Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Bởi vì dạ dày cực kỳ khó chịu, cả đêm Chu Tô ngủ không ngon. Thật vất vả đến lúc trời sắp sáng mới chợp mắt thì lại bị Chung Ly kéo chăn, xốc dậy.

Đôi mắt Chu Tô nhắm chặt, tay giữ rịt lấy chiếc chăn, trùm qua đầu, nhắm mắt rầu rĩ nói: "Ai nha, để cho em ngủ thêm một lát đi mà, trời còn chưa sáng đấy."

Chung Ly nhanh chóng luồn tay vào trong chăn, cù cù hông Chu Tô: "Mau dậy đi, con sâu lười nhỏ, chúng ta đi xem mặt trời mọc."

"Hôm sau cũng có thể nhìn mà, mặt trời lúc nào chả mọc, anh để em ngủ một lát." Chu Tô dùng sức cả người hòng đẩy tay Chung Ly ra, vừa tức giận kêu lên.

Chung Ly dùng một tay nhanh nhẹn vén chăn lên, đôi tay khoác vai của cô nói một cách tỉnh bơ: “ Tối hôm qua em đi ngủ sớm hơn cả anh cơ mà. Anh nghe nói vịnh Tam Á là địa điểm tuyệt vời nhất để ngắm mặt trời mọc, đã đến đây rồi thì không thể bỏ qua. Chu Tô, mau mau , kem đánh răng khăn mặt anh đều chuẩn bị cho em rồi đấy, bữa sáng cũng được đặt lên bàn rồi. Em xem anh đã khổ sở chuẩn bị đầy đủ tất cả nên mau mau mở mắt?" Chung Ly vừa cười vừa tìm cách khiến Chu Tô mở mắt.

Đến nước này Chu Tô cũng không còn cách nào khác đành phải từ từ mở mắt, lắc lắc đầu để tỉnh táo một chút sau đó chỉ tay năm ngón nói: "Đi…Đem nước cùng bàn chải đến đây, em muốn đánh răng rửa mặt trên giường, anh chịu khó hầu hạ đi."

"Tuân chỉ…." Chung Ly một tay chống đất, làm điệu bộ giống như tiểu thái giám, cười cười đáp lời. Sau đó nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Chu Tô híp mắt nhìn bộ dạng anh ngoáy mông chạy tít vào phòng tắm, không khỏi nở nụ cười, ai có thể nghĩ tới bộ dạng này của vị "Chung tổng" cẩn thận chú ý từng lời nói nụ cười thường ngày?

Vội vã ăn xong điểm tâm, ra cửa sắc trời còn chưa sáng hẳn, Chu Tô nhìn chung quanh một chút: "Chung Ly, hiện tại vẫn chưa có xe, chúng ta vẫn là trở về đi, được không?" Nói xong xoay người.

"Đợi chút." Chung Ly kéo tay Chu Tô: "Em đứng đây chờ anh một lát."

Chu Tô ảo não, trừng mắt nhìn Chung Ly thoải mái nhàn nhã bước đi thật nhanh đi về phía trước, quẹo cua một cái không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đáng ghét, vì sáng sớm ở vùng biển nên không khí vẫn có chút lạnh lẽo, hiện tại nếu có thể ngủ một giấc trong chăn ấm là chuyện hạnh phúc đến nhường nào! Chu Tô xoa xoa hai tay, âm thầm nghĩ.

Vừa trầm tư suy nghĩ một lúc đã nhìn thấy Chung Ly mặt hả hê đẩy một chiếc xe đạp cũ, chậm rãi đi tới trước mặt Chu Tô.

Chu Tô cười khổ: "Không phải chứ? Chiếc xe này cùng niên đại với năm chúng ta mười mấy tuổi đấy chồng à!"

"Chu Tô, hôm qua anh vất vả lắm mới mượn được đấy. Nó là chiếc xe kỷ vật của ông chủ quầy hàng kỉ niệm bên kia. Em nể mặt anh một chút đi, nơi này cách vịnh Tam Á rất gần, anh là người đạp xe cơ mà, chỉ một lát sẽ đến, xem xong rồi mặt trời mọc sẽ cho em về ngủ bù được không?"

