Đội cảnh sát Los Angeles theo chỉ thị của Kim Taehyung đã cho xe chạy đến ngôi nhà hoang ở gần với bệnh viện tâm thần, nơi mà Lee Dahye đang điều trị.
Kim Taehyung sau khi gửi địa điểm vào GPS cho chỉ huy trưởng.
Hắn quay lại thu dọn hành lí, đem máy tính chủ đưa cho Daniel.
“Cậu đến đó trước đi.”
Nói đoạn hắn ngoảnh đầu nhìn Kim Namjoon.
“Xe của em để ở khách sạn.
Cho em mượn xe anh.”
Daniel ngạc nhiên nhìn hắn.
Kim Taehyung không định đi cùng anh đến ngôi nhà hoang bắt Lee Mansik sao? Nhìn thấy hắn chuẩn bị súng vắt ngay hông.
Đến cả Kim Namjoon khi đưa khoá xe cho hắn còn chần chừ khó hiểu.
Không biết Kim Taehyung đang tính toán điều gì trong đầu.
“Tae, em đi đâu?” Kim Namjoon biết Daniel thắc mắc nhưng không có ý muốn hỏi hắn.
Từ trước đến giờ Daniel luôn làm theo lời của Kim Taehyung dặn.
“Em có việc riêng.
Sẽ đến sau.” Hắn để lại câu nói không rõ ý nghĩa rồi nhanh chóng rời khỏi nhà Namjoon.
Đôi mắt Kim Taehyung nheo lại bởi ánh mặt trời đang dần lặn phía sau những ngọn núi cao.
Ánh sáng soi thẳng vào cửa kính xe của hắn, Kim Taehyung đưa tay che trước mắt.
Hắn nhịp nhịp tay vào vô lăng nhìn hoàng hôn phía trước mắt.
Mặt trời đỏ rực, càng ngày càng to ra trước mắt hắn.
Ánh nắng cuối cùng đã tắt, khoe môi Kim Taehyung khẽ động đậy.
Hắn đạp nhanh ga, xe lăn bánh rời khỏi nhà Kim Namjoon.
Vốn Kim Taehyung sinh ra đã thuộc về bóng đêm, trong đêm tối hắn sẽ là sát thủ săn mồi nguy hiểm nhất.
Đêm tối tại Los Angeles đến rất nhanh, trêи những con đường lớn, người dân cũng dần quay trở về khu vực nhà ở.
Duy chỉ có một chiếc xe màu đen bóng loáng chạy ngược hướng với họ.
Chiếc xe xé toạc bóng đêm đến khu vực mà ít người qua lại.
…
Daniel bỏ qua những hành động khó hiểu vừa rồi của Kim Taehyung.
Việc cần làm lúc này là đi đến ngôi nhà hoang kia.
Anh khẩn trương tập trung đội, thay mặt Kim Taehyung dẫn dắt mọi người.
Daniel được giao cho áo chống đạn cùng mũ chống khí độc.
Những tên tội phạm nguy hiểm thế này, việc tiếp xúc gần với Lee Mansik cần phải trang bị thật kỹ.
“Anh Joon, anh giữ máy tính đi.
Em sẽ kết nối với tai nghe.
Anh quan sát giúp em dấu đỏ của Lee Mansik, hãy thông báo cho em nếu nó biến mất.”
Namjoon gật đầu đồng ý, anh mở máy tính, màn hình vẫn còn là định vị của Lee Mansik tại ngôi nhà hoang.
Tiếng xe cảnh sát đã gần hơn với nhà của Kim Namjoon, Daniel chào anh cùng Seokjin và gấp rút rời đi.
Ba chiếc xe cảnh sát cơ động lớn đang lao nhanh về hướng ngôi nhà theo như GPS mà Kim Taehyung cướp được.
Nơi đây cây cối mọc um tùm che khuất đi tầm nhìn của cả đội.
Chỉ huy trưởng ra lệnh cho từng người tiến vào trong không được manh động bởi vẫn chưa rõ có ai bên trong ngôi nhà.
Daniel tiến đến một cây lớn cạnh với khu vực cửa ra vào.
Anh kéo bộ đàm dưới cổ áo hỏi Kim Namjoon.
“Anh Joon, dấu đỏ của ông Lee còn trêи màn hình không?”
Đâu dây bên kia có hơi rè do nơi hẻo lánh này không có sóng, thường sẽ mất kết nối.
Daniel chẳng nghe rõ lời Namjoon nói.
Anh cố ép sát tai nghe vào hơn.
“Vẫn…còn…”
Daniel nhận được tín hiệu tốt, anh ra hiệu cho cả đội rằng Lee Mansik vẫn còn trong nhà.
Tất cả đều lên đạn nhắm thẳng mục tiêu là cửa ra vào.
Một nửa đội được cử đi vòng ra phía sau, cả căn nhà đều đã bị cảnh sát bao vây.
Chỉ huy trưởng đem quả bom phá cửa gắn lên cửa ra vào.
Tấn công đột ngột không thoả hiệp cho Lee Mansik tự thú.
Quả bom được kϊƈɦ hoạt sau vài giây đã khiến cánh cửa nổ tung.
Cả đội theo lệnh ập vào bên trong căn nhà.
Xung quanh là một màu đen tối, còn có mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Trêи bàn là máy tính mà Lee Mansik đã dùng để dắt mũi Kim Taehyung nhưng nào ngờ hắn không đơn giản như thế.
Daniel giơ súng lên cao, anh nhìn quanh căn nhà không có lấy một bóng người.
Quái lạ! Rõ ràng Kim Namjoon thông báo dấu đỏ của Lee Mansik vẫn còn ở đây.
Nơi đây nhìn qua một lượt đã bao quát hết cả nhà.
Thế lí nào lại không có ai.
“Trời ơi!”
Một viên cảnh sát thốt lên hoảng hốt.
Anh ta nhìn như chết trân về hướng trần nhà.
Daniel theo đó ngước mắt lên cùng.
Trần nhà có những cây gỗ lớn bắt ngang từ hai phía, một người phụ nữ với đồng phục tại bệnh viên tâm thần đang ngồi vắt vẻo ở đó.
Bà ta thơ thẩn như bị đánh cắp linh hồn không còn biết điều gì nữa.
“Kim…Taehyung…không…đếnn…bắt..tôi sao?” Lee Dahye cúi đầu nhìn Daniel, môi bà mấp máy câu nói không rõ lời.
“Lee Mansik đâu?”
Daniel chỉa súng vào bà.
Lúc này Lee Dahye là một bệnh nhân tâm thần, anh không có quyền bắn bà ta bởi những gì Dahye làm đều vô thức.
“Tôii..chờ Kim Taehyung…đến đây.
Mansikk..nói Taehyung sẽ đến…tìm tôi.”
Daniel ngờ vực nhìn Lee Dahye.
Lẽ nào bà ta nghe lời dụ dỗ của Lee Mansik đến đây chỉ để gặp Kim Taehyung? Vì Kim Taehyung lại trở nên tỉnh táo mà lẫn trốn, thế mạng cho Lee Mansik trước cảnh sát sao?
“Cho…tôii…gặp Kim Taehyung.
Tôi chỉ muốn gặp Kim Taehyung.”
Bà ta bỗng nhiên thét lớn, tay vung cao đập vào thanh gỗ.
Daniel nhíu mày ra lệnh cho cảnh sát còn lại canh giữ bà, đừng khiến cho Dahye kϊƈɦ động trước khi bác sĩ đến đây.
Anh hạ súng đi về phía chỉ huy trưởng, có lẽ ông Will cũng đã mơ hồ hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Từ khi không nhìn thấy Kim Taehyung chạy đến đây, ông đã ngờ ngợ được hắn còn có một cái bẫy khác.
Chỉ là không nghĩ Lee Dahye lại có một tình cảm khác với Kim Taehyung.
…
Jung Ami ngã đầu trêи một phần gối nằm của Jungkook.
