Buổi tối ông Giang sắp xếp công việc đi ăn cùng với hai cô con gái và Mạc Kiên, tuy ông đang vướng lịch quay nhưng cũng cố gắng mừng con gái út du học trở về.
Bàn ăn gồm có bốn người, Mạc Kiên ra sức lấy lòng ông Giang do trong lòng thực sự đã yêu Giang Vũ Thư, mục đích về đây lần nay cũng là để theo đuổi cô.
Giang Vũ Ánh hiển nhiên là biết được điều ấy, liên tục phụ giúp ‘ đẩy thuyền ’ cho chị gái, mặc dù cô đã bảo không có tình cảm và cũng không định sẽ lấy chồng.
Chỉ là khoảnh khắc bốn người ra xe đi về lọt vào tầm mắt của Kỷ Kình Bắc, khi tối nay anh có lịch xả giao cùng đối tác.
Thế nhưng, nét mặt của anh không quá khó chịu, vốn dĩ chẳng biết mối quan hệ giữa Giang Vũ Thư và Mạc Kiên, nghi ngờ họ hàng hoặc là bạn, hay bạn trai của Giang Vũ Ánh.
Lúc này, đôi chân Kỷ Kình Bắc sải bước nhanh hơn bình thường, cố tình đuổi theo bốn người bọn họ.
“ Chú Nhất khỏe không? ”
Ông Giang, Giang Vũ Thư xoay người trở lại rồi nhất thời sững sờ đến cả người bất động, riêng Giang Vũ Ánh nét mặt vui mừng thấy rõ.
Sau đó, ông Giang ngượng nghịu mỉm cười ôn nhu, nhưng ánh mắt bộc lộ sự câm ghét rõ rệt chẳng thể diễn xuất.
“ Chú khỏe.
”
Đôi mắt Giang Vũ Ánh hồn nhiên lấp lánh, hớn hở lên tiếng:
“ Anh Kình Bắc, lâu quá không gặp anh.
”
Kỷ Kình Bắc chỉ khẽ gật đầu đáp lại, nhưng tuyệt nhiên không nhìn cô ấy, lần lượt lướt qua ông Giang rồi Giang Vũ Thư đến Mạc Kiên, khi anh ấy đưa tay định bắt tay xả giao với anh.
“ Chào anh, tôi là Mạc Kiên! ”
“ Ừ.
”
Hai bàn tay của Kỷ Kình Bắc đút thẳng vào túi quần, thái độ bất nhã lạnh lùng khiến cho Mạc Kiên sượng sùng trông thấy, vội vàng thu lại cánh tay đang ở không trung.
Giang Vũ Ánh lại nói:
“ Dạo này anh khỏe không? Em dự định sẽ xin việc ở tập đoàn Kỷ Thị của anh á.
”
Sắc mặt Giang Vũ Thư càng lúc càng khó coi, vô cùng bất lực và mệt mỏi với những việc đang xảy ra, nặng nề thở ra rồi nhìn qua ông Giang ám hiệu, lập tức cất tiếng:
“ Con đau đầu quá, con bắt taxi về trước.
”
Vũ Thư vừa nói dứt câu, Mạc Kiên đã vội vàng đáp lại:
“ Để anh đưa em về.
”
Giang Vũ Thư bất giác ngẩng nhìn sang Kỷ Kình Bắc, đôi mắt mở to ngập tràn lo lắng.
Đối nghịch với cô, anh nhíu mày lướt qua dò xét Mạc Kiên, cơn ghen dần dần bùng phát khi thấy ánh mắt dịu dàng say đắm của đối phương dành cho cô gái của anh.
“ Không phiền anh, tôi bắt taxi là được rồi.
”
...----------------...
Ông Giang đưa hai cô con gái trở về nhà sau đó mới quay lại đoàn phim tiếp tục công việc.
Lúc này, tâm trạng kẻ vui người buồn, Giang Vũ Thư thẩn thờ như người mất hồn, vốn dĩ đang lưỡng lự đấu tranh.
“ Anh Kình Bắc càng ngày càng đẹp trai ~ ”
Đột nhiên, đôi chân của Giang Vũ Thư khựng bước, ngẩng nhìn biểu cảm vui sướng của Giang Vũ Ánh khi vừa được gặp gỡ Kỷ Kình Bắc, tủm tỉm từ lúc ấy đến hiện tại.
Bàn tay Vũ Thư bất giác siết chặt làn váy, trong đầu cô rối rắm vô cùng, sau đó nhắm mắt nâng giọng lên tiếng:
“ Vũ Ánh, thực ra chị và...!”
Dẫu lấy bao nhiêu cam đảm, nhưng Giang Vũ Thư vẫn không thể nói ra, căn bản cô sợ kết quả còn khổ sở hơn là giấu kín bí mật.
Giang Vũ Ánh nhướn mày, hỏi lại:
“ Gì chị hai? ”
“ Chị không có tình cảm với anh Mạc Kiên, sau này em đừng như thế nữa.
Chị hơi mệt, chị lên phòng nghỉ ngơi trước.
”
Vừa dứt câu, Giang Vũ Thư đã vội vàng chạy đi về hướng cầu thang, khiến cho Giang Vũ Ánh nhất thời hoang mang khó hiểu.
Thế nhưng, cô ấy cũng không bận tâm quá lâu hay để ý quá nhiều, trong đầu sau đó hoàn toàn nghĩ về Kỷ Kình Bắc và hình ảnh của anh.
Ngày đầu trở về đã được gặp người trong tim, chính vì điều này làm cho Giang Vũ Ánh không thể vào giấc, lồng ngực cứ thổn thức bồi hồi chẳng yên.
Thế là, cô ấy đứng bên cửa cổ ngắm cảnh đêm khuya, bầu trời hôm nay lung linh tuyệt đẹp với muôn ngàn ngôi sao lẫn cả mặt trăng chiếu sáng.
“ Mình phải làm sao mới có thể tiếp cận được với anh Kình Bắc đây? Chẳng lẽ đi lấy lòng dì Cầm, nhưng mà có khi dì ta sẽ trả thù chuyện mình lúc trước không chịu dì ta...!”
Một lúc sau, tầm mắt Giang Vũ Ánh dịch dời từ trên bầu trời nhìn xuống đường phố.
Bỗng dưng, tròng mắt của cô ấy đứng yên tại một vị trí, hai mắt căng ra bất ngờ nhưng cũng có chút thắc mắc, lẩm bẩm một mình:
“ Anh Kình Bắc đứng trước nhà mình làm gì vậy? Chẳng lẽ anh ấy đến tìm ba? ”
Chỉ là khoảng năm giây sau, khi Giang Vũ Ánh định xoay người chạy xuống bên dưới thì đột nhiên sắc mặt của cô ấy thay đổi, trông rất ngạc nhiên và hoang mang, lại nói:
“ Chị hai...!”
Ở bên dưới, Giang Vũ Thư gấp gáp chạy ra khi vừa nhận cuộc gọi từ Kỷ Kình Bắc.
Lúc này, cánh cổng được cô đẩy mở, sau đó nhanh chóng tiến tới gần anh, khó chịu lên tiếng:
“ Sao anh lại đến đây...ưm~ ”
Vòng tay Kỷ Kình Bắc kìm chặt lấy cơ thể của Vũ Thư trong lòng, cuồng nhiệt mút máp vào đôi môi mềm mại mặc cho đối phương phản kháng cố gắng tránh né và từ chối.
“ Em muốn làm ở đâu? Tại đây, trong xe hay lên phòng? ”.