Chu Tô nhìn bộ dạng háo hức như đứa trẻ của Chung Ly, mềm lòng gật đầu: "Được rồi, được rồi…"

"Chỉ là, chỉ có một chiếc xe. Làm thế nào?"

"Anh chở em!" Chung Ly đáp một cách đương nhiên.

Chu Tô lắc đầu, nói không nên lời, thuận theo ngồi ở sau xe, ôm hông của chồng mình dò hỏi: "Có thể đi được chứ?"

Chung Ly hắng giọng, đột nhiên ngước cổ hét lên: " Kế hoạch ‘mặt trời mọc’…Lên đường…"

Chu Tô sững sờ, sau đó bật cười.

Ngồi trên chiếc xe đạp cũ kĩ từ thời xa xưa gợi lên kí ức lúc còn nhỏ của Chu Tô. Khi đó xe đạp còn là kiểu xà ngang, kiểu Chu Tô đặc biệt thích nên muốn học đi mãi nhưng mẹ thấy nó không an toàn nên không để cô đụng vào. Chu Tô liền thừa dịp mẹ không chú ý len lén học đạp xe, té một thân thương tích nhưng không dám nói ra.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy vui vẻ lên rất nhiều: "Chung Ly. Anh mau xuống đi, để em đạp một lát."

Chung Ly dừng lại, quay đầu lại nhìn Chu Tô: "Đừng làm rộn, chúng ta phải nhanh chóng đi ngắm mặt trời mọc, thời gian không còn sớm. Lúc trở về cho em đạp thoải mái."

"Ai nha, nói nhiều cũng vô ích, anh mau xuống đi!" Chu Tô nói xong nhảy phóc từ sau yên xe xuống đường.

Chung Ly nhìn cô khoanh tay đứng giữa đường, tỏ ý không được đạp xe thì sẽ không đi, không thể làm gì khác hơn là dừng xe, đẩy đến chỗ Chu Tô: "anh cảnh cáo trước nhé, chậm trễ xem mặt trời mọc sẽ bị phạt đấy."

"Biết, biết..." Chu Tô nhanh nhảu đáp, đẩy tay Chung Ly để dắt xe. Thật sự là rất nhiều năm rồi không đạp xe, cảm xúc vui vẻ lúc còn trẻ con trỗi dậy mãnh liệt.

Chung Ly kéo kéo tay Chu Tô, nói: "Bà cô nhỏ của tôi ơi, không phải em dự định để anh chạy bộ theo em đạp xe đấy chứ?"

"Anh mau ngồi lên." Chu Tô chỉ chỉ vào vị trí phía sau.

Kết quả chính là, Chu Tô hưng phấn đạp xe, Chung Ly chân tay dài thượt ngồi co quắp ở phía sau.

"Lên đường!" Chu Tô hét một tiếng, "Lên đường!" Mặc dù hét một tiếng khí thế như vậy, hai chân cũng dùng sức đạp nhưng xe vẫn không nhúc nhích.

Chu Tô quay đầu nhìn Chung Ly đang cười vô hại ở phía sau, giận dỗi nói: "Anh mau nhấc chân lên, ngoan ngoãn ngồi sau để em chở đi."

"Là em nói anh ngồi như vậy đấy chứ!"

"Em nói anh ngồi sau xe, không có nghĩa là nói anh cứ như vậy đè ở phía trên, hai cái chân dài kia của anh làm ơn phối hợp với em một chút đi. Gì lấy mặt đất như thế em biết làm sao?"

"Có ý tứ gì?"

"Thật là bực mình muốn chết!" Chu Tô xuống xe, khoa tay múa chân: "Anh phải để như vậy…" chỉ tay vào chỗ đặt chân, "Cũng có thể để như vậy…" ý nói là để chân thả tự do.

"Hiểu chưa?"

"Thật vất vả quá, so với việc đạp xe còn vất vả hơn. Không công bằng, anh kháng nghị!"

"Kháng nghị không có hiệu quả!" Chu Tô ngồi lên xe: "Chuẩn bị lên đường!"

Chung Ly bất đắc dĩ nhìn đôi giày thể thao anh vừa mới mua, nhìn chỗ đặt chân, sau đó nhìn mặt đường đất cát, nghĩ thầm thôi đành hy sinh đôi giày mà thả tự do vậy.

