Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Trần Ngang vén tóc mái của Từ Hành lên, hôn lên trán cậu một cái: "Chúc em nhiều may mắn."
***
Cuối cùng thì Từ Hành vẫn lên xe của Trần Ngang, dù sao cũng không có cách nào tốt hơn.
Cậu ngồi ở ghế cạnh ghế lái, đeo dây an toàn, cả người trầm mặc, mắt mũi vẫn hồng hồng, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Ngang thấy cậu ỉu xìu buồn bã, lên cao tốc trước tiên tìm trạm xăng đổ đầy, hỏi cậu: "Ăn chút gì không? Kẻo trên đường đói bụng."
Từ Hành lắc đầu một cái: "Ăn rồi, không đói."
Trần Ngang xuống xe, không bao lâu thì trở lại, trên tay cầm bánh mì, còn có nước khoáng.
Từ Hành quay đầu qua: "Không đói mà."
Trần Ngang: "Tôi đói, sáng giờ chưa ăn gì."
Nói rồi, Trần Ngang bóc túi bánh mì ra bắt đầu ăn, có vẻ rất đói bụng, còn vừa ăn vừa xuýt xoa hít khí vì động vào vết thương trên môi, hàm dưới bị ăn một quyền vẫn hơi đỏ.
Từ Hành có chút áy náy, muốn mở miệng nói xin lỗi, nhưng nghĩ đến Trần Ngang ngang ngược, cũng bực, quay đầu ra phía cửa sổ, lại bắt đầu ngẩn người xuất thần.
Trần Ngang thật sự đói, hai ba miếng ăn xong ổ bánh, uống non nửa chai nước khoáng, bắt đầu lái xe theo hướng dẫn chỉ đường.
Phong cảnh phía ngoài xe tụt về phía sau, đường cao tốc giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Hai người không nói lời nào, đêm trước Trần Ngang ngủ không ngon, sợ mệt nên mở loa phát vài bài hát.
Hai giờ sau, Từ Hành phát hiện mình đói bụng rồi.
"Ùng ục......"
Trần Ngang nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Từ Hành lúng lúng trầm mặc.
Trần Ngang một tay giữ vô lăng, tay kia như làm ảo thuật biến ra một gói bánh dứa, đưa cho Từ Hành.
(*)bánh dứa: bánh mì của người Hongkong, có hình mắt cáo như bên ngoài quả dứa nên gọi là bánh dứa, chứ thành phần bánh không có dứa.
Từ Hành ngoan ngoãn nhận lấy, sột soạt xé đóng gói, ăn từng miếng nhỏ.
Cậu thích ăn ngọt, bánh dứa rất hợp khẩu vị.
Ăn xong, Trần Ngang rất tự nhiên lấy vỏ bánh cậu đang cầm nhét vào túi rác, rồi đưa một chai nước khoáng mới cho cậu.
Trần Ngang: "Không có chuyện gì, đừng lo lắng."
"Ừm."
Điểm đến ngày càng gần, từ trong xe đã có thể nhìn thấy đường bờ biển dài đằng xa.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nước biển xanh thẳm, bọt sóng trắng như tuyết tràn tới, vỗ vào bờ cát.
Nơi này không hẳn là thành phố du lịch, nên bãi biển may mắn vẫn giữ được nét nguyên sơ.
Vài chiếc thuyền đánh cá gần bờ dập dềnh theo sóng, chim hải âu bay vòng quanh cột buồm.
Trần Ngang hạ cửa kính xuống một ít, gió biển mát mẻ thổi đến, mang theo vị mặn ẩm ẩm của biển.
Từ Hành đã từng rất chán ghét mùi vị này, bởi vì đến tận bây giờ, ba cậu vẫn nghĩ cậu tốt nghiệp trung học xong, thì phụ giúp gia đình, học cách bắt cá biển, học cách kinh doanh quầy hải sản của nhà.
Có một khoảng thời gian, Từ Hành ngửi mùi cá lâu năm không hết trong nhà, luôn cảm thấy buồn nôn.
Cậu không thích đại dương thăm thẳm, không thích vảy cá trắng loá dưới ánh mặt trời.
Từ nhỏ cậu chỉ thích nghịch thỏi son duy nhất của mẹ.
Thơm, màu sắc rực rỡ.
Mà lần này trở về, đột nhiên cậu cảm thấy có chút hoài niệm, và mênh mang.
Dưới sự chỉ dẫn của Từ Hành, Trần Ngang đem xe dừng tới nơi.
Từ Hành nói: "Cám ơn anh.
Thật sự rất cám ơn."
Trần Ngang vén tóc mái của Từ Hành lên, hôn lên trán cậu một cái: "Chúc em nhiều may mắn."
***
Từ Hành đi về hướng nhà mình, dọc đường đi quang cảnh so với năm đó cậu rời nhà đã thay đổi rất nhiều, phần lớn nhà cấp bốn đã dỡ đi xây thành nhà lầu.
Từ Hành còn đi ngang qua quầy hải sản tươi sống nhà mình, đúng như dự đoán, treo biển tạm dừng buôn bán.
Trên đường không ai nhận ra cậu, đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá vị khách lạ này.
