Bệnh viện tâm thần Hoa Kỳ được xây dựng tách biệt hoàn toàn với khu vực đông người qua lại.
Khuôn viên thoáng đãng, được trồng nhiều cây xanh.
Những toà nhà sơn màu vàng nhạt san sát nhau nối thành một vòng, chính giữa là đường cho xe chạy vào.
Daniel thắng gấp phanh trước cổng bệnh viện.
Chỉ huy trưởng và trưởng khoa tâm thần đã đứng chờ từ lâu, vừa thấy Kim Taehyung, ông Will đã kéo hắn đi đến căn phòng phía cuối dãy hành lang dài.
Kim Taehyung không được phép vào bên trong, hắn đứng ở ngoài nhìn vào căn phòng qua cửa kính trong suốt.
Các bác sĩ đang giữ chặt lấy tay chân của Lee Dahye, ép bà nằm xuống giường.
Dahye cứ vùng vẫy hết gào thét rồi lại cười lớn, bà dùng móng tay nhọn cào lên đầu, luôn miệng bảo phải báo thù.
Đôi mày của hắn nhìu càng chặt hơn, nhìn Lee Dahye bây giờ chẳng khác gì một kẻ đã đánh mất hoàn toàn lí trí.
Bà tự làm đau bản thân mình, tay liên tiếp đấm xuống giường dường như cả cơ thể đều đau đớn, quằn quại.
Khi các bác sĩ đã trói được tay chân Dahye, một y tá tiêm thuốc vào cánh tay bà.
Được vài phút sau thì Dahye ngất lịm đi.
Daniel hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, đem sự kinh ngạc theo không khí thoát ra ngoài.
Vị trưởng khoa đi đến bên cạnh Kim Taehyung, ông vỗ vai hắn.
“Trước khi vợ cậu được đưa đến phòng này, chúng tôi phải làm một cuộc phẫu thuật đem đinh sắt bị ai đó đóng vào chân và tay của Dahye.”
Sau lời của trưởng khoa, ông Will đưa bức ảnh đến trước mặt Kim Taehyung.
Hắn cầm trêи tay, bức ảnh chụp rõ những cây đinh bị đóng sâu vào chân, tay của Dahye.
Còn ai khác ngoài Kang Minah đây? Trong lúc Kang Seungho theo dõi Daniel và Jung Ami, Kang Minah đã tra tấn tinh thần cũng như thể xác của Dahye.
Bà dùng những cây đinh dài, cắm mạnh vào bàn chân của Lee Dahye rồi đem búa đóng xuống.
Đinh lại đóng vào điểm sát khớp cổ tay, lọt giữa khe xương cổ tay.
Tất cả đều giống hệt như sự kiện đóng đinh Chúa Jesus.
Kang Minah theo đạo Thiên Chúa, hơn ai hết bà phải biết rất rõ về sự kiện này.
Cả quá trình đều đau đến không thể thở nổi, chỉ cần nhìn những cây đinh đóng vào cơ thể sống đã khiến hắn thấy ớn lạnh.
Kang Minah không có ý gϊếŧ chết Lee Dahye, bà ta chỉ muốn hành hạ thể xác Dahye mà thôi.
“Kang Minah chết quá dễ dàng rồi.”
Trong khi bà ta chỉ cần một vụ nổ đã tử nạn thì Dahye lại chịu những đau đớn rõ ràng như thế.
Sống không bằng chết.
Kim Taehyung đem bức ảnh trả lại cho ông Will, hắn đăm chiêu nhìn cơ thể rã rời của Dahye trêи giường bệnh.
“Chúng tôi xét nghiệm thấy trong máu của Dahye có một lượng thuốc kϊƈɦ thích thần kinh cực mạnh.
Điều đó sẽ dẫn đến tâm thần hoảng loạn, bị ảo giác.”
Trưởng khoa đưa cho hắn xem kết quả xét nghiệm.
Kim Taehyung cùng Daniel lại trùng hợp ngước nhìn nhau.
Không lí nào nếu chỉ có một mình Kang Minah gây tội ác.
Vậy thì Lee Mansik làm sao biết được Lee Dahye sẽ được đưa vào khoa tâm thần? Tên thuốc này lại vô cùng quen thuộc với hắn và Daniel.
Theo ông Lee bao năm nay, cách mà ông trừng phạt thuộc hạ rất tàn nhẫn.
Thà rằng bắn họ chết ngay thì ông lại chọn cách tiêm thuốc độc, tiêm ma tuý đá dạng lỏng và giờ còn tiêm cả thuốc kϊƈɦ thích thần kinh liều cực mạnh.
Ông Will biết đã có chuyện chẳng lành, ông đẩy Kim Taehyung và Daniel vào một phòng kín đối diện.
Vừa nãy Kim Taehyung đã nhanh chóng rút dây sạc đem đã máy tính của Kang Seungho theo bên mình.
Daniel lấy trong túi xách ra máy tính lớn, vừa mở máy đã có một khung chat hiện lên sẵn.
“Sếp thấy thế nào?”
Hắn thấy ông Lee đã điền hết các ô trống của ô chữ số 1 cho hắn.
Đúng là Psychiatric rồi.
Kim Taehyung không suy nghĩ nhiều liền trả lời.
“Lee Dahye là con gái ông, ông lại đi tiêm thứ thuốc đó sao?”
“Tôi không có nhiệm vụ trả lời câu hỏi của cậu.” Dòng tin nhắn ngừng đánh máy một lúc rồi lại hiện lên tin mới.
“Câu tiếp theo.”
Kim Taehyung chờ đợi ô chữ bên cạnh, lần này ông ta không cho hắn quá nhiều cơ hội như ô đầu tiên nữa.
Kim Taehyung đã giải ô chữ quá nhanh rồi, ông ta chỉ vừa đưa ra câu đố.
Trong tích tắc vài phút hắn đã giải được và chạy đến bệnh viện này.
Ô thứ hai có tận 16 chữ cái nhưng Lee Mansik chỉ cho hắn đúng một chữ S.
Daniel đấm tay xuống bàn, rốt cuộc muốn thách đấu mà lại dùng trò tiểu nhân hèn hạ này sao? Ông ta làm như thế chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Kim Taehyung chặn tay Daniel lại, đúng như hắn dự đoán.
Mỗi một câu từ mà Lee Mansik bắt hắn giải, Kim Taehyung giải được thì ngay lập tức người liên quan đến từ đó sẽ gặp chuyện.
Đây chính là lời cảnh cáo của ông đến hắn.
Những ai day vào Kim Taehyung đều phải nhận lấy thương đau.
Ông ta đã sắp xếp, lên kế hoạch cho từng nạn nhân tương ứng với từng ô chữ rồi.
Bây giờ chỉ có nước phải bằng mọi cách tìm ra Lee Mansik, nếu không đừng hòng trò chơi này kết thúc.
“Chỉ huy, để tôi xử lý vấn đề này.
Bao giờ tôi cần hỗ trợ thì hãy điều đội đến giúp.
Còn lại chỉ có tôi và Daniel phá án mà thôi.”
Kim Taehyung quay sang nhìn ông Will, trong đôi mắt ông ánh lên một tia bất an nhưng đã nhanh chóng dịu lại rồi tắt hẳn.
Dù sao ngay từ đầu cũng là nhiệm vụ của riêng hắn và Daniel được Kim Taehyung chọn để hỗ trợ.
Kim Taehyung phải thật sự tài giỏi, có năng lực mới có thể đảm nhận trọng trách này.
Ông Will gật đầu đồng tình với hắn.
Chỉ cần đợi chỉ huy cho phép, Kim Taehyung gập máy tính cùng Daniel rời khỏi bệnh viện.
Có một điều mà Kim Taehyung đã luôn băn khoăn từ khi hắn đến bệnh viện này.
Lee Mansik sẽ không làm gì mà không có tính toán sẵn.
Ông ta muốn Lee Dahye hoá điên vì điều gì thì hắn chưa rõ.
Nhưng lại đưa Lee Dahye đến gần khu vực bệnh viện tâm thần này, tức là ông đã chọn địa điểm từ trước.
