Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Một đoạn tình cảm nếu còn để chừa đường lui, còn phương án 2, thì không còn nhiệt liệt và thuần tuý nữa rồi.
***
Bản thân Trần Ngang là song tính luyến ái, nhưng hắn quyết lành làm gáo vỡ làm muôi bất chấp tất cả để nói ra câu này.
Thậm chí trong nháy mắt, hắn đã tưởng tượng ra cảnh Lục Y Nhiên bày ra biểu cảm kinh ngạc tột độ, sau đó vẻ ngoài ôn hoà miễn cưỡng duy trì bị đập tan, kế tiếp là không ngừng cãi vã, nghĩ đến cả việc Lục Y Nhiên xì xào chuyện của hắn ở đơn vị công tác.
Mà kết quả ra sao, có nát bét đến thế nào chăng nữa, hắn đã tạc nổ trái bom hẹn giờ này rồi, chỉ cần thu dọn mớ hỗn độn là được, không cần lo lắng phút giây nhất định sẽ đến mà không biết lúc nào nó đến.
Ai ngờ Lục Y Nhiên nhẹ bẫng nói rằng: "Em biết mà."
Trần Ngang: "..."
Lục Y Nhiên chỉnh sửa một chút, đăng bức ảnh chụp hoa lên vòng bạn bè: "Anh có muốn suy nghĩ một chút về hôn nhân hình thức không?"
Thật vất vả Trần Ngang mới lôi linh hồn bốc khói lại được, như bị đấm một cú tỉnh mộng, lại như lạc đường mê man hỏi lại: "Khoan đã, rốt cuộc là chuyện gì?"
Lục Y Nhiên cười nói: "Hôm đám cưới em có thấy, bạn trai anh đúng không? Lên xe của anh, tóc khá dài, nhỏ xíu một cục."
Trần Ngang: "Lên xe của tôi thì là bạn trai tôi?"
Lục Y Nhiên giơ điện thoại di động lên, nói: "Anh cười thử một cái trước camera xem, tự chụp một tấm...!Mà không quen biết cứ thế lên xe của anh, chẳng lẽ không có vấn đề?"
Trần Ngang bó tay, đen mặt đẩy điện thoại của Lục Y Nhiên ra, nói: "Tôi không có hứng thú với hôn nhân hình thức."
Lục Y Nhiên: "Vậy chúng ta thoả thuận một chút, giả vờ kết thân? Sau một thời gian thì chia tay? Em cũng bị thúc giục suốt ngày, đáng ghét."
Thoả thuận
Từ khi đi làm đến nay, cái mà Trần Ngang hắn phải tận lực học tập đó là cách thoả thuận.
Ở cơ quan, liều lĩnh hoặc rút củi dưới đáy nồi (*) đều không được.
Chỉ có thể cân bằng lợi ích nhiều mặt, thoả hiệp nhiều bên, mới có thể đạt kết quả tốt nhất.
(*) ý hiểu là thọc gậy bánh xe, chơi xấu nhau trong cơ quan.
Lục Y Nhiên giơ ba ngón tay, "Em thề, em không thích đàn ông."
"Được rồi." Trần Ngang đưa tay ra, bắt tay qua loa với Lục Y Nhiên.
Chỉ cần Trần Ngang nguyện ý, hắn có thể khiến người khác cực kì yêu mến.
Khuôn mặt tươi cười khéo léo, pha trò đúng lúc, bầu không khí trên bàn cơm so với khi trước tốt hơn nhiều lắm, có thể nói là hoà thuận vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Trần Ngang đang muốn phủi mông rời đi, bình thường khoảng giờ này là vừa vặn đón Từ Hành tan học.
Ai biết Hạ Uyển lại nói bóng gió rằng: "Lần trước mẹ mua sợi dây chuyền bị rơi mất một viên kim cương, con theo mẹ đến cửa hàng xem có thể nạm lại được không.
Y Nhiên cũng đi cùng nhé, xem có thích gì không, để Trần Ngang mua cho cháu."
Tuý ông chi ý bất tại tửu (*).
Trần Ngang cùng Lục Y Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều cười đáp lại.
(*) Người say nào phải do rượu: ở đây có thể hiểu là chuyện bất đắc dĩ...!
