Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Chỉ chốc lát sau, điện thoại Phương Đại Đồng liền vang lên, là Tần Nhiễm Phong.

"Alo? Phương tiên sinh, anh có thể đến nhà vệ sinh nữ một chút được không?." Bên kia nhỏ giọng cầu xin.

Phương Đại Đồng mơ mơ màng màng đi tới, gõ nhẹ cửa phòng vệ sinh nữ. Tần Nhiễm Phong lộ đầu ra khỏi, bộ dạng bối rối nói "Phương tiên sinh, tôi… Tôi cái đó tới."

"Cái đó? Cái đó là cái nào?" Phương Đại Đồng càng mơ hồ.

"Cái đó chính là cái nữ nhân mỗi tháng đều phải gặp ấy… Chính là cái đó." Âm thanh của cô ta càng ngày càng nhỏ, đỏ mặt cười thẹn nói không nên lời.

Phương Đại Đồng bừng tỉnh, cũng luống cuống "Vậy phải làm thế nào?"

"Anh đi mua băng vệ sinh giùm tôi có được không?"

Phương Đại Đồng cảm thấy đại não oanh lên một tiếng, tiếp đó là trước mắt bắt đầu phóng ra những điểm sáng nhỏ.

"Tôi biết vậy là làm khó anh, nhưng ngộ nhỡ nó dính trên quần áo tôi thì sao, anh cũng không đành lòng đúng không?"

Phương Đại Đồng chống tay dựa vào vách tường bóng loáng, cố rặn ra một nụ cười "Được rồi. Cô chờ một chút."

Bước chân nặng nề, Phương Đại Đồng loanh quanh vờ như tùy ý đi dạo nhưng thực tế là đang quan sát người qua lại ở siêu thị. Chợt nhanh như cắt kéo xuống một gói băng vệ sinh, vội vội vàng vàng chạy về quầy thu ngân.

Nhân viên thu ngân thấy một người đàn ông mua băng vệ sinh, cũng chỉ là dừng một chút, không nói gì mà dứt khoát tính tiền.

Gõ cửa, "Tần tiểu thư, của cô đây."

"Cảm ơn anh nha." Tần Nhiễm Phong nở nụ cười thật tươi, nhận lấy băng vệ sinh, liếc nhìn mặt bỗng tối sầm lại.

"Thế nào?"

"Ngắn như vậy, còn không có cánh." Cô ta bĩu môi "Như vậy rất dễ dàng xảy ra vấn đề."

"Hả? Vậy làm sao bây giờ?" Phương Đại Đồng cũng có chút bối rối.

"Hay là phiền anh đi một chuyến nữa, tôi muốn loại dài có cánh ." Tần Nhiễm Phong đáp lời.

“Cô nói cái gì cơ?" Tay Phương Đại Đồng cũng có chút run rẩy, lại phải đi siêu thị sau đó còn phải chọn lựa loại băng vệ sinh dài còn có cánh gì đó?

"Rất khó khăn đúng không?" Tần Nhiễm Phong lại bày ra bộ dạng vừa thấy đã thương.

Phương Đại Đồng trong lòng tự nhủ , Chu Tô ơi là Chu Tô, có người còn khó trị hơn cả em nữa cơ đấy.

Lần nữa trở lại cái siêu thị kia, Phương Đại Đồng âm thầm hạ quyết tâm. Đứng ở quầy băng vệ sinh nhìn kỹ bao bì mỗi loại băng vệ sinh, thu hút hàng ngàn ánh mắt của người qua đường.

Vừa nhìn không biết, xem xét thật kĩ quả khiến cho người ta giật mình. Ở đâu mới có loại dài có cánh mà Tần Nhiễm Phong yêu cầu?

Cô ta muốn loại có cánh ở cả đuôi hay là loại dài nhưng siêu mỏng đây? Còn có là loại dài để dùng cho ban ngày, loại dài dùng ban đêm?

Ông trời ơi! Có mỗi cái băng vệ sinh, cũng không phải là đồ mặc ngoài cho người ta nhìn, tại sao lại có nhiều kiểu dáng như vậy?

Rốt cuộc cái nào, cái nào? Chần chừ hồi lâu, Phương Đại Đồng vì muốn chấm dứt hậu hoạn nên đã rất rộng rãi đem toàn bộ kiểu dáng, mỗi thứ lấy một gói.