Xe cuối cùng chậm rãi thẳng tiến, Chu Tô cực kỳ vui vẻ nói: "Nghe theo lời phân phó của lãnh đạo, tuyệt đối không sai!"

Phía sau Chung Ly vất vả để giữ xe thăng bằng, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả.

Nhưng mà, rất nhanh lại xuất hiện vấn đề. Chung quanh chẳng biết lúc nào xuất hiện từng chiếc mô tô nhỏ, lao vút qua bọn họ, trong đó còn có một đôi tình nhân vui vẻ lướt qua bọn họ còn hét lớn: "Đi xem mặt trời mọc thôi!"

Chỉ chốc lát sau, xuất hiện mười mấy chiếc mô tô, hơn nữa từng xe từng xe lướt qua chiếc xe đạp còm cõi của hai người, Chu Tô vừa dùng sức đạp vừa nhìn chung quanh: "Chung Ly, giống như chỉ có chúng ta đạp xe đạp."

"Ừ…" Chung Ly thở hổn hển, ra sức đẩy phía sau.

Chu Tô nghe cúi đầu nghĩ, không đúng! Hai chân chống xe dừng lại, quay đầu lại nhìn Chung Ly với khuôn mặt đỏ bừng: "Chung Ly. Hình như em có nghe nói qua, người nơi này chủ yếu lái xe mô tô, không có ai đi xe đạp đâu, nói đến chỗ xem mặt trời mọc không xa chẳng phải là đi xe mô tô ư?"

"Hả? Thật sao?" Chung Ly đứng lên, duỗi lưng một cái, thật sự là công việc dùng thể lực.

"A a a a…"Chu Tô lắc đầu: "Thật là bị anh làm cho tức chết, như vậy lúc nào mới có thể thấy mặt trời mọc đây?"

"Ừ, dù sao cũng đã lỡ rồi vì có thể theo kịp mặt trời mọc, em ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, anh chạy nước rút!" Chung Ly nói xong, đẩy Chu Tô ngồi xuống ghế sau.

Chu Tô lần này cũng không phản đối, ngoan ngoãn ngồi yên.

Không khí bắt đầu ấm dần lên, Chu Tô hai tay ôm hông chồng mình, đem mặt tựa vào tấm lưng rộng rãi của anh, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, cảm động muốn rơi lệ nhưng cô vẫn cười khúc khích.

"Chung Ly, anh hát cho em nghe một bài đi."

"Anh hát không hay đâu."

"Không có chuyện gì, anh hát đi!"

"Cũng được" Chung Ly hắng giọng.

“Tiếng ca nhẹ nhàng khuấy động ánh hoàng hôn trên mặt nước,

Giữa trời chiều những ánh sáng từ những nhà xưởng xa xa lóe sáng,

Đoàn xe lửa chạy băng băng,

Cửa sổ xe đèn đuốc sáng trưng.

Đôi nam nữ đứng hai bên cây sơn tra.

A… Kia là cây sơn tra rậm rạp với hoa nở đầy đầu cành,

A… Người con gái xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rĩ?

Lúc tiếng còi tàu báo hiệu chiếc tàu dừng lại,

Tôi vội vã men theo con đường nhỏ bước về phía tán cây.

Gió nhẹ nhàng thổi mãi không ngừng,

Ở dưới tán cây sơn tra rậm rạp,

Khiến cho tóc người thợ nguội bay bay trong gió.

A… Kia là cây sơn tra rậm rạp hoa nở đầy đầu cành,

A … Người con gái xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rỉ?

Bọn họ ai là người dũng cảm hơn tôi?

Bởi vì tôi luôn luôn trong trạng thái lo lắng.

Bọn họ dũng cảm hơn cũng đáng yêu hơn tôi,

Cây sơn tra yêu quý ơi, hãy giúp tôi một việc!

A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng yêu nhất?

A… Cây sơn tra yêu quý hãy nói cho tôi biết.

A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng yêu nhất?

A… Cây sơn tra yêu quý hãy nói cho tôi biết."

