Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Buổi tối, Chu Tô lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, quay lưng về phía Chung Ly, tâm loạn như ma. Câu nói vô tình của Phương Đại Đồng quả thật khiến Chu Tô phải suy nghĩ nhiều. Sớm muộn gì cô cũng sẽ phải rời khỏi thế gian này, cô có tư cách gì mà giữ khư khư lấy Chung Ly đây? Cô bé Tần Nhiễm Phong, cũng có thể gọi là Lâm Nhiễm Phong đó thực ra rất yêu Chung Ly, tất cả mọi mặt đều tốt giống như Phương Đại Đồng nói. Cắn cắn môi, Chu Tô thở dài thật sâu, thời gian cuối cùng của quãng thời gian còn được sống tại sao lại trôi qua một cách nhanh chóng như vậy nhỉ.

"Sao thế? Tại sao lại thở dài?" Chung Ly vươn tay, ôm Chu Tô vào ngực.

Vẫn quay lưng về phía Chung Ly, Chu Tô cảm thấy từng đợt hơi thở ấm nóng của Chung Ly phả lên đỉnh đầu mình, một sự ấm áp từ từ dâng lên trong tim: "Không có, em có nghĩ gì đâu." Chu Tô ôm lấy cánh tay Chung Ly, nhẹ giọng đáp một câu.

Chung Ly nắm tay Chu Tô thật chặt nói: "Chuyện của ba không nên suy nghĩ quá nhiều, anh sẽ nghĩ biện pháp."

Chu Tô hít sâu một hơi nói: "Chung Ly, em nên vì lợi ích lâu dài mà hy sinh hạnh phúc cá nhân thôi." Nói xong, nhắm hai mắt lại, quay người vùi sâu vào lồng ngực Chung Ly.

"Ha ha." Chung Ly khẽ cười: "Lời nói của Phương Đại Đồng hàm hồ như vậy mà em cũng nghe sao? Ghen à?"

Chu Tô mở mắt, lắc đầu không nói lời nào.

Chung Ly khẽ nâng khuôn mặt của Chu Tô lên, dựa vào ánh sáng của đèn ngủ, nhìn sâu vào mắt cô nói: "Nhớ kỹ…Chu Tô…Từ lúc nói rằng sẽ yêu em cho đến chết anh đã quyết sẽ không phụ em, trừ phi em bỏ rơi anh." Con ngươi của Chung Ly phản chiếu những tia sáng nhỏ nhoi của chiếc đèn ngủ, lấp lánh trong bóng đêm.

Chu Tô nghe nói ngàn vạn đừng nghe những lời đàn ông thề thốt, đặc biệt là thời điểm ở trên giường. Lúc này Chu Tô chỉ hi vọng những lời đó là do anh ấy nhất thời xúc động mà thốt ra thôi. Cho đến rất lâu sau này, khi Chu Tô đã rời khỏi thế gian này, tất cả mọi người mới biết, anh thực sự làm được.

Rạng sáng hôm sau, Chung Ly nhận được một cú điện thoại, cú điện thoại kia khiến một người chưa bao giờ tỉnh táo được vào thời điểm sáng sớm như Chu Tô lại tỉnh như sáo ngay lúc đó. Cú điện thoại kia là của Lâm Tĩnh Viễn, ông ta nói muốn gặp mặt Chung Ly.

Thời điểm Chung Ly ra khỏi cửa, nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Tô nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ không một đi không trở lại."

Sau khi Chung ly bước chân ra khỏi cửa, Chu Tô không muốn ăn uống gì nữa chỉ chăm chú nhìn điện thoại di động. Nhìn đến mệt mỏi, Chu Tô đã thử tập thể dục hay nghe những bài nhạc nhẹ nhàng hòng muốn phân tán chú ý nhưng trái tim vẫn đập thình thịch liên hồi. Chu Tô nghĩ, Lâm Tĩnh Viễn làm sao biết số điện thoại của Chung Ly, nhất định là Tần Nhiễm Phong cho, Lâm Tĩnh Viễn gọi Chung Ly gặp mặt, nhất định Tần Nhiễm Phong cũng sẽ ở đó.

Một buổi sáng trôi qua thật chậm chạp, Chu Tô đứng ngồi không yên chờ đến buổi trưa vẫn không thấy bóng dáng của Chung Ly, đôi tay nắm thật chặt điện thoại di động, lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại: "Không nên gọi điện cho anh ấy làm gì…" suy nghĩ một chút, chán nản đặt xuống, tốt nhất là để cho anh ấy có thời gian và không gian riêng tư để suy nghĩ, lựa chọn, nhất định phải tin tưởng và tôn trọng quyết định của anh ấy. Cứ như vậy, Chu Tô hài lòng gật đầu một cái, mình cũng không phải là loại phụ nữ không biết suy nghĩ, giận dỗi lung tung.