Thật trùng hợp nó lại cách không qua xa với bệnh viện mà Jungkook đang cấp cứu.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Tất nhiên là hắn đang đến tìm một người rất giỏi trong việc giải các ô chữ.
…
Sương đêm lạnh lẽo lại ở trong một bệnh viện vắng vẻ.
Bởi vì phí dịch vụ điều trị quá cao thế nên chẳng mấy ai chọn nơi đây ngoại trừ những người giàu có hay người có thân phận đặc biệt không muốn ai biết quá nhiều về tai nạn của mình.
Giữa con đường vắng vẻ, cách xa với trung tâm thành phố có một bệnh viện trắng toát ẩn hiện dưới màn đêm u tối.
Jung Ami uể oải tỉnh giấc, cô không biết mình đã thϊế͙p͙ đi từ lúc nào.
Hiện giờ chỉ thấy đầu đau như búa bổ, cả người đều đau nhức, bụng rỗng khiến cô càng mất nhiều sức.
Ami bước chầm chậm xuống giường không dám bước nhanh sợ sẽ choáng mà ngã.
Nhìn thấy hộp cơm giữ nhiệt đặt ngay ngắn trêи bàn, cô đi lại phía bàn đem hộp cơm mở ra.
Là cháo cá hồi cùng trứng hấp.
Nếu đoán không lầm thì ngoài người đó ra còn ai biết sở thích của cô nữa.
Kim Taehyung chắc chắn sẽ không để tâm cô thích ăn món nào, lần đầu tiên hắn học nấu ăn cũng là nấu cho Jungkook.
Có một lần cô thấy trời đã chuyển lạnh, vô tình thấy có một quán cháo cá vừa khai trương ở Seoul.
Ami hẹn Kim Taehyung đến đó ăn, cô cũng muốn cho hắn biết về sở thích ăn uống của mình.
Thế nhưng nhận lại phản hồi của Kim Taehyung chỉ là cái nhíu mày không hài lòng.
Còn kèm theo một câu nói ăn cháo với cá không ngon, bảo cô chọn nhà hàng khác đi.
Jung Ami cũng biết Kim Taehyung khó khăn trong vấn đề ăn uống thế nào.
Hắn không thích sẽ cằn nhằn, chê bai đủ kiểu.
Cho nên cô chỉ gật gù nhanh chóng tìm nhà hàng bán mì tương đen.
Jung Ami phì cười, tại sao lúc đó cô chỉ nghĩ tan làm được đi ăn với hắn thật hạnh phúc.
Mà lại không nhìn ra vấn đề rằng Kim Taehyung đã chẳng quan tâm đến cô có thích ăn mì tương đen hay không.
Ngược lại khi cho hắn biết cô thích ăn cháo cá, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là mặc kệ, hắn không thích món đó.
Còn cô thì luôn chiều theo ý hắn, Kim Taehyung thích là được rồi.
Cô dù ghét mì tương đen vì vị đắng của nó nhưng ngồi ăn cùng hắn đã ngọt ngào lắm rồi.
Ami lắc đầu nhớ lại khoảng thời gian trước kia.
Rồi lại nghĩ khi nào Kim Taehyung rất ghét một món nào đó nhưng Jungkook lại thích.
Thế là hắn đã ăn món đó rất ngon miệng hay không?
Nếu Jung Ami biết được hơn một năm trước khi Jungkook bỏ trốn sang Mỹ.
Kim Taehyung ở nhà tự làm bánh kem vị chocolate bạc hà, vì mà hắn cứ luôn nói là người nào kì lạ lắm mới thích vị này bởi cứ như đang ăn kem đánh răng vậy.
Ấy thế mà hắn đã ngồi một mình ăn hết cả ổ bánh lớn.
Nếu như cô biết chuyện đó chắc sẽ từ bỏ Kim Taehyung sớm hơn một chút.
Ami định sẽ mở hộp cơm ra ăn lại chợt nhớ đến Jungkook không biết giờ ra sao rồi? Cô đặt hộp cơm trở lại bàn, toang chạy ra cửa lại thấy một bóng đen lao vụt ngang cửa phòng cô.
Jung Ami đứng sững người trong giây lát.
Ở bệnh viện lại có người mặc đồ đen đi qua lại vào giờ này sao? Đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân đi lùi trở lại, cửa phòng bệnh có một lớp kính mờ bên trong và bên ngoài đều nhìn thấy nhưng chỉ là hình bóng mờ ảo mà thôi.
Ắt hẳn kẻ vừa chạy ngang đã loáng thoáng thấy được bóng cô đang đứng gần sát cửa rồi.
Jung Ami lật đật quay lại giường, cô còn chưa kịp kéo chăn trở lại thì cửa phòng đã từ từ hé mở.
Hơi thở phì phò của đàn ông ngày càng gần hơn, Jung Ami nằm yên trêи giường cố điều chỉnh hơi thở đều để trấn an bản thân.
Hơi thở sát bên tai, Jung Ami giả vờ lạnh co ro người nên kéo chăn che cơ thể.
Diễn xuất hệt như một người đang mớ ngủ.
Cô theo Kim Taehyung lâu như vậy, mấy trò qua mắt người này cũng phải diễn đạt để nghe ngóng thông tin cho hắn chứ.
Người đàn ông quan sát cô hồi lâu rồi rời đi.
Nhưng Ami chưa mở mắt ngay, cô lo sợ rằng gã chỉ giả vờ đi khỏi phòng mà thôi.
Không biết đã nằm trong tư thế này bao lâu rồi, Ami không ra nghe một tiếng động nào nữa, xung quanh vắng lặng đến nghẹt thở.
Dự sẽ mở mắt xem tình hình thế nào thì lại nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm bên tai.
Là của người đàn ông vừa rồi.
Trong lòng cô thầm cảm ơn những bài học mà Kim Taehyung đã chỉ dạy.
Trong thế giới này, không được tin điều gì ngay từ đầu, phải dùng phép thử vài lần đã.
Nghe được tiếng cửa đóng và tiếng bước chân đi xa.
Jung Ami vờ mớ ngủ quơ tay trong không trung.
Thấy không chạm vào ai cả cô mới mở mắt.
Giờ thì đã rời đi thật rồi.
Nghĩ đến cảnh cô nằm ngủ lâu như thế mà có một người đàn ông lạ đứng yên nhìn chằm chằm, thật biếи ŧɦái.
Ami tắt đèn phòng bệnh để tránh có ai đó quan sát được bên trong phòng cô.
Cô len lén mở cửa phòng, không còn bóng người nào ở hành lang vắng tanh.
Ami quan sát khắp khuôn viên bệnh viện, bắt gặp một y tá đang đẩy xe ở hành lang đối diện.
Y tá dừng lại trước cửa phòng cấp cứu của Jungkook, gã đẩy cửa bước vào trong.
Bởi vì bệnh viện đã có máy giám sát chặt chẽ, lại còn dành cho những người có danh tiếng cần giữ thông tin mật.
Thế nên cảnh sát không được túc trực trước cửa phòng bệnh, vào buổi đêm cũng không ai được đi qua lại làm ồn đến những bệnh nhân khác.
Jung Ami dấy lên nỗi nghi ngờ, hơn 3 giờ sáng rồi, giờ này lại đi tiêm thuốc hay sao?
…
Kim Taehyung ấn chuông cửa nhà Kim Namjoon.
Hồi chuông đầu vang lên Seokjin đã ra mở cửa cho hắn.
Có kẽ Kim Namjoon biết trước sau gì hắn cũng sẽ tìm anh để hỏi về ô chữ nên anh quyết thức trắng chờ hắn.
Kim Taehyung đi vào trong nhà, đúng như hắn đoán Kim Namjoon đã ngồi sẵn trêи bàn ở phòng khách chờ hắn.
Anh trai rất hiểu ý hắn.
“Ô chữ nào đây?”
Kim Namjoon đập tay vào chỗ trống bên cạnh bảo Kim Taehyung ngồi xuống.