Từng câu từng câu, Chu Tô bất giác cũng hát theo Chung Ly lúc nào không hay, chân theo tiết tấu vung vẩy tới lui. Từng chuyện từng chuyện hồi nhỏ cùng nhau hiện lên trong tâm trí của cả hai người, bọn họ vui vẻ cùng nhau chơi đùa trong sân đại viện, nhảy nhót, đi theo mẹ học nhảy mấy điệu cổ truyền, đi theo ba học vác súng, thỉnh thoảng đánh hội đồng, thỉnh thoảng chịu phạt tập thể, thỉnh thoảng dẫn đồng bọn vào nhà mình trộm đồ ăn, sau khi vui chơi thỏa thích mới nhớ đến chuyện bị mắng bèn hét lớn: "Các cậu bại hoại, mau trở lại! Ba tớ về sẽ đánh mông tớ nở hoa mất!"

"Ha ha…" Chu Tô bật cười.

"Thế nào mà anh đang hát một bài ca buồn bã như vậy mà em lại cười?" Chung Ly tỏ vẻ không hài lòng hỏi.

"Không phải, là do anh hát khiến em nhớ lại chuyện xưa, hồi chúng ta còn ở trong đại viện. Chung Ly…" Chu Tô đánh nhẹ lên lưng anh: "Anh còn có thể nhớ rõ bài hát này, đúng là khiến em mở mang tầm mắt. Thế nào không sớm hát cho em nghe?"

Trong giọng nói của Chung Ly có chút vui mừng: “Em thích hả? Anh biết ngay là em sẽ thích mà."

"Làm sao anh biết em thích? Biết thế mà trước đây không hát cho em nghe?"

"Ừ, anh đã lặng lẽ học bài hát này từ xưa cơ, muốn hát cho em nghe, từ lâu rồi muốn làm cho em vui vẻ khi nghe bài hát này."

Không biết tại sao, trong giọng nói của anh phảng phất nỗi cô đơn cùng tiếc nuối.

"Không hay rồi!" Chu Tô kêu lớn: "Chung Ly! Mặt trời mọc rồi!"

Chung Ly dừng xe, hai chân chống đất, không còn cách nào khác cười trừ: "Thân ái, em có thể quay về ngủ bù rồi đấy."

Cảnh tượng mặt trời mọc lãng mạn trên vịnh Tam Á cứ thế mà bỏ rơi hai người bọn họ, sau đó phía trước vang lên từng giọng nói: "Mặt trời mọc rồi! Mặt trời mọc trên biển quả thật là quá đẹp!"

"Quá đẹp, em muốn chụp ảnh lưu niệm!"

Chu Tô cũng bất đắc dĩ cười cười: "Ừ, vẫn còn một chút nữa mới đến chỗ xem mặt trời mọc đẹp nhất nhưng mà, Chung Ly, em rất vui vẻ, đây là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời em."

Mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên, chiếu sáng những đám mây trên bầu trời, từng tia nắng ló rạng sau rặng mây, đẹp đẽ đến ngây người, cảm giác hạnh phúc khiến Chung Ly và Chu Tô ôm chặt lấy nhau.

Chu Tô tựa vào ngực Chung Ly, tim đập thình thịch, chúng ta bỏ lỡ mặt trời mọc, nhưng may mắn là không bỏ lỡ khoảnh khắc cùng nhau.

Chu Tô âm thầm tự trách, đều là do mấy ngày ở Hải Nam ăn uống vô độ, sau khi trở về liền bắt đầu thường xuyên nôn mửa, cả người vô lực.

Đem tình huống nói rõ cho Phương Đại Đồng nghe, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu chờ phê bình, Phương Đại Đồng ngón tay chỉ vào cô, cắn răng nghiến lợi một lúc lâu mới có thể thốt lên: "Em quả thật biết cách làm người khác tức chết, xem báo cáo xét nghiệm trước đã."

Mấy giờ sau, Phương Đại Đồng cầm báo cáo xét nghiệm, sắc mặt rất không tốt, lúc trắng lúc xanh, nhìn chằm chằm Chu Tô.

Chu Tô nhỏ giọng hỏi: "Lại nghiêm trọng hơn sao?"

Phương Đại Đồng hoàn hồn, do dự một chút nói: "Chu Tô, em có thai rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui