Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Trong không khí ngoài mùi bụi bặm đã lâu không thông gió ra, còn lưu lại đâu đó một chút mùi vị của Từ Hành.
***
Tokyo tháng 2.
Không khí mùa xuân vẫn chưa thấy đâu.
Từ Hành giống như con cá bị vớt từ trong vại ném ra biển rộng, đầu óc choáng váng, không biết phải làm sao.
Trong lớp bổ túc tiếng Nhật cậu học khá tốt, nhưng không tính là thành thạo, thêm nữa thời gian học không lâu, nên giao tiếp với người khác luôn chậm hơn nửa nhịp, tốc độ tiếp thu thông tin cũng chậm.
Nhịp điệu ở Tokyo rất nhanh, mỗi giờ mỗi phút người đến người đi chen vai sát cánh.
Đường phố lúc nào cũng như trong cuộc đại di chuyển của động vật trên thảo nguyên Châu Phi, chậm một bước cũng đủ để cậu tụt lại.
Khoá tập huấn nâng cao tại Tokyo của Từ Hành là mượn sân bãi của trường đại học, ngày ngày lên giảng đường.
Bởi vì nguyên nhân tiền thuê nhà, nên chỗ ở của Từ Hành cách trường khá xa, mỗi ngày phải ngồi tàu điện ngầm ba mươi phút.
Kỹ thuật hoá trang của Từ Hành là nghiệp dư, không học chính quy, nên mỗi ngày lên lớp phải tiếp thu lượng tri thức khổng lồ.
Còn cả rào cản ngôn ngữ nữa, khi nào nghe không hiểu cậu chỉ có thể ghi âm hoặc chép lại, chờ khi về nhà sẽ tra cứu thật kỹ, từ từ tiêu hoá kiến thức.
Bởi vì mỗi ngày đi lại trong khuôn viên đại học, vốn tuổi Từ Hành không lớn lắm, mỗi ngày vội vã đi học, tựa hồ cảm thấy mình cũng trở thành sinh viên.
Tuy rằng rất mệt, nhưng trong lòng vui vẻ.
Bởi vì cậu biết bản thân mình đang tiến về phía trước.
Nhưng vẫn có một góc thiếu vắng trong tim.
Mỗi chiều tan học ngồi trên tàu điện, xuyên qua thành thị rực rỡ ánh đèn trở về nhà, góc trống vắng này càng thêm rõ ràng.
Từ Hành thích ngồi cạnh cửa sổ, bên cạnh thường là một nữ sinh cấp ba tan học về nhà, tán gẫu với bạn trai, âm thanh nho nhỏ, thỉnh thoảng cười ra tiếng, liền xấu hổ che miệng.
Cậu thở dài một hơi, không kìm được mà nhớ tới Trần Ngang.
Không biết lúc này hắn đang làm gì, không biết hắn có đọc những tấm thiệp cậu viết hay không...!
Lúc viết cảm thấy rất bình thường, nghĩ gì viết nấy.
Mà lúc này nhớ lại, tưởng tượng ra Trần Ngang ngồi đọc từng dòng từng dòng, trên mặt thoáng nóng lên, tim đập bùm bùm, vành tai cũng bỏng.
Cậu vội vã tháo găng tay len ra, dùng bàn tay lạnh áp lên đôi tai nóng hầm hập.
Liếc mắt thấy nữ sinh bên cạnh đã cúp điện thoại, mặt đỏ tưng bừng, dùng tư thế giống cậu che tai.
Ánh mắt hai người giao nhau một cái, nữ sinh cấp ba ngại ngùng cười với cậu, rồi xuống tàu.
Từ Hành bọc khăn quàng cổ màu đỏ của cậu, tựa thái dương vào cửa kính lành lạnh.
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm phồn hoa của Tokyo, biển quảng cáo đèn neon đủ mọi sắc màu, dải màu nhanh chóng xẹt qua mặt cậu.
Từ Hành kết giao thêm bạn mới, là người cùng tỉnh, tên Trâu Hoà, nhỏ hơn Từ Hành mấy tuổi lận.
Giống một thằng nhóc con, tóc tai nhuộm thành màu hồng khói, trên tai xỏ mấy cái lỗ.
Khi tới gần Từ Hành câu đầu tiên nhóc hỏi cậu là về hình xăm, như đứa bé thấy đồ vật mới lạ.
"Oa, cá voi của anh xăm chỗ nào vậy? Đẹp quá!"
Từ Hành đang vội ghi chép, trên bục giảng giáo viên đang nói vèo vèo, Từ Hành không đếm xỉa đến nhóc, xoạt xoạt bút viết như gió, đáp qua loa: "Trong nước."
Trâu Hoà biết điều im lặng, nằm nhoài ra bàn nghịch điện thoại, một đầu tóc hồng lộ liễu.
Tới lúc nghỉ giải lao, Từ Hành đặt bút xuống, hoạt động cổ tay vì viết mà ê ẩm.
Giáo viên đang nói chuyện phiếm với mấy học sinh ngồi hàng đầu, Từ Hành nghe câu được câu chăng, coi như luyện nghe.
Giáo viên: "...!Các bạn thường đi đấy thôi, trung tâm đồng tính nam ấy."
Từ Hành giật mình sợ hãi, như con cầy vằn ngồi thẳng người dậy.
(*) cầy vằn: (nhìn ảnh và tưởng tượng ra Từ Hành cười muốn rớt cái lồng =))))
Giáo viên: "Lúc thầy còn trẻ toàn trốn học đi qua đấy chơi."
Từ Hành bị doạ cho phát sợ, quay đầu lại nhìn Trâu Hoà, phát hiện Trâu Hoà đang nâng cằm hứng thú nhìn cậu, cười đến là gợi đòn, hỏi: "Anh cũng là?"
Trán Từ Hành hiện dấu chấm hỏi to đùng: "Là cái gì?"
Trâu Hoà: "Gay á."
Từ Hành: "..."
Trâu Hoà lấy sổ ghi chép của Từ Hành tới, viết lên chỗ giấy trắng hai dòng chữ Nhật: "Chắc anh nghe nhầm rồi.
Có phải anh nghe "ゲームセンター" (Gēmusentā – Trung tâm trò chơi) thành "ゲイセンター" (Geisentā – Trung tâm đồng tính nam) không?"
Từ Hành nhìn kỹ, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, nhìn trái nhìn phải nói: "Không, không có đâu..."
Trâu Hoà cắn đầu bút, vui vẻ gõ bàn một cái nói: "Sau khi tan học cùng đi chơi đi."
Trâu Hoà là thằng nhóc hiếu động, tiếng Nhật thành thạo hơn Từ Hành nhiều, có thể nhìn ra nhóc là tiểu thiếu gia quen sống trong nhung lụa, ra nước ngoài học trang điểm như đi chơi.
Trâu Hoà lôi kéo cậu đi dạo khắp nơi, mỗi người cầm một lon bia đi dọc theo ven đường, mèo hoang "meo" một tiếng chui vào trong bụi cây.
Xa xa, vòng đu quay trong công viên Kasai Rinkai đang thong thả chuyển động, ánh đèn neon biến hoá theo thời gian.
(*) Công viên Kasai Rinkai nằm ở thủ đô Tokyo, có vòng đu quay cao nhất Nhật Bản (117m, tương đương toà nhà 37 tầng).
Ở vị trí cao nhất của vòng đu quay, có thể nhìn thấy bán đảo Makuhari hoặc núi Phú Sĩ.
Trâu Hoà thở ra khói trắng, nói: "Anh muốn ngồi thử không? Nhưng mà ngồi vòng quay phải ngồi với người mình thích cơ..."
Từ Hành ngạc nhiên nhìn sang, không ngờ Trâu Hoà thoạt nhìn cà lơ phất phơ thế mà lại nói ra lời ngây ngô như thế.
Trâu Hoà đỏ mặt: "Nhìn cái gì vậy?"
Từ Hành lấy găng tay xuống, đăng lên vòng bạn bè, chính là tấm ảnh vòng đu quay ban nãy.
Trâu Hoà lại gần cậu, dùng vai đụng đụng, nhướn mày hỏi: "Có đối tượng rồi chứ gì."
Từ Hành mặc kệ nhóc, tự nhiên đi về phía trước, nhảy lên bờ kè cây xanh chật hẹp, như đi cầu thăng bằng dò dẫm từng bước một.
***
Khi Trần Ngang nhìn thấy bài đăng của Từ Hành, là hắn vừa từ nhà Trần Tịnh đi ra.
Trần Tịnh đã ly thân với chồng.
Chu Thành An dời ra ngoài.
Lúc đầu y không muốn, nhưng căn nhà đó là Trần Tịnh dùng toàn bộ tiền tích góp để mua, Chu Thành An cùng lắm là sắm sửa mấy vật linh tinh.
Dù sao y cũng không thể mặt dày mà ở lại được.
Hai ngày trước Trần Ngang đã bán xe, ngồi xe bus và tàu điện ngầm mấy hôm rồi.
Tiền bán xe và vài khoản tiết kiệm gộp lại, là trả một lần hết khoản mua nhà trả góp.
Đợi sau khi thanh toán hết tiền trả góp, hắn cũng định bán luôn cả căn nhà.
Khu nhà đó trên đoạn đường rất thuận tiện, trong đài truyền hình Trần Tịnh công tác có nhiều người ưng ý, qua tay cũng được giá cao.
Hắn liên lạc với Hà Ngạn, Hà Ngạn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra việc mở phòng triển lãm tranh, gửi wechat người bạn kia cho Trần Ngang, còn trêu ghẹo vài câu: "Công chức nhà nước chuẩn bị ra biển lớn?"
"Vâng vâng vâng," Trần Ngang thuận miệng đáp lại.
"Chuẩn bị lên sàn.
Lúc đó nhớ ủng hộ tôi lên sân khấu đấy."
Đến khi liên lạc với bạn Hà Ngạn, Trần Ngang nhận ra có rắc rối.
Bạn Hà Ngạn tên là Lý Nguy, trong tay có ít nhiều tài nguyên nghệ thuật nên mới dự định mở phòng triển lãm tranh.
Định hướng là salon trưng bày cao cấp, địa điểm là ở một CBD náo nhiệt, đồ trang trí món nào cũng đắt đỏ, cao siêu đến khó hiểu.
(CBD /Central business district/: Trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.)
Khai trương mấy tháng, lỗ bù đầu.
Khi Trần Ngang đi du học, ngoại trừ chơi cổ phiếu kiếm lời, cũng từng thử đầu tư cho phòng triển lãm tranh.
Nhưng hoàn cảnh nghệ thuật trong nước khác với nước ngoài.
Lý Nguy rõ ràng là cùng kiểu hào sảng như Trần Ngang, gã là kiểu người thì ngốc nhưng tiền thì nhiều, chỉ là tiền đã phải bồi thường kha khá.
Gã không đợi Trần Ngang tỏ rõ thái độ đã vội vội vàng vàng xưng anh xưng em, gấp không chịu được.
Nếu tình hình kinh doanh không cải thiện, tháng sau không trả được tiền thuê mặt bằng, đến là phải bán tháo tranh.
Trần Ngang hàn huyên cùng gã cả một buổi chiều, nắm rõ con người Lý Nguy.
Cùng lúc đó, Trần Ngang lục tục chuyển đồ đạc sang nơi ở mới.
Hắn cố gắng tìm được chủ nhà trọ khi trước Từ Hành ở, thuê một phát nửa năm.
Chủ nhà vui vẻ cho hắn thuê lại.
Ngày đầu tiên khi Trần Ngang mở cửa ra, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Chủ nhà chưa dọn sạch đồ, còn có một ít vật dụng Từ Hành không mang đi vẫn để lại chỗ cũ.
Bó hoa cưới của cô dâu hôm ấy Trần Ngang đưa cho cậu làm thành hoa khô, vẫn đặt ở chỗ cũ.
Trong không khí ngoài mùi bụi bặm đã lâu không thông gió ra, còn lưu lại đâu đó một chút mùi vị của Từ Hành.
Từ Hành không dùng nước hoa.
Mùi vị này không nói rõ ra được là gì.
Hôm ấy, Trần Ngang không làm gì cả, nằm trên chiếc giường đã hơn một tháng Từ Hành đi xa, mộng một giấc say sưa.
Hết chương 40..