Nhưng bây giờ đã là mười hai giờ, làm thế nào còn chưa có trở về. Chu Tô cắn răng gọi điện cho Chung Ly, không bắt máy. Gọi lại…Vẫn không có ai nhận. Như vậy, cứ gọi liên tục.

Cho nên người ta đã từng nói là con người không nên tự đánh giá mình quá cao. Dù sao mỗi khi gặp phải tình huống mình để tâm , Chu Tô cô cũng sẽ như bao nhiêu người phụ nữ khác, cũng sẽ mất bình tĩnh và hành động không suy nghĩ. Nhưng mà tại sao Chung Ly mãi không nhận điện thoại, lúc khó khăn không nhịn được đồng ý, hoặc là bị uy quyền cùng lợi ích khuất phục?

Không được, ngồi chờ chết vĩnh viễn không phải là phpng cách của Chu Tô.

Đang muốn mặc áo khoác đi ra ngoài, Chung Ly tay cầm chìa tiến vào, quan sát cô: "Em đang muốn ra ngoài sao?"

Chu Tô chớp chớp mắt, treo lại áo khoác lên móc: "Không có…Em đâu có ý định đi đâu."

"Vậy a…" Chung Ly tiện tay ném áo khoác lên móc áo quần, ngồi phịch xuống sa lon, ngón cái cùng ngón trỏ từ từ buông lỏng, bộ dạng rất mệt mỏi.

Chu Tô muốn hỏi mấy câu nhưng thấy Chung Ly mệt mỏi như vậy liền im lặng. Đi tới dùng đôi tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Chung Ly nói: "Mệt lắm hả? Ăn cơm hay là đi nghỉ trước một lát."

Chung Ly từ từ mở mắt, khẽ cười: "Anh vừa mới gặp gì Tú, gì ấy bảo sáng nay đến dọn dẹp thấy em nguyên một buổi sáng hôm nay em đi tới đi lui trong phòng khách giống như người mất hồn, còn làm vỡ một cái bình hoa, đụng đầu vào tường, chân đụng vào bàn hay ghế vô số lần."

Chu Tô bĩu môi: "Có vậy cũng khai báo với anh ư? Hôm nay có gặp Tần Nhiễm Phong không? Cô ta có đưa ra điều gì hấp dẫn anh không?"

"Thật sự là bó tay với em luôn." Chung Ly cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu Chu Tô: "Không thèm quan tâm gì đến chuyện của ba mà chỉ quan tâm đến cái đó thôi sao?"

"Không phải…Là cùng quan tâm hai vấn đề song song."

"A…" Chung Ly cười nhẹ, hai tay vòng sau ót chậm chạp nói: "Em cũng biết đấy…Cô ấy vốn là một cô gái rất xinh đẹp..."

"Anh nói thế có ý gì?" Chu Tô bất mãn nhéo tay Chung Ly.

Chung Ly hét toáng lên: "Thôi mà…Anh chỉ trêu chọc em thôi. Cô ấy có tới, nhưng bọn anh không nói riêng với nhau câu nào, chỉ là ngồi nghe anh và Lâm bí thư nói về vụ án của ba. Em nói xem có đáng thương không, Nhiễm Phong đã cầu xin ba cô ấy gặp mặt anh một lần nhưng lại không thể chào hỏi lấy một câu?"

"Cô ta cầu xin ba cô ta gặp mặt anh sao?"

"Ừ."

"Vậy tại sao em gọi điện thoại anh lại không nhận?"

"Em gọi điện thoại?" Nói xong Chung Ly lấy điện thoại từ trong túi áo ra, vỗ đầu một cái: "Ai nha, là do anh sợ có người quấy rầy cuộc gặp mặt quan trọng này nên đã đem điện thoại di động chuyển sang chế độ im lặng."

Chu Tô lúc này mới nở nụ cười kéo tay anh, vuốt ve từng đốt xương nói: "Dù sao anh cũng không được có ý nghĩ gì đối với bất kì người đàn bà nào khác.”

"Tất nhiên." Chung Ly búng nhẹ lên cánh mũi Chu Tô, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.

"Chuyện của ba như thế nào rồi, ông ta nói như thế nào?"