Hắn đem máy tính mở nguồn rồi đưa cho Namjoon xem.
Hệt như em trai, Kim Namjoon không có biểu hiện nóng vội ngược lại điềm tĩnh ngẫm nghĩ ý đồ của người đưa ra câu đố này.
“Có chữ S à?”
“Dễ quá hả?”
Khoé môi hắn cong lên nhìn anh trai của mình.
Kim Seokjin không hiểu nổi họ, họ vốn chỉ nói những câu ngắn, không có rõ ý nghĩa là gì nhưng lạ thay là họ luôn hiểu nghĩa sâu xa trong câu nói của đối phương.
Kim Namjoon nhướng mày đem giấy bút, đưa cho Kim Taehyung một tờ bắt hắn phải giải cùng anh.
Họ ngồi được hơn mười lăm phút, cả hai đều căng thẳng không ai nói với ai câu nào.
Kim Namjoon gõ gõ đầu bút vào mặt giấy của anh, Kim Taehyung nghe tiếng liền quay sang hỏi.
“Anh nghĩ giống em không?” Hắn chau mày nhìn Namjoon.
“Thường thì khi điền ô chữ, những chữ cái đều phải viết hoa và làm cách nào đó để khi nối các ô lại sẽ ra một ô cuối cùng có đáp án chính.”
Namjoon bỗng nói điều mà ai cũng rõ luật chơi điền ô chữ.
Kim Taehyung nghe anh trai nói đến đó liền cười cười tiếp lời.
“Nhưng ô chữ này không có câu nối, hoàn toàn không có đáp án chính.
Còn nữa, Lee Mansik không có thói quen viết hoa ngoài chữ cái đầu tiên.”
Kim Namjoon đập tay với hắn.
“Trong khi câu trước, ngoài chữ P và C ở đầu câu và cuối câu mà ông ta viết hoa.
Còn lại các ô khác khi ông ta đánh máy đều viết thường.
Tức là ông tá có thói quen sẽ viết tắt hoặc viết hoa những từ quan trọng.”
“Survivors On Shore”
Cả hai đồng thanh nói cùng một lúc.
Kim Namjoon nhún vai ý muốn nói còn có câu nào chuẩn xác hơn nữa.
Ngay từ khi thấy chữ S ở đầu câu, cả hắn và anh đều đã ngờ ngợ ra được chỉ có thể là SOS, nó lại rất thích hợp trong hoàn cảnh này.
Thế nhưng SOS thường là một tín hiệu dùng để cầu cứu.
Vậy mà ở đây ông Lee lại cho tận 16 ô trống, còn câu nào khác ngoài Survivors On Shore, ám chỉ những người sống sót trêи bờ.
Trông thì có vẻ là cầu cứu nhưng ý Lee Mansik lại muốn nhắm đến những người đã tham gia vào cuộc chiến giữa biển.
Ngoài hắn, Jung Ami và Jeon Jungkook thì còn ai nữa.
Quá rõ ràng rồi.
“Vậy là Jungkook đang gặp chuyện?”
Kim Seokjin hiểu được nghĩa của câu chữ cũng nhanh chóng suy đoán được ý đang muốn nhắm vào Jungkook.
Tuy lúc đầu khi giải ô chữ trông Kim Taehyung khá căng thẳng nhưng sau khi biết được ô chữ nhắm vào ai, Kim Taehyung lại chẳng có biểu hiện gì.
Hắn ngã lưng vào ghế sofa.
Trông điệu bộ rất thong thả, không mấy lo lắng an nguy của Jungkook.
“Em vốn chưa từng thích ai điều khiển mình.
Người làm chủ cuộc chơi phải là em.”
Kim Taehyung vỗ vai Namjoon.
Kì thật Kim
Namjoon vẫn luôn tin tưởng vào tính toán của Kim Taehyung.
Hơn ai hết anh biết rõ đầu óc của hắn không tầm thường.
“Chuyện này phải nhờ anh rồi, tìm giúp em một từ khoá ít xuất hiện trêи Google, càng ít người tra từ đó càng tốt.”
End chap 52.