Trong cửa hàng trang sức, Hạ Uyển cầm túi xách ngồi ở bên cạnh quầy thử các loại trang sức, Trần Ngang và Lục Y Nhiên đứng sau lưng bà nhỏ giọng trò chuyện.
Lục Y Nhiên: "...!Không được nói cho ai, kể cả bạn trai nhỏ của anh cũng không được nói với."
Trần Ngang cau mày: "Có phải cô quá cẩn thận rồi không?"
Lục Y Nhiên đang thử một chiếc lắc tay, vừa đeo thử vừa lạnh nhạt nói rằng: "Cẩn thận không thừa.
Dư luận chĩa mũi dùi vào phụ nữ hơn là đàn ông, nhỡ có bị phát hiện, anh biết nhận sai thì chẳng hề hấn gì, em thì không được thế."
Trần Ngang muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là thôi.
Đây chỉ là kế hoạch tạm thời, hắn cần nghĩ ra giải pháp tốt hơn.
Suy cho cùng đây chỉ là thoả thuận ngầm, Từ Hành không cần biết quá trình, chỉ cần cuối cùng có thể quang minh chính đại nắm tay hắn, là được rồi.
***
Hôm đó Từ Hành có chút mệt mỏi, bởi vì lăn lộn với Trần Ngang cả một buổi sáng, đến chiều đi học không vực được tinh thần.
Thật vất vả mới tan học, cậu thu dọn đồ xong, mở điện thoại ra, thấy Trần Ngang nhắn là chuyện công việc vẫn chưa xong, không thể đón cậu tan học.
Từ Hành bĩu bĩu môi, hơi thất vọng mà cất điện thoại đi.
Chuẩn bị ra về, thì bạn cùng lớp mời cậu cùng đi liên hoan.
Lớp Nhật ngữ này rất tốt, bạn bè trên lớp đều khá hoạt bát, cũng hay tổ chức các hoạt động, bạn cùng lớp đều quen thuộc nhau.
Tuy rằng Từ Hành không thường xuyên đi chơi với bọn họ, nhưng vì quan hệ hữu hảo, suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
Đoàn người đi tới chỗ ăn uống.
Từ Hành đi ở cuối tốp người, nửa khuôn mặt chôn trong khăn quàng cổ, câu được câu chăng trò chuyện với bạn họ.
"...!Dạng ngữ pháp đó tớ không hiểu cho lắm.
Cậu có thấy khó không, Tiểu Hành, Tiểu Hành?"
Từ Hành vội vã quay đầu lại: "Cái gì?"
Bạn học nhìn theo phương hướng của Từ Hành, hỏi: "Cậu muốn mua trang sức hả?"
"Không mua." Từ Hành kéo quai balo, chôn mặt vào khăn quàng, "Đi thôi."
Cả buổi Từ Hành không ăn được mấy thứ, mấy miếng salat trong đĩa nhỏ đẩy tới đẩy lui cuối cùng đành nuốt xuống bụng.
bạn học nói chuyện cậu cũng mất tập trung, cậu nhìn đồng hồ, nói: "Hôm nay tôi hơi không khoẻ, mọi người cứ ăn nhé.
Tôi đi về trước."
Trời ngày càng thêm lạnh, dự báo thời tiết nói, phỏng chừng một thời gian ngắn nữa là có tuyết rồi.
Trên chứng minh thư của Trần Ngang ghi ngày sinh nhật cực kỳ đẹp, ngày mùng một tháng Một, khởi đầu một năm mới.
Mấy ngày nay Từ Hành đang muốn chuẩn bị quà tặng gì đó, hôm nay mới nghĩ đến một điểm manh mối.
Từ Hành bất giác dừng chân trước tiệm trang sức vừa này đi ngang qua.
Trần Ngang đã không còn ở đó, trong tiệm có rất nhiều cặp yêu nhau, hình như đang thử nhẫn.
Nhân viên giữ cửa thấy cậu đứng sững sờ, hỏi: "Tiên sinh cần gì ạ?"
Từ Hành vội vàng lắc đầu, đi về nhà.
Tối nay cậu không ăn uống đàng hoàng, mấy miếng thức ăn nghẹn trong dạ dày, nặng bụng khó chịu.
Về đến nhà Từ Hành ném balo lên ghế, mở điều hoà ra, tắm rửa một chút, mặc áo ba lỗ quần đùi chui vào chăn.
Cậu đổi vài tư thế nằm vẫn không thoải mái, cuối cùng là co ro, ôm gối đè lên dạ dày, lúc này mới đỡ hơn chút.
Trong bóng tối cậu mở to mắt, nhớ đến cảnh ban tối nhìn thấy, hình ảnh Trần Ngang và cô gái kia đứng chung một chỗ.
Cậu có thể nhìn ra biểu hiện xa cách và khách khí của hai người ấy.
Cậu không ngu, cậu sẽ không hoài nghi Trần Ngang bắt cá hai tay.
Nhưng cậu biết, Trần Ngang và cô ấy sóng vai là hình ảnh đẹp mắt thoải mái đến nhường nào.
Đó là hình ảnh đáng ngưỡng mộ trong mắt người đời, cũng xứng đáng với gia thế và địa vị của Trần Ngang.
Là trong nhà họ sắp xếp kết giao ư? Trần Ngang là song tính luyến ái ư? Nếu không phải như vậy, thì hắn chính là lừa dối tình cảm của cô gái? Lừa gạt kết hôn? Hay nói cách khác, cô gái đó là đường lui của hắn?
Một đoạn tình cảm nếu còn để chừa đường lui, còn phương án 2, thì không còn nhiệt liệt và thuần tuý nữa rồi.
Nhưng cậu biết nói gì bây giờ.
Cậu và hắn thậm chí còn chưa chân chính nói lời yêu, chưa chân chính ở bên nhau.
Từ Hành càng nghĩ càng thấy khó chịu, tâm tình tác động đến cái dạ dày đau, tim đập thình thịch, nhịp điệu khiến người buồn bực, khiến người không được an tâm.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng người mở cửa, sau đó là tiếng nước trong phòng tắm.
Một cơ thể to lớn mang theo khí lạnh chui vào chăn của Từ Hành, từ phía sau lưng ôm lấy cậu, nhỏ giọng hỏi: "Đã ngủ chưa? Em không thoải mái à?"
Tích tắc, tích tắc, tích tắc ___
Đột nhiên Từ Hành cảm thấy tủi thân vô cùng, ở trong bóng tối vươn mình ủn vào lồng ngực của Trần Ngang, âm thanh mơ hồ không rõ: "Khó chịu."
Trần Ngang dùng cả tay cả chân ôm lấy cậu, tay vò sau gáy cậu cùng vành tai: "Chỗ nào khó chịu?"
Tích tắc, tích tắc, tích tắc ___
Từ Hành: "Dạ dày.
Dạ dày khó chịu."
Trần Ngang muốn đứng dậy: "Có thuốc đau dạ dày không?"
Từ Hành ôm lấy hắn: "Không muốn uống thuốc, chỉ hơi khó chịu thôi."
Trần Ngang: "Vậy anh xoa xoa cho em."
Tích tắc, tích tắc, tích tắc ___
Từ Hành đưa lưng về phía Trần Ngang vùi vào lồng ngực của hắn.
Tay Trần Ngang vắt trên eo cậu, bàn tay khô ráo ấm áp nhấc vạt áo của Từ Hành lên, đè nhẹ lên vị trí dạ dày của cậu, nhẹ nhàng xoa một vòng.
Một giọt nước mắt của Từ Hành thuận theo khoé mắt chảy xuống, thấm vào gối, không để lại dấu vết.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc ___
Trong hư không như truyền đến âm thanh đồng hồ tích tắc.
Đó là đếm ngược.
Đợi đến khi đếm ngược về 0, bom sẽ nổ tung.
"Ruỳnh" một tiếng.
Dịu dàng và nhiệt huyết vốn có đều sẽ bị san thành bình địa.
Chỉ còn lại phế tích.
Hết chương 30.
Xoài: Tình yêu của hai nhân vật chính cứ lo được lo mất.
Từ Hành là một người khát khao yêu thương, nhưng cậu không dám đòi hỏi gì.
Vì tự ti, hoặc đại loại thế.
Trần Ngang bị xã hội mài mòn góc cạnh, bị gia đình bức ép, nên quyết định tạm thời bắt tay với Lục Y Nhiên của hắn ta có thể hiểu.
Đặt mình vào tình cảnh của hắn cũng thấy khó xử.
Tình yêu mà, trắc trở không thiếu.
Nhưng rồi họ sẽ về bên nhau thôi..