Cô chăm sóc cho cậu cả ngày hôm nay, đến quên mất bản thân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Ami đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt đã gầy đi, hốc hác đến mức lộ cả góc cạnh của Jungkook.
Thường ngày cậu có đôi gò má bầu bĩnh, phúng phính đáng yêu bao nhiêu.
Có lẽ Kim Taehyung cũng rất yêu đôi má đó.
Nếu Jeon Jungkook cứ nằm yên như thế này, rồi chẳng biết tiếp theo sẽ có ai đến ám sát cậu.
Vậy thì khác gì tự nguyện nạp mạng cho Lee Mansik.
Kim Taehyung đáng lí ra phải sắp xếp ổn thoả việc này.
Cơ mà hắn chỉ có thái độ bình thản khi nghe tin Jungkook lại bị thương.
“Ami, có điện thoại bên phòng cô.”
Cô y tá lại đến đúng giờ kiểm tra sức khoẻ cho Jungkook.
Ami thấy cô ấy cũng an tâm mà quay về nghe điện thoại.
Giờ này chắc là Kim Taehyung gọi để hỏi tình hình của Jungkook.
Ami mở cửa phòng, cô đảo mắt nhìn lên bàn, nơi vẫn để điện thoại.
Rõ ràng là nghe thấy tiếng chuông reo nhưng điện thoại không còn trêи bàn nữa.
Ami cúi người tìm kiếm dưới chân bàn, dưới ghế sofa cũng không thấy.
Ami đứng yên lặng, cố lắng nghe xem tiếng chuông phát ra từ đâu.
Hình như là từ bên trong phòng vệ sinh.
Ami chầm chậm mở cửa, vừa nhìn vào đã thấy điện thoại đang rung trêи khay đựng sữa tắm.
Cô bước vào trong, tay vừa chạm được điện thoại thì cùng lúc cửa phòng bệnh đóng sầm lại, có cả tiếng khoá cửa.
Ami hốt hoảng chạy nhanh ra bên ngoài, cô xoay chốt cửa nhưng không mở được.
Có ai đó đã nhốt cô ở đây.
Chết rồi, Jungkook!!!
Ami không dám kêu cứu, nếu cô làm ồn gây cản trở kẻ sát nhân kia.
Có thể gã sẽ quay lại làm hại cô trước.
Ami luống cuống đem điện thoại gọi cho Kim Taehyung nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút tút kéo dài.
Rõ ràng lúc nãy hắn gọi cho cô, giờ gọi lại thì không được nữa.
…
Người đàn ông trốn sau cây cột cao quan sát thấy cô y tá bước ra từ phòng bệnh của Jungkook.
Ông đưa tay xem đồng hồ, đã hết giờ làm việc của các y tá và bác sĩ rồi.
Họ không được phép lên đây nếu không có thông báo khẩn cấp.
Lee Mansik kéo cao áo blouse trắng, ông nép người vào bức tường, nhích từng bước một để tránh ống kính từ máy quan sát.
Giờ này chắc hẳn Kim Taehyung đã chạy bán sống bán chết đến truy đuổi ông rồi.
Thật tiếc cho Jeon Jungkook.
Lee Mansik vặn chốt cửa, ông bước nhẹ nhàng vào phòng bệnh của Jungkook.
Nhìn thấy máy đo nhịp tim cùng ống thở vẫn còn hoạt động.
Cậu trai trẻ nằm quay lưng về phía ông, vẫn còn bất động trêи giường bệnh như vậy sao? Lee Mansik nhếch mép cười khinh rẻ.
“Để xem giờ phút này, mày còn chống trả tao hay không?”
Từ trong túi áo ông đem lọ thuốc kϊƈɦ thích thần kinh, hệt như thuốc mà ông đã tiêm vào người Lee Dahye.
Lee Mansik đem ống tiêm rút hết lượng thuốc bên trong.
Với liều lượng này, trong vài giây Jeon Jungkook sẽ quằn quại trong đau đớn.