Lần này, tiểu hồ ly đó còn có thể nói gì?

Nhân viên thu ngân lần này lại bị hù dọa, ngẩn người nhìn anh ta một lúc lâu.

"Cô nhìn cái gì vậy, mau làm việc của cô đi!" Phương Đại Đồng cực kỳ khó chịu.

Cầm một bao băng vệ sinh rất lớn, lần nữa đi tới trước cửa phòng vệ sinh kia gõ nhẹ, không có động tĩnh. Gõ lại, vẫn là không có động tĩnh.

Cô quét dọn từ bên trong ra ngoài, nhìn Phương Đại Đồng một cách nghi ngờ hỏi "Làm gì?"

"Bên trong có một vị tiểu thư, muốn cái này." Phương Đại Đồng quơ quơ chiếc túi trước mắt.

Cô quét dọn mặt mày khinh bỉ đáp "Bên trong căn bản không người, bọn trẻ các cậu bây giờ học đâu ra cái thói ấy thế?"

Thế nào, bộ dáng của Phương Đại Đồng tôi đây nhìn giống như biến thái lắm sao?

Bất đắc dĩ cầm túi băng vệ sinh quay về bàn ăn, chợt ý thức được lẽ nào mình bị đùa bỡn.

Nhân viên phục vụ đi tới khom lưng, tao nhã nói "Tiên sinh, bạn gái của ngài nói cô ấy có chuyện gấp nên đi trước, nhờ tôi chuyển lời tới ngài như sau, cô ấy không muốn lãng phí tiền của ngài ở chỗ này ăn cơm, ngài bán được một bịch băng vệ sinh không kiếm được bao nhiêu tiền, không cần vì dỗ cô ấy vui vẻ mà làm như thế."

Da đầu Phương Đại Đồng bắt đầu tê dại, huyệt Thái Dương đập thình thịch , cả người cứng đờ không thể nhúc nhích.

Nhân viên phục vụ nhìn phản ứng của Phương Đại Đồng dịu dàng an ủi "Tiên sinh, không cần thẹn thùng. Tôi tin tưởng ngài nhất định rất thích bạn gái của mình, cô ấy cũng nhất định rất thích ngài mới có thể suy nghĩ vì ngài như vậy. Thật ra thì, chỉ cần là tay làm hàm nhai, công việc gì cũng tốt."

Nhân viên phục vụ rất chân thành nói ra những lời như vậy càng làm cho Phương Đại Đồng giận không kềm được, hung hăng quẳng túi băng vệ sinh trong tay, tông cửa xông ra ngoài.

Không sai, anh ta bị chơi xỏ, rất mất mặt nhưng đúng là anh ta bị một con nhóc là sinh viên Đại học đùa bỡn. Điện thoại di động lần nữa vang lên, Phương Đại Đồng mở tin nhắn, là Tần Nhiễm Phong, cô ta nói "Xin lỗi, bởi vì chỉ có làm như vậy anh mới hiểu tôi không phải là một người có thể tùy tiện khi dễ cũng như không phải loại con gái mờ mắt vì tiền. Còn nữa, anh là bạn của Chu Tô, vừa mới gặp mặt tôi đã nhận ra anh cho nên chơi đùa anh một xíu cũng coi như hòa nhau! Ha ha ha"

Phương Đại Đồng cảm thấy rất khó chịu, hung hăng nện một cái lên tay lái, cảm giác rất uất ức. Điện thoại di động lại reo, là Chu Tô. Phương Đại Đồng bực mình hét lên trong điện thoại "Cô ta chính là một tiểu hồ ly tinh, không trách được có thể đem chồng em mê hoặc đến choáng váng. Con bé đó đặc biệt yêu nghiệt!"

"Cái gì mà cô ta cậu ta còn hồ ly tinh gì đó! Phương Đại Đồng. anh lại trúng tà gì đó? Chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa tính sổ với anh đấy." Chu Tô mơ mơ hồ hồ không hiểu Phương Đại Đồng lại bị gì.

Phương Đại Đồng đè nén tức giận, đem chuyện kể qua loa cho Chu Tô nghe.

Bên kia đầu dây, Chu Tô sửng sốt một lát, kế tiếp sau đó trong điện thoại vang lên những âm thanh kì lạ cùng với tiếng cười như được mùa của Chu Tô, dừng lại cũng không dừng được.

Phương Đại Đồng nóng nảy chửi đổng lên "Chu Tô, em còn có lương tâm hay không? Tôi làm như vậy, cũng là vì người nào?

"A, nha. Anh chờ tôi cười cho xong đã nha." Tiếp đó lại là một trận cười điên cuồng.

"Chu Tô, em đừng vì vậy mà xem nhẹ sức quyến rũ của anh đây, anh được ví như Napoleon trăm trận trăm, thắng đấy (*)? Anh cũng không tin, đến một con ranh cũng không giải quyết được."

Ai có hứng thú về Napoleon tìm hiểu ở đây https//vi.wikipedia.org/wiki/Napoléon_Bonaparte#Chi.E1.BA.BFn_tranh_Li.C3.AAn_minh_th.E1.BB.A9_s.C3.A1u

“Vậy anh có biết Napoleon cũng từng bị đánh bại ở trận nào không?"

"Trận nào?" Phương Đại Đồng buồn bực. Sao Chu tô lại hỏi tình tiết bé xíu này trong câu chuyện này nhỉ?

"Là trận Waterloo, Phương Đại Đồng, để không phải gặp trận Waterloo, tôi khuyên anh nên rút lui đi! Trời ơi, tôi lại thấy buồn cười rồi!" Không ngoài suy đoán, bên kia vẫn tiếp tục tiếng cười mãi không ngớt.

Phương Đại Đồng ngắt điện thoại di động, chán nản gục trên tay lái, bỗng nhiên ngẩng đầu, tiếp theo đó là đấm một cái lên còi xe trên tay lái, trong miệng nhắc đi nhắc lại "Đáng đời, đáng đời mày bị một sinh viên đại học xoay vòng, một cô gái nhỏ cũng không đối phó được, đáng mặt lắm, lịch sử cũng không học hành đến nơi đến chốn, mày bị dắt mũi đi vòng vòng quanh một con bé vắt mũi chưa sạch, đáng đời mày lắm!"

Còi ô tô bởi vì bị Phương Đại Đồng đấm mạnh, phát ra âm thanh chói tai, nhưng anh ta đang ngập vào cảm giác bị sỉ nhục nên nào có quan tâm âm thanh này nọ, chỉ cảm thấy mất hết cả mặt mũi rồi.

"Cọc cọc" có người gõ nhẹ lên cửa kính xe của Phương Đại Đồng. Hạ cửa xe, là nhân viên phục vụ trong nhà hàng lúc nãy, cô ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười "Tiên sinh."

"Chuyện gì?" Phương Đại Đồng rất không bình tĩnh.

"Thật đúng là ông trời giúp tôi, nếu không nghe tiếng còi xe kinh hoàng kia tôi cũng không biết đi chỗ nào tìm ngài đấy."

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Phương Đại Đồng không có tâm tình nhiều lời cùng cô ta.

"Túi băng vệ sinh của ngài, tôi thấy ngài quên mất những thứ đồ này, nhất định sẽ bị lãnh đạo mắng, đặc biệt đưa tới."

Phương Đại Đồng nhìn túi đồ trong tay người kia liền cảm thấy nhức đầu, phất tay một cái "Không có, không có, không phải trả lại. Cô cứ cầm đi."

"Nhưng là, vậy làm sao được…" Cô ta chợt chú ý tới xe của Phương Đại Đồng, kinh ngạc đến nỗi không khép miệng được "Xe này?"

"Công ty cho mượn đấy." Phương Đại Đồng nhàn nhạt trả lời.

Nói xong liền dẫm ga, xoay tay lái tiêu sái rời đi. Trong giây phút kia, Phương Đại Đồng đột nhiên cảm thấy mình quả thật không thể sánh bằng Chung Ly, hai người phụ nữ như vậy, đem anh ta đùa giỡn gần chết nhưng Chung Ly lại có thể ứng phó với cả hai người, xét về chuyện này đúng là Phương Đại Đồng mình còn kém anh ta nhiều lắm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui