Hai ngày sau là cuối tuần, nên Kỷ Kình Bắc đưa Giang Vũ Thư về Kỷ gia ra mắt như đã hứa hẹn với mọi người.
Mấy hôm nay, cô cực kỳ căng thẳng và cứ lo lắng không yên, vốn dĩ ông Giang Nhất không được lòng ông bà ngoại của anh, nên cô lo sợ họ sẽ phản đối không chấp nhận cô.
Sao thế hửm?”
Kỷ Kình Bắc tuy lái xe, nhưng vẫn để tâm đến cảm xúc của Vũ Thư hiện tại, một tay đặt trên vô lăng điều khiển còn bàn tay kia đan xen vào bàn tay lành lạnh của cô sưởi ấm.
“ Em thấy bất an sao í."
Kỷ Kình Bắc bật cười, lên tiếng:
“ Mẹ thì em đã gặp rồi phải không?”
“ Vâng, sau ngày em bị trúng thuốc.”
“ Vậy mẹ anh nói gì? Thái độ với em thế nào?
Giang Vũ Thư cau mày nhìn sang Kỷ Kình Bắc, tuy hỏi nhưng cô cảm giác như anh đã biết rõ mọi chuyện.
Thế là, bàn tay còn lại đưa lên tác động vào vai anh, giận dỗi nói:
“ Anh đã biết còn hỏi người ta.
Kỷ Kình Bắc cười lớn, sau đó nói:
“ Mẹ thế nào thì ba thế đó và ngược lại, ông bà nội và cô vô cùng dễ tính, nên không cần phải căng thẳng hay lo lắng điều gì hết.
”
Giang Vũ Thư mím môi, dè dặt hỏi lại:
“ Vậy còn ông bà ngoại, dì Cầm và cậu anh thì sao?”
“ Là anh đưa em về ra mắt, không phải để hỏi ý kiến từng người.
Với lại lúc đón dâu là về nhà họ Kỷ, em hiểu ý anh nói không? ”
Đương nhiên Giang Vũ Thư hiểu được, nên gật đầu chúm chím mỉm cười, lên tiếng:
Quả nhiên không sai như lời Kỷ Kinh Bắc đã nói, ông bà Kỷ thì chẳng cần phải nói, vốn dĩ bà Kỷ còn khuyên cả hai nên hàn gắn.
Điều làm Giang Vũ Thư bất ngờ chính là bà nội của anh, bà ấy vô cùng vui vẻ khiến cô giảm bớt sự căng thẳng và ngượng ngùng.
“ Cháu xinh quá, có biết là bà mong gặp cháu lắm không, từ mấy tháng trước khi nghe ba Kình Bắc nói.
"Dạ..."
Kỷ Kinh Bắc ngồi bên cạnh Vũ Thư, khóe môi cứ cong cong khẽ cười, căn bản biết bà nội anh thích cô gái như nào, chính là có mái tóc dài.
Thế nên, tối nay anh cố tình bảo cô xõa tóc, để khoe mái tóc vô cũng óng ả mềm mượt của cô.
“ Này, hai đứa định khi nào kết hôn?"
Bà nội Kỷ liên tục sờ vuốt mái tóc của Vũ Thư, bàn tay nắm lấy tay cô cùng ánh mắt trìu mến dễ gần.
Trái ngược với điều ấy, ông bà ngoại anh có vẻ không mấy vui vẻ hay hài lòng về cháu dâu tương lai, chỉ là không thể phản đối vì ở đây vốn là Kỷ gia, ông bà nội Kỷ tuy sống cùng cô Kỷ Kình Bắc nhưng họ luôn là chủ.
Nghe thế, thay vì Giang Vũ Thư bẽn lẽn ngại ngùng cúi mặt thì Kỷ Kình Bắc lại rất cao ngạo, ôm lấy bả vai của cô rồi trả lời:
“ Cháu định là cuối năm sau!"
Sắc mặt bà nội Kỷ lập tức thay đổi, không chút hài lòng, hỏi lại:
“ Sao lâu thế cháu? Nhanh nhanh còn phải cho ông bà bế cháu chắt chứ! ”
“ Từ từ chứ bà, cháu chỉ có kết hôn một lần, phải chuẩn bị chu đáo và hoành tráng chứ đúng không?”
