•Hai tháng sau...
Một tuần nay Kỷ Kình Bắc đã đi công tác nên Giang Vũ Thư thoải mái đôi chút, nhưng lòng cô vẫn còn rất nặng nề và ngổn ngang đủ điều.
Lúc này, cô ngồi xuống chiếc ghế ở bờ sông sau một lúc đi dạo, đôi mắt bộn bề chất chứa nhiều tâm sự phức tạp hướng ra ngoài xa xăm, dần dần tầng sương phủ kín trở nên long lanh.
“ Vũ Thư! ”
Giang Vũ Thư như sực tỉnh táo, có chút giật mình, sau đó trốn tránh đưa tay lau nhẹ khóe mi ươn ướt, xong rồi quay sang đối diện với Nghiêm Lực, lên tiếng:
“ Trùng hợp nhỉ.
”
“ Là anh cố tình theo em từ công ty thời trang đến đây.
”
Hơi thở Giang Vũ Thư nặng nề phả ra, nói:
“ Nghiêm Lực, anh chỉ là một bác sĩ vừa mới ra trường, đừng làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.
”
“ Em lo cho anh sao? Vì thế nên mới từ chối tình cảm của anh đúng không? ”
“ Tôi nói không có tình cảm với anh là thật đó.
”
“ Vậy em yêu Kỷ Kình Bắc? ”
Tâm trạng đang không tốt nên Giang Vũ Thư lập tức nổi nóng, bực dọc khó chịu đứng dậy khỏi ghế, gắt gỏng cất tiếng:
“ Yêu ai là chuyện riêng của tôi.
”
Trở về nhà Kỷ Kình Bắc lúc trời đã sập tối, vốn dĩ Giang Vũ Thư chỉ biết anh đi công tác nhưng ở đâu hay mấy ngày thì cô không hỏi đến, vờ như không muốn đoái hoài quan tâm, nên đâu biết rằng anh vừa xuống máy bay và đang trên xe về với cô.
Bước vào phòng tắm, Vũ Thư tẩy trang khuôn mặt sạch sẽ, xả nước vào bồn tắm rồi ngâm mình trong đó, nhắm mắt thư giản sau những mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác.
Thế nhưng, điều này chẳng làm tâm trạng cô trở nên tốt hơn, đột nhiên hai bên đuôi mắt tuôn trào ra hai dòng lệ, sắc mặt sau đó vô cùng sầu thảm.
Vừa về đến nhà, Kỷ Kình Bắc đã lập tức lên phòng tìm Giang Vũ Thư.
Cánh cửa mở ra, căn phòng trống không chẳng có hình dáng ấy.
Sau đó, anh bước vào với sắc mặt cũng khá uể oải, đưa tay cởi chiếc áo vest và tháo ra caravat, hướng đi về phía phòng tắm.
Ting...ting...
Âm thanh tin nhắn vang lên khiến bước chân của Kỷ Kình Bắc đột ngột khựng lại, ánh nhìn nhắm tới chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trang điểm, dĩ nhiên là không phải của anh.
Thế là Kỷ Kình Bắc tiếp tục bước tới, dứt khoát cầm lên xem danh tính người gửi và nội dung tin nhắn, chân mày lập tức chau chặt cùng sắc mặt vô cùng tức giận, bàn tay siết lấy đến phát run khi cái tên được hiển thị là ‘ Nghiêm Lực ’.
“ Vũ Thư, dù em nói thế nào anh cũng vẫn sẽ đợi em! ”
Cạch...
Giang Vũ Thư từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Kỷ Kình Bắc xuất hiện cô có đôi chút bất ngờ, nhưng đến khi hạ tầm mắt nhìn xuống thì trong lòng đột nhiên dâng lên cơn nóng, vừa sải bước tiến tới vừa cất tiếng:
“ Anh làm gì vậy? Đây là điện thoại của tôi, anh không có quyền kiểm tra.
”
“ Vẫn sẽ đợi em ư? Em nên nói cho anh ta biết rằng anh ta không bao giờ có cơ hội đó.
”
Bốp...
Kỷ Kình Bắc xoay màn hình về phía Vũ Thư cho xem dòng tin nhắn ‘ tình cảm ’ ấy của Nghiêm Lực, sau đó dứt khoát ném thẳng vào bức tường cứng ngắc ở phía đối diện, khiến chiếc điện thoại bể nát trong tức khắc và rơi lung tung dưới nền gạch.
Giang Vũ Thư giương mắt nhìn theo hành động của Kỷ Kình Bắc, hốc mắt dần dần đỏ au do cơn nóng bừng cháy, gầm lên:
“ Anh điên rồi, Kỷ Kình Bắc! ”
“ Tôi đã bảo em cắt dứt mối quan hệ với Nghiêm Lực đó, tại sao vẫn còn liên lạc? Lời nói của tôi đối với em không có giá trị phải không? ”
“ Anh không có quyền kiểm soát...ưm...!”
Chưa dứt câu, bờ môi của Vũ Thư đã bị ngậm chặt, khuôn mặt cô cũng đang bị hai bàn tay của ai kia giữ lấy.
Lần này, cô không tiếp tục nhân nhượng cho Kỷ Kình Bắc thỏa mãn ý muốn, kịch liệt vùng vẫy rồi thẳng tay tát thẳng vào mặt đối phương.
Chát...
Tiếp tục gầm lên:
“ Anh hỏi lý do chia tay đúng không? Chính là sự không tôn trọng, không tin tưởng, ghen tuông vô cớ này của anh đấy.
- Tôi nói cho anh biết, anh đừng lấy đoạn clip đó ra uy hiếp, anh muốn tung thì cứ tung đi, tôi đã quá mệt mỏi rồi! ”
“ Vậy là ai, nguyên nhân là gì khiến tôi ghen tuông? Vô cớ ư? Em bảo em bận học nên trả lời tin nhắn của tôi chậm, em không có thời gian dành cho bạn trai nhưng em có thời gian đi ăn uống với Nghiêm Lực đó.
Một tin nhắn với em mất bao nhiêu lâu, em trả lời tôi đi? ”
Ừ thì bận học, cả một ngày chỉ vọn vẹn hai, ba tin nhắn, cuộc gọi thì từ chối.
Anh hiểu chứ, anh thông cảm, anh cố gắng sắp xếp xử lý công việc chất chồng thành đống để sang đó thăm Vũ Thư cô, một cái ôm vài phút rồi anh về cũng hài lòng, vui vẻ.
Thế nhưng, anh bắt gặp cô cùng với bạn bè và có cả Nghiêm Lực ăn uống vui vẻ.
“ Nghiêm Lực là anh trai của bạn tôi, đi chung với cả nhóm chứ không phải riêng tôi và anh ấy.
”
Kỷ Kình Bắc cười lạnh chua chát, vốn dĩ trái tim anh đang rỉ từng giọt máu, lên tiếng:
“ Thôi đi, em cứ nói là mình đã hết yêu tôi, hoặc là căn bản ngay từ ban đầu em không hề yêu tôi, đồng ý làm bạn gái của tôi chỉ là cảm xúc và quyết định nhất thời.
”.