"Cùng lời nói của Hà Triệu Hiên và Phương Đại Đồng không sai biệt lắm, nhưng có một chút ngoài ý muốn, Lâm Tĩnh Viễn lại nói ông ta vẫn rất kính ngưỡng ba, trong tận đáy lòng luôn tin ba trong sạch. Nhưng luật pháp cần chứng cớ, hiện tại tất cả mũi giáo đều chỉ hướng ba, cho nên có chút khó khăn."

"Chung Ly! Không phải để cảm tạ ân tình của cha con Tần Nhiễm Phong mà lấy thân báo đáp chứ?" Chu Tô chăm chú quan sát Chung Ly sau đó dùng bộ mặt hung dữ hỏi Chung Ly.

Chung Ly lườm Chu Tô, sau đó xoay xoay đến bên cạnh Chu Tô cười khẽ: "Ý em nói là cha nợ thì con trả?"

Chu Tô rất trịnh trọng, rất nghiêm túc gật đầu.

Chung Ly đơn giản "Ừ" một tiếng, đứng lên vặn vặn lưng một cái: "Hôm nay thực ra anh rất mệt mỏi."

"Em hỏi sao anh không trả lời?"

Chung Ly quay đầu nhìn Chu Tô nói: "Ngày mai anh còn muốn gặp Bí thư Lâm, sẽ dẫn cả Hà Triệu Hiên cùng Phương Đại Đồng đến đó. Em có muốn cùng đi với bọn anh không?"

"Quá tốt! Chồng à…Anh đúng là người chồng mẫu mực mà." Nói xong chạy đến bên Chung Ly, nhảy lên lưng anh như một chú khỉ, đung đưa trên đó, đôi tay ôm chặt cổ Chung Ly, cọ cọ mặt lên lưng anh.

Chung Ly vội vàng đưa tay đỡ Chu Tô, nghiêng đầu nói: “Xuống đây hôn anh một cái coi như thưởng”.

Chu Tô chép chép miệng, xoay mặt Chung Ly lại, hôn chụt một cái lên má Chung Ly, cười vui vẻ.

Chung Ly cười cười, nói: “Không phải quá tiện nghi cho em rồi hay sao?” Nói xong bước từng bước dài, hướng lên lầu.

Chu Tô bị Chung Ly bế phăng, không dám buông tay, chỉ dùng một tay đấm nhẹ lên lưng của Chung Ly la hét: "Anh cẩn thận Chung Ly… Em còn vắt vẻo trên lưng anh đấy."

Chung Ly đá văng cửa phòng ngủ, nhanh chóng vứt Chu Tô lên giường, thản nhiên cười: "Chúng ta bù lại quãng thời gian vất vả mệt mỏi vừa qua đi."

"Chung Ly…Ban ngày ban mặt… Anh đừng như vậy." Chu Tô đẩy đẩy Chung ly đang sấn sổ bước tới, đứng dậy muốn chạy.

Chưa kịp đứng dậy đã bị Chung Ly cầm mắt cá chân, kéo vào lồng ngực vững chãi của anh, nghe trên đầu truyền đến âm thanh dễ nghe: "Để chồng em hảo hảo yêu thương em.”

Chu Tô chấp nhận hiện thực, nhắm mắt chờ Chung Ly. Nhưng mãi không thấy động tĩnh gì bèn buồn bực mở mắt, ngẩng đầu nhìn Chung Ly.

Chung Ly nhắm hai mắt, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên nói: "Đừng động, nằm một lát."

Chu Tô cười khẽ, gật đầu. Chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của anh. Chu Tô nhìn Chung Ly ngủ say nghĩ thầm, hẳn là anh ấy đã quá mệt mỏi rồi, mấy ngày nay chắc không đêm nào chợp mắt.

Đưa tay vuốt vuốt đôi lông mày anh tuấn, cái mũi cao cao, vuốt ve đôi lông mi thật dài còn có đôi môi thật mỏng hơi góc cạnh của anh, Chu Tô bất giác mỉm cười. Chồng mình quả thực rất đẹp trai a. Đây là lần đầu tiên Chu Tô quan sát tỉ mỉ Chung Ly với khoảng cách gần như vậy. Trước kia có cơ hội ngắm nhìn anh hơn hơn ba cũng không nhìn kỹ, thì ra anh đẹp như vậy, không trách được bao nhiêu cô gái vây quanh anh.

Khẽ hôn lên cằm của anh, nhỏ giọng nói: "Chồng à. Em yêu anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui