Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Từ Hành chính là nhánh cỏ cứu mạng hắn, chỉ cần nắm được là có thế thoát khỏi đầm lầy, bay lên...!
***
Đến khi hai người đều nằm trên giường, thơm tho sạch sẽ, Trần Ngang muốn làm chút gì đó, dù sao đã lâu không được ôm Từ Hành vào trong ngực.
Nhưng thân nhiệt của hắn chưa hạ hẳn, tay chân không còn chút sức lực, chỉ cảm thấy ở bên Từ Hành giường nệm êm ái như cạm bẫy dịu dàng, dụ dỗ hắn chìm vào giấc nồng.
Từ Hành hôn lên trán và chóp mũi hắn, nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Cơ hồ trong nháy mắt, Trần Ngang ngủ thiếp đi.
Trần Ngang ở trong mộng vẫn ôm Từ Hành rất chặt.
Tư thế lưng dán vào ngực, cuộn tròn thành độ cong phù hợp.
Như vốn dĩ là thế, luôn luôn là thế.
Hô hấp Trần Ngang còn hơi bỏng rát phun lên gáy Từ Hành, đều đều, quy luật khiến người an tâm.
Mà Từ Hành, mãi không ngủ được.
Cậu không dám động đậy, sợ khiến Trần Ngang thức giấc, không biết đến mấy giờ mới mơ màng thiếp đi.
Từ Hành mơ một giấc mộng.
Không đầu không đuôi.
Trong giấc mơ.
Cậu đứng ở một nơi trống trải, bốn phía không có tường chắn, gió gào thét ác liệt quất qua.
Cậu đứng trước rất nhiều người có gương mặt mơ hồ, cậu không thấy rõ họ, nhưng trong tiềm thức lại biết họ là ai.
Trong đó có người cha nghiêm khắc, người mẹ đằm thắm của Trần Ngang, có người chị lạnh lùng mỹ mạo, còn có những người bạn của hắn mà Từ Hành không quen...!
Bọn họ đều đang nhỏ giọng xì xào, không biết đang nói gì.
Từ Hành cúi đầu xuống nhìn, phát hiện thân thể mình trần truồng, cả người không một mảnh vải che thân, bại lộ trong tầm mắt mọi người.
Điều này khiến cậu không đất dung thân, hận không thể cuộn cả người lại, nhưng không thể động đậy được.
Rồi giấc mộng của Từ Hành lại chuyển đến một lễ cưới.
Cô dâu chú rể đang đi dọc theo thảm đỏ tiến về phía trước, Từ Hành là hoa đồng phụ trách tung cánh hoa.
Chú rể anh tuấn ngoảnh mặt lại chính là Trần Ngang.
Đột nhiên cánh hoa nằm trong cái giỏ Từ Hành đang khoác trên tay, như nước lũ điên cuồng trào ra, nhấn chìm cậu.
Từ Hành giãy dụa trong đại dương cánh hoa, nhưng không bắt được cái gì.
Từ Hành biết đây chỉ là mộng, tay chân vùng vẫy trong đám hoa, muốn vùng lên.
Đợi đến khi tỉnh lại hoàn toàn, cậu vẫn lẳng lặng nằm trên giường, bỗng dưng mở choàng mắt ra.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hoà không khí vận hành, và tiếng hít thở của Trần Ngang.
Cậu trở mình, chui vào ngực Trần Ngang.
Trần Ngang trong nháy mắt tỉnh lại, ôm cánh tay cậu thật chặt, hàm hồ nói: "Sao thế em..."
Từ Hành không nói lời nào, Trần Ngang cúi đầu thơm thơm mặt cậu, chạm vào một chút ướt át, hắn hỏi: "Làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?"
Hai tay Trần Ngang luồn xuống dưới nách Từ Hành, xốc cậu từ trong ổ chăn ôm lấy, làm mặt cậu lộ ra.
Mắt Từ Hành ửng đỏ, đôi môi mím chặt, không biết đang nghĩ gì.
Trần Ngang thở dài, hôn môi cùng Từ Hành.
Trong ban đêm sâu thẳm, dường như chỉ còn bọn họ thức cùng trăng sao, hôn đến là dịu dàng lưu luyến.
Từ Hành dịu ngoan tiếp nhận nụ hôn này, tay chân quấn lên người Trần Ngang, tuỳ ý Trần Ngang vén quần áo của cậu lên, từng chút từng chút xoa thân thể cậu.
Trần Ngang vẫn hơi sốt, nhiệt độ ở lòng bàn tay cao hơn bình thường một chút.
Từ Hành cảm thấy nhiệt độ ấy thiêu đốt cả bản thân mình trở nên khô nóng, vừa vươn đầu lưỡi cho Trần Ngang ngậm mút, vừa rầm rì rên thành tiếng.
Trần Ngang cởi hết quần áo của Từ Hành ra, Từ Hành trơn nhẵn nằm trong ổ chăn, da dẻ tiếp xúc với vải vóc hơi lạnh, khiến cậu thoải mái than thở một tiếng.
Trần Ngang không hề vội vàng, hắn như nhà sưu tầm đang thưởng thức món đồ quý báu của mình, trong bóng tối xoa xoa từng tấc thân thể Từ Hành.
Từ xương quai xanh thanh tú, đến đầu vú nhô ra trên lồng ngực, sau đó đến vòng eo nhỏ gầy nhưng rất dẻo dai, xuống một chút là đám lông hơi xoăn.
Tay Trần Ngang nhẹ nhàng phất qua quy đầu đã cương, cuối cùng dừng ở bắp đùi xăm hình của Từ Hành, vuốt ve từ trong ra ngoài, động tác tay nhiễm đầy tình dục.
Từ Hành như một chiếc dương cầm, Trần Ngang biểu diễn đến đâu rên rỉ đến đó, lúc cao lúc thấp, khi bị đụng đến chỗ nhạy cảm, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Bóng đêm là tấm màn che tốt nhất.
Từ Hành như mất lý trí, chân tách ra kẹp lấy eo Trần Ngang, thở hổn hển như suyễn.
"Tiến vào...!Tiến vào đi...!A...!Ưm..."
Trần Ngang kéo quần xuống, cầm tay Từ Hành đỡ lấy gốc rễ thứ đồ cứng rắn, quy đầu ướt nhẹp mài tới mài lui ở khe mông Từ Hành.
Miệng hắn cắn chặt vành tai Từ Hành, âm thanh khàn khàn dụ dỗ: "Em nhét nó vào đi."
Từ Hành bức thiết đến cuộn ngón chân, nhắm chặt hai mắt, đỡ dương vật Trần Ngang, để nó từng chút từng chút chui vào.
Bởi vì không bôi trơn đầy đủ, nên quá trình dài đằng đẵng giày vò.
Mỗi một chút chen vào, Từ Hành vừa cảm thấy trướng đến khó chịu, vừa cảm thấy thoả mãn.
Đợi đến khi toàn bộ cây thịt chui vào, hắn cầm cổ chân Từ Hành, để cậu lật người, úp sấp hướng mặt xuống dưới.
Dương vật thô to xoay một vòng trong miệng huyệt chật hẹp.
Gân mạch nhô ra mài cọ từng góc, Từ Hành xụi lơ cả người, đứt quãng rên rỉ.
Trần Ngang nằm nhoài trên người Từ Hành, tay vòng dưới thân cậu, trói vai lại, dùng một loại sức mạnh tuyệt đối không cho phép hoài nghi, nửa quỳ trên giường, từ trên xuống dưới dộng mạnh vào nơi sâu xa nhất trong cơ thể Từ Hành.
Từ Hành mới kêu được một tiếng, miệng đã bị Trần Ngang lấp kín.
Trần Ngang hôn như gặm cắn, eo rung động càng ngày càng nhanh.
Từ Hành cảm thấy mình cần bị đâm thật mãnh liệt.
Khoái cảm quá mức cường liệt, mỗi khi thúc vào quy đầu Trần Ngang lại sượt mạnh qua tuyến tiền liệt của cậu.
Tay hắn trói bả vai Từ Hành dùng sức quá mức, như muốn vò nát Từ Hành hoà tan vào lồng ngực mình.
Dường như hắn muốn đem toàn bộ bất an sợ sệt trong khoảng thời gian này, thông qua cường độ thao lộng mà truyền sang cho Từ Hành,
Từ Hành chính là nhánh cỏ cứu mạng hắn, chỉ cần nắm được là có thế thoát khỏi đầm lầy, bay lên.
Từ Hành nghẹn ngào một tiếng, đồng thời bắn cùng Trần Ngang.
Dương vật Trần Ngang vẫn chôn trong cơ thể Từ Hành, hắn thấm mướt mồ hôi, ôm thật chặt Từ Hành trắng nõn cũng mướt mồ hôi.
Đột nhiên hắn hỏi: "Em muốn đi Nhật Bản, có đúng không?"
Trong giọng nói của hắn mang theo tia run rẩy khó nhận ra, có thể là bởi vì bị bệnh nên không có chút sức nào, cũng có thể là do cảm xúc mãnh liệt sau khi hoan ái chưa kịp lắng xuống.
Thậm chí trong nháy mắt Từ Hành cảm thấy một Trần Ngang luôn mạnh mẽ thong dong, giờ như một đứa trẻ cẩn thận từng li từng tý.
Cậu biết rõ, tình thế khó xử và sự uể oải của Trần Ngang, bất an và căng thẳng của Trần Ngang, những cảm xúc không nên hiển hiện trên người hắn, đều là do cái gì gây ra.
Đáp án này, khiến tâm lý Từ Hành rất khó chịu.
Trầm mặc như đã kéo dài cả thế kỷ, Từ Hành vẫn cứ để trần, nằm lỳ trên giường, âm thanh nhẹ như lông chim trong gió.
"Đúng thế."
Hết chương 35..