Nghe vậy, bà Kỷ nhìn Giang Vũ Thư lên tiếng:
“ Vũ Thư à, con sắp xếp hôm nào để người lớn hai bên gặp mặt nhé.
Hai bác thì không bận lắm, chỉ sợ ba con.
Còn về việc kết hôn thì tùy hai đứa lựa chọn, dẫu sao cũng là hạnh phúc của cả hai."
“ Dạ, hay là để gần Tết dì con về chơi.
Mẹ con mất rồi, chỉ còn ba và dì là người thân thôi ạ.
Trò chuyện thêm một lúc, đại gia đình đi vào phòng ăn dùng bữa tối.
Thế nhưng, Kỷ Kình Bắc vừa đứng dậy đã bị Tống Cầm kéo đi ra sân riêng tư nói chuyện, sắc mặt trông như đang rất bực tức.
“ Gì vậy dì?
“ Cháu còn hỏi nữa à? Tại sao hai đứa quen nhau lâu như vậy mà không nói với dì? ”
Kỷ Kình Bắc chán nãn đút tay vào túi, ưỡn ngực ngang tàng, hỏi lại:
“ Tại sao phải nói với dì? ”
“ Cháu muốn làm dì tức chết có phải không? Nhưng mà hôm đó hai đứa sao vậy? Cháu còn bảo dì sắp xếp cho cháu cuộc hẹn với Bối Âm.
”
'Tụi cháu giận nhau, tóm lại là như thế, bây giờ vào nhà được chưa?”
“ Cháu yêu Vũ Thư thật à? Tự dưng lại liên quan đến Giang Nhất, dì thấy khó chịu quá.”
Năm phút sau Kỷ Kình Bắc và Tống Cầm trở vào và tiến thẳng đến phòng ăn cùng với mọi người, kéo ghế ngồi xuống cạnh Giang Vũ Thư.
Lúc này, đôi mắt cô ngập trần lo lắng lẫn tò mò nhìn qua người bên cạnh, sau đó ghé vào tai anh lí nhí cất lời:
“ Dì Cầm nói gì với anh vậy? ”
“ Việc linh tinh thôi.”
“ Là việc gì? ”
Kỷ Kình Bắc đưa sát khuôn mặt vào tai của Vũ Thư, nhưng đột nhiên đổi ý chỉ tặng cho cô một nụ hôn nhè nhẹ ở gò má.
Và rồi, không gian nơi đây bỗng chốc rộn ràng, ai ai cũng nhìn về hướng cả hai bật cười trêu đùa, khiến cho cô ngượng đến không dám ngẩng đầu.
Con của cô anh, Nhạc Huy lên tiếng:
“ Anh họ à, em vẫn còn độc thân đấy, làm vậy em nôn lắm đó anh biết không?"
“ Thôi đi, hôm trước anh thấy em dẫn cô gái nào vào khách sạn, anh định gọi nhưng sợ bạn gái em ngại nên thôi."
Thế là, có rất nhiều đôi mắt hướng đến Nhạc Huy, khiến cậu ấy nhăn nhó lên tiếng:
“ Anh báo em vừa thôi, tối nay sao em ngủ nổi với mẹ em đây...Nhưng mà, anh không vào khách sạn sao biết em vào khách sạn nhỉ?”
Kết quả, những đôi mắt kia dịch chuyển sang Kỷ Kình Bắc, Nhạc Huy đã gỡ được một trận thua trông thấy.
Tuy nhiên, lần này cộng thêm một đôi mắt nữa, chính là của Giang Vũ Thư.
“ Sao em nhìn anh? Không tin tưởng anh à? Tự dưng anh vào khách sạn làm gì chứ?”
Nhạc Huy mỉm cười đắc thắng, tiếp tục bồi thêm:
“ Em cũng thấy anh đấy, cũng định gọi anh nhưng sợ bạn gái anh ngại.
Nhưng mà...hình như cô gái đó không phải chị dâu...!nhìn không giống lắm..."
Đôi mắt Kỷ Kình Bắc đanh lại, gằn giọng lên tiếng:
Nhạc Huy, em thích gì anh mua cho, đừng hại anh như thế!