Nó sẽ phá huỷ não bộ của cậu, co thắt tim lại, Jeon Jungkook sẽ sớm giã từ thế giới này.
Đến khi đó, Kim Taehyung chắc chắn rơi vào tuyệt vọng, mọi thứ đều thuận lợi cho ông.
Bọn chúng đáng bị như thế bởi vì Kim Taehyung là tên phản chủ, hắn dám lừa gạt qua mặt ông.
Còn Jeon Jungkook, đáng lí ra năm xưa khi nhìn thấy được cậu là mầm mống của tai hoạ.
Ông phải cứng rắn bắt Lee Dahye gϊếŧ chết cậu.
Vậy mà lại để cho thằng nhóc ranh này sống đến hôm nay, xem như ông đã ban phước cho cậu suốt 21 năm qua rồi.
Lee Mansik cầm ống tiêm giơ cao, ông nhắm lưng của Jungkook tiến đến.
Đột nhiên đèn trêи trần nhà vụt tắt.
Một màu đen bao trùm cả căn phòng, trong màn đêm tối, Lee Mansik hoang mang đến tột độ.
Bóng đêm ùa tới khiến ông không thể nhìn được đường đi nữa.
Lee Mansik loạng choạng, quơ tay giữa không trung làm rơi vài đồ vật trêи bàn.
Trong tiếng loảng xoảng rơi đồ, ông nghe được tiếng cười trầm thấp ở đâu đó quanh đây.
Bỗng dưng từ phía sau có một lực đánh mạnh vào lưng ông, Lee Mansik ngã sõng soài trêи nền đất.
Ông hoảng loạn bò đến vịn vào chân giường.
Lee Mansik đã lớn tuổi, đôi mắt ông không còn đủ sáng để thích nghi trong bóng đêm nữa.
Lee Mansik cảm nhận được điều gì kì lạ khi ông chạm vào chân giường.
Cả người ông cứng đờ hệt như vừa bị doạ đến đứng tim, hơi thở dồn dập hơn khi ông phát hiện ra giường bỗng nhẹ tênh.
Không giống như có người nằm trêи đó.
Với trọng lượng cơ thể của Jungkook, cho dù cậu có gầy đi cũng không thể nào chân giường nhẹ đến mức ông chỉ chạm vào đã xê dịch được.
Jeon Jungkook đâu?
Ngay khi ông kịp nhận ra điều gì đó thì chân ông bị một lực kéo mạnh.
Bàn tay lạnh ngắt không có tí hơi ấm của người đang nắm lấy cổ chân ông.
Đôi tay như ma quỷ ẩn hiện đó kéo xềnh xệch ông trêи mặt đất.
Lee Mansik vùng vẫy, tay ông quơ quàng trong không trung vô tình chạm phải chân ghế nhỏ.
Ông nhanh tay kéo ghế đánh mạnh vào bàn tay của gã.
Tên kia thở hắt ra, gã đột ngột dừng lại, đôi tay siết chặt cổ chân ông hơn, gã vẫn chưa chịu buông tay.
Gã kéo chân ông lên cao rồi lại đập cả người ông xuống đất trừng phạt Lee Mansik làm đau gã.
Những cú đập khiến cơ thể ông không đủ sức chịu đựng, Lee Mansik lại giơ ghế ném về phía gã ngăn tên kia phát điên mà gϊếŧ chết ông.
Chiếc ghế nhỏ bay vào trong bóng tôi, đột nhiên có một tiếng rêи lên đau đớn rồi gã dừng lại mọi hành động.
Dường như người đang kéo ông có vết thương, trong lúc hỗn loạn gã không kịp né chiếc ghế, vô tình chạm phải vết thương của gã.
Lee Mansik cười đắt thắng, ông đã đoán được kẻ nào đang muốn ám sát ông.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, tên kia mở cửa phòng lôi ông đi về phía thang bộ.
Gã như điên cuồng không màn đến việc sẽ hù doạ ông thêm nữa.
Cứ thế mà lôi ông đi.
Người đang bị thương không thể phục hồi nhanh như thế.