Từ Hành đã chuẩn bị tinh thần về nhà sẽ không gặp ai, nhưng khi đi vào sân nhà mình, đúng lúc ba cậu từ bên trong đi ra, trên tay xách một cái hộp giữ ấm bằng inox, tinh thần khá tốt, nhưng tóc mai đã điểm bạc.
Hai người đột nhiên không kịp chuẩn bị bốn mắt nhìn nhau, đều sững sờ tại chỗ.
Ba Từ nghiêm mặt muốn đi vòng qua Từ Hành, làm bộ không nhìn thấy cậu, Từ Hành vội vã nói: "Ba, mẹ có chuyện gì vậy ạ?"
Tường sân không cao, đã có người bên ngoài tò mò dáo dác nhìn vào, hai người giằng co không xong.
Sắc mặt ba Từ không dễ nhìn, mở cửa, ra hiệu cho Từ Hành vào nhà nói chuyện.
Từ Hành vội hỏi lại: "Mẹ làm sao vậy ạ?"
"Không chết được," Ba Từ cứng rắn nói, "Trúng gió nhẹ, đi cấp cứu sớm, rất nhanh là có thể xuất viện."
Tim Từ Hành hạ về chỗ cũ, lại hỏi: "Ba, có đủ tiền không ạ?"
Ba Từ vỗ bàn cái rầm: "Bọn tao sẽ không dùng tiền của mày! Đừng gọi tao là ba.
Một ngày mày chưa thay đổi cho tốt, mày không phải con tao!"
Từ Hành không muốn dây dưa cùng ông vấn đề này, đứng dậy đi ra ngoài, bệnh viện cách nơi này không xa, mấy phút đi đường mà thôi.
Cậu nói: "Con đi thăm mẹ."
Ba Từ vội cản cậu: "Không cho đi.
Mày còn sợ chúng tao chưa đủ mất mặt hay sao? Mày muốn mẹ mày tức chết có phải không?"
Từ Hành đặt tay trên tay nắm cửa, đưa lưng về phía ba mình.
Nơi này, căn nhà cậu sống 18 năm...!
Tay cậu hơi phát run, nói: "Mất mặt ư? Sang năm con ra nước ngoài đi du học, sau khi trở về có thể sẽ cùng bạn bè hợp tác kinh doanh, tiền kiếm được đủ nuôi chính mình, hơn nữa con rất vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ ba hỏi con thích cái gì chưa? Sở thích của con đều là sai trái, dù cho con có làm tốt đến đâu vẫn cứ là làm ba mất mặt..."
Từ Hành hít hít mũi: "Tiền con vẫn sẽ tiếp tục gửi về, coi như là trả công ơn nuôi dưỡng.
Ba đừng để mẹ quá cực khổ."
Nói xong, Từ Hành kéo cửa ra, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, cậu hơi mờ mịt.
Cậu đi trên con đường nhỏ, bên trái nhìn ra là biển, tiếng sóng vỗ êm đềm đều đều, là giai điệu xưa giờ bất biến...!Biển cả rộng lớn như vậy, so sánh ra thì, vui buồn của con người nhỏ bé như thế, nhỏ bé đến không đáng kể.
Điện thoại trong túi Từ Hành đột nhiên rung lên, cậu mở ra nhìn, là tin nhắn của ngân hàng.
Một khoản tiền vừa được chi ra từ thẻ của cậu, có chẵn có lẻ, hình như là tiền thuốc thang.
Cậu thở ra một hơi thật dài, như tháo xuống được một gánh nặng đã cõng rất lâu.
Cậu cầm điện thoại ngồi xổm xuống, vùi đầu vào cánh tay mà dụi dụi, xong rồi đứng lên đi về phía trước.
Xe của Trần Ngang đỗ trước mặt kia rồi, nhưng Trần Ngang không đợi trong xe, mà đứng dựa vào thân xe, nhìn biển rộng hút thuốc lá.
Hắn như có linh cảm quay đầu nhìn Từ Hành đang đi tới, nâng khoé môi cười cười.
Tuy rằng trên mặt có vết thương, nhưng vẫn rất tuấn tú.
Trần Ngang thấy Từ Hành đi tới, dụi tắt thuốc, khom người từ cửa sổ xe rộng mở, lấy ra hai cây kẹo mút, xé giấy gói, nhét một cái vào miệng Từ Hành.
Má Từ Hành nhô lên một khối tròn tròn, ấm ứ nói: "Anh zề đuy tui còn phãi..."
Trần Ngang chọt chọt chỗ má căng phồng, nói: "Em nói gì vậy?"
Từ Hành đẩy tay hắn ra, cầm lấy que kẹo, "Anh về trước đi.
Tối nay tôi muốn đi thăm mẹ, anh đừng để trễ nải công việc, hai hôm nữa tôi mua vé xe về."
Trần Ngang đáp: "Tôi xin nghỉ ngày mai rồi."
Từ Hành thở dài: "Đừng để chậm trễ công việc, tôi không sao, thăm mẹ rồi về ngay thôi."
Trần Ngang tội nghiệp: "Ngày mai là sinh nhật tôi, em sẽ bên tôi chứ?"
Từ Hành: "??"
Hết chương 23.