Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Hai người cách rất gần, môi Từ Hành sưng tấy ướt át, đôi mắt hơi híp lại như người say.
***
Lúc này đến lượt Trần Ngang trầm mặc.
Cố gượng hỏi chuyện này ra, thực sự trái lương tâm.
Muốn giữ cậu ở lại, nhưng tình hình của hắn rối loạn như thế, hơn nữa, lấy tư cách gì để giữ đây...!
Hai người vẫn thịt dán thịt ôm ấp, thậm chí chỗ nửa người dưới dán vào nhau còn có chất dịch sền sệt ám muội, nóng bỏng chưa tan hết, nhưng bầu không khí đã lạnh xuống.
Qua một hồi lâu, Trần Ngang mới mở miệng nói chuyện, cổ họng khô khốc.
"Cuối tuần là sinh nhật anh, em có thể bên anh không?"
Từ Hành đáp: "Có thể."
Ngữ điệu Trần Ngang thoải mái, như người yêu thân mật đang tràn đầy phấn khởi mong đợi cuộc hẹn hò cuối tuần: "Em muốn đi đâu? Nói không chừng lúc đó có tuyết rơi, chúng ta đi tắm suối nước nóng được không em?"
Từ Hành suy nghĩ một chút, nói: "Em muốn đến bờ biển."
Trần Ngang đáp ứng cậu: "Được."
Một buổi tối bình lặng, họ không nói đến quá khứ hay tương lai, chỉ ôm nhau ngủ.
Thân thể Trần Ngang dù sao cũng là trai tráng, ngày hôm sau khi thức dậy bệnh đã vơi nhiều, tuy rằng trên mặt nhìn vẫn hơi tiều tuỵ, nhưng tinh thần rất tốt, bệnh đến rồi đi, Từ Hành đương nhiên không có lý do gì ở lại nữa.
Hai người không quay về tình trạng chiến tranh lạnh, không nói một lời như lúc trước, mà khôi phục như thường.
Càng ngày Trần Ngang càng chăm chỉ đón Từ Hành tan học, ăn cơm, làm tình.
Từ Hành thấy mình như bị ma thuật của bà tiên phù phép.
Biết rõ đến nửa đêm sẽ bị biến trở lại hình dáng cũ, thế nên ở vũ hội, bất chấp say mê khiêu vũ với hoàng tử, không biết mệt mỏi, không muốn tan cuộc.
Cuối tuần này là sinh nhật Trần Ngang, mùa đông khắc nghiệt, liên tục mấy hôm trời âm u, dự báo thời tiết nói sắp có tuyết, mà mãi không thấy rơi.
Tuy chương trình học đã vào giai đoạn cuối gấp gáp, nhưng Từ Hành vẫn xin nghỉ cuối tuần.
Khi tan lớp hôm thứ sáu, đi ra đã thấy Trần Ngang đang chờ cạnh xe, mặc áo gió dài, mang khăn quàng cổ Cashmere màu xanh hải quân, chân dài vai rộng, như người mẫu trong poster ở cửa hàng đồ hiệu, lịch sự tao nhã kéo cửa xe chỗ kế bên tài xế ra.
Từ Hành giấu quà sinh nhật được chuẩn bị kỹ càng muốn tặng cho Trần Ngang ở nơi sâu nhất trong balo sau lưng, còn cố nhét vào trong, lên xe, thắt dây an toàn.
Trần Ngang thấy mẹ hắn gọi điện đến, không chút nghĩ ngợi tắt máy, ném qua một bên, tay ôm lấy gáy Từ Hành, trao cậu một cái hôn vội, khởi động xe.
Trần Ngang chọn điểm đến là vùng ven biển xa hơn quê Từ Hành một chút.
Tuy mùa đông là mùa du lịch ế ẩm, nhưng khách sạn cũng không dễ đặt.
Bởi vì đêm giao thừa trên bờ biển có pháo hoa, rất nhiều người đặt phòng lớn nhìn ra biển để xem pháo hoa năm mới.
Trần Ngang mất chút công sức mới đặt được phòng.
Tay Từ Hành nắm dây an toàn, chốc chốc lôi kéo chơi đùa.
Trên xe Trần Ngang có chuẩn bị đồ ăn vặt cho cậu, Từ Hành bóc một gói phô mai que, ăn rùm rụp mấy cái, rồi cầm một que, tới gần hỏi Trần Ngang: "Anh muốn ăn không?"
"Muốn ăn."
Trần Ngang nghiêng đầu, nhưng không cắn phô mai que trên tay Từ Hành, mà liếm liếm mẩu vụn bên khoé môi Từ Hành.
Cho dù có hôn như vậy một triệu lần, Từ Hành vẫn sẽ không kiểm soát được mà đỏ mặt đến mang tai.
Trần Ngang chọn khách sạn có tầm nhìn rất đẹp, đẩy cửa phòng ra sẽ thấy cửa sổ sát đất nhìn ra mặt biển, cạnh cửa sổ là bồn tắm nước nóng.
Trời đã tối rồi, Trần Ngang kéo rèm cửa sổ lên, trời vẫn ảm đạm, gió hơi lớn, sóng biển dịu dàng kéo tới rồi rút đi.
Tiếng sóng biển lúc xa lúc gần.
Thời gian còn sớm, hai người đi dạo gần đó một chút.
Cách biển không xa có một cái chợ nhỏ của người bản xứ, bán một ít đặc sản và đồ thủ công mỹ nghệ.
Từ Hành tràn đầy phấn khởi đi dạo, Trần Ngang đi ở phía sau.
Từ Hành cầm lên ngắm nghía rất nhiều thứ, nhưng đều buông xuống.
Trần Ngang định trả tiền mua, Từ Hành chỉ lắc đầu một cái, kéo tay hắn tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh đã đến nửa đêm, chỗ có tầm nhìn tốt đã đầy ắp người, từng căn phòng trên mặt biển cũng lần lượt sáng đèn.
Từ Hành rất thích xem pháo hoa, nên sốt ruột trở lại.
Cậu lôi cánh tay Trần Ngang, chạy qua đám đông bên bờ biển, muốn quay về khách sạn.
Trần Ngang điềm nhiên duỗi tay ra, nắm lấy tay Từ Hành, ngón tay đan vào giữa những kẽ hở, mười ngón tay quấn quýt chặt chẽ, nhiệt độ lan truyền qua lòng bàn tay.
Bước chân Từ Hành dừng lại, phía sau truyền đến tiếng hoan hô của đám người.
Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, bốn phía bỗng chốc rực sáng.
Trần Ngang vội vàng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy chiếc pháo hoa đầu tiên diễm lệ toả bung trên bầu trời đêm.
Hắn vội kéo nhẹ tay Từ Hành, nói: "Em mau nhìn kìa."
Từ Hành không xem pháo hoa, ánh mắt của cậu khoá chặt trên gò má Trần Ngang.
Pháo hoa liên tiếp nổ tung chiếu sáng cả bầu trời, lấp lánh sáng ngời.
Ánh sáng tương tự lấp loé trên mặt Trần Ngang, từng chút rọi sáng mặt mày anh tuấn của hắn.
Trần Ngang quay đầu lại nhìn Từ Hành, cười hỏi cậu: "Em nhìn anh làm gì?"
Từ Hành: "Em..."
"Đoàng ___"
Âm thanh nổ vang che lấp lời cậu.
Trần Ngang chỉ thấy đôi môi cậu khép mở, không biết cậu nói cái gì, vì vậy cúi đầu đưa tai lại gần, cảm giác hơi thở hổn hển của Từ Hành phun trên vành tai mình.
Sau đó là một cái hôn nhẹ nhàng, đáp xuống tai hắn.
Tất cả mọi người quay lưng về phía hai người họ, nhìn pháo hoa toả khắp trời như sao, rực rỡ trong nháy mắt sau đó bị bóng đêm nuốt hết.
Bỗng nhiên Trần Ngang cầm tay Từ Hành đi thật nhanh về khách sạn, Từ Hành và hắn, bước chân ngày càng lớn, thậm chí cuối cùng còn muốn chạy.
Mới vào phòng, cửa còn chưa kịp đóng lại, trong ánh sáng lúc loé lúc tắt của pháo hoa chiếu vào căn phòng, Trần Ngang ôm chặt Từ Hành.
Hai người lảo đảo bước, anh giẫm em em giẫm anh.
Cửa tự động đóng lại, âm thanh pháo nổ vang dội bị ngăn cách ở bên ngoài, như tạo thành một không gian chân không, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở.
Từ Hành dựa lưng vào cửa sổ thuỷ tinh sát đất, ngước đầu tiếp nhận nụ hôn của Trần Ngang.
"Năm, bốn___"
Bên ngoài truyền đến âm thanh đếm ngược mơ hồ, Trần Ngang ôm Từ Hành, cúi đầu nhìn cậu.
Hai người cách rất gần, môi Từ Hành sưng tấy ướt át, đôi mắt hơi híp lại như người say.
"Ba, hai, __"
Hết thảy pháo hoa nổ bung trên nền trời, phút chốc trong ngoài đều sáng như ban ngày.
Tựa như ngay khi ấy, Trần Ngang cúi đầu cho Từ Hành một nụ hôn, nhẹ như gió xuân đầu mùa phất qua lá cây.
Từ Hành dán vào đôi môi hắn, lúc này là yên tĩnh sau khi náo động ầm ĩ, nhẹ nhàng nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Hết chương 36..