Lee Mansik chỉ nhìn được mỗi bóng lưng gã, gã mặc chiếc áo khoác màu đen kéo nón trùm qua đầu.
Không cách nào phân biệt được đó là Kim Taehyung hay Jeon Jungkook.
Ông thấy đường dẫn lên tầng thượng, dự đoán gã chắc hẳn muốn ném ông từ đó xuống.
Mồ hôi rịn khắp người, có lẽ ông đã thật sự khiến gã điên tiết.
Lee Mansik cố gắng nhướng người, ông định sẽ đánh vào tay của gã bằng mọi cách thoát khỏi đôi tay đang siết cổ chân ông.
Nhưng rồi gã buông tay còn lại xuống, trêи tay gã là ống tiêm của ông.
Ý gã muốn cảnh báo nếu Lee Mansik còn tiếp tục không ngoan ngoãn, gã sẽ tiêm chất đó vào người ông.
Cả người ông lạnh loát, Lee Mansik thu người lại để mặc gã tuỳ ý.
Tên này muốn đấu sức ông chắc chắn làm không lại.
Gã cứ vậy kéo ông lên từng bậc thang, Lee Mansik phải dùng cả hai tay để chống dậy nếu không đầu ông sẽ đập xuống đất.
Gã mở cửa tầng thượng của bệnh viện, cơn gió đông thổi mạnh luồng vào áo khiến cơ thể ông run lên.
Gã nắm chân ông đi đến một cây cột, cầm lấy sợi dây thừng nằm trêи đất, gã cột vào chân ông rồi quay đi.
Lee Mansik chết đứng người khi cả cơ thể ông dần được nâng lên, đầu ông hướng xuống đất, càng ngày càng nhìn rõ thành phố Los Angeles về đêm thật vắng lặng.
“Làm…ơn, tôi…sẽ đầu hàng…mà Kim Taehyung.”
Lee Mansik run rẩy đến lời nói cũng lấp bấp.
Từ độ cao này mà gã thả ông xuống thì chắc hẳn là chết không toàn thây.
Máu đang dồn lên não, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Lee Mansik đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng yên phía dưới.
Gã đưa tay từ từ tháo nón áo khoác xuống.
Trong màn đêm tĩnh mịch, bóng dáng người đàn ông với khuôn mặt ẩn hiện sau bóng đen khuất của mái che trêи tầng thượng, bước vài bước đến gần ông.
Tiếng bước chân giẫm trêи nền xi măng ngày một lớn dần.
Gương mặt lộ ra từ bóng đêm, ánh đến mờ ảo hắt lên đường nét quen thuộc.
Lee Mansik trong vài giây chưa kịp thông suốt vẫn không nhìn rõ là Kim Taehyung hay Jeon Jungkook.
Bởi vì hướng nhìn từ dưới lên khiến ông không thể phân biệt được, họ quá giống nhau.
Nhưng khi người đó bước đến gần hơn nữa, trêи cánh tay có chút rỉ máu từ vai chảy xuống.
Lần này ông thực sự bị doạ đến không dám tin vào mắt mình.
Trước mặt ông là…
Jeon Jungkook!
Lee Mansik kinh hãi nhìn cậu trai thật sự khoẻ mạnh, không có vẻ gì là vừa lúc sáng đã trải qua một cơn sốt cao.
Còn phải giành giật mạng sống với Tử Thần.
Đôi mắt ông láo liên quan sát xung quanh, không thấy sự hiện diện của Kim Taehyung.
Ắt hẳn ghế vừa rồi ông đã ném trúng vai của cậu và chỉ một mình Jungkook mà thôi.
Lẽ nào tất cả là do Jungkook dựng lên? Giọng ông bỗng vang lên lời cầu xin não nề.
“Jungkook, tha cho ông.
Ông đã nuôi con suốt chục năm qua.”
Jungkook nhướng mắt tỏ vẻ không hài lòng khi nghe những gì ông nói.
Cậu vẫn luôn giữ im lặng, một câu nói cũng chả buồn phát ra.
Jungkook rút con dao trong túi quần, cậu ấn nút, lưỡi dao sắt nhọn bật ra loé lên tia bạc sáng.
Cậu thong thả đi đến dây an toàn đang giữ Lee Mansik không bị rơi.
Giờ phút này, ngoại trừ nghe Lee Mansik van xin, cậu không còn lời nào để nói với ông ta nữa.
Jungkook vừa đưa tay định cắt dây thì Lee Mansik lại hét lớn.
“Mày là thằng ngu.
Jungkook, làm gì có một người nào thương mày mà mày bị ám sát nó cũng không quan tâm chạy đến thăm.
Kim Taehyung chỉ lo gϊếŧ chết tao, nó không phải đến vì mày.
Nó chỉ lợi dụng mày để làm mồi nhử tao ra mặt mà thôi.”
Đôi mày của Jungkook giãn ra, trêи khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Lee Mansik biết đã chạm đến lòng tin mà cậu dành cho Kim Taehyung.
Ông cười thầm.
“Đúng không? Jungkook ngoan, thả ông xuống đi.
Chẳng phải giờ phút này, Kim Taehyung vẫn chỉ lo đi điều tra sao, còn chuyện con sống chết thế nào nó chẳng để tâm.”
“Vậy sao?”
Jungkook bỗng ngước nhìn ông.
Cậu hỏi một câu nhẹ tựa lông hồng.
Giống như cậu chẳng nghe vừa rồi ông đang nói gì cả.
Jungkook đi trở về phía cửa, cậu đẩy nhẹ, người đàn ông được nhắc tên nãy giờ đã có mặt từ lâu.
Kim Taehyung chau mày nhìn vào vết thương trêи vai cậu, hắn không choàng vai nữa, chuyển xuống siết eo Jungkook, bước ra ngoài.
Vừa thấy Lee Mansik đang bị treo lơ lửng trêи không trung.
Gật đầu tỏ ý hài lòng.
“Mày…chẳng phải mày muốn…bắt tao sao?”
Lee Mansik vùng vẫy trêи cao, ông nghiến chặt răng không kiềm được phẫn nộ mà chỉ tay thẳng vào Kim Taehyung.
“Thì đây.
Tôi bắt được ông rồi.” Kim Taehyung khoanh tay cười lớn, tiếng cười đầy chế giễ, ngạo nghễ vang vọng khắp sân thượng.
Jungkook đứng bên cạnh cũng chỉ nhún vai nhìn ông.
“Lee Mansik, sống trêи đời này, mỗi người đều cần ít nhất là một người để bản thân còn có lí do tiếp tục sống.
Thế nhưng giờ ông chẳng còn ai ngoài trừ con quỷ trong người.” Kim Taehyung đanh mắt nhìn thẳng vào Lee Mansik.
“Tôi đã nói câu này với rất nhiều những tên ngu khác, lần này chắc phải nhờ Jeon Jungkook nhắc cho ông nhớ.” Hắn quay sang nhìn cậu, Jungkook chỉ cười cười, giọng cậu nhẹ tựa lông hồng.
“”Xuống địa ngục hỏi Satan, động vào người của Kim Taehyung thì phải trả giá như thế nào?”
Lee Mansik nghĩ Jeon Jungkook đã thật sự cạn kiệt sức lực nhưng hoàn toàn không phải thế.
Máu của Kim Taehyung đã giúp cậu thoát chết nhưng sau khi ca phẫu thuật thành công.
Lúc chuyển giường bệnh khỏi phòng cấp cứu sang phòng hồi sức.
Jeon Jungkook đã nói với bác sĩ hãy giữ bí mật này không được cho ai biết cậu đã tỉnh.
Hãy cứ bảo rằng cậu vẫn chưa biết khi nào sẽ tỉnh lại, còn tuỳ vào ý chí của cậu.
Ngày ở trêи biển, cậu thấy rất rõ những biểu hiện kì lạ của Lee Mansik.
Không thể nào một người như ông ngoại lại kéo Jung Ami bỏ trốn, như thế càng thêm vướng tay.
Và một người như Lee Mansik, chắc chắn sẽ dùng vũ lực với Ami để áp đảo Kim Taehyung chứ không đứng yên cho hắn dễ dàng nổ súng như thế.
Cậu nghi ngờ rằng người trêи thuyền không phải ông ta, có điều ẩn khuất phía sau.
Đêm mà Kim Taehyung vào thăm cậu, Jungkook ra hiệu cho hắn thấy cậu thật sự tỉnh giấc.
Kim Taehyung đã ghé vào tai cậu, hắn thì thầm: “Chào mừng em, trở lại thế giới của anh.”
Sau đó mọi kế hoạch hắn đều gửi tin cho cậu.
Kim Taehyung không quay trở lại bệnh viện nữa, giả như Jungkook vẫn còn chưa tỉnh dậy, cậu ở bệnh viện điều trị là an toàn rồi.
Và đúng như những gì Jungkook lo sợ, cậu lại lần nữa bị ám sát.
Nhưng chúng đâu ngờ rằng vì giả bệnh khiến cậu dễ dàng quan sát nhân viên ra vào phòng cậu.
Jungkook biết chắc người y tá nam kia muốn hại cậu khi gã cố lấy một ít máu của cậu đem đi xét nghiệm.
Nhưng người này không phải kẻ gϊếŧ người chuyên nghiệp, khi gã đột nhập đến tiêm thuốc vào ống truyền nước biển cho cậu.
Gã luống cuống hết cả lên, điệu bộ lo sợ sẽ bị phát hiện.
Để thuốc theo đường ống dẫn vào máu cần chút thời gian vậy mà gã đã vội rời đi.
Jungkook kịp thời rút kim ra khỏi mạch máu ngay khi gã bước khỏi cửa.
Nhưng có một điều gã sẽ không nghĩ tới, Kim Taehyung đã chuẩn bị cho cậu kim độc, trong lúc gã luống cuống rời khỏi phòng, sợ bị phát hiện.
Jungkook thổi cây kim nhỏ đó cắm vào cổ của gã nhưng do cậu không canh đúng tĩnh mạch khiến cái chết đến với gã chậm hơn một chút.
Còn tí nữa đã làm hại đến Jung Ami.
Đúng vậy, chỉ còn cách này cậu mới có thể thoát nạn nếu cứ đi bên cạnh Kim Taehyung, trước sau gì cũng sẽ gây hoạ lên hắn mà cậu cũng chưa chắc toàn mạng.
Vốn bản tính lo xa, Kim Taehyung lên một kế hoạch tỉ mỉ rằng hắn sẽ làm mọi cách biết được vị trí của Lee Mansik.
Kim Taehyung kiên nhẫn chơi trò chơi mà ông Lee muốn.
Để hắn dẫn dắt ông phải cho hắn biết ý định tiếp theo là gì.
Hắn sẽ chặn đầu trước.
Nhưng với đầu óc toan tính của ông ta, sẽ dễ dàng phát hiện ra được đã mắc bẫy của hắn.
Thế nên hắn sẽ giăng một cái bẫy khác nữa chỉ dành riêng cho ông ta.
Rõ ràng Lee Mansik biết được kế hoạch điều tra nơi ẩn nấp nên ông đã làm theo mọi lời yêu cầu mà không hề thắc mắc.
Đợi khi Kim Taehyung và cảnh sát lo đến nơi ẩn nấp bắt giải ông, không còn ai bên cạnh Jungkook nữa, sẽ là cơ hội thuận tiện để gϊếŧ cậu.
Nhưng Lee Mansik nào có ngờ rằng, Kim Taehyung là đang dụ ông ra khỏi tổ.
Và Jeon Jungkook sẽ không nằm yên ở đó, cậu đã tỉnh dậy từ lâu.
Lee Mansik xâu chuỗi lại hết mọi chuyện, xem ra ông đã quá coi nhẹ Kim Taehyung rồi.
Trong đầu lại hiện lên hình bóng của Kang Minah, có lẽ nào bà ta muốn ông sống để chờ đợi đến ngày ông chết dưới tay Jeon Jungkook và Kim Taehyung.
“Chúng mày lầm rồi!!!”
Bỗng nhiên giọng cười man rợn của Kang Minah lại cứ liên tiếp ẩn hiện trong tiềm thức của ông.
Lee Mansik vùng vẫy cố thoát ra khỏi sợi dây thừng.
Ông cứ luôn miệng hét lớn rằng cậu và hắn đã lầm, rằng Kang Minah mới là người đáng chết.
Bà ta đầy thủ đoạn muốn dìm chết ông.
Những tội ác tày trời của Lee Mansik đến cả bầu trời cũng không che dậy nổi.
Ông ta buôn hàng cấm, buôn người, đưa những đứa trẻ vào động chứa, bán làm nô ɭệ tình ɖu͙ƈ hay lấy nội tạng của chúng.
Gϊếŧ chết biết bao sinh mạng vô tội.
Ông huỷ hại cuộc đời của Kang Minah, khiến bà ta trở thành quỷ dữ.
Lee Mansik cố gϊếŧ Jeon Jungkook rất nhiều lần nhưng không thành.
Ông ta còn sử dụng chất kϊƈɦ thích tiêm vào con gái ruột của mình để Lee Dahye thần trí rối loạn, không phân biệt đúng sai.
Không thể khai hết những tội ác của ông.
Ông còn cài bẫy con trai ruột của mình, khiến Lee Jaehyun nhận án tử hình và ba của Jungkook bị kết án tù chung thân.
Người như ông, gặp phải Kim Taehyung chính là vận xui khiến duy nhất.
Hắn đã phá huỷ toàn bộ những gì ông đã gây dựng.
Lee Mansik không còn đủ tỉnh táo nữa, ông ghét cảnh phải nghèo đói, sống dưới đáy xã hội.
Những ngày qua phải trốn chui trốn nhủi đã khiến ông gần như muốn phát điên.
Bây giờ trong mắt ông chỉ còn hình ảnh của Kim Taehyung.
Khốn khϊế͙p͙!
Lee Mansik không chần chừ rút súng đang vắt ngay hông, ông lên đạn, bóp cò nhắm thẳng vào Kim Taehyung.
Nhưng ông quên rằng về súng thì không ai nhanh bằng hắn.
Kim Taehyung ngã người ra sau, viên đạn bay lướt qua mặt hắn ghim vào tường một lỗ hỏng.
Kim Taehyung bật người dậy, súng đã được lên đạn trong tay hắn không chút do dự nhắm vào cánh tay đang xả súng của Lee Mansik.
Phát súng đã được giảm âm để tránh ảnh hưởng đến bệnh viện, viên đạn bốc khói bay ra khỏi nòng súng cắm vào xương tay ông.
Lee Mansik đau đớn quăng súng đi.
Jeon Jungkook nắm chặt hai tay, đáng lẽ ra Lee Mansik đã nên chết từ ngày ở bến cảng rồi.
Cậu rút dao, chạy về phía sợi dây thừng.
“Đừng… đừng Jungkook.”
Lee Mansik hiểu được hành động của cậu.
Ông ôm cánh tay đang rướm máu, miệng ông ngừng thảng thốt kêu tên cậu nhưng Jungkook nào có để vào tai.
Gió đông ngày càng lớn lấn át đi giọng nói cậu, Jeon Jungkook phải hét lớn, chắc rằng Kim Taehyung sẽ nghe được lời cậu nói.
“Taehyung, chúc mừng sinh nhật.”
Cậu không có lấy một giây suy nghĩ, lưỡi dao sắc nhọn cắt đứt sợi dây khiến cho trục giữ Lee Mansik bị tháo rời.
Ông Lee chỉ còn kịp trừng mắt hoảng loạn nhìn Jeon Jungkook lần cuối, trước khi rơi tự do từ tầng cao xuống.
End chap 54.