gã trong xe đã biết có chuyện chẳng lành nên kéo cửa sổ lại.

Gã tăng tốc độ ngày càng nhanh, để xe rung lắc dữ dội muốn hất Kim Taehyung đi.

Hắn bám lấy thành xe đang nhô ra, gồng mình đu người thành một vòng tròn lên không trung.

Từ nóc xe nhắm đến mặt kính ngay ghế lái, hai chân dùng lực mạnh đạp thẳng vào kính xe ngay ghế lái.

Mặt kính thuỷ tinh theo chân hắn kẹp vào cổ tên lái xe.

Gã hộc máu, trợn máu nhìn hắn.

Mảnh thuỷ tinh cắm vào giữa yết hầu của gã.

Hắn nhanh chóng ngồi vào trong xe, đạp phanh gấp trước khi chiếc xe lao xuống vực thẳm.

Jungkook dừng xe chạy về phía chiếc xe tải.

Kim Taehyung đem chìa khoá trêи xe mở cửa sau.

Những đứa trẻ bị bịt mắt, băng keo dán quanh miệng nghe tiếng mở cửa liền ngồi sát lại nhau.

Daniel chạy đến nơi của hai chiếc xe của cậu và hắn.

Kim Taehyung nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ giao dịch.

Hắn giao lại chiếc xe chứa người cho Daniel.

Đội của hắn đã đột kϊƈɦ ở cảng biển rồi.

Một nhóm nhỏ vẫn đang trêи đường đến đây sau khi nghe thông báo của hắn.

Đường đến cảng khá xa, hắn nhanh chóng kéo Jungkook ngồi vào xe của cậu rồi rời đi.

Nếu đến không kịp sẽ hỏng mất việc của hắn.


“Tại sao chúng ta dễ dàng hạ gục chúng vậy?”
Jeon Jungkook hỏi Kim Taehyung khi hắn đang lao đi trêи đường cao tốc.

“Nếu có giao dịch ma tuý, Lee Mansik sẽ cùng lúc cho xe buôn người di chuyển.

Hai đường dây đó, cảnh sát sẽ chỉ tập trung vào đường dây nguy hiểm nhất, có số lượng hàng lớn mà thôi.

Thế nên xe buôn lúc nãy chỉ có tầm 8 đứa trẻ.

Nhưng số lượng ma tuý lại lên đến cả tấn, có cả buôn lậu những chất kϊƈɦ thích khác nữa.”
Xem ra ông Lee tính toán thật chu đáo.

Mất một còn một.

Còn thách thức cảnh sát cùng lúc chia đội ra nếu thế sẽ không thể tập trung bắt được ông ta.

Kẻ đầu sỏ cho tất cả những tội lỗi.

“Không chỉ có ông Lee ở cảng biển, còn có nhiều người giao dịch khác nữa.

Không dễ như trận vừa rồi đâu.”
Kim Taehyung nhìn cậu như muốn nhắc nhở đừng nên chủ quan điều gì cả.

Chiếc xe dừng lại bên cảng biển, mặt trời đã dần ló dạng.

Kim Taehyung chỉnh chu lại trang phục.

Hắn bảo Jungkook chạy về hướng những thùng gỗ phía sau.

Có người của hắn đã đột kϊƈɦ ở đó.

Jeon Jungkook nghe lời làm theo lời hắn.

Kim Taehyung đi đến cảng biển nhìn thấy những tên đang có vẻ như công nhân, xếp thùng hàng lên tàu.

Kim Taehyung lại dùng ngôn ngữ hình thể giao tiếp với họ.

Một tên trong đó đưa hắn vào trong tàu lớn.


“K đến hỗ trợ V đi, chúng tôi sẽ đưa họ về sở.”
Thành viên trong đội nói với Daniel.

Anh gật đầu quay trở lại xe của mình.

Kang Seungho lái xe vào góc khuất của những vách đá quan sát Daniel.

Gã mở to mắt nhìn vào chiếc xe cảnh sát trước mặt.

Kim Taehyung là cảnh sát? Hèn gì kẻ máu lạnh như hắn lại cứ bảo vệ Jeon Jungkook hết lần này đến lần khác.

Thì ra là vì nghĩa vụ phải làm.

Gã đã bỏ lỡ nhiều thứ rồi.

Chiếc xe của Daniel lái qua xe gã.

Hình dáng cô gái ngồi bên cạnh đập vào mắt gã.

Đó chẳng phải là Jung Ami, cô gái là trợ lí của Kim Taehyung ở công ty sao? Hôm nay lại đi cùng đội của Kim Taehyung, người gã muốn tìm lâu nay vẫn luôn lởn vởn trước mặt gã.
Seungho huýt sáo đầy thích thú
“Min, tìm ra rồi.”

Jungkook lo lắng bởi vì Kim Taehyung không gϊếŧ Kang Seungho.

Hắn bảo Seungho làm trong sở cảnh sát, từ trước đến giờ chỉ nhận nhiệm vụ giám sát, bảo kê cho Lee Mansik.

Lại là cảnh sát Hàn thế nên hắn không được tuỳ tiện gϊếŧ gã trêи đất Mỹ khi chưa đủ chứng cớ buộc tội.

Phải bắt được Lee Mansik trước tiên sau đó mới điều tra những kẻ làm việc cho ông ta.

Nhưng Jungkook biết, Kim Taehyung hiểu Kang Seungho chỉ làm theo lệnh của mẹ gã.

Đưa Lee Dahye cho họ là được rồi, chuyện của cảnh sát ở Hàn, hắn sẽ gửi đơn tố cáo sau.
Tuy vậy mười lần thắng cùng phải có một lần sa sút.

Kang Seungho từ đầu chỉ muốn lôi tất cả xuống địa ngục cùng gã.

Kim Taehyung nói chuyện gì trong đó đã gần một giờ đồng hồ trôi qua.

Cậu thấy hắn cùng một người đàn ông tây đi ra boong tàu.

Họ bắt cười nói xởi lởi, chắc hẳn đã kiếm tra hàng xong rồi.
Lee Mansik ngồi trong một căn phòng bí mất trêи cảng quan sát Kim Taehyung.

Ông chau mày nhìn hắn vẫn còn chần chừ chưa cho hàng rời bến.

Điện thoại ông reo lên, Lee Mansik căng thẳng nhìn vào màn hình, thấy là số của con trai đang gọi.

Daniel dừng xe trước bến cảng, anh quan sát qua một lượt xung quanh nơi đó.

Thấy Kim Taehyung vẫn đang diễn tròn vai của mình.

Tất cả những tên thuộc hạ đều đã vây quanh hắn nhưng anh vẫn thận trọng không đi vào trong.

Chỉ đứng ở khu vực an toàn chờ lệnh hỗ trợ Kim Taehyung.

“Daniel, vào đây.” Chỉ huy ra lệnh cho anh đến khu vực đột kϊƈɦ.

Daniel dặn dò Jung Ami ở yên trong xe, dù đây là khu vực an toàn cũng không được chủ quan.

Phải khoá cửa trong cẩn thận.

Jung Ami gật đầu làm theo lời anh.

End chap 48.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui