Sắc mặt Kỷ Kình Bắc vô cùng nghiêm khắc, đăm đăm nhìn vào đôi mắt tròn xoe đang tha thiết mong chờ sự tha thứ.
Bỗng dưng, bàn tay Giang Vũ Thư lả lướt trên vòm ngực vạm vỡ rắn chắc của anh, thích thú mâm mê nhũ hoa nhỏ xíu, nơi nào chạm qua như đều bị nhóm lửa, cả người anh nóng rực đến bất thường nhất là khi cô chạm vào nơi khích thích nhất của anh.
" Bắc...!"
" Không chịu nổi với em thật mà~"
Vừa dứt câu, bờ môi của Vũ Thư lập tức bị ai đó đống chiếm ngấu nghiến.
Và lần này, cô đối đáp nhiệt tình y như hôm bị trúng thuốc, phối hợp cùng Kỷ Kinh Bắc dây dưa mút máp quấn quýt, trao đổi những dư vị ngọt ngào nhất của đối phương, hơi thở dồn dập đến lồng ngực phập phồng thấy rõ.
Bờ môi dần dần tiến xuống, chạm vào vòng cổ thon nhỏ trắng noãn, sau đó gặm cắn xương quai xanh quyến rũ, dây áo mỏng manh nhanh chóng bị tụt xuống cánh tay, bầu ngực to tròn mềm mại phơi bày trước tầm mắt đối phương.
"A~ ư~"
Âm thanh được phát ra từ cổ họng của Giang Vũ Thư, đôi mắt đờ đẫn mơ hồ, ngửa đầu đắm chìm vào trong khoái cảm vừa được Kỷ Kình Bắc mang đến, móng tay dài nhọn cấu vào bờ vai anh chịu đựng sự khích thích, cả người tê rần trở nên run rẩy.
" Anh ơi ~ Bắc ~ đừng ~ "
Bảo Kỷ Kình Bắc 'đừng ' nhưng chẳng hiểu sao Giang Vũ Thư cứ ưỡn người về phía trước, bầu ngực vềnh ra dúi vào khuôn mặt để cho anh bú mút, hành động và biểu cảm hoàn toàn trái ngược với lời nói.
Nhũ hoa đỏ hồng bị Kỷ Kình Bắc cắn mút đến sưng phù, dây áo bên kia cũng bị tụt xuống rồi há miệng ngậm lấy nhũ hoa đang ngứa ngáy nhô ra tiếp tục chăm sóc, âm thanh chùn chụt cùng tiếng thở gấp càng tăng thêm sự hứng tình cho cả hai.
Thực sự Vũ Thư rất sợ Kỷ Kình Bắc sẽ chán mình, bởi vì mấy hôm trước cô có tâm sự với Lạc Yến Dung, cô ấy bảo nếu đàn ông chán làm việc đó với người phụ nữ của mình thì rất dễ sa ngã vào cám dỗ...
Cô yêu anh nhiều lắm, yêu nhiều nên cô rất sợ mất anh, cô không chấp nhận được việc chia sẻ anh với ai.
Cuộc vui ái tình càng thêm cuồng nhiệt và nóng bỏng, bởi nó không còn xuất phát từ một phía như trước kia, quấn quýt hòa quyện cơ thế làm một khi đã đến giới hạn.
Lúc này, Giang Vũ Thư chuyển động trượt lên trượt xuống trên đùi của Kỷ Kình Bắc, chiếc váy ngủ tuy vướng víu nhưng lại tạo cảm giác kích thích cho người nhìn, tiếng thở dốc mạnh mẽ ấy cứ liên tục vang vọng cùng âm thanh rên rỉ kiều mị ngọt ngào.
Giang Vũ Thư say sưa tận hưởng, sự hạnh phúc, sung sướng và thoải mái khiến cô không thể kiểm soát được mình, chẳng còn những áp lực dồn nén như trước kia.
"A-ư~ ư~"
Một lúc sau, cơ thể mĩ miều mềm mại ấy bị Kỷ Kình Bắc đè xuống để bản thân anh ở giữa hai chân của Vũ Thư, làn váy lập tức tốc lên nằm ở phần eo, hai chân banh rộng, quần lót lọt khe bằng ren được anh kéo sang một bên để cho cự long cứng rắn thô dài dễ dàng thâm nhập vào trong, thắt lưng sau đó chuyển động đưa đẩy một cách vô cùng cuồng bạo.
"Á ~ ư ~ nhẹ ~ đừng ~ mạnh như thế ~ ư ~"
" Anh sướng quá bé yêu à~ "
Kỷ Kình Bắc vừa thúc đẩy ra vào nơi hoa viên trơn trượt ấm nóng khít khao, vừa cúi xuống bú mút nhũ hoa ưỡn ra săn cứng của bạn tình, bầu ngực còn lại bị nắn bóp đến méo mó, khoái cảm ngất ngây từ phía dưới hạ thân truyền tới đã khiến anh không thể nhẹ nhàng, mãnh mẽ càng quấy cùng tốc độ nhanh đến khủng khiếp.
" A~sauqua์ ~น~"
Thời gian tiếp tục trôi qua, cuộc yêu đã hơn ba mươi phút nhưng Kỷ Kình Bắc vẫn chưa có dấu hiệu phóng thích, cái ' khỏe' của anh làm cho Giang Vũ Thư rất ' mệt', cứ hé miệng thở dốc liên hồi do đạt tới cao trào.
Kết thúc một trận mây mưa dài đằng đằng, Giang Vũ Thư yếu ớt nằm trong vòng tay của Kỷ Kình Bắc nghỉ ngơi, tận hưởng sự hạnh phúc đang lan toả trong tim.
"Ơ ~ anh làm gì...?"
"Cởi nó ra, nó vướng quá ~ "
Chiếc váy ngủ đã bị Kỷ Kình Bắc cởi ra từ lâu, chỉ còn quần lót lọt khe ấy.
Thế là, anh mò mẫn tụt xuống, nhưng không vội ném đi, giơ lên chăm chú chiêm nghiêm.
" Bắc, đừng vậy mà ~ Đưa cho em ~"
"Lúc trước kiểu khác đâu phải kiểu này đúng không?"
Giang Vũ Thư ngồi dậy dứt khoát giật lấy, nhưng chẳng thành công vì bị Kỷ Kình Bắc giơ lên cao hơn.
Cô cáu gắt cất tiếng:
"Anh lấy nó làm gì?"
" Anh chưa xem xong!"
Giang Vũ Thư nhăn nhó nằm sấp xuống nệm, vùi mặt vào gối cho bớt sự xấu hổ, rầm rì lên tiếng:
"Em vì anh đó."
Khóe môi Kỷ Kinh Bắc khẽ nhếch lên, lần nữa nhìn vật trên tay, sau đó nằm xuống lật ngược cơ thể mềm mại ấy ôm vào lòng, tiếp tục xoa nắn bầu ngực đang đung đưa phía trước của cô.
"Em hư quá! "
" Cũng chỉ hư với anh thôi ~"
Và rồi, cuộc yêu thứ hai bắt đầu, đôi môi của cả hai chủ động tìm đến đối phương mút máp, âu yếm khít chặt tới mức không có khe hở, cứ lăn qua lộn lại trên giường.
"Quỳ nha em?"
" Vâng...!"
Giang Vũ Thư cực kỳ ngoan ngoãn và hư hỏng, nhốm người quỳ lên rồi nhếch mông về phía Kỷ Kinh Bắc, có lẽ một phần vì tình dục khống chế và một phần đã bị Lạc Yến Dung lẫn Phương Triều Anh tiêm nhiễm vào đầu.
Kỷ Kinh Bắc tiếp tục xâm nhập cắm lút vào cơ thể của Vũ Thư, cả hai hòa nhập làm một từ thể xác đến trái tim và từng nhịp thở, đón nhận những khoái cảm truyền tới bù đắp cho năm tháng xa nhau, tự giày vò nhau...
"А...ư...!"